Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 15: Ngụy Tư Đình

 

Ôn Thư Bạch thật sự không hiểu sao cuối cùng lại thành ra thế này — bốn người ngồi nhìn nhau, chẳng ai nói nên lời.

Vân Thanh nghiêng đầu chống cằm, nhẹ nhàng đẩy menu ra phía trước, giọng ngọt hơn bình thường ít nhất năm sáu phần:
"Trai đẹp ơi, muốn ăn gì cứ gọi nhé, em bao hết."

Thật ra cả bốn người đều đã ăn uống no nê rồi, không ai còn bụng dạ đâu mà ăn thêm. Thế nhưng chàng trai đi cùng Cố Thư Trì lại tỏ ra rất nể mặt, anh ta mỉm cười nhã nhặn, cầm lấy thực đơn:
"Không dám không dám, để tôi mời mới phải."

Nói xong thật sự gọi thêm vài món tráng miệng và đồ uống, cũng tiện tạo cớ để cả nhóm ngồi lại trò chuyện tiếp.

Ôn Thư Bạch hai tay nâng ly thủy tinh sang trọng trước mặt. Vì đồ uống có đá nên thành ly đọng nước, ướt lạnh cả lòng bàn tay. Tuy vậy cô cũng chẳng rõ lòng bàn tay mình là do nước thấm hay vì hồi hộp mà đổ mồ hôi.

Tóm lại, cô cứ thế căng thẳng nhìn chằm chằm cái ly. Còn Cố Thư Trì thì vẫn mặt lạnh như tiền, nhìn cô không rời.

Chàng trai bên cạnh anh và Vân Thanh thì cứ lịch sự qua lại, cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề, bắt đầu giới thiệu:
"Chào hai cô, tôi là Ngụy Tư Đình, cũng là bạn của... họa sĩ Cố đây kiêm—"

Nghe đến đó, Ôn Thư Bạch mới lén liếc mắt nhìn anh, thầm nghĩ: "Kiêm gì cơ?"

Cố Thư Trì quay sang liếc anh ta một cái, Ngụy Tư Đình lập tức đổi lời:
"À—kiêm bạn ăn cùng anh ấy."

Ôn Thư Bạch thầm cười lạnh: xạo thật đấy.

Cố Thư Trì suốt ngày ru rú trong nhà, hôm nay tình cờ gặp ở đây đúng là chuyện hiếm như tuyết rơi tháng sáu. Người như vậy lấy đâu ra bạn ăn cùng? Nếu có thì cũng phải là cô chứ?

Vân Thanh thì như biến thành fangirl thứ thiệt, còn vỗ tay cười tươi:
"Anh Ngụy đẹp trai mà còn phong độ nữa."

Thấy vậy, Ôn Thư Bạch vẫn giữ lễ, khẽ mỉm cười rồi ngồi thẳng người lại, tự giới thiệu dứt khoát:
"Chào anh Ngụy, tôi là Ôn Thư Bạch, là—"

Cô hơi ngập ngừng, ánh mắt liếc về phía Cố Thư Trì:
"Trợ lý của thầy Cố."

Ngụy Tư Đình cười nói:
"Nghe danh cô đã lâu, cô Ôn nổi tiếng lắm đó."

Cố Thư Trì lúc này đang nghịch cái gì trong tay, nghe xong câu đó lại nhíu mày tỏ vẻ không vừa ý:
"Nổi tiếng? Cô ấy nấu ăn thì giỏi thật đấy."

Ôn Thư Bạch bĩu môi, chưa kịp phản pháo thì Cố Thư Trì đã cúi đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía cô.

"Ồ, cô Ôn biết nấu ăn nữa à? Tuyệt ghê."

Ôn Thư Bạch cười gượng gạo, trong lòng đã bắt đầu rủa thầm Cố Thư Trì — hối hận nhất là lần trước không thẳng tay cho anh câm luôn một trận.

Dù sao thì Ngụy Tư Đình trông đúng kiểu thư sinh nho nhã, đeo kính gọng vàng, ăn cơm cũng lịch sự tháo kính ra. Nét mặt hài hòa, không quá sắc bén như Cố Thư Trì. Khi cười ánh mắt cong cong dịu dàng, vừa nhìn là biết kiểu người thân thiện, dễ gần.

