Vì Bạch Cảnh Ưu ngất xỉu nên lịch quay bị dời sang hôm sau.
Lịch trình của idol mới ra mắt luôn dày đặc, cường độ tập luyện thì căng thẳng. Trước buổi chụp quảng cáo đồng phục, sợ mặt bị sưng lên hình xấu, quản lý còn ép cậu nhịn ăn.
Thế thì ngất xỉu cũng đâu có gì lạ.
Tuy vậy, Phó Giai Viên vẫn không hiểu tại sao một cậu ấm con nhà giàu như Bạch Cảnh Ưu lại phải khổ cực như vậy. Nếu cô có gia thế như cậu, chắc đã sớm chọn cuộc sống an nhàn rồi.
Mỗi người một lý tưởng, biết sao được.
Sau khi thân mật, ánh mắt sẽ không giấu được cảm xúc. Trong buổi quay hôm nay, ánh nhìn của Bạch Cảnh Ưu lúc nào cũng dính chặt lấy Phó Giai Viên, vừa bạo dạn lại vừa thẹn thùng.
Quản lý cậu sau khi phát hiện thì liền canh chừng cô sát sao, y như gà trống giữ con, sợ con diều hâu là cô sẽ tha mất “gà con” nhà mình.
Nhưng giữ kiểu gì cũng không giữ được.
Gà con số phận sẽ là bị diều hâu ăn thịt thôi.
Chỉ trong lúc nghỉ giữa buổi để thay đồ, Phó Giai Viên cũng đủ bản lĩnh dụ được Bạch Cảnh Ưu lén vào phòng thay đồ của mình.
Bạch Cảnh Ưu trông căng thẳng, sợ bị phát hiện, thần kinh cứ căng lên. Cậu theo phản xạ mím môi lại, nhưng trong lòng thì vẫn vui, mắt cong cong, nhìn cô cười ngượng ngùng.
Màn che phòng thay đồ hơi ngắn, cúi đầu một cái là thấy ngay có đến hai đôi chân, rõ ràng bên trong đâu chỉ có mình Phó Giai Viên.
May mà chỗ này ít người lui tới.
Bạch Cảnh Ưu biết nếu để quản lý bắt gặp thì hậu quả không nhẹ nhưng cậu vẫn lén lút mò vào.
Phó Giai Viên ánh mắt trong veo, từng cái chớp mắt đều như mang theo sóng nước, giọng dịu dàng:
“Há miệng ra.”
Bạch Cảnh Ưu ngoan ngoãn há miệng. Cái nốt ruồi nhỏ trên sống mũi càng làm làn da cậu trông trắng bật tông.
Phó Giai Viên cười tươi, nhét vào miệng cậu một viên kẹo vị đào — phần còn lại từ hôm qua sau khi load lại trò chơi.
Cô cười nhẹ, giọng càng thêm mềm mại:
“Sợ anh lại ngất nữa.”
Miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào của kẹo đào, nghe Phó Giai Viên trêu ghẹo, Bạch Cảnh Ưu liền nghiêng đầu liếc cô một cái, lí nhí đáp:
“Hôm nay tôi không ngất đâu.”
Phó Giai Viên hỏi:
“Sao lại chắc thế? Quản lý cho anh ăn rồi à?”
Bạch Cảnh Ưu càng thẹn, tai đỏ bừng lên:
“Không… nhưng tim ngọt rồi nên sẽ không bị tụt đường huyết nữa.”
Phó Giai Viên nghe xong thì bật cười, ánh mắt sáng lên, cô khẽ rướn người tới gần, hai tay vòng lấy cổ cậu. Mắt cô trong suốt, long lanh như nước, con ngươi đen tuyền, sâu như hồ đá cứ hút người ta mãi.
“Nhưng sao tôi thấy miệng anh còn ngọt hơn ấy? Cho tôi nếm thử xem nào?”
Phó Giai Viên cúi đầu hôn lên môi Bạch Cảnh Ưu. Vì khoảng cách quá gần, cô còn nghe được hơi thở khẽ khàng của cậu. Đôi môi cậu mát lạnh, môi trên hơi mỏng, môi dưới đầy đặn rất hợp để hôn. Mới ăn xong kẹo nên còn vương chút hương đào.
