Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 25: Đứa Trẻ Được Bảo Trợ

Phó Giai Viên từ biệt thự của Kim Luật quay trở về viện Mầm Xanh, vừa hay bắt gặp Thu đang nhảy dây. Cái đầu tròn xoe, tóc ngang vai được cột thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu, mỗi lần nhảy dây thì búi tóc ấy cũng tung lên một cái, trông đáng yêu vô cùng.

Vừa thấy Thu, mắt cô liền sáng lên—đúng lúc thật.

Phó Giai Viên bước lại gần, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“Thu.”

Thu dừng lại, quay đầu nhìn sang. Khi thấy là Phó Giai Viên thì lập tức nở nụ cười tươi tắn, ánh mắt vừa trong trẻo vừa ngây thơ, tự nhiên mà thân thiết gọi:
“Chị Giai Viên, chị về rồi ạ!”

“Viện trưởng bảo chị đến biệt thự của mấy anh nhà giàu dạy tiếng địa phương cho họ đúng không? Họ có thông minh không chị, học có nhanh không? Có làm chị mệt không?”

Thu sợ họ chậm hiểu, học không được, khiến chị Giai Viên phải lo lắng hay buồn bực.

Phó Giai Viên khẽ cười, nét mặt dịu dàng và thanh tú, đưa tay xoa nhẹ lên đầu bé:
“Không sao đâu, họ học nhanh lắm, chị dạy rất nhàn.”

Thu cười híp cả mắt, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết:
“Vậy thì tốt rồi!”

Chiều hôm ấy, ánh nắng vàng rực, vương chút sắc cam dịu nhẹ.

Phó Giai Viên nhìn gương mặt trong veo ngây thơ của Thu, khẽ chớp mắt, hàng mi dài tạo nên bóng mờ như cánh bướm rung nhẹ dưới mí mắt. Khóe mắt cô cong lên dịu dàng, thế nhưng sâu trong ánh nhìn lại lặng lẽ giấu đi một tia toan tính.

Cô khẽ mím môi hồng mềm mại, giọng cũng nhẹ như gió:
“Đúng rồi, Thu à. Vài hôm nữa chị sẽ lên Seoul. Trước khi đi, chị muốn tặng em một món quà. Chị có mua một chiếc váy để dành cho em, đang để ở ký túc xá. Em có muốn qua đó thử không?”

Thu bất ngờ đến mức đôi mắt sáng rực lên như ánh sao, thế nhưng lại nhanh chóng tối xuống. Bé lắc đầu một cách nghiêm túc:
“Chị Giai Viên, em không muốn quà... Chị đừng đi có được không? Em không nỡ xa chị…”

Phó Giai Viên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, môi thì cười nhưng trong nụ cười ấy lại có chút lạnh lẽo:
“Thu, mình là trẻ mồ côi. Muốn sống tốt thì phải biết nắm lấy mọi cơ hội để vươn lên. Có lúc phải bỏ lại tất cả cũng không sao, em hiểu không?”

Thu im lặng rất lâu, như thể đang suy nghĩ thật kỹ. Cuối cùng, bé vẫn nở nụ cười nhẹ rồi nói:
“Em làm không được đâu chị Giai Viên. Em không muốn bỏ lại mọi người, em không phải kiểu người như vậy. Em muốn cả nhà mình đều sống tốt cơ.”

Phó Giai Viên sững người trong chốc lát. Cô chỉ khẽ xoa đầu bé, môi nở nụ cười hiếm hoi, dịu dàng như nước:
“Thôi, như em vậy cũng tốt.”

“Đi nào, qua chỗ chị thử xem cái váy có đẹp không.”

Thu vui đến mức cười tít mắt, lúm đồng tiền như chứa mật ong, vừa đáng yêu vừa ngây thơ.

Khi đến ký túc xá của Phó Giai Viên, cô lục từ trong tủ ra một túi hàng chợ mà cô đã tranh thủ mua ở chợ đầu mối lúc rạng sáng. Một túi nilon lớn màu bạc được nhét đầy váy áo rẻ tiền.