Chỉ tiếc là danh xưng "bạn của họa sĩ Cố" đứng trước tên anh ta, khiến hình ảnh của anh trong mắt Ôn Thư Bạch bị trừ kha khá điểm.

Còn Vân Thanh thì đúng kiểu lạc vào thế giới trai đẹp, bắt đầu tám chuyện rôm rả với Ngụy Tư Đình.

Ngụy Tư Đình bảo mình là bác sĩ, bình thường bận túi bụi trong bệnh viện, hôm nay mới có chút thời gian rảnh để gặp Cố Thư Trì.

Hai người nói chuyện ngày một hăng, trong khi Ôn Thư Bạch và Cố Thư Trì chỉ ngồi im không ai buồn mở miệng.

Chẳng bao lâu sau, Vân Thanh và Ngụy Tư Đình đã tám từ chuyện đông sang chuyện tây, từ lá phong đỏ ở Quebec đến eo biển Bosphorus, từ Bố già đến Harry Potter bản điện ảnh.

Đúng lúc đang cao hứng, Vân Thanh liền mời Ngụy Tư Đình đi xem phim mới — bộ đó có nam diễn viên anh thích nhất.

Nghe đến đây, Ôn Thư Bạch "soạt" một tiếng quay phắt đầu lại, ánh mắt vừa ngơ ngác vừa như van nài. Cái kiểu mê trai bỏ bạn đúng là chỉ có Vân Thanh mới làm được. Nhưng con nhỏ này đã bật chế độ "não tình yêu" thì ai nói gì cũng vô dụng. Cô ấy còn cúi xuống ôm mặt Ôn Thư Bạch, thơm cái "chụt":
"Bạch Bạch ơi, đợi tớ xem phim xong sẽ quay lại tìm cậu nha~"

Còn tặng thêm một cái nháy mắt siêu đáng yêu.

Ôn Thư Bạch nhìn hai người họ dần dần rời khỏi bàn, để lại mình cô ngồi lại cùng Cố Thư Trì.

Cả hai im lặng trong chốc lát. Rồi Ôn Thư Bạch chỉ ra cửa:
"Hay... tụi mình cũng đi luôn đi?"

Cố Thư Trì lại chẳng có ý định rời đi mà nhìn cô bằng ánh mắt như chuẩn bị ghi sổ nợ, còn nhếch môi cười khẽ:
"Trợ lý tận tâm thật đấy. Thứ Bảy cũng xịt nước hoa nữa cơ à?"

"Em quen rồi, ra đường tiện tay xịt thôi."

Cố Thư Trì chậm rãi gật gù hai cái:
"Xem ra gu nước hoa của tôi cũng không kỳ quặc lắm ha."

......

Tuy cô biết rõ anh chỉ đang móc mỉa châm chọc, nhưng khi nhớ đến lời nhận xét của Vân Thanh về mùi nước hoa này rồi nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc của Cố Thư Trì trước mặt, Ôn Thư Bạch vẫn bật cười.

"Rồi rồi rồi, gu chuẩn ghê."

Cô gật đầu lia lịa, không dám cãi lại vì sợ anh thật sự lôi cô ra tính sổ.

"Thầy Cố à, anh rộng lượng mà. Người lớn không chấp kẻ nhỏ đúng không? Lúc nãy thật sự là em nghe nhầm thôi."

Câu nói vừa thốt ra đã thấy lộ liễu, trước sau bất nhất, chẳng cần ai vạch trần cũng tự thấy ngượng. Ôn Thư Bạch mím môi nhận sai, lén quan sát phản ứng của Cố Thư Trì.

Anh vẫn thản nhiên uống nước, không tỏ rõ thái độ là có chấp nhận lời xin lỗi vụng về kia hay không.

Thật ra Ôn Thư Bạch cũng công nhận, mùi nước hoa đó đối với cô không đến nỗi tệ, tuy không phải gu cô thích nhưng cũng chẳng ghét được.

Cố Thư Trì bèn đổi chủ đề, xem như ngầm hồi đáp.