Bạch Cảnh Ưu người cứng đơ, nhưng lát sau cũng bắt đầu thử hôn lại. Cậu ngậm lấy bờ môi mềm mại đầy đặn kia rồi nhẹ nhàng liếm một cái.
Trong căn phòng thay đồ chật hẹp và tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng nước hôn lách tách vang lên vô cùng táo bạo.
Theo kế hoạch ban đầu, buổi chụp chỉ diễn ra trong một ngày. Nhưng vì tiến độ không kịp, nên hôm nay thiếu gia nhà họ Bạch — Bạch Chấn Hạo — đã đích thân tới giám sát.
Nói nghe cho sang là “thị sát”, chứ thật ra là đến kiểm tra xem có ai lười biếng không, đặc biệt là mấy người mẫu.
Bạch Chấn Hạo trông rất lạnh lùng, kiểu người mà người lạ nhìn thấy là muốn tránh ngay. Tuy tuổi còn trẻ nhưng khí chất lại vô cùng uy nghi, tóc chải gọn gàng để lộ vầng trán đầy đặn.
Ngũ quan của anh ta chỉ có sống mũi là hơi mềm mại hơn đôi chút, nhưng điều đó không làm mất đi khí chất lạnh lẽo mà ngược lại còn tăng thêm nét nghiêm nghị, cứng cỏi.
Dù còn trẻ, Bạch Chấn Hạo luôn có khí thế áp đảo, nói năng làm việc đều dứt khoát, không nể nang ai, vì vậy mọi người đều nể sợ anh ta.
Thấy anh ta đến, ai nấy đều dè chừng hẳn.
“Thiếu gia tới rồi ạ.”
Bạch Chấn Hạo cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, đôi mắt đen thăm thẳm không thấy đáy, giọng lạnh nhạt:
“Giờ nghỉ trưa đã hết, sao vẫn chưa bắt đầu quay? Người mẫu đâu?”
Nhân viên giải thích:
“Cô Bùi đang thay đồ ạ.”
“Sắp quay lại liền, thưa thiếu gia.”
Sự xuất hiện của Bạch Chấn Hạo khiến không khí ở trường quay bỗng trở nên căng thẳng.
Mọi người không dám tán gẫu nữa, ai nấy đều nhanh chóng quay về vị trí làm việc.
Máy quay nối trực tiếp với màn hình máy tính, đang hiện lên những tấm ảnh Phó Giai Viên chụp hồi sáng.
Bạch Chấn Hạo liếc mắt nhìn qua — đúng là đẹp thật. Mái tóc đen dài, làn da trắng như tuyết, vừa thuần khiết lại không hề tẻ nhạt, giống như dòng suối nơi núi rừng khi đi cắm trại mùa hè: mát lạnh, trong lành, khiến người ta khó quên.
Anh ta nhanh chóng rời mắt. Chỉ cần biết cô phù hợp với phong cách thiết kế lần này là đủ, không chọn sai người mẫu, hy vọng có thể đánh bại Solee lần này.
Thêm mười phút trôi qua, người mẫu vẫn chưa ra.
Sắc mặt Bạch Chấn Hạo hơi trầm xuống, trong lòng đã bắt đầu khó chịu.
Nhân viên thấy anh ta có vẻ không vui, liền dè dặt hỏi:
“Thiếu gia, tôi qua gọi cô Bùi nhé?”
Bạch Chấn Hạo khẽ nhíu mày, giọng lạnh lùng mang theo chút tức giận:
“Không cần, tôi tự đi.”
“Mong mọi người ghi nhớ, Vibe không hoan nghênh những đối tác thiếu tinh thần hợp tác.”
Nhân viên gật đầu rối rít:
“Vâng, thiếu gia.”
Bạch Chấn Hạo đích thân đến khu thay đồ. Giờ phút này, trong đầu anh ta đã sớm hình thành định kiến: cô gái tên Phó Giai Viên này rõ ràng dựa vào gương mặt xinh đẹp để hành xử tùy tiện, vô nguyên tắc.
Chưa kịp bước tới gần, anh ta bất ngờ nghe thấy tiếng rên khe khẽ vọng ra từ sau tấm rèm. Âm thanh vừa mềm vừa nũng nịu, mang theo vẻ quyến rũ đầy ám muội.
Bạch Chấn Hạo lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sắc mặt anh ta tối sầm lại.