Thu tròn mắt ngạc nhiên:
“Wow, chị Giai Viên mua nhiều quá. Lần trước em thấy nhiều quần áo như vậy là lúc có người tốt đến viện tặng đó.”

Phó Giai Viên thuận miệng đáp lại:
“Chị sợ lên Seoul mà ăn mặc tồi tàn thì sẽ bị người ta bắt nạt, Thu hiểu cho chị chứ?”

Thu gật đầu thật mạnh rồi lục trong túi quần một lúc, lấy ra một tờ tiền nhàu nát:
“Đây là tiền tiêu vặt em lén để dành, chị cầm mua thêm vài bộ đồ nữa đi.”

“Em không muốn chị bị bắt nạt.”

Trong khoảnh khắc ấy, lòng Phó Giai Viên bỗng mềm lại. Cô nhẹ nhàng gấp tờ tiền rồi nhét lại vào túi của Thu:
“Cảm ơn em, Thu. Nhưng không cần đâu, chừng này đồ là đủ rồi.”

Cô lấy từ túi nilon bạc ra một chiếc váy màu cam rực rỡ—cam pha đỏ—cùng kiểu với chiếc váy mà lần đầu cô gặp Thu đang mặc, nhưng chiếc này là hàng mới hoàn toàn, không bị sờn chỉ hay bạc màu, trông xinh xắn vô cùng.

Thu mừng rỡ, mặt rạng rỡ như hoa nở:
“Đẹp quá đi! Cái này thật sự là tặng em sao ạ?”

Phó Giai Viên mỉm cười gật đầu:
“Ừ, thử mặc xem có vừa không.”

Cô quay lưng đi, để Thu thay đồ.

Trẻ con ở trại mồ côi từ nhỏ đã quen tự mặc đồ. Dù Thu còn nhỏ nhưng rất độc lập, chẳng mấy chốc đã thay xong váy.

Màu cam tươi tắn khiến bé càng thêm đáng yêu.

Phó Giai Viên ngắm nhìn rồi khen ngợi:
“Thu nhà mình đúng là một nàng công chúa đấy.”

Cô khẽ chọc mũi bé, bật cười nhẹ nhàng:
“Công chúa cam nè, hahaha.”

Thu hơi ngượng, tay xoắn lấy vạt váy.

Phó Giai Viên lại lấy ra một chiếc nơ màu cam nữa:
“Đây, còn có cái này nữa.”

Cô cài chiếc nơ lên tóc bé rồi ngồi xổm xuống, ôm gối, mắt nhìn ngang bằng tầm mắt với Thu, cảm thán:
“Tự nhiên chị lại muốn uống soda cam ghê.”

Thu đề nghị liền:
“Tí nữa mình ra máy bán nước tự động mua nha. Em mời chị!”

Phó Giai Viên cười:
“Ừ, nhưng chị là chị mà, để chị mời em.”

“Thu đợi chị chút nha, chị cũng đi thay đồ mới. Rồi hai chị em mình chụp một tấm hình kỷ niệm. Sau này lên Seoul, nếu chị nhớ em thì còn có hình để nhìn.”

Thu ngoan ngoãn gật đầu:
“Dạ!”

Phó Giai Viên cởi bộ đồ thể thao xám đang mặc, thay vào một bộ váy giả hàng hiệu phong cách Chanel—bộ váy hồng phấn kiểu dáng chỉnh tề, có hàng cúc mạ vàng sáng bóng. Cô cài thêm một chiếc bờm bản to hình đôi C đặc trưng của Chanel.

Làn da cô trắng mịn như lụa, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, tóc đen suôn mượt phủ nhẹ trên vai, ánh lên tia sáng nhẹ dịu. Đôi mắt trong veo, như ngậm nước, khiến ánh nhìn của cô trở nên dịu dàng và đầy thiện cảm.

Bé Thu ngước mắt nhìn lén, mặt ửng hồng, rụt rè nói:
“Chị Giai Viên đẹp quá…”

Phó Giai Viên bật cười, nửa ngồi nửa quỳ, vòng tay ôm vai bé Thu rồi giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh selfie.

