Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 19: Muốn Đi Ngắm Biển Không?

Bố Ôn dùng sức nhưng không bằng Cố Thư Trì cao lớn vạm vỡ, cổ tay bị anh kìm chặt, giãy không ra, tức tối nghiến răng chửi thề một câu.

Ánh mắt Cố Thư Trì lạnh lẽo, toàn thân toát ra khí lạnh.

Bố Ôn rõ ràng không phục.

"Tao dạy con tao, mày là thằng ngoài cuộc xen vào cái gì?"

Khóe môi Cố Thư Trì khẽ nhếch lên: "Cô ấy là... trợ lý của tôi. Ông đánh cô ấy bị thương, ai làm phần việc của cô ấy?"

"Trợ lý?"

Bố Ôn nhíu mày, ánh mắt từ Cố Thư Trì lướt sang Ôn Thư Bạch đang đứng sau lưng anh.

Ôn Thư Bạch lại lùi thêm nửa bước, nép hẳn vào sau lưng anh.

Bố Ôn bỗng phá lên cười, lặp lại lần nữa như thể chẳng tin nổi câu đó: "Trợ lý à?"

"Nếu ông dám đánh người giữa ban ngày ban mặt, tôi có thể gọi cảnh sát ngay bây giờ. Để xem cảnh sát dạy ông — làm bố thì phải dạy con thế nào."

"Mày...!"

Người vây xem mỗi lúc một đông. Đúng lúc đó có một người bước tới kéo bố Ôn ra: "Thôi đi, lão Ôn, bớt đi một câu thì hơn——"

"Đúng đó, đừng để lát nữa người ta gọi cảnh sát thật thì rách việc."

Bố Ôn bực bội hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc Cố Thư Trì, giơ tay chỉ thẳng vào anh, giọng hung dữ: "Mày cứ chờ đấy."

Rồi lại quay sang chỉ vào Ôn Thư Bạch: "Cả mày nữa, Ôn Thư Bạch, đừng tưởng hôm nay có người chống lưng là có thể phủi sạch quan hệ với cái nhà này!"

......

Ôn Thư Bạch sợ đến mức không dám lên tiếng.

Từ nhỏ đến lớn dường như vẫn luôn như vậy—cô nghe mọi lời, chịu mọi tiếng mắng, nhưng cái gọi là "gia đình" này chưa từng cho cô lấy một chút quan tâm.

Bố Ôn sau cùng còn chửi thêm mấy câu thậm tệ, từ mẹ của Ôn Thư Bạch chửi tới chị cô, cuối cùng vẫn là trút hết lên đầu cô.

Cố Thư Trì nghe hết từng lời, càng nghe càng ngạc nhiên, sau lại chỉ nhíu mày nhìn theo bóng dáng ông ta vừa đi vừa tiếp tục lải nhải mắng chửi.

Đám đông xung quanh dần dần tản ra, người càng lúc càng ít, thế nhưng tiếng xì xào bàn tán lại mỗi lúc một nhiều. Mọi ánh mắt đều nghiêng đầu thì thầm điều gì đó, Ôn Thư Bạch biết, dù cô không nghe rõ thì cô cũng nhất định là trung tâm của những lời bàn tán ấy.

Xung quanh trở nên yên tĩnh trở lại, Cố Thư Trì bất chợt nghe thấy sau lưng vang lên tiếng sụt sùi khe khẽ, quay đầu lại thì thấy Ôn Thư Bạch đang cúi gằm mặt khóc.

Nước mắt từng giọt rơi lã chã, Cố Thư Trì mở miệng định an ủi nhưng lại không biết nên nói gì.

Ôn Thư Bạch nhìn chằm chằm xuống mặt đất xám xịt, không ngờ từng ấy năm trôi qua, nơi này chẳng có gì thay đổi.

"Những người hàng xóm ở đây... sao lại lạnh lùng như vậy?"

Cố Thư Trì đút tay vào túi quần, nhìn theo đám đông đã tản đi, bất giác thở dài một câu.

Ôn Thư Bạch lấy đầu ngón tay quệt nước mắt bên khóe mắt: "Ai cũng ghét em cả."

