Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 26: Quên Xịt Nước Hoa Rồi

 

Khi Ôn Thư Bạch về đến nhà, cô thấy Cố Thư Trì đã gửi cho cô một địa chỉ.

Tên địa điểm là một studio của nhà thiết kế.

Dưới địa chỉ có kèm theo một câu nhắn:

【Cố Thư Trì: Sáng mai không cần đến nhà tôi, trực tiếp đến đây.】

Cô liếc đồng hồ, tin nhắn được gửi cách đó khoảng mười lăm phút.

Cô vội vã trả lời tin nhắn, sợ anh lại tính sổ chuyện cô không trả lời kịp.

Quả nhiên đúng như cô nghĩ, dường như anh đang canh chừng màn hình chat của cô vậy, vừa nhấn gửi xong tin nhắn thì ngay lập tức đã có tin nhắn mới từ Cố Thư Trì.

【Cố Thư Trì: Cô đến muộn rồi.】

【Ôn Thư Bạch: Chỉ có... mười lăm phút thôi mà?】

Cô vừa gõ vừa nghĩ bụng, lại không phải giờ làm việc, ai mà cứ ngồi canh điện thoại suốt vậy? Hơn nữa mười lăm phút trước cô còn đang nói chuyện vui vẻ với Vân Thanh, lấy đâu ra thời gian nhìn điện thoại.

【Cố Thư Trì: Năm phút cũng không được.】

Ôn Thư Bạch cau mày nhưng không dám tranh cãi với anh, lúc này qua màn hình cô hình như có thể nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Cố Thư Trì đang nhắn tin cho mình.

Cô đành gửi cho anh một sticker dễ thương.

【Cố Thư Trì: Dễ thương cũng không được.】

...

Mềm nắn rắn không chịu.

Ôn Thư Bạch lại kiên nhẫn nịnh nọt một lúc.

Dù sao cũng không hẳn là nịnh, cô chỉ lặp đi lặp lại mấy câu ngon ngọt, thay đổi kiểu cách gửi tới anh cho đỡ nhàm.

Cuối cùng khi đã xoa dịu được cái tính khó chịu đó, cô liền vứt điện thoại sang một bên rồi ngã lưng thẳng lên ghế sofa.

Rõ ràng là cuối tuần, vậy mà cô vẫn vội vã chạy đi chạy lại mấy ngày liền, chuyện xảy ra nhiều đến mức giờ cô cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Cô vừa tắm rửa xong thì ngủ thiếp đi.

Cô cố ý chỉnh đồng hồ báo thức muộn hơn một chút, vì studio ở trung tâm thành phố, đi lại sẽ thuận tiện hơn.

Ấy thế mà sáng hôm sau cô vẫn ngủ quên.

Không biết có phải vì quá mệt hay không mà chuông báo thức reo đi reo lại một hồi mới kéo cô từ giấc mơ trở lại thực tại. Khi cô tỉnh dậy với mái tóc bù xù như tổ quạ thì mới phát hiện đã muộn rồi, vội vàng đứng dậy rối rít chạy xuống giường.

-

Ôn Thư Bạch vừa kịp bắt đúng chuyến tàu điện ngầm giờ cao điểm buổi sáng. Tuyến tàu đi vào trung tâm thành phố đông đúc hơn hẳn so với những lần cô đi về vùng ngoại ô. Cô bị ép sát vào cửa tàu, suýt chút nữa như một tấm ảnh chụp sống, vốn còn chút hơi mệt mỏi lúc sáng giờ thì hoàn toàn tỉnh táo hẳn.

Bất chợt mũi cô ngửi thấy mùi nước hoa lẫn lộn trong không khí.

Trong toa tàu, phần lớn là nhân viên văn phòng trung tâm thành phố, nhiều người có thói quen xịt nước hoa. Nhưng vì lúc này quá đông đúc, các mùi hương hòa lẫn vào nhau tạo thành một cảm giác hơi khó chịu, ngột ngạt.

Ôn Thư Bạch mới chợt nhận ra mình quên xịt nước hoa.

Thông thường cuối tuần cô vẫn không quên việc này, nhưng sáng nay vì dậy quá gấp gáp nên cô đã bỏ qua bước ấy.

Cô cố gắng lục tung túi xách — dù biết rất khó có thể nhét vừa chai nước hoa ấy vào trong.

Quả nhiên là không có.

Cô thở dài, gõ nhẹ vào trán mình: "Ôn Thư Bạch à, đúng là đầu óc lơ mơ, sao lúc nào cũng quên chuyện vậy hả."

Nhưng cô nghĩ bụng, dạo này cô đã làm mất lòng Cố Thư Trì không ít lần rồi, thêm một chuyện cũng không nhiều, cũng không ít.

Xuống tàu, cô vội vàng chạy thẳng đến địa chỉ anh gửi. Thương hiệu thiết kế có cửa hàng riêng, nằm trong một tòa nhà ở khu thương mại.

