Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 14: Phải Bắt Đầu Lại Từ Đầu

Hôm nay là ngày Phó Giai Viên chuyển đến học ở Sligo.

Cô dậy sớm rửa mặt thay đồ, mặc đồng phục mới, đứng trước gương toàn thân cẩn thận thắt nơ cổ. Trong gương là một cô gái dáng người quyến rũ, làn da trắng mịn, khí sắc hồng hào, trông chẳng khác gì trái vải vừa bóc vỏ, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.

Trên mái tóc đen nhánh là chiếc băng đô Chanel hình hai chữ C lấp lánh, gương mặt trái xoan dịu dàng, vừa trong trẻo vừa thanh tú.

Hệ thống tán thưởng: “Xinh đẹp và sang chảnh quá đi mất, chủ nhân của tôi ơi.”

Phó Giai Viên chỉ nhẹ cong môi, đeo thêm chiếc vòng tay Cartier vào cổ tay.

Cuối cùng, cô trang điểm nhẹ rồi đeo chiếc ba lô Dior lên lưng.

Trước khi ra khỏi nhà, cô nhận được một tin nhắn từ viện trưởng trại trẻ.

“Giai Viên à, hôm nay là ngày con nhập học ở Sligo rồi nhỉ. Chúc con mọi điều suôn sẻ, mở ra chương mới thật đẹp ở Seoul. Khi nào rảnh, nhớ về Ulsan thăm mọi người nhé. Đây mãi là nhà của con. Đám trẻ ai cũng nhớ con lắm, nhất là bé Thu đó.”

Phó Giai Viên nhắn lại:

“Cảm ơn viện trưởng, đọc tin nhắn của cô con như được tiếp thêm sức mạnh vậy. Con nhất định sẽ sắp xếp thời gian về thăm cô và các em. Con luôn yêu thương và kính trọng cô.”

Viện trưởng gửi lại một biểu tượng trái tim.

Cô cất điện thoại, rời khỏi khách sạn Heros. Chiếc Porsche mới tậu đang đỗ sẵn ở tầng hầm.

Tài xế đã chờ sẵn. Lần đầu tiên xuất hiện không thể kém khí thế được, phải càng nổi bật càng tốt.

Trên nền tảng mạng xã hội nội bộ của Sligo – Nex, lúc này đang vô cùng náo nhiệt.

“Con nhỏ nhận hỗ trợ xã hội mặt dày sắp đến rồi kkk.”

“Không ưa Phó Giai Viên tí nào, nhưng bộ đồng phục hè Vibe thiết kế lần này thật sự đẹp, mặc lên trông rất thu hút. Tha thứ cho cậu lần này đó, Bạch Chấn Hạo, lần sau đừng để bị con cáo thâm hiểm kia lừa nữa.”

“Đm, bảo sao hôm nay Sligo nặng mùi thế, sắp thành trại tạm cư cho người nghèo rồi.”

“Chuẩn bị màn chào đón xong chưa?”

“Ơ, sao mấy đứa ký sinh hôm nay im ắng thế? Không hào hứng chào đón thành viên mới à?”

Đám con nhà giàu ở Sligo gọi học sinh thuộc diện hỗ trợ xã hội là ký sinh trùng. Trong mắt họ, ký sinh trùng chỉ sống được nhờ vào vật chủ – mà ở đây là giới giàu có, bám víu để được sống tốt hơn, đúng nghĩa hút máu.

Đó là cách gọi đầy miệt thị, cũng phơi bày rõ sự kiêu ngạo và tàn nhẫn của lũ con nhà quyền thế.

Phó Giai Viên, dĩ nhiên, chẳng biết gì về mấy chuyện đó. Cô thậm chí còn không biết trong trường có app mạng xã hội tên Nex.

Chiếc Porsche tiến gần khu vực trường. Sligo không cho phép xe vào bên trong – người và xe tách riêng. Học sinh chỉ có thể xuống ở cổng, đoạn đường trước cổng kín đặc những chiếc siêu xe.

