Khoảng một tiếng sau, Cố Thư Trì mới chậm rãi nhắn tin:
[Cố Thư Trì: Không quen.]
Xem cách trả lời dứt khoát này chẳng giống như đã suy nghĩ kỹ.
Thực ra Ôn Thư Bạch cũng không kỳ vọng gì nhưng vẫn hỏi thêm một câu:
[Ôn Thư Bạch: Là ông chủ lớn nhất của tập đoàn Thánh Phương đó. Nghe nói có người thân từng đặt thầy vẽ tranh, thầy có ấn tượng không?]
Một lúc sau, cô tưởng anh lại sẽ qua loa trả lời "không biết", nào ngờ lần này anh suy nghĩ một hồi rồi bất ngờ nhắn lại là nhớ ra rồi.
[Cố Thư Trì: À, hắn ta à. Đúng là có chuyện này.]
Ôn Thư Bạch bỗng ngồi thẳng dậy như nhìn thấy tia hy vọng:
[Ôn Thư Bạch: Thế... bức tranh đó thầy đã vẽ xong chưa?]
[Cố Thư Trì: Vẽ xong rồi.]
[Ôn Thư Bạch: Vậy sao thầy không giao cho người ta?]
[Cố Thư Trì: Chưa đúng thời cơ thôi.]
[Ôn Thư Bạch: ???]
Anh chỉ trả lời đến đó rồi im bặt, dù cô có hỏi thế nào cũng không thèm phản hồi nữa. Ôn Thư Bạch không hiểu anh đang giở trò gì.
Tuy nhiên, ít nhất đây cũng là tin tốt.
Nghe Đường Thanh Thanh kể thì bản thảo tranh đó cũng được đặt mấy năm trước rồi, biết đâu lúc đó Cố Thư Trì chưa lười như bây giờ.
Chỉ là cô không hiểu "thời cơ" mà anh nói đến rốt cuộc là gì.
Dù vậy, cô vẫn lập tức báo tin vui này cho Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh nghe xong rất phấn khích, hỏi liệu việc này có thể hoàn thành sớm không để cô ấy yên tâm thực tập tiếp. Nhưng ngay cả Thư Bạch cũng không dám chắc vì bản thân cô cũng không rõ Cố Thư Trì đang chờ đợi điều gì.
Dù sao đi nữa, ít nhất cũng giúp Đường Thanh Thanh an tâm phần nào.
Đêm đó, Ôn Thư Bạch chợt nghĩ: biết đâu Cố Thư Trì đã vẽ xong rất nhiều bản thảo nhưng vì lý do nào đó không tiện nói nên cứ trì hoãn không giao?
Nhưng việc không giao bản thảo chẳng mang lại lợi ích gì ngoài việc khiến mọi người sốt ruột.
Cô đột nhiên nhớ đến bản phác thảo chì lén mang về hôm nay, trong đầu thoáng nảy ra một suy nghĩ:
Phải chăng Cố Thư Trì đã âm thầm hoàn thành tập 2 từ lâu, chỉ là không muốn xuất bản?
Không biết có phải là tự an ủi bản thân không, nhưng nghĩ đến đây, cô bỗng cảm thấy háo hức với ngày mới.
Cô thầm nghĩ, nếu đúng là vậy thì nhất định phải tìm ra rồi thuyết phục anh xuất bản hết, như thế cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của mình.
-
Hôm thứ Sáu, buổi sáng có người gửi đến một bức thư.
Ôn Thư Bạch nhận hộ – một tấm thiệp mời bìa vàng óng.
Trên đó in nổi dòng chữ mạ vàng tên Cố Thư Trì, trông quy mô không nhỏ. Nhưng cô không tự ý mở ra mà mang về đưa tận tay anh.
Thế nhưng anh dường như chẳng bận tâm, thậm chí còn bảo Thư Bạch mở ra đọc hộ.
Thấy vẻ mặt vô tư của anh, cô bất đắc dĩ lắc đầu rồi cũng giúp anh bóc phong bì.
Vừa định đọc thì chợt nhìn thấy chữ ký nổi bật ở cuối thư.
Dù là chữ ký nghệ thuật viết tay nhưng không khó nhận ra.
Châu Chính Dương.
Cô há hốc mồm, hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn anh. Cố Thư Trì vẫn đang mải mê chơi điện tử, thấy cô im lặng lâu bèn nghiêng mặt hỏi:
"Lại mơ màng nữa rồi hả?"
"Tôi đã nói rồi, làm trợ lý cho tôi mà cứ thẫn thờ thế này không được đâu."
Ôn Thư Bạch chớp mắt. Cô đâu có mơ màng, chỉ là mới hai hôm trước còn nhắc đến người này mà giờ đã nhận được thiệp mời thì đúng là trùng hợp khó tin.
Cô thoáng cảm giác chuyện này có liên quan đến mình và Đường Thanh Thanh.
"Thầy Cố, còn nhớ người em hỏi hôm trước không?"
"Hả? Ai cơ?"
"Chính là Châu Chính Dương – ông chủ tập đoàn Thánh Phương đó."