"Giờ cô tính làm gì?"

"Chờ bạn em."

"Ngồi đây chờ luôn?"

"Không được à?"

Cố Thư Trì nhìn cô như thể đang nhìn người ngốc rồi bật cười:

"Cô thật sự nghĩ bạn cô và bạn tôi chỉ đơn thuần đi xem phim thôi sao? Người ta lát nữa còn đi ăn tối dưới ánh nến rồi ngắm cảnh đêm các kiểu. Cô định ngồi đây làm cây đinh không rời một bước à?"

"Nhà hàng này ban đêm khác ban ngày đấy, muốn ngồi ngắm cảnh cũng phải trả thêm tiền."

Nghe Cố Thư Trì mở miệng là Ôn Thư Bạch lại thấy nhức đầu. Khi nãy còn giả vờ trầm lặng đạo mạo trước mặt mọi người, giờ thì bộ mặt thật lộ nguyên hình.

Nếu Vân Thanh thấy cô bị cái tên mắt chó coi thường người nghèo này móc mỉa thì chắc cũng phải động lòng chút ít. Có điều anh khôn ranh thật, không hề để lộ bản chất trước mặt Vân Thanh.

Chẳng thế thì sao Vân Thanh lại yên tâm để cô và anh ở đây ngứa mắt nhau?

Mà anh nói vậy, cô cũng đành chấp nhận. Dù sao nơi này cũng là nhờ Vân Thanh dắt đến, bản thân cô nào có tiền mà tận hưởng cái sự xa hoa và dịch vụ đắt đỏ này.

Lúc đó, cô chỉ biết thầm nghĩ: có tiền đúng là sung sướng thật.

"Thế còn thầy, ngồi đây đợi tiếp hả?"

Cố Thư Trì nhướng mày: "Không thì hai ta đi xem phim."

"Thầy điên à?"

Cố Thư Trì bật cười thành tiếng: "Vậy cô nói xem, muốn đi đâu, tôi chiều theo cô."

Ôn Thư Bạch nghiêng đầu, ánh mắt nửa tin nửa ngờ liếc anh. Cô ngẫm nghĩ một lát, trong đầu thật sự hiện lên một nơi muốn đến.

"Thật không đấy?"

"Tôi gạt cô làm gì?"

"Thầy rảnh thế sao không về mà vẽ bản thảo đi?"

Nghe nhắc tới vẽ bản thảo là mặt Cố Thư Trì trầm hẳn xuống, nhưng hôm nay là thứ Bảy mà Ôn Thư Bạch cũng không muốn phá hỏng tâm trạng.

"Thôi đi, đi với em, em đưa thầy tới chỗ này."

Cô xách túi đứng dậy. Cố Thư Trì lúc này mới giãn lông mày, thong thả đứng lên rồi thuận tay chỉnh lại áo.

Trời vẫn còn sáng, Cố Thư Trì dẫn cô thẳng ra bãi đậu xe.

Ôn Thư Bạch nhớ lại lần trước từng thấy chiếc xe bảo mẫu hào nhoáng chở anh ra vào biệt thự nên cứ ngỡ anh sẽ chọn loại xe thể thao nổi bật, sành điệu.

Nào ngờ, anh lại mở cửa một chiếc Audi đen trông cực kỳ kín đáo.

Lúc lên xe ngồi vào ghế phụ, cô tò mò quay đầu lại hỏi: "Xe này của thầy à?"

Anh tay trái đặt trên vô lăng, tay phải đang vuốt màn hình điện thoại xem định vị: "Của Ngụy Tư Đình, không phải của tôi."

Ôn Thư Bạch tròn mắt kinh ngạc: "Thầy lái xe của anh ấy?"

"Chứ sao?"

"Thầy lấy xe đi rồi, người ta làm sao mà về?"

Cố Thư Trì quay sang nhìn cô, ánh mắt lại lóe lên ý cười gian xảo: "Sao, sợ cậu ấy quay sang bắt đền cô à?"

