Giai Viên ôm thẻ đi ngủ, số dư lạnh lẽo còn ấm hơn cả cái chăn. Chăn thì sưởi ấm thân thể, còn bốn trăm triệu won thì sưởi ấm trái tim cô.
Trong giấc mơ, khuôn mặt trắng nõn vẫn nở nụ cười.
Hệ thống cũng thầm cảm thán, đúng là không chọn sai chủ nhân rồi. Mấy nữ chính do Cục quản lý thời không cử đến trước đây đều thất bại ê chề chứ đừng nói gì đến chuyện lấy được tiền từ tay nam chính, họ thậm chí chưa gặp được nam chính, chỉ vì xuất thân nghèo khó đã bị đuổi khỏi Sligo rồi.
Nó âm thầm giơ ngón cái với cô chủ đang say giấc: "Tôn trọng cô lắm đó!"
Ngày hôm sau, Giai Viên tỉnh dậy trong trạng thái tinh thần sảng khoái, trang điểm xinh đẹp rồi xuống ăn sáng. Cô vẫn mặc bộ đồ thuê hôm qua.
Bữa sáng ở khách sạn Heros nổi tiếng với đủ loại món phong phú.
Cô lấy một phần Caesar salad, một sữa chua ngũ cốc, vài quả cà chua bi đỏ mọng và một phần trứng Benedict.
Việc cô chọn những món này không phải ngẫu nhiên. Salad xanh mướt, cà chua bi đỏ tươi trên nền khăn trải bàn trắng cùng chiếc nĩa bạc ánh sáng lạnh tạo nên sự đối lập màu sắc tinh tế và sạch sẽ.
Sữa chua ngũ cốc, trứng Benedict chứng tỏ cô ăn uống vừa lành mạnh vừa có gu, không hề chọn món tinh bột rẻ tiền.
Chỉnh một chút filter, Giai Viên tìm góc đẹp để chụp ảnh, mở Instagram định đăng thì thấy đêm qua có rất nhiều tin nhắn riêng gửi đến.
"Xin chào~ Rất vui được làm quen, em có thể gọi anh là Alex. Tên em là gì?"
"Xin lỗi vì làm phiền, nhưng em thực sự rất xinh đẹp và quyến rũ."
"Anh đã can đảm rất lâu mới dám nhắn tin. Vẻ đẹp trong sáng như biển Jeju khiến anh ngại ngùng."
"Anh cũng đang nghỉ tại khách sạn này. Tối nay cùng uống gì ở quầy bar không?"
"Kỹ thuật chụp ảnh tuyệt lắm! Có thể trao đổi thêm nhé?"
Giai Viên lười trả lời, một đám trai quấy rối làm sao bằng được một sợi tóc của Nhậm Tri Tinh, cây ATM sống của cô.
Cô đăng luôn bức ảnh bữa sáng lên mạng, vô tình khoe góc nghiêng xinh đẹp cùng chiếc khăn ăn in logo Heros.
Chụp xong, Giai Viên nghiêm túc ăn hết đồ ăn. Cà chua bi chua ngọt giòn ngọt, tươi mát.
Con nhà giàu thật sự có lẽ ăn thế là đủ rồi, tiếc là cô chỉ là giả danh tiểu thư, vậy nên thức ăn này chẳng thấm vào đâu, cô lại lấy thêm một tô phở Việt Nam, một chiếc bánh sừng bò rồi còn uống thêm hai ly nước ép tươi.
Ăn sáng xong, Giai Viên bắt tay vào việc chính.
Đầu tiên cô thuê nguyên căn phòng Executive Suite đang ở trong một tháng. Khách sạn sang trọng thường có giá thỏa thuận khi thuê dài hạn, sau khi giảm giá còn rẻ hơn thuê căn hộ sang, lại có cả bữa sáng phục vụ, khỏi phải dọn phòng.
Sau đó cô đi thuê xe, chọn một chiếc Mercedes thuộc dòng cao cấp, còn thuê thêm tài xế riêng.
Tài xế trước đây là lái cho trưởng phòng của một công ty cổ phần, chạy xe rất vững, quan trọng nhất là có EQ cao, biết nhìn sắc mặt. Giờ đã gọi cô là “tiểu thư” rồi.
Giai Viên mang hết bia và nước ngọt miễn phí trong phòng Executive Suite xuống rồi bỏ vào tủ lạnh trên xe.
Tài xế hỏi: “Tiểu thư, bây giờ đi đâu ạ?”
Cô suy nghĩ rồi đáp: “Trung tâm thương mại Shinsegae đi, tôi muốn đi shopping.”