Khi anh ta đứng ngay trước tấm rèm, giọng nói bên trong nghe càng rõ ràng hơn.
Tấm rèm lại ngắn, anh ta cúi đầu liếc qua thì thấy ngay hai đôi giày. Bộ đồng phục nữ sinh được chuẩn bị cho buổi chụp ảnh nằm vương vãi trên mặt đất.
Bạch Chấn Hạo không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh nằm chỏng chơ kia. Ngay phía trên nó, một chiếc nội y viền ren màu hồng đào lười nhác phủ lên, khung cảnh khiến anh ta không tài nào dời mắt.
Một đường gân xanh nơi thái dương anh ta khẽ giật, theo từng nhịp căng thẳng của cơ thể.
Anh ta không quan tâm người ta có làm hay không, làm ở đâu cũng mặc kệ. Nhưng điều anh ta không thể chấp nhận là cô dám trì hoãn lịch trình đã định sẵn, lại còn vứt đồng phục mẫu mới xuống đất như thứ rác rưởi.
Đây là mẫu thiết kế mới nhất để đi dự thầu, vẫn chưa công bố. Cô là người đầu tiên được mặc thử, vậy mà chẳng hề biết quý trọng, cứ thế giẫm đạp lên.
Ánh mắt của Bạch Chấn Hạo tối lại, lạnh băng và căng thẳng. Anh ta đang cố dằn cơn giận đang sôi sục trong lồng ngực.
Nhưng đúng lúc ấy, bên trong tấm rèm lại vang lên tiếng động dồn dập hơn. Có vẻ hai người đổi tư thế, Phó Giai Viên lùi về sau một bước.
Đôi giày thể thao màu kem ngà của cô lộ ra, cổ chân mảnh mai, trắng trẻo, mang tất mỏng có viền bèo nhún nhẹ nhàng.
Rất đẹp. Nhưng đáng tiếc, gót giày của cô lại dẫm lên bộ đồng phục đang nằm lăn lóc, để lại vết bụi mờ.
Trong đầu Bạch Chấn Hạo như có một sợi dây "phựt" một tiếng, đứt phăng.
Anh ta đứng yên ngoài rèm, sắc mặt âm u, không khí quanh người như sắp nổi giông bão. Giọng anh ta lạnh lẽo, cố gắng kiềm nén cơn giận đang trào lên:
“Còn bao lâu nữa mới xong?”
“Mọi người đang phải chờ hai người đấy.”
Phó Giai Viên nghe thấy giọng người lạ vang lên bên ngoài, vội đẩy cái đầu đang vùi trước ngực mình ra. Cô giữ chặt tấm rèm, hé đầu ra nhìn và đối diện ngay với một đôi mắt sắc lạnh như băng.
Bạch Chấn Hạo nhìn cô chằm chằm. Gương mặt anh ta u ám, môi mím chặt thành một đường thẳng, đáy mắt đầy giận dữ khó kìm.
Cô rất đẹp. Dù tính cách có tệ đến đâu cũng không thể phủ nhận được vẻ đẹp đó.
Dù là người không đúng giờ, lề mề, hay cả gan làm bậy trong phòng thay đồ, Bạch Chấn Hạo vẫn phải thừa nhận — vẻ đẹp của cô đủ khiến người ta dễ dàng bỏ qua tất cả.
Làn da trắng hồng ửng nhẹ, mái tóc xoăn đen dài phủ trước ngực. Đôi mắt long lanh nước nhưng ánh nhìn lại chẳng hề hiền hòa, thậm chí còn mang theo vài phần oán trách vì bị phá hỏng cuộc vui.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, cơn giận của Bạch Chấn Hạo cũng lặng đi phần nào.
Vì anh ta nhận ra — ngoài Phó Giai Viên, sẽ chẳng có ai hợp làm người mẫu cho lần quảng bá này hơn nữa.
Cô chính là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Nói cách khác, anh ta buộc phải dỗ cô hoàn thành buổi chụp. Không được chọc giận, không thể đối đầu, càng không thể cứng rắn ép buộc.
Vì chỉ cần cô muốn thì cô hoàn toàn có thể bỏ ngang mọi thứ.
Bình luận về “Chương 8: Phòng Thay Đồ”
Đăng nhập để bình luận