Chương 1: Cô Thu Ngân

Ngoại truyện: Về Sau Của Về Sau

Đầu mùa hè năm đó, Ôn Thư Bạch cho ra mắt tập truyện tranh đơn hành đầu tiên của mình.

Vì quá hot, độc giả liên tục đề nghị mở thêm vài buổi ký tặng.

“Chị Thư Bạch ơi, chắc chắn trước Tết chỉ mở đúng một buổi ký tặng thôi hả? Từ giờ tới năm sau còn nửa năm nữa mà.”

Lúc này đang là ba giờ sáng ở Brussels, còn ở Trung Quốc thì vừa đúng giờ bắt đầu làm việc.

Ôn Thư Bạch đứng chờ hành lý ký gửi ở sân bay, chỉ cảm thấy cả chuyến bay khiến lưng đau mỏi nhừ.

“Dạo này chị cũng vất vả, một buổi này là đủ bận lắm rồi, phần thời gian còn lại thì cứ để chị nghỉ ngơi đi. Dù sao thì…”

Dù sao thì... người thật sự muốn nghỉ là cô.

Sân bay đúng là nơi chẳng phân ngày đêm, khu đón khách lúc nào cũng đông nghịt. Ôn Thư Bạch hai tay xách lỉnh kỉnh, đành kẹp điện thoại giữa vai và tai để nghe tiếp cuộc gọi.

Cô nhìn dòng người chen chúc trước mặt, ai cũng mong ngóng được gặp lại người thân.

Giữa một dãy người nước ngoài, cô lập tức nhận ra một bóng dáng nổi bật trong đám đông.

Rõ ràng là đi đón người, vậy mà còn mang theo một cái vali cỡ đại để ngồi lên như ghế, chẳng khác gì người vừa đi công tác trở về là anh.

Anh cầm một bó hoa hồng champagne to sụ ở tay này, tay kia còn giơ cao một tấm bảng dài.

Dù khoảng cách hơi xa, Ôn Thư Bạch không nhìn rõ trên bảng ghi gì, nhưng cô vẫn nhận ra hai cái hình nhân vật chibi dễ thương kia chính là hình cô từng thiết kế.

Cố Thư Trì đeo kính râm, ngồi lặng yên ở cuối đám đông nhưng trông như thể trên người gắn sẵn đèn spotlight. Dáng vẻ lười biếng ngạo nghễ kia khiến ai đi ngang cũng phải liếc nhìn.

“Đúng là chói quá thể.”

Ôn Thư Bạch vừa nhìn anh vừa khẽ cười, lẩm bẩm một câu, hoàn toàn quên mất mình vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.

“Hả? Chị nói gì cơ?”

“À, không có gì đâu.”

“Chị vừa xuống máy bay, ồn quá, mai nói tiếp nhé.”

Nói xong cô vội vã cúp máy.

Cô theo dòng người ra khỏi sảnh. Cố Thư Trì nghe thấy động liền ngẩng đầu lên.

Anh từ vali đứng dậy, liếc mắt một cái là thấy cô rồi vẫy tay lia lịa như một đứa bé tầm mười tuổi đang gặp lại mẹ.

“Chào mừng đại họa sĩ truyện tranh đến Brussels!”

Anh phô trương dang rộng hai tay, kéo dài giọng, vốn đã ăn mặc nổi bật nay lại càng thu hút ánh nhìn hơn. Người xung quanh bắt đầu quay lại hóng chuyện.

Tiếc là Ôn Thư Bạch mang theo quá nhiều hành lý, chẳng còn tay nào để ôm anh một cái. Khi đi tới chỗ anh, cô vẫn đang bận xử lý tin nhắn công việc, định bụng giải quyết xong việc rồi sẽ nói chuyện sau, vậy nên chỉ đứng nguyên tại chỗ, vừa nhìn điện thoại vừa dặn anh đôi câu.

Trước khi đi, mấy người bạn trong nước và vài khách hàng từng hẹn đặt tranh nghe nói cô sang Brussels tìm Cố Thư Trì liền nhờ cô mang vài món quà hộ.