"Ghét cô hết? Chưa chắc đâu. Lúc nãy cô gặp dì kia, bà ấy đâu có tỏ ra ghét cô?"

Ôn Thư Bạch sững người.

Lúc gặp dì Tần ban nãy, chẳng phải Cố Thư Trì đã biến đi đâu rồi sao?

"Thầy... lúc đó cũng ở đấy à?"

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe ươn ướt như con thỏ nhỏ mới vừa bị đánh thức, vừa chạm phải ánh mắt Cố Thư Trì, cô liền đọc được trong đó một tia cảm thông và áy náy mơ hồ.

"Tôi thấy hai người nói chuyện có vẻ vui vẻ nên tạt sang bên đi dạo một chút."

Cố Thư Trì nhìn cô, bỗng dưng đưa tay lục lọi trong túi áo, túi quần, nhưng chẳng tìm được gì cả.

"Đừng khóc nữa."

"Cố Thư Trì——"

Cô dụi mắt, giọng nghẹn ngào đầy tủi thân: "Dẫn em về đi."

"Em không muốn ở lại chỗ này nữa."

Cố Thư Trì nhìn dáng vẻ đáng thương ấy của cô, khẽ thở ra một hơi, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng:

"Ừ."

-

Lúc ngồi lên xe, tâm trạng của Ôn Thư Bạch đã ổn định hơn nhiều.

Cố Thư Trì đóng cửa lại, nghiêng đầu nhìn cô. Lúc này, Ôn Thư Bạch đã bình tĩnh, đang ngẩn người nhìn về phía con đường phía trước.

Giọng Cố Thư Trì cũng trở nên dịu dàng hơn:
"Cô không sao chứ?"

Làm sao mà không sao được cơ chứ.

Thế nhưng Ôn Thư Bạch chỉ lắc đầu.

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu Cố Thư Trì bất giác hiện lên những lời than phiền của Ôn Thư Bạch hôm cô ngồi bệt dưới đất.

Khi đó, anh chẳng để tâm chút nào, thậm chí còn thấy cô lắm điều đến mức không buồn nghe.

Nhưng giờ nghĩ lại những gì vừa xảy ra, anh mới dần nhận ra—mọi điều cô nói đều là thật.

Anh bật nút điều hòa, không định hỏi thêm chuyện gia đình cô nữa:
"Tối nay muốn đi đâu?"

Khả năng cao là tối nay Ngụy Tư Đình sẽ ở bên Vân Thanh, chạy đến làm bóng đèn cũng không hợp lý. Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Ôn Thư Bạch, anh lại cảm thấy không yên tâm để cô một mình.

"Đưa em về đi. Em muốn yên tĩnh một mình."

"Không muốn ra ngoài dạo cho khuây khỏa à?"

Ôn Thư Bạch quay đầu lại, trong mắt là một lớp sương mờ mịt không màu.

"Cô đừng tự chịu đựng một mình. Bạn cô lại không có ở đây, lỡ cô về nhà rồi xảy ra chuyện gì, đến lúc đó tìm tôi thì biết làm sao?"

Cố Thư Trì vừa nói vừa tự động khởi động xe.

Ôn Thư Bạch không từ chối, chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn anh.

Một lúc sau, cô chậm rãi mở miệng:
"Cố Thư Trì, em thật sự đáng ghét đến thế sao?"

Bàn tay Cố Thư Trì đang đặt trên cần số hơi khựng lại. Câu hỏi đó khiến anh nhất thời nghẹn lời.

"Họ ghét em, người nhà cũng ghét em, đến cả thầy... cũng ghét em. Em rốt cuộc đã làm gì sai lại khiến mọi người đều khó chịu?"

Cố Thư Trì mấp máy môi, yết hầu lăn lên lăn xuống, muốn nói nhưng những ngôn từ trong đầu bỗng rối tung rối mù.

Giống như bị cuốn vào một vòng xoáy.

"Thầy nói đi, rốt cuộc em đã làm gì sai?"

Câu nói đó gần như là lời cầu khẩn trong tuyệt vọng, lẫn chút bùng nổ cảm xúc.

