Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 12: Thì Ra Cô Là Học Sinh Diện Quan Tâm Xã Hội

Hôm ấy, Giai Viên đến trụ sở chính của vibe để gia hạn hợp đồng.
Ra khỏi thang máy, đúng lúc cô chạm mặt Bạch Chấn Hạo.

Anh ta nhìn thấy cô rồi, vậy mà vẫn mắt nhìn thẳng, lướt ngang qua như thể cô là không khí. Giống hệt lúc đi ngang qua hành lang công ty, nơi treo đầy poster của cô — luôn vờ như không thấy.

Phó Giai Viên đứng sững lại: “Gì vậy? Coi mình như không khí luôn à?”

Cô xoay người gọi anh:
“Chủ tịch còn bảo tôi là công thần của Vibe đó nha, thiếu gia thấy công thần cũng không chào một câu, đúng là khiến người ta đau lòng.”

“Vậy sau này tôi biết lấy gì ra mà hết mình vì vibe đây?”

Giọng cô lạnh nhưng lại có chút nũng nịu, phát âm rõ ràng khiến Chấn Hạo muốn giả điếc cũng không nổi.

Anh ta dừng bước, không quay đầu lại, chỉ khẽ hít sâu một hơi, cố giữ vẻ mặt lạnh như băng.

Đâu phải không thấy — từ xa anh đã thấy cô rồi:
Váy liền không tay màu trắng, tóc đen suôn dài, làn da trắng như tuyết, đi giày cao gót, tay xách túi Hermès — vừa thanh thuần vừa đoan trang.

Nhưng chỉ tiếc là… anh từng thấy cô không đoan trang chút nào.

Phó Giai Viên bước đến trước mặt anh ta, cười tươi rói:
“Đánh bại được Solee rồi mà sao thiếu gia không cười một cái? Suốt ngày mặt lạnh vậy.”

Chấn Hạo ngước mắt nhìn cô, ánh nhìn vẫn lạnh lùng:
“Cô muốn nói gì?”

Phó Giai Viên mỉm cười:
“Tôi đâu có gì để nói, phải là anh cảm ơn tôi mới đúng chứ. Tôi kiếm tiền về cho Vibe, đánh bại Solee, gần đây giá cổ phiếu cũng lên đấy.”

“Không định cảm ơn sao?”

Ánh mắt Chấn Hạo sâu thẳm lạnh lẽo, dằn từng chữ:
“Được thôi.”

“Hợp đồng, tiền, cô muốn gì? Nói đi.”

Phó Giai Viên làm bộ nghĩ ngợi:
“Hợp đồng thì chắc không cần nữa.”

“Vì… tôi ký xong rồi, trước khi anh đến.”

Chấn Hạo nhướng mày lạnh nhạt. Vậy ra thứ cô muốn chỉ là tiền.
Hôm nay anh ta không mang thẻ, cũng không mang tiền mặt. Nghĩ một lúc, anh ta cúi đầu tháo đồng hồ trên tay.

“Cái này đủ mua một chiếc Porsche. Giờ là của cô.”

Anh cầm đồng hồ bằng hai ngón tay như bố thí, mắt vẫn sắc lạnh, chờ cô nhận lấy.

Phó Giai Viên nhìn mà thấy ngứa mắt thật sự.
Cô âm thầm nhấn vào “Lưu lại” ở ô thứ ba trên hệ thống lưu trữ.
Bảng thông báo bật lên: [Xác nhận lưu file?]
Cô nhấn xác nhận.
[Chúc mừng ký chủ, lưu file thành công.]

Lưu xong, Phó Giai Viên nhếch môi cười nhạt, nhận đồng hồ từ tay anh ta, sau đó — thẳng chân đá một cú vào chỗ hiểm của Bạch Chấn Hạo.

Anh ta còn đang nhìn môi cô cong cong đầy quyến rũ thì một cơn đau xộc thẳng lên, khiến sắc mặt trắng bệch, trán nổi gân xanh, suýt nữa không đứng vững nổi.

Anh ta ngẩng lên, gằn giọng run rẩy:
“Cô…!”

Chưa kịp nói hết câu, Phó Giai Viên đã siết đồng hồ lại, xoay mặt đồng hồ kim loại sắc nhọn về phía ngoài — đấm thẳng vào mặt anh ta.

Một tiếng “bốp” vang lên trầm đục, sống mũi Chấn Hạo bật máu.
Không chỉ chảy máu — cảm giác đau đến mức anh ta nghĩ mình vừa bị gãy sống mũi. Đồng hồ kim cương đè thẳng vào xương, đau đến mức anh ta hít mạnh, buột miệng rên rỉ vì đau.

