Tay cô giữ danh thiếp lơ lửng giữa không trung, miệng há hốc kinh ngạc. Sao Rita không nói trước rằng người tuyển trợ lý lại chính là Cố Thư Trì?
Là dân học vẽ, từ ngày đầu cầm cọ, cô đã nghe danh Cố Thư Trì không biết bao nhiêu lần.
Những giai thoại về thần đồng hội họa này từ lâu đã trở thành chủ đề bàn tán của giới nghệ thuật.
Danh tiếng lừng lẫy, tài năng thiên bẩm từ nhỏ, được ngợi ca hết lời, giành giải thưởng quốc tế khi còn trẻ, được học viện nghệ thuật đỉnh cao nước ngoài đặc cách nhận vào...
Những huyền thoại ấy cứ đeo bám cô suốt thời gian dài, như thể Cố Thư Trì mãi ngự trên đài cao chẳng bao giờ bước xuống, còn cô thì vẫn cứ là cô - tầm thường và vô danh.
Cô từng ghen tị, từng bất mãn, cũng từng thật lòng ngưỡng mộ. Loại người như Cố Thư Trì từ nhỏ đã có gia thế hậu thuẫn, cuộc đời bằng phẳng như tơ lụa, có thể thoải mái theo đuổi nghệ thuật mà không cần lo nghĩ - điều cô không bao giờ có được.
Nhưng những cảm xúc phù du ấy cũng nhanh chóng tan biến. Người như anh, nghìn vạn người mới có một, đơn giản là... mệnh tốt.
Mà mệnh tốt thì có ghen tỵ cũng không được.
Trước đây, những người như anh với cô xa xôi như tiên trên trời. Vậy mà giờ đây lại trang bị kín mít đứng trước mặt cô - cảm giác không chân thực đến mức cô nghi ngờ liệu sau lớp mặt nạ kia có thật là Cố Thư Trì hay không.
"Đứng thần ra đấy làm gì?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cô giật mình, vội vàng nhận lấy danh thiếp: "Xin lỗi thầy Cố, em không ngờ lại là thầy..."
Rita đâu có nói trước!
Nhưng giờ thì lời tuyên bố "quen tác giả Thiếu Nữ và Mèo" của cô bỗng có thêm vài phần đáng tin. Với địa vị của Cố Thư Trì, muốn làm quen ai chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
"Làm trợ lý cho tôi mà cứ đứng thần thờ ra thế này thì không xong."
Cố Thư Trì ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực. Dù đeo kính râm nhưng Ôn Thư Bạch vẫn cảm nhận rõ ánh mắt sắc lạnh đang soi xét mình.
"Tự giới thiệu đi."
Ôn Thư Bạch nhanh chóng trình bày qua về bản thân rồi lục trong túi lấy ra vài tờ giấy - một ít bức vẽ cùng bản lý lịch.
"Thầy Cố xem giúp em ạ. Đây là tác phẩm của em. Nếu không đủ thì em có thể vẽ ngay một bức mới."
Cố Thư Trì cầm lên xem những bức vẽ, riêng bản lý lịch thì bỏ mặc trên bàn.
Anh đưa tranh lên, kính mát hơi tụt xuống, nghiêng ra ánh sáng ngắm nghía. Im lặng kéo dài.
Tim Ôn Thư Bạch đập thình thịch. Kỹ thuật vụng về của cô đặt trước mặt một người như anh, chắc chắn sẽ bị chê cười.
Cô nheo mắt, chuẩn bị tinh thần đón nhận những lời mỉa mai.
Sau hồi im lặng, thấy Cố Thư Trì vẫn cầm tranh không nói gì, cô dè dặt hỏi: "Thầy... thầy Cố có hài lòng không ạ?"
Anh đặt bức vẽ xuống, chỉnh lại kính mát, giọng điệu bình thản:
"Ừm, tạm được."
"Từ bây giờ, cô có một tuần thử việc. Cô có thể nghỉ việc bất cứ ngày nào trong thời gian này."