"Cô không có gì sai cả."

"Đừng nghi ngờ chính mình."

"Vậy tại sao... thầy cũng ghét em?"

Cố Thư Trì hơi nheo mắt lại, như thể thật sự cảm thấy câu hỏi này rất khó hiểu.

Ôn Thư Bạch cứ thế nhìn chằm chằm vào anh, như muốn anh lập tức cho cô một câu trả lời rõ ràng.

Cố Thư Trì cụp mắt xuống, chậm rãi nói:
"Ôn Thư Bạch, tôi không ghét cô."

Chậm đến mức như thể từng chữ từng chữ đều phải cố gắng bật ra.

Ánh mắt Ôn Thư Bạch trong khoảnh khắc đó dường như bừng sáng lên một chút.

Thế nhưng Cố Thư Trì lại không nhìn cô, chỉ nói tiếp:
"Cô rất tốt."

"Thật không?"

"Ừm."

"Thầy thật sự không gạt em?"

"Thật."

Cuối cùng, Ôn Thư Bạch bật cười giữa những giọt nước mắt, nở một nụ cười rạng rỡ.

Những lời này từ miệng Cố Thư Trì thốt ra thật sự quá hiếm hoi.

Nếu là ngày thường, có khi anh đã châm chọc cô vài câu rồi.

Nhưng hôm nay anh lại nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của cô.

Cô tình nguyện tin rằng anh không hề lấy lệ.

Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy Cố Thư Trì dường như không hề vui, vẫn giữ gương mặt không cảm xúc mà lái xe, giọng nói nhàn nhạt như nước.

Nhưng cho dù thế nào, ít nhất anh đã nói—anh không ghét cô.

Anh còn nói—cô rất tốt.

Trên suốt quãng đường đi, Cố Thư Trì không nói thêm lời nào, chỉ chăm chú nhìn con đường phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì, thỉnh thoảng còn nhíu mày.

Sau khi tâm trạng bình lặng trở lại, Ôn Thư Bạch cũng không luyên thuyên thêm, cả hai người cùng im lặng, trong xe tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng xe cộ lướt qua vù vù bên ngoài cửa sổ.

Ôn Thư Bạch nhìn khung cảnh bên ngoài xe, từ những con phố nhỏ quen thuộc dần chuyển thành khu thương mại phồn hoa, từ những khu chung cư thấp bé cũ kỹ chuyển thành những tòa cao ốc sừng sững vươn tận mây trời—tựa như đang nhìn thấy chính mình đang lặng lẽ chạy dọc theo bên đường.

Cô gái nhỏ bé ấy đã chạy ra khỏi quãng thời niên thiếu tối tăm không ánh sáng, càng lúc càng rời xa cái vòng tròn quen thuộc của mình, rồi cũng càng lúc càng trưởng thành.

Thế nhưng những vết thương kia dường như mãi chẳng thể xóa đi, giống như những hình xăm xấu xí, chói mắt, khắc sâu lên cơ thể cả đời không thể xóa bỏ.

Nghĩ đến đây, lòng cô lại bỗng chốc trĩu nặng.

Nhưng cô là kiểu người rất giỏi tự vực dậy tinh thần, cô cảm thấy mình đã khóc quá đủ, đã ủ rũ quá lâu trước mặt Cố Thư Trì rồi.

Cả quãng đường, cô không ngừng tự đấu tranh tâm lý, ép mình đừng tiếp tục phá hỏng bầu không khí nữa.

"Cô từng nhìn thấy bãi biển đó chưa?"
Cố Thư Trì đang lái xe bỗng hỏi.

"Hả? Ý thầy là bãi biển trước cửa nhà thầy à?"

"Ừ."

Ôn Thư Bạch lắc đầu. Cô đến đây mấy ngày, chỉ có lần đó được bác Phó dắt đi dạo dọc con đường ven biển, còn thật sự đi đến bãi biển thì vẫn còn một đoạn nữa.

Ngày thường công việc bận tối mắt, cô nào có thời gian đi đâu.

"Chưa."

"Vậy lát nữa đi ngắm."