Ban đầu cô định từ chối vì nghĩ mấy thứ đó gửi chuyển phát nhanh là được, sao phải phiền cô vác đi. Nhưng lúc nhìn thấy đống quà đó, toàn là những món đồ nho nhỏ mà ai cũng chọn kỹ càng, trân trọng gửi gắm nên cô đành cẩn thận xếp từng món vào túi xách của mình.

Cuối năm ngoái, Cố Thư Trì nộp bản vẽ cuối cùng cho một đơn đặt hàng cũ. Đó là đơn của một ông khách giàu có, chịu chi mà cũng hay quên. Lúc nhận được tranh, ông ta mừng húm, bảo quả đúng là tác phẩm hay thì cần thời gian để mài giũa. Vui quá nên đặt luôn thêm một bức nữa để treo trong phòng khách của căn nhà mới.

Vậy nên đầu năm nay, Cố Thư Trì bay sang châu Âu một mình, vừa để tìm cảm hứng sáng tác, vừa nhân tiện về thăm thầy cũ ở trường đại học - nơi được xem là thánh đường nghệ thuật, nuôi dưỡng những tâm hồn sinh ra vì nghệ thuật.

Rồi thế là anh ở lại mấy tháng trời.

Lúc đó, giữa Cố Thư Trì và Ôn Thư Bạch mỗi ngày đều phải lệch mấy tiếng múi giờ, chỉ có thể dựa vào video call để duy trì liên lạc.

Anh kể rằng thầy hướng dẫn năm xưa - một ông giáo sư tóc bạc gần nửa đầu, đã ngoài năm mươi - nghe tin anh quay lại châu Âu, bèn chủ động mời anh về trường làm trợ giảng.

Anh không nhận lương, cũng chẳng ký hợp đồng, chỉ đơn giản là quay lại lớp học như hồi sinh viên, theo chân thầy đi dạy, thỉnh thoảng cùng ông đi dạo bảo tàng, xem tranh ở phòng trưng bày, có khi còn dẫn sinh viên ra ngoài thực hành ký họa. Cuộc sống y như xưa, vui vẻ thảnh thơi.

Giáo sư khen anh bây giờ cởi mở hơn hẳn ngày trước.

Anh chỉ cười, bảo là nhờ... một cô gái.

Mà bây giờ, cô gái ấy đã trưởng thành, cũng có sự nghiệp mà mình yêu thích.

Hiện tại, cô ấy đang đứng ngay cạnh anh, miệng luyên thuyên dặn dò bao nhiêu chuyện.

“Vân Thanh với Ngụy Tư Đình gửi em ít kẹo cưới. Hai người họ định tổ chức đám cưới cuối năm đó, anh nhớ sắp xếp về sớm nha.”

“Bác Phó cũng gửi ít thực phẩm bổ dưỡng cho anh. Bác mới tìm được bạn đời, còn nhắn là sẽ về quê nghỉ hưu rồi, nhờ em nói lại với anh.”

“Còn chị Rita thì…”

Cô liệt kê từng chuyện một cách cẩn thận, sợ sót mất bất kỳ chi tiết nào. Nhưng rồi chợt nhận ra bên cạnh đã không còn tiếng Cố Thư Trì trả lời.

Ngón tay đang lướt qua bảng tính trên màn hình cũng khựng lại. Linh cảm có điều gì đó, cô bèn ngẩng đầu lên.

Cố Thư Trì tay xách túi của cô, tay kia cầm hoa và tấm bảng một cách lẻ loi, đầu cụp xuống, vẻ mặt không vui tẹo nào.

“Sao vậy?” Ôn Thư Bạch nhìn anh, dứt khoát tắt màn hình điện thoại rồi đưa tay xoa nhẹ mặt anh, định dỗ dành một chút.

Cố Thư Trì bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng: “Lâu như vậy không gặp, em cũng chẳng thèm nói là nhớ anh.”

“Anh lặn lội ra tận đây đón, vậy mà em lại toàn kể mấy chuyện anh không thích nghe.”

“Vừa gặp cái là nói cái này cái kia, chẳng nói gì về em hết cả.”