Ôn Thư Bạch bối rối cãi: "Thầy có nói với người ta chưa? Lỡ người ta không muốn cho mượn thì sao? Rồi nhỡ có chuyện gì, nhỡ mà—"

"Rồi rồi rồi, sao trẻ mà lắm lời thế. Mau nói đi, cô muốn đi đâu?"

Giờ phút này, Ôn Thư Bạch cảm thấy Cố Thư Trì giống y chang một tên tội phạm không biết sợ trời đất, còn cô... chính là đồng phạm.

"Em không nói đâu, trừ khi thầy gọi cho anh ấy."

Cố Thư Trì dừng tay lại, liếc cô một cái đầy bất đắc dĩ. Nhưng không gọi cũng không được, chứ chẳng lẽ cứ ngồi ì trong bãi xe mãi.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc chính trực của Ôn Thư Bạch, cuối cùng anh cũng chịu thua: "Chọc cô chơi thôi. Ai mà cho tôi mượn xe thật chứ."

Ôn Thư Bạch đang khoanh tay nhìn gương chiếu hậu, nghe vậy mới nghiêng đầu sang hỏi: "Thật hả? Không lừa em chứ?"

Cố Thư Trì liền bấm số, bật loa ngoài rồi đưa điện thoại lại gần miệng cô: "Tự cô hỏi đi."

Nghe thấy giọng nói lịch sự lễ độ vang lên từ đầu dây bên kia, Ôn Thư Bạch lúc này mới chịu buông tay xuống, xem như hoàn toàn tin lời anh.

"Ngụy... anh đẹp trai, cái Audi này là của anh à?"

"Audi?"

"Không phải xe của thầy Cố à? Thầy ấy bảo là của anh mà?"

Đầu dây bên kia khẽ bật cười thành tiếng. Lần này đến lượt Ôn Thư Bạch xấu hổ, cô lén liếc mắt lườm Cố Thư Trì một cái. Anh đang lấy tay che mũi, cười đến mức như thể sắp nghẹn.

Ôn Thư Bạch đành gượng gạo nói chuyện thêm đôi ba câu với Ngụy Tư Đình.

Bên đó phim đang chiếu đến đoạn giữa. Ngụy Tư Đình bảo cứ tưởng Cố Thư Trì gặp chuyện gì gấp nên mới tạm ra ngoài nghe điện thoại.

Lúc này Ôn Thư Bạch càng thấy ngại.

Cúp máy xong, Cố Thư Trì quay sang nhìn cô, mặt mày hớn hở kiểu như vừa thắng ván game, nghiêng đầu hỏi:

"Giờ tin chưa?"

"Hứ."

Ôn Thư Bạch bĩu môi ra vẻ không phục.

Cố Thư Trì cười đến mức khụ một tiếng, sau đó mới vuốt lại giao diện định vị trên điện thoại rồi đưa về phía cô: "Tự gõ địa điểm vào đi. Nhìn cho rõ, đừng lát nữa đưa tôi đi lạc vào nơi xó xỉnh nào đấy."

Ôn Thư Bạch dẩu môi, trong lòng vẫn bực vì bị anh trêu nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy. Dù sao thì... cô cũng thật sự muốn quay lại chỗ đó.

Đã nhiều năm rồi cô chưa từng trở về.

Cô nhập địa chỉ vào rồi giúp anh gắn điện thoại lên giá đỡ.

Cố Thư Trì vừa khởi động xe, giọng điều hướng máy móc lạnh tanh đã vang lên, báo quãng đường và thời gian dự kiến. Anh theo thói quen liếc qua màn hình một cái.

Điểm đến: Giang Sơn Cư.

Giang Sơn Cư?

Sắc mặt anh thoáng thay đổi, ánh mắt dừng lại trên dòng chữ ấy rất lâu.

Chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe nổ máy, nhưng chiếc xe vẫn chưa hề chuyển bánh. Ôn Thư Bạch lấy làm lạ, quay đầu sang nhìn, phát hiện sắc mặt anh đã trầm hẳn xuống, cả người cứ đăm đăm nhìn vào màn hình.

Cô thấy khó hiểu, khẽ gọi thử:

"Thầy Cố? Cố Thư Trì? Thầy sao vậy?"

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 15: Ngụy Tư Đình