Khi đối diện với ống kính, Thu có hơi lúng túng và không được tự nhiên. Mà chính nét rụt rè, có phần tự ti ấy lại là điều Phó Giai Viên muốn — phải như vậy mới giống trẻ con sống trong trại mồ côi.

Chụp ảnh xong, Phó Giai Viên dẫn Thu đi mua soda cam.

Hai người ngồi trên ghế dài dưới tán cây, vừa cắn ống hút vừa từ từ uống.

Đôi mắt Thu long lanh sáng rỡ:
“Em thấy vui lắm, cảm ơn chị Giai Viên đã mời em uống soda.”

Phó Giai Viên nhìn cô bé dễ dàng cảm thấy hạnh phúc chỉ vì một lon nước ngọt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác trống trải. Đã từ rất lâu rồi, cô không còn nhớ nổi lần cuối cùng bản thân cảm thấy hạnh phúc vì được uống một chai soda giữa ngày hè nắng gắt là khi nào. Bây giờ, chỉ có vật chất, tiền bạc, tài sản hay những thứ gắn với tầng lớp thượng lưu mới khiến cô cảm thấy vui sướng.

Một lớn một nhỏ cứ thế ngồi yên lặng bên nhau, đến tận khi mặt trời lặn về phía tây, sắc cam của chiều thu gần như hoà vào sắc cam của bầu trời, Phó Giai Viên mới lên tiếng:
“Sắp đến giờ ăn tối rồi, Thu đi xuống nhà ăn đi.”

Thu nhiệt tình mời:
“Chị Giai Viên đi ăn với em luôn nha. Tối nay chắc đồ ăn ngon lắm đó.”

Phó Giai Viên tò mò:
“Sao vậy? Viện trưởng trúng số à?”

Thu ngây thơ đáp:
“Chắc cũng gần như vậy. Hôm nay có anh trai giàu đến thăm, anh ấy nói sẽ quyên góp cho viện mình đó.”

Phó Giai Viên khựng lại, thầm nghĩ: Kim Luật quyên tiền sao?
Cậu ấm ấy cũng biết làm việc tốt à? Cô đảo mắt, lập tức nảy ra một ý — quyên tiền thì tốt quá rồi, đúng là cô được hưởng sái.

Khóe môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười:
“Vậy chị đi ăn cùng em.”

Thu mừng rỡ reo lên:
“Yeah!”

Hai chị em đến nhà ăn khá sớm, lúc ấy còn vắng người. Phó Giai Viên cố tình liếc nhìn thực đơn hôm nay — hiệu suất làm việc của cậu ấm kia thật không tệ, sáng vừa ghé viện, chiều đã thấy hiệu quả rồi.

Món ăn hôm nay đúng là nâng cấp không chỉ một bậc.

Canh bò hầm, thịt xào chua ngọt, heo chiên giòn sốt cà ri, trứng lòng đào, cơm trắng, kèm thêm bơ tươi và dứa cắt lát.

Phó Giai Viên bắt đầu thấy đói, liền lấy cơm rồi ngồi đối diện Thu để ăn cùng. Cô còn tiện tay chụp một tấm ảnh.

Thu vừa ăn vừa kể:
“Anh trai giàu kia không chỉ tặng tiền cho nhà ăn, em nghe mấy bạn khác nói anh ấy còn định tài trợ sửa lại toà nhà dạy học nữa đó.”

“Anh ấy tốt bụng ghê luôn.”

Phó Giai Viên cắm nĩa vào miếng bơ, nhét vào miệng, nhai nhai nhai:
“Anh ta cũng giống tụi mình thôi, không ai thương cả. Mấy em cứ thương anh ta nhiều chút, chắc anh ta vui rồi sẽ quyên góp thêm cho viện mình.”

Thu nghe vậy thì cau mày, vẻ mặt lo lắng:
“Anh ấy tội ghê… Lần sau anh ấy tới, em sẽ rủ mấy bạn chơi với anh ấy, chơi xếp hình, cắt giấy, rồi tặng anh ấy kẹo nữa.”

Phó Giai Viên đáp gọn: “Được.”