Tạm được? Nghĩa là tác phẩm của mình đã được họa sĩ Cố duyệt rồi sao?
Ôn Thư Bạch nín thở nhìn anh, chờ anh nói tiếp. Thế nhưng, lời nói đến đây thì dừng hẳn.
Hai người nhìn nhau im lặng vài giây, rồi Ôn Thư Bạch thử hỏi:
"Chỉ vậy thôi ạ?"
"Cô còn muốn thế nào nữa?"
Cố Thư Trì đáp rất dứt khoát, dứt khoát đến mức Ôn Thư Bạch không dám tin đó là sự thật.
Đây có lẽ là lần đầu tiên sau hơn một tháng tốt nghiệp, cô có cơ hội thử việc nhờ vào những tác phẩm "tệ hại" của mình. Ngày xưa, những nhà tuyển dụng phỏng vấn cô, khi nhận được tác phẩm của cô thì đều thở dài, lắc đầu và gọi người tiếp theo. Vậy mà ở chỗ Cố Thư Trì, cô lại nhận được đánh giá cao như "tạm được".
Cô vui đến mức múa may quay cuồng, suýt nữa thì nhảy lên ôm chầm lấy anh.
Lúc này, cô hoàn toàn chắc chắn rằng những công ty không trọng dụng cô đều là những kẻ có mắt như mù.
Cô mới chính là viên ngọc quý bị bỏ quên.
Cố Thư Trì đi vào lấy hai bản hợp đồng: "Mỗi bên một bản, hợp đồng thử việc, ký đi."
Ôn Thư Bạch không chút do dự, vội vàng ký ngay.
Mức lương và phúc lợi cụ thể thì Rita đã nói lúc phỏng vấn rồi, chỉ là không ngờ mình lại được chính Cố Thư Trì duyệt một cách suôn sẻ như vậy.
Cô không nghĩ rằng công việc này lại đến dễ dàng như thế, dễ đến mức cô còn nghi ngờ liệu "miếng bánh trên trời rơi xuống" có thật không.
Tuy vậy, cô vẫn có chút không yên tâm.
Dễ dàng như vậy, sẽ không có lừa đảo chứ?
Chẳng lẽ anh tìm người để đưa mình cho bọn buôn người bán đi sao, cô là một thiếu nữ đang ở độ tuổi đẹp nhất mà.
Thế nên, dù đang vui sướng, cô vẫn tự nhắc nhở mình phải giữ bình tĩnh.
Cố Thư Trì đứng dậy, vẫn không có ý định xem lý lịch của cô. Các bức tranh vẫn còn đặt trên bàn, anh đi vòng lên trước dẫn đường:
"Lại đây, tôi đưa cô đến nơi làm việc sau này của cô."
Ôn Thư Bạch nghe vậy lại chìm đắm trong niềm vui. Lúc này, cô hoàn toàn không còn chút đề phòng nào với Cố Thư Trì. Đặc biệt, sau khi xác định đối phương là một họa sĩ lớn có tiếng tăm, cô càng thấy thoải mái hơn, nên chỉ vài bước đã lẽo đẽo đi theo.
Phong cách trang trí nhà của Cố Thư Trì cũng thiên về hiện đại tối giản. Tông màu trong ngoài nhất quán, chủ yếu là các màu nhạt nhưng đồ trang trí và vật phẩm màu đậm lại nhiều hơn.
Trong nhà không hề có những bức tranh nghệ thuật cứ ba bước một bức hay những chiếc bình chạm khắc cứ năm bước một cái như Ôn Thư Bạch tưởng tượng. Phòng khách toàn là đồ nội thất thông thường.
Chỉ có vài bức tranh trang trí trên tường và trên chiếc kệ nhỏ cạnh ghế sofa chất đầy những cuốn sách nghệ thuật.
Căn biệt thự này diện tích không quá lớn nhưng Cố Thư Trì đã dành riêng một phòng vẽ tranh cực kỳ rộng.