Từng xe dừng lại, tài xế vội vàng mở cửa cho thiếu gia, tiểu thư nhà mình rồi mới rời đi.

Phó Giai Viên ngồi trong xe, ngắm nhìn khung cảnh đó, khẽ cảm thán: “Chủ nghĩa tư bản thật là tàn nhẫn.”

Hệ thống cà khịa: “Vậy chủ nhân chẳng phải là tù binh của chủ nghĩa tư bản à?”

Cô bật cười: “Tao chẳng qua là nghiện sống ảo thôi, không sống ảo là ngứa ngáy tay chân, thế thì có tội gì?”

Xe của cô là Porsche màu hồng ánh hoa hồng rực rỡ, vừa dừng ở cổng trường đã thu hút mọi ánh nhìn.

Phó Giai Viên bước xuống, chỉnh lại chiếc balo Dior, ánh mắt đảo quanh. Nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an khó tả – ánh nhìn của mọi người không phải tò mò, cũng chẳng phải đánh giá, mà là… giễu cợt.

Cảm giác đó… chỉ xuất hiện khi việc sống ảo của cô sắp bị lật tẩy.

Cô từng có cảm giác y chang vào lần trước – trước khi xuyên sách – khi cùng hội giả danh tiểu thư đi “share” trà chiều Bulgari. Ai ngờ bị Trịnh Duệ Lâm bắt gặp, mà anh ta lại là thiếu gia Tập đoàn Vận tải Vinh Nguyên, cũng là đối tượng mà cô đang tính câu cho vào tròng lúc ấy.

Dù có hơi bất an nhưng khí thế không được yếu, yếu là thua. Phó Giai Viên mặt không biểu cảm, định bước vào trường thì bị một giọng nữ gọi lại.

“Phó Giai Viên?”

Cô quay đầu, thấy hai cô gái chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở phía bên kia xe.

Một người tóc ngắn, gương mặt sắc sảo, cười nhưng đầy lạnh lùng. Người còn lại tóc dài xoăn nhẹ, vẻ ngoài dịu dàng nhưng ánh mắt lại đầy soi mói.

Phó Giai Viên nhanh chóng cảm nhận được sự địch ý. Trong đám đông có người gọi tên cô gái tóc ngắn – Hồng Hỉ Châu.

Hỉ Châu nhìn Giai Viên, cong môi cười: “Xe mày đẹp ghê ấy.”

Rồi cô ta từ tốn giơ tay, lộ ra chiếc chìa khóa Porsche có móc treo hình ngôi sao sáu cánh nạm kim tuyến, sắc bén, ánh bạc lấp lánh.

“Thật trùng hợp, tao cũng có một chiếc. Chỉ là…”

Nụ cười dối trá dần biến mất, thay bằng sự khiêu khích trần trụi.

Cô ta thẳng tay dùng móc khóa cào lên sơn xe, để lại một vệt xước dài. Trong lúc làm vẫn giữ ánh nhìn chằm chằm vào Giai Viên, đôi mắt đen tuyền chứa đầy ác ý giả vờ ngây thơ.

Tiếng kim loại cà vào sơn xe chói tai, sơn bị cạo tróc để lộ lớp kim loại mờ bên trong.

Hỉ Châu tiếp lời: “Xe của tao là mua thật. Còn mày thì thuê.”

Ánh mắt Phó Giai Viên lạnh hẳn đi, cơn giận bốc lên, trong lòng dâng trào cảm giác bực bội như khi chơi game mở hack mà vẫn bị xử bad ending.

Cô hiểu rồi—thân phận học sinh được hỗ trợ xã hội của cô chắc chắn đã bị lộ, mà cô hoàn toàn không hay biết, vẫn đắc ý sống ảo. Đám này thậm chí còn mò ra được cả thông tin thuê xe của cô.

