Seoul, trụ sở Vibe.
Trợ lý cầm iPad kiểm tra lịch trình của Bạch Chấn Hạo hôm nay.
“Thiếu gia, phim trường chụp ảnh cho bộ đồng phục mùa hè của Sligo đã dựng xong, sáng nay cần cậu qua kiểm tra và ký duyệt. Chiều thì học bình thường.”
Bạch Chấn Hạo gật đầu, giọng lạnh lùng rõ ràng: “Biết rồi.”
“Khi nào xuất phát?”
Trợ lý nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nữa, phim trường dựng ở gần Myeongdong, đi qua mất khoảng 15 phút.”
Bạch Chấn Hạo ra lệnh: “Được, anh ra ngoài trước đi, đến giờ thì gọi tôi.”
Trợ lý nghe lời rồi rời đi.
Bạch Chấn Hạo nhíu mày, mấy ngày nay ngủ không yên giấc, tối nào cũng mơ, giấc mơ rời rạc lại còn mang cảm giác xấu hổ đến mức lưỡi anh trong mơ đã thành thạo đến mức ấy.
Ban đầu anh thấy tức giận, xấu hổ, nhưng giờ lại ngấm ngầm mong chờ.
Bản thân anh cũng thấy nực cười, dù chưa từng thấy rõ mặt cô gái thì anh biết chắc mỗi lần bị cô ngồi lên mặt làm nhục đều là một người.
Eo thon thướt tha, làn da trắng như tuyết phủ đông, mềm mại, mịn màng, mái tóc đen nhánh óng ả, sau lưng có một nốt ruồi nhỏ.
Cô lúc ấy thích nói mấy câu dirty talk, sỉ nhục anh, mắng mỏ anh.
Bạch Chấn Hạo không giận mà còn hưng phấn gắng sức. Đây là cảm giác mất kiểm soát mà anh chưa từng trải qua, cảm giác kích thích dữ dội, giọng cô vênh vang như đám lửa hoang dại thiêu đốt cơn cuồng nộ ẩn sâu trong lòng anh.
Cảm giác hưng phấn ấy rõ ràng đến mức khi tỉnh dậy, anh vẫn nhớ cô nói gì.
Cô nói: “Lưỡi anh là cái máy khoan sao?”
“À, lần sau thử lấy lưỡi thắt nút cuống anh đào xem.”
“Anh thích tôi làm vậy đúng không, lưỡi nóng thế này, đúng là hư hỏng.”
Bạch Chấn Hạo lấy tay che mặt, đầu lưỡi vẫn còn cảm giác tê rần trong mơ, thật đến mức đáng sợ, xấu hổ đến nỗi bừng tai đỏ mặt nhưng mày lại nhăn chặt, mặt anh lạnh tanh và khó coi, lẩm bẩm: “Điên mất rồi...”
Chỉ là mơ thôi mà, anh lại bị giấc mơ làm phiền đến mức này.
Có lẽ vì trong mơ quá phóng túng, dù tỉnh rồi vẫn bị ảnh hưởng bởi sự táo bạo đó, con thú trong lòng vốn quy củ của Bạch Chấn Hạo giờ cũng muốn nổi dậy.
Anh cúi đầu, gương mặt điềm tĩnh, chậm rãi cởi thắt lưng, ngả đầu vào ghế, hồi tưởng cảnh trong mơ và giải tỏa.
Anh còn phát hiện mình có ham muốn với người trong mơ, thậm chí cảm nhận được sự quyến rũ nổi loạn.
Mọi lý trí đều tiêu tan dưới sự kích thích này vì cảm giác quá tuyệt vời.
Anh lại trở thành quý công tử chỉnh tề, dáng người cao gầy, da trắng lạnh như sứ, sắc lạnh như lưỡi kiếm băng, sinh ra đã mang khí chất kiêu ngạo và quyền quý.
Trợ lý gõ cửa vào: “Thiếu gia, có thể xuất phát rồi.”
Bạch Chấn Hạo gật đầu.
Hai người rời tòa nhà Vibe, lên xe đến phim trường đã dựng sẵn.
Nhân viên ai cũng biết thiếu gia hôm nay đến kiểm tra ký duyệt nên đều rất tập trung chào đón.
Phim trường rộng rãi, sáng sủa, ánh đèn trong trẻo.
Nhân viên đưa danh sách chi phí cho trợ lý, trợ lý kiểm tra xong mới đưa cho Bạch Chấn Hạo: “Thiếu gia, xin cậu xem qua.”