Có lẽ vì gần biển nên không có tầng hầm nên phòng vẽ được đặt ở tầng một phía bên phải.
Anh dẫn cô đi thẳng đến phòng vẽ.
Vừa đẩy cửa, mùi sơn dầu đặc trưng liền bao trùm lấy Ôn Thư Bạch.
Cô rất yêu thích mùi này. Trước đây, cô luôn gọi mùi mực và màu vẽ trong phòng học tập huấn là mùi của ước mơ. Cô cứ nghĩ rằng nằm giữa mùi hương này thì bản thân cũng sẽ thấm đẫm chất nghệ sĩ.
Dù sao thì cô thực sự rất khao khát trở thành một họa sĩ truyện tranh thực thụ, mặc dù đến giờ vẫn chưa thực hiện được.
Phòng vẽ được lắp cửa sổ kính lớn sát đất, khung cửa sáng trong nhìn ra biển. Ánh nắng dịu dàng chiếu vào phòng, trên sàn nhà vương vãi những dụng cụ vẽ lộn xộn.
Gần cửa sổ có một giá vẽ đã được đặt sẵn.
Trên đó còn có tờ giấy vẽ in đầy những dấu chân mèo, đủ màu sắc đan xen vào nhau trông cực kỳ đáng yêu.
Ôn Thư Bạch vừa ngạc nhiên vừa tiến lại gần giá vẽ rồi ngắm nghía những dấu chân mèo lộn xộn trên đó.
Cô còn chú ý thấy dưới sàn nhà có rải rác vài sợi lông mèo, ngay cả góc tường phòng vẽ cũng chất đống mấy cục lông nhỏ màu xám.
Thế nhưng nhìn quanh, cô chẳng thấy bóng dáng con mèo nào cả.
Ôn Thư Bạch nhìn bức tranh. Bằng trực giác nghệ thuật của mình, cô nhận ra những dấu chân mèo trên bức vẽ này không phải do người cố ý phỏng theo mà hẳn là dấu chân thật của mèo in lên.
Kết hợp với những sợi lông mèo vương vãi khắp sàn, cô cho rằng nhà Cố Thư Trì chắc chắn có nuôi mèo, nhưng mèo ở đâu thì cô không biết.
Thế nên cô tò mò hỏi: "Thầy Cố, nhà thầy có nuôi mèo sao?"
Cô nghĩ có lẽ nó đang ngủ ở góc nào đó.
Thế nhưng Cố Thư Trì lại vội vàng bước tới như thể bị chạm vào chuyện riêng tư rồi nhanh chóng lấy tờ giấy đó xuống. Giọng anh có chút khó chịu và bối rối:
"Tôi... mèo của bạn tôi lần đó mang đến phòng vẽ chơi không cẩn thận dính vào thôi."
Ôn Thư Bạch nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh mà không hiểu tại sao. Tuy vậy, trong đầu cô lại bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng đó:
Một chú mèo con đáng yêu chọn một tờ giấy vẽ trống trên sàn rồi lật đổ đĩa màu xuống đất. Nó tò mò thò móng vuốt vào đống màu sặc sỡ đó, học theo người mà chấm lấy màu rồi in dấu lên tờ giấy trắng.
Thế mà Cố Thư Trì lại cẩn thận đặt tác phẩm của chú mèo con đáng yêu đó lên giá vẽ để chiêm ngưỡng.
"Vậy thầy Cố hẳn cũng rất thích mèo con phải không ạ?"
Ôn Thư Bạch chìm đắm trong tưởng tượng rồi không kìm được mà cảm thán một câu.
Dù sao thì người đọc truyện "Thiếu Nữ và Mèo" hẳn cũng sẽ thích mèo con giống cô thôi.
Trong tưởng tượng của Ôn Thư Bạch, Cố Thư Trì ôm chú mèo con với vẻ cưng chiều rồi nhặt tác phẩm lớn của nó đặt lên giá để làm kỷ niệm.