Anh lầm bầm như mèo con bị ức hiếp, nói càng lúc càng tủi thân, đến nỗi ánh mắt cũng trở nên ảm đạm. Giọng anh nhỏ dần đến mức cô chẳng nghe rõ nữa.

Thấy anh đáng thương quá, Ôn Thư Bạch bật cười thành tiếng, lúc này mới nhận ra nãy giờ mải xử lý công việc mà bỏ quên anh. Cô liền tắt hẳn điện thoại, nhét vào túi rồi dùng hai tay nâng mặt anh lên, lắc lắc:
“Ôi, mèo con của em giận rồi à? Làm sao dỗ mới chịu tha thứ đây?”

Cô mở túi xách, lấy ra một món đồ đưa ra trước mặt anh lắc lắc:
“Cho anh thanh pate mèo được không?”

Nói chưa dứt lời thì Cố Thư Trì càng giận hơn, mặt đỏ bừng, giật phắt lấy cây pate mèo rồi nhét vào túi áo mình:
“Không được! Không ăn! Anh nói rồi, anh không có thích cái này!”

Hồi trước lúc hóa thành mèo kêu meo meo trên đùi cô thì đâu có nói thế đâu.

Ôn Thư Bạch cười đến gập cả người rồi chỉnh mặt anh ngay ngắn lại:
“Thôi được rồi, không trêu nữa. Vậy anh nói xem, muốn em bù đắp thế nào?”

“Cho anh hôn.”

Anh không chút ngại ngần.

“Hở?”

Ôn Thư Bạch đảo mắt nhìn quanh. Đây là nơi công cộng, người qua kẻ lại đông nghịt.

Thế nên cô bắt đầu ngượng ngùng:
“Hay là... về nhà rồi tính?”

“Về nhà là giá khác rồi nhé.”

Anh bĩu môi, còn ra điều mặc cả với cô.

“......”

Cô nhìn bộ dạng lươn lẹo của anh, trong lòng tự cổ vũ một hồi rồi vẫn tiến lên hai bước, nhón chân đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh.

Sau đó vươn tay ôm lấy cổ anh:
“Không giận nữa rồi hả?”

Gương mặt Cố Thư Trì đầy vẻ tận hưởng rồi lại quay đi chỗ khác:
“Cũng tạm thôi.”

“Xì.”

Dứt lời, cô thẳng tay móc túi xách của mình lên cổ anh, buông tay ra kéo vali hành lý, định đi thẳng về phía trước.

“Này, Ôn Thư Bạch, em định ngược đãi ông chú hai mươi mấy tuổi này như thế đấy à?”

-

Do chuyến bay dài và hành trình vất vả, lúc Ôn Thư Bạch đến được căn hộ mà Cố Thư Trì thuê ở Brussels thì trời đã gần sáng.

Cô ngủ một mạch đến tận chiều muộn.

Đồng hồ sinh học hoàn toàn bị đảo lộn.

Cô trở mình, cảm thấy sau lưng có gì đó chắn lại, liền nghiêng người, mơ màng ngẩng mắt nhìn lên.

Không ngờ Cố Thư Trì đang chống đầu bằng một tay, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn cô ngủ.

“Dậy rồi à?”

Ôn Thư Bạch liếc ra ngoài cửa sổ, trời lại sẩm tối, cô ngáp một cái, giọng lười biếng:

“Anh sao lại ở đây?”

“Đợi em tỉnh.”

Ôn Thư Bạch lại trở mình, lúc này khung cảnh đẹp như một giấc mơ.

Cô định vòng tay ôm anh, ai ngờ anh cũng xoay người, khiến cô nằm luôn lên người anh, vừa vặn chạm vào ánh mắt anh.

“Em còn chưa điều chỉnh được múi giờ đâu.”

“Không sao, thời gian còn nhiều. Mấy hôm trước thầy hướng dẫn của anh còn mời tụi mình đến nhà ăn cơm, nói muốn gặp em đấy.”

Anh vừa nói, vừa đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối của cô.

“Hả? Thầy á? Khi nào vậy?”

Cô chỉ vào mũi mình, khó tin là thầy của anh lại muốn gặp cô.

“Còn xem thời gian của em đã, anh rảnh.”

“Sao lại đột nhiên muốn gặp em?”