Hỉ Châu giả vờ ngây thơ, bật cười: “Giờ tính sao đây? Lúc thuê xe chắc không tiếc tiền mua bảo hiểm chứ? Xe Porsche sửa tốn lắm đó, một con ký sinh như mày trả nổi à?”

Cô ta dừng lại, kéo dài giọng mỉa mai:

“À quên, mày còn có thể tiếp tục đóng giả tiểu thư nhà giàu, đi chụp quảng cáo mờ ám, dùng thân thể để kiếm tiền mà—phải không?”

Ánh mắt Hỉ Châu quét từ trên xuống dưới, nụ cười khinh miệt: “Mày chắc uất ức lắm nhỉ? Trong lòng đang gào lên: mình rõ ràng đã diễn quá tốt rồi, sao vẫn bị bóc trần?”

"Cho mày biết luôn. Từ trước khi mày đến đây thì mọi người đã soi mói mày hết rồi. Xuất thân của mày bị lôi hết lên Nex rồi đấy."

Hồng Hỉ Châu cười độc địa rồi quay sang hỏi cô gái tóc xoăn dài bên cạnh: "Hinh Nhi, cái trại trẻ mồ côi của nó tên gì nhỉ?"
Phó Hinh Nhi cũng bật cười: "Trại trẻ Mầm Xanh, nghe cổ lỗ sĩ quá, chẳng lẽ thành lập từ thời Triều Tiên sao?"

Tiếng cười chế nhạo vang lên khắp nơi. Đó chẳng phải là một kiểu bắt nạt ngấm ngầm sao?

Phó Giai Viên khắc sâu từ "Nex" vào tâm trí. Cô nhanh chóng quyết định - một khi đã lộ thân phận thì phải khởi động lại từ đầu. Không đáng để phí thời gian ở đây mà bị sỉ nhục thế này.

Nhưng trước khi quay về thời điểm file lưu trữ, cô phải trút giận đã.

Giai Viên chẳng thèm cãi vã dài dòng mà trực tiếp ra tay.

Cô mở cửa xe bảo tài xế: "Anh xuống xe rồi chạy đi chỗ khác ngay."

Người tài xế ngơ ngác nhưng vẫn nghe lời.

Mọi người tưởng cô xấu hổ định bỏ chạy khi thấy Giai Viên lên xe. Nhưng không, cô định tông thẳng vào họ.

Động cơ xe gầm rú phun ra ngọn lửa xanh khi cô khởi động.

Giai Viên nhắm thẳng vào Hồng Hỉ Châu và Phó Hinh Nhi trước tiên. Chiếc xe thể thao vòng một vòng rồi lao tới khiến hai người họ mới vỡ lẽ - Giai Viên tức điên nên muốn tông họ.

Hai cô gái mặt mày tái mét vội chạy toán loạn.

Phó Hinh Nhi sợ đến mức không thốt nên lời. Hồng Hỉ Châu vừa chạy vừa hét: "Phó Giai Viên! Mày điên rồi!"

Hai người trông thật thảm hại. Những người khác cũng chẳng khá hơn là bao.

Giai Viên nắm chặt vô lăng lạnh lùng nhìn cảnh mọi người chạy tán loạn. Một nụ cười hả hê nở trên môi cô - thích xem hả? Giờ thì tha hồ mà xem mớ hỗn độn này đi.

Cô đạp mạnh chân ga đuổi theo họ thêm vài vòng nữa rồi tông thẳng vào cổng trường Sligo khiến nó vỡ tan tành.

Cuối cùng Giai Viên cũng phanh xe lại. Cô thở phào nhẹ nhõm trong khoang lái - thật sảng khoái.

Trước khi bảo vệ tới, cô phải nhanh chóng quay về điểm lưu.

Nhưng khi mở bảng điều khiển thấy năm ô lưu game, tâm trạng cô bỗng xấu đi. Bao nhiêu ngày trời công sức đổ sông đổ bể. Tức thật! Giờ phải làm lại từ đầu.