Cô thấy thần sắc anh khẽ biến đổi, ngay cả ngón tay lướt trên màn hình cũng dừng lại.
Im lặng một lát, anh trở lại bình thường: "Thư nói gì?"
Thư Bạch không để ý phản ứng đó lắm nên đọc từ đầu thiệp mời cho anh nghe.
Đó là lời mời dự tiệc, đại ý nói mẹ của Châu Chính Dương sắp bước sang tuổi 85, hai tháng sau sẽ tổ chức tiệc mừng thọ tại một khu nghỉ dưỡng tư nhân. Vì địa điểm ở tỉnh khác nên gửi thiệp trước để khách mời sắp xếp lịch trình.
Thư Bạch hiểu phần nào – những người như Châu Chính Dương thường chỉ mời đối tác ngang hàng. Giới doanh nhân hay nghệ sĩ nổi tiếng thường kín lịch cả năm, việc thông báo trước hai tháng là để họ điều chỉnh thời gian.
Lời lẽ trong thiệp mời rất chuẩn mực, có lẽ là nội dung in sẵn rồi Châu Chính Dương ký tên tay.
Nhưng Thư Bạch vẫn thấy kỳ lạ. Theo Đường Thanh Thanh, Châu Chính Dương và Cố Thư Trì chỉ là quan hệ làm ăn – thậm chí không phải trực tiếp mà thông qua một người thân bí ẩn nào đó. Vậy tại sao một bữa tiệc riêng tư như thế này lại mời Cố Thư Trì?
Cô lại nhìn dòng chữ đầu thiệp: "Kính mời Cố Thư Trì cùng gia quyến" – rõ ràng không nhầm lẫn.
"Thầy Cố, thầy có đi không? Để em viết thư hồi âm giúp nhé?"
Cô nghĩ anh chắc chắn sẽ từ chối.
Một kẻ suốt ngày đóng cửa như anh làm sao hứng thú với tiệc tùng? Đến đó biết đâu còn gặp người thân "nợ bản thảo" kia.
Nhưng với Thư Bạch, cô cảm thấy hơi áy náy.
Cô nghĩ có lẽ do mình mách lẻo nên họ tưởng Cố Thư Trì sắp giao bản thảo, dùng danh nghĩa tiệc mừng thọ để tạo bước đệm hoàn hảo – ý là anh có thể nhân dịp này mang tranh đến.
"Thầy Cố, hay là mình đừng đi đi? Thầy bảo bản thảo chưa đúng thời điểm mà."
Ván game kết thúc, Cố Thư Trì bỏ điện thoại xuống nhìn cô với vẻ mặt đầy tinh quái:
"Sao, sợ rồi hả? Lén đi báo tin đúng không?"
Thư Bạch cúi đầu, mím môi. Cô đâu ngờ Đường Thanh Thanh lại tiết lộ tin tức. Chỉ dựa vào một câu nói của Cố Thư Trì, ngay cả bóng dáng bản thảo còn chưa thấy, nếu anh chỉ đang đùa giỡn thì cô biết nhận trách nhiệm thế nào?
Cô bước đến gần anh, bộ dạng như đứa trẻ làm sai:
"Em... hôm đó thầy bảo đã vẽ xong rồi mà. Em thấy họ gấp quá nên..."
Vị trí trợ lý của cô khiến mọi thông tin cô đưa ra đều đại diện cho Cố Thư Trì. Cô nói sắp giao bản thảo thì người khác sẽ tin đó là thông tin chính thức.
"Sợ rồi à?"
"Không phải... Em chỉ sợ thầy đang đùa thôi."
Cố Thư Trì dường như không giận, khẽ cười: "Lừa em thì không, nhưng muốn lấy bức tranh này cũng không dễ đâu."
Thư Bạch nghe vậy liền ngồi xuống cạnh anh: "Vậy thầy... không đi ạ?"
"Đi chứ, sao lại không đi?"
"Hả?!"
Ôn Thư Bạch nghe xong mặt nhăn như ăn khế, rốt cuộc Cố Thư Trì vẫn quyết định đi.
Anh quay lại, cúi sát gần cô, giọng đầy tinh nghịch:
"Tôi không những đi mà còn đi tay không đấy."
"Thầy không sợ người ta trói thầy lại đánh cho một trận sao?"
Nhìn vẻ mặt không sợ trời không sợ đất của anh, Thư Bạch lo lắng thấp thỏm.
"Không sao, đã có cô ở đây rồi còn gì."
Đột nhiên anh chuyển giọng trầm ấm đầy mê hoặc, khẽ thổi vào tai cô:
"Cô sẽ đến cứu tôi chứ, cô trợ lý bé nhỏ?"
-
Hơi thở ấm áp phả bên tai khiến má cô bừng lên như lửa đốt.
Cố Thư Trì đã quay đi rồi mà đầu óc cô vẫn còn trống rỗng.
"Tốt lắm, lần sau nhớ xịt nước hoa đậm như thế này nhé."
Thư Bạch còn đang ngẩn ngơ thì tấm thiệp mời trong tay đã bị anh giật lấy:
"Tuần sau tôi sẽ nhờ người đưa cô đi đặt một bộ váy dạ hội."