Thu nhỏ giọng nói:
“Chị Giai Viên à, thật ra… chị là người tốt nhất luôn đó.”

Phó Giai Viên vờ như không nghe thấy, tiếp tục nhai miếng bơ. Cô chẳng phải người tốt gì cho cam.

Nhưng thật kỳ lạ — miếng bơ vốn không mùi không vị, bỗng dưng lại thấy… ngọt.

Hệ thống lén cười khúc khích:
“Chủ nhân, trong lòng cô đang sướng rơn rồi phải không~”

Phó Giai Viên đảo mắt:
“Cút.”

Ăn tối xong, cô trở về ký túc xá, rửa mặt thay đồ rồi nằm lên giường.

Cô mở Instagram, đăng tấm ảnh chụp cùng Thu hồi chiều và cả hình chụp phần cơm nhà ăn. Phần mô tả viết như sau:

“Việc đầu tiên sau khi về nước là đến thăm đứa bé mà mình đã âm thầm bảo trợ nhiều năm~ Trước đây khi còn ở Mỹ, mình luôn chuyển khoản ủng hộ, viện trưởng sẽ gửi ảnh và cập nhật sinh hoạt của bé qua email. Lần này cuối cùng cũng được gặp con bé ngoài đời thật, em ấy lớn nhanh và ngoan lắm, còn cảm ơn mình rất chân thành nữa. Mình cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhưng các bé ở viện vẫn còn gầy quá, nên mình quyết định quyên góp thêm một khoản lớn cho nhà ăn, mong tụi nhỏ được ăn ngon hơn, đủ dinh dưỡng để khoẻ mạnh mà lớn lên.

Sau này mình sẽ tiếp tục làm từ thiện, vì đó cũng là truyền thống của nhà họ Phó bọn mình 💗”

Bài viết vừa đăng lập tức thu hút lượng lớn lượt thích và bình luận.

“Công chúa thiện lương ngoài đời thật luôn á.”
“Trời ạ, cậu bảo trợ trẻ em Hàn từ khi còn ở Mỹ sao? Cậu quá tuyệt vời rồi đó, làm bao việc tốt mà chưa từng khoe.”
“Thấy con bé cưng quá trời, chắc cậu phải dịu dàng lắm tụi nhỏ mới thân thiết vậy.”
“Giai Viên lúc nào cũng lặng lẽ làm việc tốt.”
“Ông ngoại cậu nhất định sẽ rất tự hào về cậu. Good girl ❤️”
“Mong cậu sớm được đoàn tụ với gia đình nha.”
“Cậu làm việc tốt như thế, ông trời chắc chắn sẽ phù hộ cậu.”

Phó Giai Viên dùng tiếng Anh trả lời một bình luận:

“Yes. My family is all from Korea. Even though I’ve never been there before this trip, I always felt a deep connection. While studying in the U.S., I came across the orphanage online and decided to sponsor one of the kids.” (Vâng. Gia đình tôi đều là người Hàn Quốc. Dù trước chuyến đi này tôi chưa từng đặt chân đến Hàn nhưng trong lòng luôn có một sự gắn bó rất đặc biệt. Khi còn học ở Mỹ, tôi tình cờ biết đến trại trẻ này qua mạng và đã quyết định bảo trợ một em nhỏ ở đó)

Mọi người thi nhau khen cô tốt bụng.

Phó Giai Viên vừa nhắn tin trả lời vừa nhếch môi, cười khẽ đầy mỉa mai:
“Chỉ là tiện tay mà thôi.”

Vậy là hình tượng “tiểu thư nhà giàu tốt bụng, kín tiếng làm từ thiện” đã được xây dựng vững chắc.

Hệ thống vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc cô đang định làm gì:
“Chủ nhân… cô công khai chuyện liên quan đến Viện Mầm Xanh thế này có nguy cơ bị bại lộ không?”

Phó Giai Viên bình thản:
“Giờ tao làm vậy là để dọn đường, xử lý trước quả bom mang tên ‘hồ sơ học sinh’. Không chuẩn bị từ sớm, đến lúc nó nổ thật thì phiền to.”