“Vì anh nói em là người quan trọng nhất trong đời anh. Thầy bảo tò mò muốn biết cô gái nào có thể chịu được anh.”

Ôn Thư Bạch bật cười ha hả. Tuy chưa từng gặp thầy anh, nhưng cô cảm thấy người đủ sức chịu đựng Cố Thư Trì năm hai mươi tuổi chắc còn kiên nhẫn hơn cả cô.

Cố Thư Trì thấy cô cười cũng cười theo, nhưng Ôn Thư Bạch hiểu mấy năm nay anh đã thay đổi rất nhiều. Tuy vậy, cô chẳng dám nhận công lao rằng đó là vì cô luôn ở bên anh.

“Em còn chưa trả lời anh đấy, lâu vậy rồi không gặp, có nhớ anh không?”

Anh đan tay vuốt nhẹ lưng cô rồi nhéo eo cô một cái.

“Anh hỏi rõ quá rồi còn gì.”

“Không được, chưa nói tức là không nhớ.”

Dù đều gần ba mươi tuổi rồi, cái cách làm nũng của anh vẫn y như hồi xưa, không hề bớt chút nào.

“Nhớ, nhớ, nhớ, cực kỳ nhớ! Được chưa hả?”

“Vậy em nói xem, nhớ anh ở đâu nào?”

Ôn Thư Bạch còn chưa tỉnh hẳn, đầu óc chưa kịp nghĩ sâu, ngây ngô đáp:

“Ở đâu cũng nhớ anh.”

Vừa dứt lời, anh bất ngờ lật người, phủ bóng lên cô, nở nụ cười mãn nguyện rồi cúi người nhìn cô:
“Vậy à?”

Cơ thể Ôn Thư Bạch đột nhiên nóng ran. Cô cảm nhận được ngón tay anh lướt nhẹ qua da thịt mình, ngứa ngáy đến khó chịu. Đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, cô mới kịp nhận ra hàm ý trong lời anh.

Cô hơi nhấc tay lên, theo bản năng muốn đẩy anh ra:
“Này, anh làm gì kỳ vậy hả?”

Anh cười gian, cúi xuống hôn nhẹ lên mắt cô:
“Muộn rồi.”

“Tối qua em rõ ràng đã hôn anh rồi mà.”

“Vẫn chưa đủ.”

Anh vẫn cứ bám riết không tha, trưng bộ mặt làm nũng.

“Chưa đủ cái gì chứ?!”

“Chưa đủ để dỗ anh hết giận.”

Anh khẽ điều chỉnh tư thế, thành thạo rút gối lót vào dưới lưng cô. Cô mất đà, liền đưa tay níu lấy xương bả vai anh.

“Anh...”

“Suỵt-”

Anh nhẹ nhàng cắn vành tai cô:
“Anh nhớ em lắm.”

Không biết đã quấn lấy nhau bao lâu, Ôn Thư Bạch ôm chăn thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, mệt đến mức như vừa chạy cả chục vòng 800 mét.

Cô ôm lấy gối, chỉ cảm thấy đau nhức khắp lưng và eo.

Bao nhiêu năm rồi mà thể lực cái tên này vẫn chẳng suy giảm chút nào...

Lúc này, anh đang tựa vào đầu giường, nghịch món đồ lưu niệm nhỏ cô mang từ quê sang tặng.

Thấy anh trông thản nhiên như chẳng có chuyện gì, Ôn Thư Bạch buột miệng chọc ghẹo:

“Sớm biết thế, năm đó em nên dắt anh đi triệt sản luôn rồi.”

“?”

Anh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn cô.

Ngay sau đó, anh đặt món đồ xuống rồi kéo cô lại vào lòng:

“Em dám nói lại lần nữa xem?”

Giây tiếp theo, đôi tai mèo đột ngột hiện ra, cặp mắt xanh biếc lập tức trở lại vẻ dữ tợn đầy tính công kích.

“... Em sai rồi sai rồi! Em không nói nữa!”

Cô vừa định cuộn chăn bỏ chạy, lại bị anh kéo ngược trở lại.

“Không được, muộn rồi.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 1: Về Sau Của Về Sau