Kiến trúc khá đặc biệt, nhìn từ xa như những mảng góc cạnh xếp chồng lên nhau, chủ đạo là màu đen trắng.

Cửa hàng này Ôn Thư Bạch đã đi qua không biết bao nhiêu lần, chỉ đến khi đi theo bản đồ mới nhận ra đây chính là nơi mà Cố Thư Trì muốn cô đến để chọn váy.

Lúc này cửa hàng vừa mở cửa, chưa có khách nào, chỉ thấy vài nhân viên đang chỉnh sửa trang phục.

Cô vừa bước vào, hơi lạnh từ điều hòa thổi xuống đầu, nhân viên liền niềm nở tiến lại hỏi: "Chào cô, cần tôi giúp gì ạ?"

Ánh sáng trong cửa hàng khá lạnh lẽo, đứng đây cô có chút rụt rè — cảm giác tự ti của người chưa từng quen với chốn sang trọng, như mình không thuộc về nơi này.

"À, tôi... tôi đến tìm nhà thiết kế của các bạn."

Nụ cười trên mặt nhân viên hơi cứng lại, dường như cô ta nghĩ cô đang đùa: "Ý cô là ai ạ?"

Một nhân viên khác đang chỉnh váy cũng bước lại hỏi cô cần gì.

Người nhân viên đầu tiên hơi ngượng, hạ giọng nói: "Cô ấy nói là đến gặp nhà thiết kế."

Người nhân viên mới đến liếc cô từ đầu đến chân, ánh mắt khinh bỉ.

Rồi kiêu ngạo nói: "Xin lỗi cô, nhà thiết kế chỉ tiếp khách có hẹn trước, cô có hẹn không?"

Ôn Thư Bạch nắm chặt gấu váy, cô vốn chẳng có hẹn gì cả, hoặc có chăng cũng là với Cố Thư Trì.

Nhưng trước đó, Cố Thư Trì chỉ bảo cô đến chọn váy, không hề nói phải đặt lịch trước.

Nhà thiết kế là người anh liên hệ, địa chỉ anh đưa, nhưng anh không xuất hiện và cũng không báo trước với nhân viên.

Cô đành lấy điện thoại gọi cho Cố Thư Trì, định nhờ anh hỏi lại nhà thiết kế.

Nhân viên đứng gần thấy cô vẻ bối rối ấy, khinh khỉnh cười một tiếng rồi nói với đồng nghiệp: "Xem bộ đồ cô ấy mặc chắc không mua nổi một chiếc khăn lụa của chúng ta đâu. Chắc lại mấy cô em trẻ con đóng giả tiểu thư đến đây chụp hình thôi."

Ngón tay cô bỗng dừng lại trên màn hình.

Dù nhân viên đã quay lưng nhưng cô vẫn nghe thấy câu đó rõ mồn một.

Lòng cô nổi lên một cơn giận.

"Cô dựa vào đâu mà coi thường người khác vậy?"

Cô quát lớn về phía nhân viên kia.

Nhân viên nghe thấy, quay nửa mặt lại, chẳng hề biết xấu hổ, vẫn vẻ kiêu ngạo, thậm chí còn ngước mắt lên trời: "Cô à, tôi đã nói rồi, nhà thiết kế của chúng tôi không phải muốn gặp là gặp được đâu."

"Nếu cô chỉ muốn đi xem hàng thì cứ tự nhiên, nhưng nếu đến đây để check-in chụp ảnh xin chữ ký thì tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định đó."

Dù cô chẳng biết tên nhà thiết kế là gì, chỉ biết là Cố Thư Trì gọi cô đến, những chuyện khác cô hoàn toàn không rõ.

Nhưng cô vẫn cảm thấy dù sao thì cũng không nên coi thường người khác như thế.

Cô định phản bác thì bất chợt nhìn thấy bóng một người đổ xuống phía trước mình.

Rồi một giọng nói lạnh lùng phán một câu: "Các người tiếp khách thế này sao?"

Ôn Thư Bạch cùng tất cả nhân viên trong cửa hàng quay về phía người vừa nói.

Nhân viên vừa khoanh tay lúc nãy thấy Cố Thư Trì xuất hiện với vẻ ngoài sang trọng, phong thái đậm chất đại gia, lập tức buông tay, vội vã cười nói: "Anh ơi, chắc anh hiểu lầm rồi ạ."

Một nhân viên khác cũng bước đến gần: "Đúng vậy, thưa anh, ông chủ chúng tôi không thường xuyên có mặt nên chúng tôi mới phải nói vậy."

"Cô này cứ nói là đến gặp nhà thiết kế, nhưng theo tôi biết thì muốn gặp nhà thiết kế phải đặt lịch hẹn trên website trước. Còn cô này thì..."

Hai người vừa nói vừa phối hợp giải thích, dù trong lời vẫn có chút khinh thường nhưng giọng điệu đã mềm hơn nhiều.

Nói xong, một người còn liếc nhìn Ôn Thư Bạch, dường như đang dò xét sắc mặt cô.