Tài xế nói: “Vâng ạ.”
Giàu rồi thì tất nhiên phải mua đồ hiệu chứ thuê làm gì nữa.
Trung tâm Shinsegae có đủ mọi thương hiệu xa xỉ.
Giai Viên trước tiên đi vòng quanh Chanel một lượt, mua hết túi xách, giày dép, váy liền, cả bộ vest. Rồi cô sang MiuMiu, tậu đủ các loại băng đô, kẹp tóc, ba lô xinh xắn và giày cao gót nhỏ.
Nhân viên bán hàng và tài xế phải xách đầy túi shopping ra xe, đi về tới hai lượt mới hết.
Giai Viên đi mỏi chân, lên xe mở một chai nước khoáng Paris rồi uống mấy ngụm, mát lạnh sảng khoái vô cùng.
Tài xế hỏi: “Tiểu thư, bây giờ về khách sạn ạ?”
Giai Viên lắc đầu: “Không về. Anh biết cửa hàng chính của Vibe Uniform ở đâu không? Đưa tôi tới đó.”
Tài xế đáp: “Biết rồi ạ, tiểu thư.”
Hệ thống nhắc nhở: “Chủ nhân, cô nhớ nhầm rồi. Đồng phục Sligo do thương hiệu Solee cung cấp, không phải Vibe. Cô phải đến Solee đặt đồng phục.”
Giai Viên cắn ống hút, bình tĩnh trả lời: “Tao biết đồng phục Sligo là của Solee, nhưng giờ tao muốn đi tới Vibe.”
Tập đoàn Vibe chuyên về quần áo và giày dép, có nhiều thương hiệu con nhưng nổi tiếng nhất là dòng đồng phục học sinh. Thiết kế, cắt may đều rất ổn, là nhà cung cấp đồng phục cho nhiều trường quý tộc. Thế nhưng mỗi năm đấu thầu đồng phục Sligo đều thua kém thương hiệu Solee.
Trong chương đầu tiên của truyện, nữ chính chính là vì chuyện này mà bị thiếu gia Vibe ghét ra mặt, bởi cô từng nói với các bạn học sinh diện quan tâm xã hội: “Đây là bộ đồng phục đẹp nhất tớ từng mặc, nhãn hiệu đồng phục là Solee đúng không? Nghe hay quá, chẳng trách làm ra đồng phục đẹp vậy. Đồng phục trường tớ ở Ulsan màu thì quê mùa, vải cũng mỏng, mặc mà cứ cảm giác lộ đường nội y, chẳng thoải mái chút nào.”
Thiếu gia Vibe là Bạch Chấn Hạo căm thù ai nhất? Chính là người dám khen đồng phục Solee trước mặt anh ta, lại còn từ miệng một đứa thuộc diện xã hội quan tâm mà ra.
Sau giờ thể dục, anh ta khóa nữ chính trong phòng thay đồ, bắt cô phải thay bộ đồng phục Vibe ngay trước mặt mình.
Bạch Chấn Hạo lạnh lùng nhìn nữ chính, ánh mắt băng giá: “Mặc đi, cô mặc nhiều đồng phục hàng hiệu rồi à? Sao dễ dàng kết luận thế?”
“Ha ha, chắc chỉ có loại người nghèo rớt mồng tơi như cô ở Ulsan mới thấy đồng phục Solee đẹp thôi.”
Tuy đây là H manhwa, không mấy chú ý nội dung, chỉ thích xem phần “thịt”.
Nhưng Giai Viên xem mà chỉ muốn chui vào truyện tát cho hắn hai phát, tên khốn nạn này, cô còn chờ xem nữ chính sẽ trả đũa anh ta ra sao, chắc chắn là sẽ dạy cho anh ta bài học trên giường, vậy mà chưa kịp thỏa mãn thì đã bị xuyên sách rồi.
Giờ thì đi tát hắn trước đã.
Xe vừa tới cửa hàng chính của Vibe, trước khi xuống xe, Giai Viên nhanh chóng lưu lại dữ liệu, ghi đè lên ô lưu trữ thứ hai ở sảnh khách sạn tối qua.
Bảng thông báo bật ra khung hỏi đáp: [Xác nhận lưu file?]
Giai Viên bấm xác nhận.
[Chúc mừng ký chủ, lưu trữ thành công.]
Chi nhánh đồng phục học sinh của Vibe được trang trí vô cùng sang trọng, toàn bộ đều là cửa kính lớn sát đất. Trước cửa trưng bày, những mẫu ma-nơ-canh đang mặc dòng đồng phục bán chạy nhất của Vibe, chia làm bốn mùa xuân – hạ – thu – đông, thiết kế nhã nhặn và thanh lịch.