Hệ thống lúc này im thin thít chẳng dám lên tiếng.

Giai Viên mở bảng lưu game. Năm ô nhưng đã dùng ba. Chỉ còn hai ô trống.
Ô đầu tiên là Trại trẻ Mầm Xanh. Ô thứ hai là phòng thay đồ. Ô thứ ba là trên giường Heros tối qua.

Không rõ thông tin bị lộ từ khi nào nên Giai Viên buộc phải chọn ô đầu tiên để quay về Trại trẻ Mầm Xanh ở Ulsan và lên kế hoạch lại.

Nhưng trước khi khởi động lại, cô cần trút giận thêm chút nữa.

Giai Viên chọn ô lưu thứ hai để quay về phòng thay đồ.

Lần này cô đối xử với Bạch Chấn Hạo còn thô bạo hơn. Cổ tay và mắt cá chân anh ta bị xước đỏ vì giãy giụa. Gương mặt lạnh lùng đầy phẫn nộ, đôi mắt như muốn phun lửa nhìn chằm chằm vào cô.

Cô cưỡi lên mặt anh ta cười lạnh: "Có tiền thì giỏi lắm sao?"
"Người nghèo làm gì các người?"
"Anh cũng ghét người nghèo đúng không? Ghét thì sao? Giờ chẳng phải vẫn đang ăn lờ của tôi ngon lành đó thôi. Bọn giàu có các người chỉ là lũ đạo đức giả!"

Chấn Hạo không hiểu sao cô bỗng trở nên căm phẫn xã hội như vậy. Cô cũng là tiểu thư giàu có mà? Sao cứ như thể người giàu là nguồn cơn của mọi tội lỗi vậy?

Giai Viên lắc hông nghĩ đến lời Hỉ Châu nhắc tới "Nex" liền hỏi: "Nex là cái gì?"
Không nghe thấy trả lời mà chỉ có tiếng nước cùng tiếng nuốt ừng ực.

Cô túm tóc anh ta lắc mạnh cười độc: "À quên, giờ anh không nói được."
"Thôi kệ, xong việc rồi tính tiếp."

Sau khi xong việc, Bạch Chấn Hạo liên tục chửi rủa Giai Viên. Cứ mỗi lần cô "thượng" anh ta là những lời này lại vang lên. Đến mức Giai Viên thuộc lòng cả rồi.

"Phó Giai Viên! Cô dám đối xử với tôi như thế à? Tôi sẽ giết cô!"
"Cô đúng là đồ điên!"
"Tôi sẽ bắt Bạch Cảnh Ưu chia tay cô!"

Bạch Chấn Hạo mày lạnh nhìn cô nói hết những lời mình định chửi càng tức giận hơn. Môi anh ta run lên vì phẫn nộ.

Đột nhiên Giai Viên mắt long lanh ngước nhìn làm lành: "Đừng giận nữa mà. Nếu anh nói cho tôi biết Nex của Sligo là gì thì tôi sẽ xin lỗi anh nhé?"

Bạch Chấn Hạo cười lạnh: "Muộn rồi, cô tưởng một câu xin lỗi là giải quyết được hết những chuyện cô làm với tôi sao?"

Phó Giai Viên nở nụ cười gượng gạo: "Ha ha, nói hay không? Không nói thì ta chơi lại lần nữa nhé."
"Anh cố tình không chịu nói phải không? Chỉ muốn được 'chơi' thêm lần nữa đúng không?"
"Muốn thì sớm nói đi, chiều lòng anh đấy. Lần này sẽ 'ăn sữa' nhé."