Bảo vệ thấy có ẩu đả liền chạy lại.
Phó Giai Viên nhìn thoáng qua, cười tươi cảnh cáo Chấn Hạo:
“Dù anh sẽ không nhớ chuyện này nhưng tôi vẫn phải nói…”

“Sau này bớt bày mặt lạnh với tôi. Thấy tôi mà dám chảnh, mỗi lần gặp là tôi đánh đấy.”

“Cười nhiều lên, đừng để tôi mất hứng.”

Chấn Hạo trừng mắt, cảm thấy cô gái này đúng là một người đẹp bị điên — ra tay đột ngột, nói mấy câu chẳng hiểu gì.
Không nhớ chuyện này là sao?
Tưởng mình đẹp rồi muốn làm gì cũng được à?

Ngay trước khi bảo vệ kịp tóm lấy, Phó Giai Viên nhanh chóng tải lại dữ liệu — không chọn vị trí lưu thứ ba mà bấm vào vị trí thứ hai.

Chớp mắt, cô quay lại thời điểm trong phòng thay đồ.

Rèm cửa vẫn buông xuống, che khuất tầm nhìn.
Cô cúi đầu, nhìn thấy ống quần chỉnh tề và đôi giày da bóng loáng của Chấn Hạo ở ngoài rèm, môi cong cong đầy ý đồ, mắt ánh lên tia ác liệt.

Một nhân viên bước vào đưa đồ.
Phó Giai Viên vội cúi xuống nhặt bộ nội y màu hồng đào.
Cô nghe rõ từng câu thoại như lần trước — y hệt.

Nhân viên nhỏ giọng hỏi:
“Thiếu gia, còn cần tôi làm gì nữa không ạ?”

Chấn Hạo đáp:
“Không cần, cậu cứ làm việc đi.”

Tiếng bước chân xa dần, sau đó là giọng anh ta vọng vào qua rèm:

 “Đồ đây rồi, đưa tay ra nhận lấy.”

Giọng lạnh tanh, còn có chút xấu hổ gượng gạo.
Chắc là vẫn chưa hiểu vì sao mình chỉ đi giám sát mà lại thấy em họ và người mẫu “xử nhau” trong phòng thay đồ, giờ còn phải dọn hậu quả?

Phó Giai Viên vẫn dùng chiêu cũ, dụ anh vào:

“Anh đuổi Bạch Cảnh Ưu đi rồi thì ai mặc đồ giúp tôi đây? Áo ngực cài phía sau khó lắm.”

“Anh vào giúp tôi đi.”

Chấn Hạo lại như NPC, đáp lại giống hệt lần trước:
“Biết cởi mà không biết mặc à?”

Phó Giai Viên nũng nịu:
“Em họ anh cởi mà~”

 “Không vào thì gọi Bạch Cảnh Ưu quay lại.”

Chấn Hạo do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn vén rèm bước vào.
Phó Giai Viên nấp một bên, đá thẳng vào khe đầu gối anh ta.
Cú này khiến anh ta ngã đập người vào gương.

Phó Giai Viên lao tới, dùng dây áo ngực trói chặt tay anh rồi rút dây giày buộc luôn cổ chân.

Bạch Chấn Hạo vừa kinh ngạc vừa giận dữ, gương mặt lạnh như sương tuyết nay đã không che giấu nổi cơn sốc và tức giận, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

Anh ta nghiến răng gầm khẽ, giọng lạnh tanh rít qua kẽ răng:
“Đcm, Phó Giai Viên, cô điên rồi à?!”

Giai Viên chẳng thèm để tâm, trực tiếp đè lên mặt anh, khẽ lắc người như đang ngồi trên thuyền, giọng nhẹ bẫng:
“Tôi cho anh vào thì anh vào, còn giả bộ không có ý gì với tôi làm chi. Giả tạo lắm.”

“Anh đuổi Bạch Cảnh Ưu đi, làm tôi bị kẹt ở giữa, chẳng lẽ không phải do anh thì là ai?”
“Chửi tiếp đi, há miệng ra, thè lưỡi ra nào.”

Bạch Chấn Hạo tức đến mức ngực phập phồng liên tục. Ban đầu anh ta vẫn cố cứng rắn, nhưng càng lúc nước từ cô bé nhỏ xuống mặt anh càng nhiều, ướt đến mức không chịu nổi nữa, cuối cùng đành phải hé miệng, đưa lưỡi ra.

Sau khi kết thúc, tóc, cổ và cả áo sơ mi trắng của anh ta đều ướt sũng.
Cô đã phun ra rồi, mùi vừa ngọt lại thoang thoảng tanh.
Chấn Hạo mặt lạnh tanh, ánh mắt như đóng băng, nhìn chằm chằm Giai Viên, mắt đỏ ngầu, trông như sắp giết người đến nơi.

“Tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”

Giai Viên chỉ cười. Chấn Hạo không biết cô đang cười gì, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng sự kiêu ngạo trong nụ cười ấy, như thể đang chế nhạo anh.

Cô nghĩ anh không dám trả đũa cô sao?

Khuôn mặt Giai Viên hồng hồng, mắt long lanh ánh nước. Cô thấy hơi nóng, liền vén tóc sang một bên, để lộ chiếc cổ trắng ngần mảnh mai rồi mỉm cười nhìn anh:
“Không những anh sẽ tha cho tôi, mà còn sẽ tặng tôi một chiếc đồng hồ Rolex, giá trị ngang một chiếc Porsche nữa cơ.”

Chấn Hạo liếc cô, bật cười khẩy:
“Cô nằm mơ à!”

Giai Viên bĩu môi:
“Không tin thì thôi.”

Cô đã "ăn" được người, trong lòng thì thỏa mãn, thể xác cũng đã được xoa dịu.
Cô bèn nhấn vào nút thứ ba trên bảng điều khiển – đọc lại dữ liệu.

Một khung xác nhận hiện ra:
[Xác nhận đọc lại file lưu trữ?]

Giai Viên không chần chừ mà nhấn xác nhận.

Chớp mắt sau, cô quay lại trụ sở chính của Vibe.

Chấn Hạo đứng trước mặt cô như ban phát cho kẻ ăn xin, dùng ngón tay móc lấy dây đồng hồ, ánh mắt vẫn sắc lạnh như thường, đợi cô tới nhận.

Lần này, Giai Viên mỉm cười tươi tắn đón lấy, giọng ngọt như mật:
“Thiếu gia đúng là hào phóng ghê~”

Chấn Hạo thu lại ánh mắt, lướt qua nụ cười đẹp như hoa của cô nơi khóe môi. Lông mày anh ta khẽ giãn ra, trong mắt còn vô thức thoáng qua chút ý cười.

Nhưng khi Giai Viên ngước lên nhìn anh, anh lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng cao ngạo, gương mặt nghiêm lại rồi quay lưng bỏ đi.

Trong nội bộ trường Sligo có một mạng xã hội nội bộ tên là Nex.
Gần đây có người đăng bài, nói rằng trường sắp có một học sinh chuyển trường, khiến ai nấy đều tò mò và bàn tán rôm rả.

[Làm sao cậu biết?]

[Chưa nghe nói con nhà doanh nghiệp nào chuyển tới mà?]
[Nam hay nữ vậy?]
[Cái trường yên ắng này lại sắp có trò vui à?]
[Có ảnh không, cho tôi xem với kkk]
[Cầu mong đừng phải dạng học sinh diện bảo trợ xã hội nữa. Mấy đứa nghèo hèn đó làm ô nhiễm cả không khí của Sligo, kinh thật.]

Chủ bài đăng trả lời:

[Nghe nói có người chuyển tới, nhưng chưa rõ thân phận cụ thể.]

Nhiệt độ bài viết lập tức tăng vọt, mọi người thi nhau đồn đoán, cố gắng “đào” được thân thế của người mới trước khi người đó xuất hiện.

[Ai điều tra được thân thế học sinh mới đi, tò mò quá trời!]
[Chuẩn luôn, trường có người mới thì phải “chào hỏi” chứ nhỉ.]
[Hy vọng là con gái nhà giàu xinh đẹp.]

Khoảng nửa tiếng sau, bên dưới bài viết có người đăng kèm ảnh – chính là hồ sơ học sinh của Phó Giai Viên.
Dù khuôn mặt có trong sáng xinh đẹp đến đâu thì cũng không che được dòng chữ trong mục “gia cảnh” ghi rõ: Xuất thân từ Viện bảo trợ Ulsan.
Từ đó, ác ý bắt đầu lan ra.

[Đcm, trường Sligo lại "trúng số độc đắc" nữa rồi, lại là học sinh diện bảo trợ xã hội.]

Chỉ một câu ấy đã như ngòi nổ làm bùng lên làn sóng phẫn nộ.

[Trời đất, không thể nào!]
[Đây chẳng phải người mẫu bên Vibe, người đang hot đó à? Cô ta là học sinh mới sao?]
[Mồ côi… trời má ơi, trường mình sắp thành bãi rác rồi, cái gì cũng nhận.]
[Không lẽ người từ Ulsan đều tanh mùi cá hết à?]
[Vibe không kiểm tra lý lịch hả, ai cũng dùng làm mẫu được à? Hối hận quá trời vì đã từng vote cho cô ta. Giờ phải mặc đồng phục giống một đứa mồ côi, đcm, tôi thề tôi sẽ giết Bạch Chấn Hạo!]
[Thật không biết xấu hổ. Cô ta chắc cố tình giấu thân phận diện bảo trợ, mới đi làm người mẫu vibe để tạo cảm giác mình có background đây mà. Đúng là hồ ly tinh thủ đoạn thâm sâu.]
[Trường Sligo lại sắp náo nhiệt rồi đây, hóng drama lắm nè~]

Bài đăng trên nex đang dần lan rộng, thế nhưng lúc này Hồng Hỉ Châu và Phó Hinh Nhi vẫn chưa hay biết gì vì cả hai đang chăm chú xem tài liệu điều tra, không hề đụng đến điện thoại.