Bạch Chấn Hạo xem kỹ, xác nhận từng hạng mục: thiết bị ánh sáng, máy quay phim, trang phục đạo cụ, hóa trang và stylist đều đầy đủ rồi mới ký.
Lần này bộ đồng phục mùa hè của Sligo rất được bố anh coi trọng, nếu không cũng không giao cho anh lo chuyện nhỏ như vậy.
Anh nói giọng lạnh như tuyết: “Được rồi.”
Nhân viên mỉm cười: “Cảm ơn thiếu gia.”
“Thiếu gia còn cần kiểm tra bố trí phòng nghỉ, khu trang điểm, nơi để trang phục đạo cụ, phòng thay đồ.”
Bạch Chấn Hạo gật đầu, vẻ lạnh lùng và chững chạc, dù tuổi trẻ nhưng khí thế không thua một ai.
Nhân viên dẫn đường, trợ lý thì nhỏ giọng báo cáo: “Thiếu gia, thiết kế luồng di chuyển khá hợp lý, không xảy ra tình trạng nhân viên chật chội một chỗ.”
Bạch Chấn Hạo đáp: “Tạm được.”
Cuối cùng là phòng thay đồ, nhân viên lịch sự kéo rèm lên rồi giới thiệu:
“Thiếu gia, đây là phòng thay đồ dành cho người mẫu, diện tích rộng, có sofa, gương toàn thân đầy đủ, ánh sáng cũng rất tốt.”
Người giới thiệu nói rất nhiệt tình, không nhận ra Bạch Chấn Hạo đã thay đổi sắc mặt, mày cau chặt, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa lạnh lùng.
Khi nhìn rõ cách bài trí phòng thay đồ, đồng tử anh co rút mạnh, sao lại như thế được, phòng thay đồ này y hệt cảnh trong giấc mơ.
Giấc mơ và thực tại đan xen khiến anh rối loạn, chính là chiếc sofa đó, chính là kiểu gương toàn thân đó.
Anh mặt lạnh lùng, sắc bén pha chút ngượng ngùng hỏi:
“Đây là ai thiết kế vậy? Khi nào bố trí xong?”
Nhân viên thấy anh mặt mày không vui liền nhỏ nhẹ trả lời:
“Thiếu gia, phòng do công ty thiết kế nội thất hợp tác lâu dài với Vibe đảm nhận, mới hoàn thiện vào đêm qua.”
Bạch Chấn Hạo nắm chặt tay, cổ họng khẽ chuyển động. Anh dám chắc 100% cảnh tượng trước mắt y hệt trong mơ. Lý trí bảo anh có thể chỉ là trùng hợp, nhưng chỉ nói vậy thì không thể thuyết phục được bản thân được.
Một ý nghĩ hoang đường bỗng lóe lên trong đầu rồi lan nhanh như cỏ dại. Phòng thay đồ trở thành sự thật, vậy chuyện bị “người ta” cưỡi lên mặt trong mơ có thành sự thật không?
Anh lạnh lùng nhìn thẳng vào gương toàn thân. Trong gương, anh điềm tĩnh, cao quý, còn trong mơ thì anh hỗn loạn, đầy dục vọng.
Anh thật sự sẽ biến thành người trong mơ sao?
Quá phi lý, không thể nào, chắc chắn không phải vậy. Đây chỉ là trùng hợp. Phòng thay đồ chỉ có mấy món ấy thôi: rèm, gương toàn thân, sofa, nhìn quen cũng bình thường.
Nhân viên thấy mặt Bạch Chấn Hạo càng khó coi hơn, liền thận trọng hỏi:
“Thiếu gia, có vấn đề gì sao ạ?”
Anh cau mày, mắt dừng lại gần sofa, giọng lạnh lùng ra lệnh:
“Để một cái kéo ở phía sau sofa.”
Trong mơ, tay chân anh đều bị trói lại, không phải bằng dây thô ráp mà là bằng nội y màu hồng đào mềm mại.
Phòng khi thật sự bị cưỡi lên mặt thì có kéo sẵn, phòng bị trói cũng có thể dùng kéo cắt dây rồi lấy lại chủ động.
Nhân viên không hiểu lý do nhưng vẫn làm theo:
“Vâng, thiếu gia.”
Bạch Chấn Hạo hạ mắt lạnh lùng, mày nhíu nhẹ, tự hỏi giấc mơ liệu có trở thành hiện thực không?
Sâu thẳm trong lòng, anh lại cảm thấy một chút hưng phấn.
Bình luận về “Chương 24: Bị Mộng Ảnh Quấy Rối”
Đăng nhập để bình luận