Bạch Chấn Hạo vô cùng xấu hổ và tức giận, khuôn mặt lạnh như băng. Không thể tranh cãi lại cô nên anh im lặng hồi lâu rồi cuối cùng chịu khuất phục ngay trước khi Giai Viên kéo đầu anh xuống: "Nex là ứng dụng mạng xã hội nội bộ của trường Sligo, chỉ học sinh đang theo học mới được tải về sử dụng. Sau khi tốt nghiệp sẽ thu hồi tài khoản và không thể đăng nhập lại nữa."

"Mọi người có thể đăng bài trò chuyện trên đó, kết bạn nhắn tin riêng. Điểm kiểm tra trình độ hàng tháng cũng sẽ được công bố trên đó."

Giai Viên chăm chú lắng nghe thì ra trường Sligo có nền tảng mạng xã hội riêng.
Cô ân hận vì chỉ đọc chương đầu truyện tranh nên hoàn toàn không biết những nội dung này.

Cô lại hỏi: "Anh có quen Hỉ Châu và Hinh Nhi không?"
Giai Viên cũng không muốn gọi thân mật như vậy nhưng không biết họ của hai người đó là gì.

Thần sắc Bạch Chấn Hạo vẫn lạnh lùng nhưng lần này anh chịu trả lời thẳng thắn mà không cần Giai Viên đe dọa.

"Hồng Hỉ Châu và Phó Hinh Nhi à?"
"Hồng Hỉ Châu là con gái út của tập đoàn dược phẩm Đại Hồng. Tôi không biết thêm gì khác vì không thân với cô ấy. Còn Phó Hinh Nhi thì tôi biết nhiều hơn, công viên giải trí Lucky chính là của nhà cô ấy. Dì cô ấy không muốn kết hôn sắp đặt nên bị ép chia tay người yêu, cãi nhau với gia đình rồi sang nước ngoài định cư, lấy chồng và sinh con."

"Sau đó bà ấy hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người nhà ở Hàn Quốc."

Giai Viên tò mò: "Sao anh lại biết rõ chuyện riêng của người ta thế? Anh thích Phó Hinh Nhi à?"

Chấn Hạo lạnh lùng liếc nhìn cô, giọng càng thêm băng giá: "Đừng có nói bậy!"
"Dì của Phó Hinh Nhi là bạn thời trẻ của mẹ tôi. Lúc đó bà ấy cãi nhau với gia đình dữ dội lắm nên mẹ tôi thường xuyên an ủi."

"Những chuyện này tôi đều nghe mẹ kể khi lớn lên."

Giai Viên im lặng suy nghĩ, Phó Hinh Nhi cũng họ Phó này...
Sau đó cô hài lòng xoa xoa mặt Bạch Chấn Hạo: "Có anh thật tốt quá."
"Anh hữu dụng lắm đấy."

Bạch Chấn Hạo xấu hổ quay mặt đi tránh tay cô nhưng cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay cô vẫn in hằn rõ rệt.
"Đừng đụng vào tôi."

Giai Viên tâm trạng khá hơn nên cũng kiên nhẫn hơn: "Được rồi được rồi, không đụng nữa. Thôi tôi đi đây, bye bye."
Chấn Hạo lạnh lùng chất vấn: "Chưa cởi trói cho tôi mà cô đi đâu?"
Giai Viên cười tủm tỉm: "Anh có thể kêu lên mà, cầu cứu đi, tôi có bịt miệng anh đâu."
Chấn Hạo không gọi người vì sợ bị thấy bộ dạng này nên chỉ lạnh lùng nhìn Giai Viên: "Cởi trói cho tôi ngay!"

Giai Viên chỉ cười mà không động tay động chân.
Cô mở bảng điều khiển, nhấn vào file đầu tiên để load lại.
Hộp thoại hiện ra: [Xác nhận đọc lại file lưu trữ?]

Lần này đã thất bại nên dù không cam lòng nhưng Giai Viên đành phải đọc lại file từ đầu.
Cô nhấn xác nhận.

[Chúc mừng ký chủ, đọc lại thành công.] 

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 14: Phải Bắt Đầu Lại Từ Đầu