Nghe đến đây, cô mới hoàn hồn, ngạc nhiên chỉ tay vào mũi mình: "Em cũng phải đi ư?"
"Không thì sao?"
"Em..."
Cô định nói "Sao thầy chắc chắn đến lúc đó em còn làm công việc này?", nhưng nghĩ lại, bản thân vẫn còn quá nhiều việc muốn hoàn thành, rất có thể sẽ tiếp tục đến lúc đó.
Hơn nữa, đặt váy đâu phải cô trả tiền, nếu có nghỉ việc thì để Cố Thư Trì tự xử.
Nghĩ vậy nên cô cũng không lo lắng nữa.
Nhưng cô khá tò mò vì chưa từng tham dự bữa tiệc thượng lưu như thế.
Với những người như Châu Chính Dương, cô từng nghĩ cả đời không có cơ hội gặp, nào ngờ giờ đây mọi thứ lại gần trong tầm tay.
Chợt nhớ điều gì, cô hỏi: "Thầy Cố, nói thật đi, có phải thầy đã vẽ xong nhiều bức nhưng không chịu giao như bức này không?"
Cố Thư Trì im lặng một lát, ánh mắt đầy vẻ cạn lời rồi thầm mắng cô tự cho mình là thông minh.
"Đừng có không chắc chắn mà lại đi báo cáo lung tung. Lỡ họ đòi bản thảo thì cô tự vẽ mà đưa."
Thư Bạch bĩu môi, biết mình có lỗi.
"Lần sau em sẽ không thế nữa. Chỉ là em thấy người đòi bản thảo cũng là một cô gái trẻ, thầy đã vẽ xong rồi mà..."
"Tôi thích thế không được à? Việc của họ liên quan gì đến tôi?"
Giọng anh bỗng lạnh băng, ngắt lời cô thẳng thừng.
Nếu lúc trước nghe tin cô tiết lộ thông tin còn không giận, thì giờ đây thái độ thương hại của Thư Bạch khiến anh lộ vẻ khó chịu.
"Nhưng mà..."
Rõ ràng Cố Thư Trì mới là người sai, vậy mà giờ lại quay sang trách cô nhiều chuyện.
"Không có 'nhưng mà' nào hết. Ngày ngày giả vờ tốt bụng thương người này kia, rảnh thì tự đi vẽ bản thảo mà gửi cho họ đi."
Thư Bạch thấy thế không dám hỏi thêm. Tính khí thất thường của Cố Thư Trì khiến cô không đoán được anh sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng giờ phút này, cô chắc chắn nếu còn nói nhiều thì không biết anh sẽ làm gì.
Cố Thư Trì nói xong liền lên lầu, theo sau là tiếng cửa đóng sầm từ xa vọng lại.
Như đang trút giận.
Thư Bạch ngồi nguyên tại chỗ, nhìn lan can lầu hai trống vắng thì thầm: "Em cũng muốn vẽ lắm chứ."
Chẳng phải vì kỹ năng kém cỏi, sợ làm ảnh hưởng thanh danh của Cố Thư Trì sao?
Nhưng mà đúng thật, Cố Thư Trì rốt cuộc chỉ là một kẻ máu lạnh, nói chuyện tình cảm với anh khác nào đàn gảy tai trâu.
Giờ cô đã hiểu, khi đi làm thì phải tự chịu trách nhiệm cho lời nói của mình. Đường Thanh Thanh tuy nhỏ tuổi hơn nhưng khôn ngoan hơn cô nhiều.
Suốt ngày lui tới chốn như Thánh Phương, không tránh khỏi học được vài chiêu bảo vệ bản thân. Việc cấp bách của cô ấy là giữ lấy mình - còn Thư Bạch, thực ra chưa bao giờ nằm trong suy nghĩ.
Thư Bạch tựa vào sofa, lòng tràn đầy hối hận.
Hối hận vì đã vội vàng nhiều chuyện.
Buổi trưa, cô lại vào xưởng vẽ của Cố Thư Trì, định lấy giấy nháp để tập tành.
Đúng lúc đó, một tin nhắn hiện lên.
Là Tô Kỳ - bạn cùng phòng hồi đại học.
Từ khi tốt nghiệp, mỗi người một ngả. Có lẽ ai nấy đều vật lộn với công việc nên nhóm chat từng rất sôi nổi giờ im ắng hẳn. Trong sáu người, Tô Kỳ là người còn giữ liên lạc với cô nhiều nhất.
Nhưng vì ai nấy đều bận bịu sau tốt nghiệp nên họ chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Vì bản thân công việc chưa ổn định nên cô cũng chưa kịp báo tin làm trợ lý cho ai.
Thế nhưng Tô Kỳ lại đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo:
[Tô Kỳ: Bạch Bạch, nghe nói Cố Thư Trì gần đây tuyển trợ lý mới, tớ thấy tên trên trang chính thức giống hệt tên cậu, không lẽ thật sự là cậu à?]
Bình luận về “Chương 10: Đi Chứ! Tại Sao Lại Không Đi!”
Đăng nhập để bình luận