Hệ thống vẫn chưa hoàn toàn hiểu, nhưng chọn tin tưởng cô:
“Được~”

Phó Giai Viên cất điện thoại đi nhưng cảm giác nghiện lại trỗi dậy trước giờ ngủ.

Phó Giai Viên mở bảng điều khiển, đôi môi hồng nhuận mím chặt, có vẻ hơi phân vân khi nhìn các vị trí lưu trữ.

Vị trí lưu thứ hai là Bạch Chấn Hạo đã được "điều chỉnh" lại trong phòng thay đồ, còn vị trí lưu thứ tư là Kim Luật đang ở trên giường biệt thự và ngỏ lời muốn cô làm bạn gái.

Chọn ai đây? Cô hỏi hệ thống: "Mày cho tao lời khuyên đi."

Hệ thống nghiêm túc suy nghĩ: "Hay là Kim Luật đi? Bạch Chấn Hạo cô đã chơi quá nhiều lần rồi đó, ký chủ à."

Phó Giai Viên: "Nghe mày vậy." 

Thật ra cô cũng có ý đó. Kim Luật không cần "điều chỉnh", đọc lại dữ liệu là "có" luôn.

Phó Giai Viên nhấp vào vị trí lưu thứ tư, bắt đầu tải lại. Giây tiếp theo, cô liền thấy mình từ chiếc giường nhỏ trong trại trẻ mồ côi chuyển đến chiếc giường da thật màu đen tuyền rộng lớn của Kim Luật, mềm mại như thể đang nằm trên mây.

Kim Luật nắm lấy đùi cô, ngước mắt nhìn chằm chằm cô, đang chờ câu trả lời của cô. Phó Giai Viên kẹp lấy đầu anh ta, rên rỉ ư ử: "Còn tùy vào biểu hiện của anh."

Việc có làm bạn gái anh hay không không quan trọng, điều quan trọng là phải làm "chuyện đó" với cô nhanh lên, cô đang rất khó chịu.

Kim Luật khẽ cười một tiếng: "Tôi vẫn chưa đủ làm em hài lòng sao? Giường đã ướt hết rồi... còn gì mà phải suy nghĩ nữa chứ, chuyển đến chỗ tôi ở chẳng phải tốt hơn trại trẻ mồ côi Mầm Xanh không biết bao nhiêu lần sao."

Anh càng thêm ra sức, đầu lưỡi tê dại. Phó Giai Viên ngửa đầu, thân mình hơi ưỡn lên, dái tai trắng nõn ửng hồng: "Em yêu anh, thiếu gia, nhanh nữa đi." "Nếu anh ra thêm, em sẽ đồng ý."

Giọng Kim Luật lắp bắp, xen lẫn tiếng nước "tục tục": "Em nói đó nhé, không được nuốt lời."

Anh ta nói là làm. Kim Luật yêu cầu cô trả lời rõ ràng nhưng cô lại giở trò vờn: "Anh liếm chân cho em đi, em sẽ đồng ý." Kim Luật cảm thấy cô đang trêu mình, sắc mặt liền lạnh xuống, nhưng cổ lại nổi lên một mảng đỏ ửng lớn, anh nghiến răng nghiến lợi: "Em điên rồi sao, sao tôi có thể liếm chân cho em được chứ!"

Phó Giai Viên vươn chân qua, đặt lên ngực anh ta, khẽ cười: "Anh liếm giỏi lắm, em biết mà." "Nhanh lên đi."

Kim Luật căng mặt, lạnh giọng từ chối: "Không muốn." Phó Giai Viên lại nhấn chân xuống: "Thật sự không muốn sao?"

Kim Luật có vẻ dửng dưng, nhưng thực ra lưng anh đang căng cứng, lòng đầy kích động. Chân cô giống như quả vải đã bóc vỏ, chỗ đó còn liếm được thì liếm chân có là gì chứ, hình như cũng chẳng sao.

Phó Giai Viên giục: "Nhanh lên." Kim Luật xấu hổ cúi đầu, vụng về hôn rồi liếm.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 25: Đứa Trẻ Được Bảo Trợ