Cố Thư Trì khẽ cười lạnh, tháo kính râm xuống. Ôn Thư Bạch hơi nhích sang một bên, ngạc nhiên trước vẻ xuất hiện đầy uy quyền của anh, như thể đầu anh tự có mấy chiếc đèn pha rọi chiếu.

"Ồ, chỉ là hiểu lầm thôi."

Góc môi anh cong lên một nụ cười mang chút lạnh lùng.

Lúc này, cửa ra vào lại xuất hiện một người đàn ông.

Các nhân viên đều sững sờ, mở to mắt, cùng nhau chạy tới.

Nhân viên vừa cãi nhau lúc nãy đứng chết trân rồi bị kéo lên phía trước.

Mọi người vội đứng ngay ngắn, đồng thanh lễ phép: "Chào sếp."

"Sếp?"

Ôn Thư Bạch cũng quay ngoắt lại.

Người được gọi là sếp là một người đàn ông tầm ba bốn mươi tuổi, tóc cột chùm nhỏ, đeo kính gọng đen.

Vẻ bề ngoài trông rất đúng kiểu nhà thiết kế.

Người đàn ông không đáp, thậm chí trên mặt thoáng qua một chút không hài lòng.

"Tiểu Trần không thông báo với các cô rằng hôm nay có khách đến cửa hàng sao?"

Mọi người nhìn nhau, không ai dám mở miệng.

Đằng sau người đàn ông, một người phụ nữ mặc vest màu vàng nhạt bước ra, tóc dài thẳng đến vai, giọng điệu nghiêm khắc: "Tôi đã báo trước với trưởng cửa hàng rồi mà, Tiểu Nguyên?"

Người đứng ngoài cùng bên phải trả lời: "Dạ, chị Trần, em đã thông báo cho họ rồi ạ."

"Vậy vừa nãy cô đi đâu mà không xử lý khi cửa hàng ồn ào thế này?"

Ôn Thư Bạch liếc cô gái kia, cô ta hơi luống cuống nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Em vừa đi xử lý việc khách VIP ở hậu trường nên không chú ý tới đây, rất xin lỗi chị Trần ạ."

Rồi cô nhìn về phía hai nhân viên ban nãy, giờ họ đã cúi đầu sợ hãi.

"Hai cô làm sao vậy?"

"Chúng em... cô ấy... chúng em tưởng cô ấy không phải..."

Nhân viên kia cúi thấp hơn nữa, tay đan vào nhau đặt trước bụng, người run nhẹ.

Họ nhiều người cũng đã làm ở đây khá lâu, gặp không ít khách sang giàu, trong khi Ôn Thư Bạch từ đầu đến chân không có tí dáng dấp nào của "khách VIP."

Nhà thiết kế nhìn tình hình, chỉ nghiêm nghị nói một câu: "Tiểu Trần, cô lo chuyện bên đó đi, tôi sẽ dẫn khách quý Cố và cô Ôn lên trên."

Rõ ràng cửa hàng còn phải tiếp khách, làm ồn ào thế này không tốt chút nào.

Người đàn ông quay lại, tiến đến trước mặt Ôn Thư Bạch, khuôn mặt vốn nghiêm nghị giờ lại cười hiền hòa: "Cô Ôn, xin lỗi cô rất nhiều, mời cô theo tôi lên trên."

Sau đó có thêm vài người khác mang theo vài túi vải màu xanh lá cây đậm cũng lần lượt đến chào hỏi cô.

Sự nhiệt tình khác hẳn với thái độ lạnh nhạt của mấy nhân viên lúc trước. Mấy cô nhân viên lúc nãy nhìn thấy Ôn Thư Bạch được đón tiếp trang trọng như thế thì ngẩn người ra, hàm rơi xuống đất.

Ôn Thư Bạch gật đầu rồi nhìn hai cô nhân viên kia, trong mắt bỗng có chút thương cảm.

Cô từng nghe nói, nhân viên cửa hàng đồ hiệu nhìn trang phục của khách có thể đoán được người đó có mua nổi đồ trong cửa hàng hay không.

Họ tiếp xúc với tầng lớp giàu có, có thu nhập cao, nên nhìn những người như cô bằng con mắt khinh thường xem ra cũng là chuyện bình thường.

Cũng vì thế mà cô đã đi ngang qua cửa hàng này hàng trăm lần mà chưa từng bước vào một lần.

Cố Thư Trì đi sát bên cô, nhưng ngay khi đến gần, mũi anh hơi nhướn lên.

Ngay giây sau, anh cau mày.

"Ôn Thư Bạch."

Anh khàn khàn gọi tên cô.

Ôn Thư Bạch nghe tiếng, ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"

Nhìn vẻ mặt anh có điều gì đó khác thường, đến cả ánh mắt cũng như thay đổi.

"Thầy Cố? Thầy... sao vậy?"

Ngay lập tức, anh giơ tay nắm lấy cổ tay cô, cả hai cùng dừng bước.

"Cô đến đây... đến đây với tôi ngay."

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 26: Quên Xịt Nước Hoa Rồi