Giai Viên vừa bước xuống xe liền được nhân viên cửa hàng chào đón, cô đảo mắt một vòng — Bạch Chấn Hạo không có mặt. Thật đáng tiếc, cái bạt tai cô chuẩn bị sẵn đành phải chờ.
Cô giữ dáng vẻ thản nhiên, hơi lạnh lùng và kiêu kỳ, cố ý lên tiếng:
“Đồng phục của trường Sligo đặt ở đây đúng không?”
“Tôi mới từ nước ngoài về, sắp chuyển vào học ở Sligo. Vậy mất bao lâu để hoàn thành bộ đồng phục?”
Nhân viên nghe cô hỏi như vậy, vẻ mặt khựng lại trong một giây, sau đó cười gượng:
“Xin lỗi tiểu thư, hiện tại nhà cung cấp đồng phục cho Sligo là Solee, bên cửa hàng cạnh đây ạ.”
Solee như hồn ma luôn bám theo Vibe, cố tình chơi trò đối đầu từng chút một.
Ngón tay trắng trẻo của Giai Viên nhẹ nhàng lướt qua những bộ đồng phục đang treo, ánh mắt xinh đẹp cụp xuống, giọng nói có phần lơ đãng:
“Ồ, vậy à? Tôi vừa từ nước ngoài về nên không rõ lắm. Hóa ra là nhầm rồi.”
“Nhưng sao trường Sligo lại không chọn đồng phục bên các cô vậy?”
Chắc chắn không phải lần đầu có người hỏi như vậy, vì cô nhân viên trả lời rất trơn tru, gần như là lời thoại mẫu, vừa lịch sự lại rất đúng mực:
“Việc chọn thương hiệu đồng phục ở Sligo thường sẽ dựa trên nhiều tiêu chí tổng hợp. Mỗi thương hiệu đều có điểm mạnh riêng, còn với Vibe thì chất liệu và chất lượng là ưu thế nổi bật. Tuy chưa có cơ hội hợp tác trước đây, nhưng đội ngũ thiết kế của chúng tôi vẫn luôn không ngừng cải tiến mẫu mã, hi vọng lần này có thể thắng thầu bộ đồng phục mùa hè.”
Vừa trả lời, cô nhân viên vừa âm thầm quan sát Giai Viên, trong đầu phân vân không biết có nên nhắc đến việc đang tuyển mẫu hay không. Dù gì trông cô gái này cũng toàn diện đồ Chanel, lại ngồi xe sang có tài xế riêng, còn nói là vừa từ nước ngoài về và sắp chuyển vào học tại Sligo— rõ ràng là tiểu thư nhà giàu, chắc chẳng thiếu tiền, cũng khó mà chịu đứng ra làm người mẫu quảng bá.
Nhưng mà… cô ấy thật sự rất hợp. Gương mặt trong trẻo, khí chất sạch sẽ xen lẫn nét lạnh nhạt — hoàn toàn khớp với hình tượng mà tổng công ty đang tìm cho bộ ảnh đồng phục mùa hè của Sligo.
Bên trên đã ra chỉ thị: nhất định phải tìm bằng được một người mẫu trông thuần khiết, mát mẻ và khí chất thiên về thanh lãnh. Giờ đã gần tới hạn nộp hồ sơ thầu mà mẫu vẫn chưa tìm ra. Toàn bộ ảnh mẫu được gửi lên trước đó đều bị loại hết.
Nếu lần này tìm được người phù hợp thì chẳng phải là lập công lớn sao?
Dù có bị từ chối thì cũng chẳng thiệt gì, cô nhân viên vẫn quyết định mở lời. Cô nhoẻn miệng cười nhìn Giai Viên:
“Tiểu thư, cô trông rất trong trẻo và hợp gu luôn đấy. Bên tôi hiện đang tuyển người mẫu chụp ảnh cho bộ đồng phục mùa hè của Sligo, không biết cô có hứng thú không ạ?”
Giai Viên ra vẻ suy nghĩ một chút, sau đó thản nhiên đáp, giọng nói lạnh nhạt như tiên nữ không dính khói trần:
“Cũng được, tôi vừa về nước nên đang rảnh.”
Cô nhân viên mừng rỡ: “Thật ạ?!”
Giai Viên khẽ gật đầu.
Tuy mục tiêu chính là đến tát Bạch Chấn Hạo một bạt tai, nhưng tiền kiếm được thì vẫn là tiền, ai ngu mà không lấy?
Bình luận về “Chương 5: Xử Lý Chuyện Chính”
Đăng nhập để bình luận