Trước đó, Hinh Nhi đã nhờ người điều tra cô người mẫu xinh đẹp của Vibe, hôm nay tư liệu mới được gửi đến. Cô hào hứng mang tới khoe với Hỉ Châu, như thể đang đợi được khen ngợi.

Hỉ Châu ngồi trước màn hình máy tính, chăm chú đọc từng dòng.
Hinh Nhi nửa nằm nửa ngồi bên mép bàn, ngón tay xoắn lấy lọn tóc, hàng mày hơi nhíu lại như đang bối rối suy nghĩ:
“Hỉ Châu này, rốt cuộc con nhỏ đó là có tiền hay không vậy? Quần áo, túi xách với cả xe đều là thuê, nhưng lại có thể ở khách sạn Heros suốt ngày. Căn phòng hành chính bên đó đâu có rẻ đâu, tài liệu ghi là nó đặt cả tháng trời.”

Tư liệu điều tra chỉ ghi lại hành tung của Phó Giai Viên kể từ khi cô đến Seoul. Những thứ như thuê hàng hiệu cũ, thuê xe, đặt phòng khách sạn đều dễ truy ra được.

Hỉ Châu khẽ cười khẩy, ánh mắt sắc sảo:
“Muốn câu cá thì phải quăng mồi chứ. Ở Heros là khoản đầu tư bắt buộc để giả vờ làm con nhà giàu. Nhìn xem, đám người ở Vibe bị nó lừa cho xoay như chong chóng, ngay cả Bạch Chấn Hạo chắc cũng tưởng nó là tiểu thư từ nước ngoài về.”

Hinh Nhi gật gù:
“Vậy có nghĩa là nó thật sự túng tiền rồi, không thì ai đi chụp mấy cái quảng cáo như thế.”

Hỉ Châu khẽ gật đầu, cơn giận trong lòng dịu đi đôi chút. Nếu chỉ vì thiếu tiền, cần việc làm nên mới nhận lời chụp mấy mẫu váy đồng phục ngắn cũn kia thì cô còn thấy hợp lý.

Vibe đã thắng thầu, bây giờ có giận lây sang một người mẫu cũng chẳng thay đổi được gì. Cùng lắm thì mặc thêm quần thể thao bên trong váy, trước giờ vẫn làm vậy mà.

Hỉ Châu vừa gập laptop lại thì Hinh Nhi đột ngột kêu lên:
“Hỉ Châu! Nhìn này!”

Cô chìa điện thoại cho Hỉ Châu, tay kia bịt miệng, chỉ để lộ ánh mắt ngạc nhiên đến khó tin:
“Trời ạ, Phó Giai Viên là học sinh diện bảo trợ xã hội! Xuất thân từ Viện bảo trợ Ulsan!”

Hỉ Châu càng đọc bài đăng thì sắc mặt càng lạnh, hàng lông mày xinh đẹp cũng bắt đầu nhăn lại.

Hóa ra không phải vì túng thiếu nên giả làm tiểu thư để chụp quảng cáo đồng phục cho Vibe, mà là từ đầu đã lên kế hoạch, dọn từ Ulsan lên Seoul chỉ để che giấu thân phận diện bảo trợ, nhằm được nhận vào Sligo và được mọi người chấp nhận. Một đứa như thế, từ trong ra ngoài đều là dối trá.

Hỉ Châu nghiến răng ken két:
“Đồ tiện nhân rách rưới như ăn mày.”

Hinh Nhi rùng mình cảm thán:
“Trời đất, sao lại có đứa đáng sợ như vậy chứ? May mà bọn mình phát hiện ra trước. Chứ thử nghĩ xem, nếu nó vào Sligo rồi giả làm con nhà giàu, kết bạn với bọn mình… ôi chỉ nghĩ tới thôi đã nổi da gà hết cả người rồi!”

Hỉ Châu khoanh tay, khóe mắt hơi nhếch lên, cười lạnh:
“Cứ đợi xem, tớ sẽ cho nó nếm mùi quả báo.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 12: Thì Ra Cô Là Học Sinh Diện Quan Tâm Xã Hội