"Hả?"

Cô hơi ngạc nhiên.

"Nhưng mà nhà thầy xa lắm đó."

"Tôi sẽ đưa cô về."

Nghe anh nói vậy cô mới yên tâm.

Căn biệt thự của Cố Thư Trì nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh, khu biển quanh đó rộng lớn, tầm nhìn khoáng đạt, nhưng vì vắng vẻ nên chẳng mấy ai qua lại.

Có lẽ cũng vì thế mà bãi cát nơi ấy chưa từng được quy hoạch hay dọn dẹp bài bản. Thỉnh thoảng Cố Thư Trì mới thuê người đến dọn tỉa mấy lùm cây xung quanh, nói là vì chúng cản tầm nhìn ra biển của anh.

-

Khi xe chạy tới cổng nhà anh thì trời đã nhá nhem tối, hơn nửa bầu trời như một bảng màu bị ai đó lỡ tay làm đổ, tầng mây đỏ được viền bởi một lớp ánh vàng mỏng nhẹ.

Ôn Thư Bạch là người xuống xe trước, cô đứng ngay cổng sân, ngửa đầu nhìn bầu trời, trầm trồ không ngớt.

Mọi khi cô đi làm sớm, giờ này chắc vẫn còn lắc lư trên tàu điện ngầm, đến lúc về đến nhà thì bầu trời đã chuyển thành một mảng xanh thẫm.

Cô lôi điện thoại ra, giơ lên chụp liên tiếp vài tấm.

Cố Thư Trì khóa cửa xe, từ tốn bước lại. Thấy cô hớn hở giơ máy lên chụp trời, anh cũng ngước mắt nhìn lên bầu trời ấy.

"Thầy Cố, phong cảnh nhà thầy đẹp quá trời."

Hình như Ôn Thư Bạch có một thói quen — một thói quen đến cả Cố Thư Trì cũng nhận ra.

Tâm trạng cô không vui thì sẽ gọi tên anh thẳng thừng.

Tâm trạng cô tốt rồi, anh lại trở thành "Thầy Cố".

Cố Thư Trì khẽ cười, đứng sóng vai bên cô: "Xem hoàng hôn thôi mà, có gì lạ đâu?"

"Cô chưa từng thấy à?"

Ôn Thư Bạch vẫn còn mải chỉnh góc chụp, thuận miệng đáp: "Đúng đó, em chưa thấy bao giờ. Ai như thầy, ngày nào cũng được thấy."

Câu này cũng chẳng sai.

"Thầy Cố, em nói rồi mà, thầy đừng lúc nào cũng tưởng ai cũng như thầy, họa sĩ lớn, ở biệt thự to tướng."

Chụp đã đời, Ôn Thư Bạch cuối cùng cũng hài lòng cất điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn anh.

"Bọn em là trâu ngựa, ngày ngày làm việc cắm đầu cắm cổ, lấy đâu ra thời gian thưởng thức mấy cái đẹp đẽ này."

"Vậy giờ cô đã thấy rồi. Chưa từng thấy thì nhìn nhiều một chút."

Nói xong, anh vẫy tay ra hiệu cô đi theo.

Câu nói đó khiến Ôn Thư Bạch bỗng nhớ đến lần ăn tôm hùm hôm nào — anh cũng nói vậy.

Chưa từng thấy thì nhìn nhiều một chút, chưa từng ăn thì ăn nhiều vào.

Cô nhìn theo bóng dáng Cố Thư Trì đang bị ánh hoàng hôn kéo dài trên mặt đất, trong lồng ngực bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Tựa như trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy người đàn ông này... cũng không đến nỗi quá tệ.

Cô bước nhanh vài bước đuổi theo. Giờ này mặt trời đã khuất, chỉ còn từng đợt gió biển mặn chát, càng lúc càng mạnh, thổi tóc cô bay tán loạn, áo sơ mi của Cố Thư Trì cũng bị gió hất phồng lên.

Khoảnh khắc ấy, cô bỗng nghĩ đến một từ rất kỳ lạ.

Ấm áp.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 19: Muốn Đi Ngắm Biển Không?