Trong phòng thay đồ, Phó Giai Viên ném bộ đồng phục Vibe sang một bên. Cô đứng quay lưng lại chiếc gương toàn thân, mái tóc đen nhánh được gom hết sang một bên. Đầu ngón tay trắng nõn mò tìm đầu khóa kéo ở sau gáy, từ từ kéo xuống.
Vừa cởi váy, cô vừa trò chuyện với hệ thống.
Cô tò mò hỏi: "Mày nói là Vibe lần này không chọn tao làm người mẫu mà vẫn có thể đấu thầu thành công, thắng được Solee sao?"
Hệ thống suy nghĩ một chút: "Không đâu. Ký chủ đã đọc tập một của truyện tranh rồi thì hẳn phải biết, nữ chính mặc đồng phục của Solee sau khi nhập học. Cô ấy bị Bạch Chấn Hạo để mắt tới chính là vì khen đồng phục của Solee đẹp."
"Đây là thiết đặt ban đầu của truyện tranh. Vibe nhất định sẽ thua Solee.
"Trước đây thắng là hoàn toàn nhờ ký chủ đó. Ký chủ đã can thiệp trước khi truyện tranh bắt đầu, thay đổi hướng đi của cốt truyện. Ký chủ là nữ chính, chỉ ký chủ mới có thể can thiệp vào cốt truyện, nếu không thì dù Vibe có tìm được người mẫu phù hợp đến mấy, xinh đẹp đến mấy, cũng vẫn sẽ thua Solee. Đây là quy tắc vận hành của thế giới truyện tranh, chỉ những nhân vật quan trọng mới có ý chí ảnh hưởng đến cốt truyện, NPC thì không làm được."
Phó Giai Viên trầm ngâm: "Tao hiểu rồi." "Vậy lần nhập học này tao sẽ đi mua đồng phục của Solee vậy."
Hệ thống: "Nếu ký chủ không định làm người mẫu cho Vibe thì là như vậy đó."
Phó Giai Viên điềm tĩnh nói: "Không làm nữa. Bây giờ có thân phận Tiểu Lê rồi, không cần thiết."
Cô tiếp tục cởi váy, vô tình liếc nhìn vào gương thì lại chú ý thấy có thứ gì đó dưới gầm ghế sofa lóe lên, giống như ánh sáng phản chiếu từ đồ trang sức lấp lánh.
Phó Giai Viên quay đầu lại, đi đến bên ghế sofa, khom người xuống. Cô đưa tay với xuống gầm ghế, đầu ngón tay chạm vào một cạnh kim loại lạnh buốt. Động tác của cô khựng lại một chút, sau đó cẩn thận lấy ra.
Đó không phải là đồ trang sức nào cả, mà là một cây kéo. Kéo làm bằng thép không gỉ màu bạc, lưỡi kéo trông rất sắc bén.
Phó Giai Viên không đứng dậy, vẫn nửa ngồi xổm bên ghế sofa, khẽ cau mày, nhìn chằm chằm cây kéo một cách khó hiểu. Khóa kéo phía sau lưng vẫn còn kéo dở, để lộ tấm lưng trắng ngần. Vạt váy màu hồng nhạt xòe ra trên sàn như một bông hoa đang nở rộ, sống động và duyên dáng.
Tại sao dưới ghế sofa trong phòng thay đồ lại có kéo nhỉ? Dùng để cắt mác sản phẩm chăng? Hay là nhân viên vô tình làm rơi?
Ở cấp độ phòng thay đồ này, cô đã "đọc lại file" khoảng hơn hai mươi lần. Mỗi lần với Bạch Chấn Hạo đều rất mãnh liệt, ghế sofa bị đá lệch vị trí là chuyện bình thường. Thế nhưng cô chưa bao giờ thấy kéo dưới gầm ghế sofa cả.
Lạ thật.
Tuy nhiên, lần này dù sao cô cũng không làm người mẫu, có lẽ vì vậy mà một vài chi tiết nhỏ đã thay đổi.
Thế nhưng... trong lòng cô vẫn thấy là lạ, như thể đã bỏ sót điều gì đó mà chưa nghĩ tới.
Bạch Chấn Hạo biết việc nhìn trộm là không hay nhưng anh cần xác nhận: phần lưng cô, gần vị trí eo hẳn phải có một nốt ruồi nhỏ.
Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện bẩn thỉu như vậy. Những thủ đoạn tàn nhẫn trong kinh doanh thì không tính, đây là lần đầu tiên. Sắc mặt lạnh lùng của anh không kiểm soát được mà ửng hồng vì xấu hổ, ngượng ngùng. Môi mỏng mím chặt, anh bước về phía phòng thay đồ.
Rèm phòng thay đồ ngắn. Để tránh Phó Giai Viên nhìn thấy chân mình dưới gầm rèm, anh dừng lại bên cạnh bức tường, hơi thở vô thức nhẹ nhàng hơn. Anh nhẹ nhàng vén một góc rèm, ánh mắt dò xét vào bên trong.
Chỉ thấy Phó Giai Viên đang quay lưng lại với anh, nửa ngồi xổm bên ghế sofa. Chiếc váy liền màu hồng nhạt nhẹ nhàng xòe ra, khóa kéo phía sau lưng dừng lại ở eo thon. Làn da trắng nõn lộ ra, phía dưới xương bướm phớt một màu hồng nhạt. Chỉ một bóng lưng thôi đã đẹp đến không gì sánh bằng.
Nhìn xuống nữa, đúng vị trí giống hệt trong mơ, có một nốt ruồi nhỏ màu nhạt.
Bạch Chấn Hạo khẽ cong môi cười, lặng lẽ hạ rèm xuống và rời đi. Tốt quá rồi, là cô ấy, đúng là cô ấy.
Bình luận về “Chương 49: Cần Xác Nhận”
Đăng nhập để bình luận