Nhưng cô không nhận ra, gương mặt bên cạnh đã tối sầm lại. Ánh mắt sau kính râm toát lên sát khí, dù đeo khẩu trang vẫn cảm nhận được sự nghiến răng.
Cô vẫn đang chìm trong ảo ảnh, thế nhưng giây tiếp theo, một tiếng phủ nhận lạnh lùng vang lên trong không khí:
"Tôi ghét mèo nhất."
Ảo cảnh của cô lập tức tan vỡ.
Ghét mèo sao?
Cô không thể tin được mà quay mặt lại.
"Thầy ghét mèo?"
Cô rõ ràng không tin.
Bản thân cô cũng là người vẽ tranh. Nếu có một chú mèo con làm đổ bảng màu rồi nghịch giấy vẽ của cô thì chắc chắn cô sẽ phát điên lên.
Trừ khi cô thực sự rất yêu chú mèo con đó.
"Em không tin."
Giọng cô Ôn Thư Bạch đầy vẻ quả quyết.
"Ghét mèo mà còn cho bạn mang mèo vào phòng vẽ, ghét mèo mà còn trưng bày 'tác phẩm lớn' của mèo lên đó, ghét mèo mà còn giữ cuốn truyện tranh đó, mà còn là bạn với tác giả nữa chứ."
Cố Thư Trì bị một tràng "đạn" logic chặt chẽ như vậy bắn tới, anh không thể nào đáp lại được.
Mãi một lúc, anh lạnh lùng thốt ra một câu:
"Mèo tự làm đấy."
"...?"
"Mèo tự làm" là sao? Cô Ôn Thư Bạch không hiểu. Tuy vậy, dù không nhìn thấy biểu cảm của Cố Thư Trì lúc này nhưng cô cũng đoán được rằng anh nói câu đó với vẻ mặt nghiêm nghị.
Nghĩ đến đây, cô lại tò mò về gương mặt được che kín mít của anh. Đã vào trong nhà rồi mà cô thậm chí còn chưa biết mặt mũi Cố Thư Trì thế nào.
"Thầy Cố, thầy không thấy bí bách sao?"
Cô nghĩ, nếu là cảm cúm thì đeo khẩu trang còn hiểu được. Thế nhưng đeo cả kính râm thì là sao chứ?
Lúc nãy ở ngoài trời thì còn có thể nói là để tránh nắng, nhưng giờ đứng trong nhà mà vẫn đeo thì có ý gì?
Tuy nhiên, Cố Thư Trì dường như không có ý định tháo kính râm ra. "Đừng hỏi những chuyện không quan trọng."
Ôn Thư Bạch bĩu môi, thầm nghĩ Cố Thư Trì đúng là một người khá kỳ lạ.
Nhưng Ôn Thư Bạch là người biết nhìn sắc mặt, cô nhận ra lúc này Cố Thư Trì đang không vui, cũng không muốn tiếp tục bàn luận chuyện mèo với cô. Mặc dù trong lòng đầy rẫy thắc mắc nhưng lúc này cô vẫn ngoan ngoãn im lặng, định chuyển chủ đề khác rồi bắt đầu kiếm chuyện để nói.
Cô cúi người nhìn những bản phác thảo còn dang dở trên sàn, miệng bắt đầu lẩm bẩm:
"Nhà thầy Cố rộng thật đấy, lại còn đẹp nữa."
"..."
"Thầy Cố đúng là giỏi thật, vẽ đẹp quá đi."
"..."
"Thầy Cố..."
Cô Ôn Thư Bạch hơi bí từ để khen rồi, còn Cố Thư Trì cũng có chút nghe không nổi nữa, anh bèn ngắt lời cô ngay:
"Được rồi, đừng nói nhiều lời thừa thãi nữa."
"Tôi nói qua về các quy tắc của tôi đây."
Ôn Thư Bạch vội vàng rút cuốn sổ nhỏ của mình ra, sẵn sàng ghi chép.
Bình luận về “Chương 2: Nhà Thầy Có Nuôi Mèo Sao?”
Đăng nhập để bình luận