Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 28: Ghen Rồi À?

 

Ôn Thư Bạch chẳng còn hứng thú nữa, thậm chí muốn làm mặt lạnh bước thẳng ra khỏi cửa nói cô không làm nữa.

Nhưng nhìn thấy Alan với bộ dạng ngơ ngác, cô vẫn cho anh chút mặt mũi, miễn cưỡng gật đầu theo anh ta đi.

"Cô Ôn có mẫu nào ưng ý chưa?"

Alan lịch sự hỏi, trợ lý bên cạnh đưa cho cô chiếc iPad.

Ôn Thư Bạch lắc đầu, cô chưa từng mua loại váy dạ hội này bao giờ, nhiều nhất cũng chỉ thấy trên phim.

Alan liền mở trang web chính thức của mình, lật xem các thiết kế đã từng làm rồi đưa cho cô xem.

"Cô có thể chọn đại kiểu dáng, vì thời gian chưa đến hai tháng nên có thể không làm được kiểu phức tạp."

Ôn Thư Bạch nhìn màn hình, các mẫu váy liên tục lướt qua, một nửa là người mẫu, nửa còn lại là các sao nữ nổi tiếng trong showbiz.

Có chiếc đầm đen satin kiểu thiên nga sang trọng, váy đuôi cá phối màu chuyển sắc lộng lẫy, hay váy xẻ đùi thêu họa tiết tinh tế.

Cô không có dáng người như người mẫu, càng không có vẻ mảnh mai uyển chuyển của các ngôi sao.

Ngồi trên ghế nhìn từng mẫu lướt qua mà cô không nói gì.

Mọi người đều đợi cô lên tiếng, nhưng thật sự cô không thể chọn được.

"Không cần kiểu quá phức tạp đâu."

Cố Thư Trì đi tới, cúi đầu liếc nhìn cô đang ngồi với khuôn mặt lạnh lùng rồi quay sang Alan nói:

"Lần này là tiệc sinh nhật riêng tư, người lớn không thích màu mè hoa lá hẹ, cô ấy không chọn được thì anh chọn đi."

Alan cười, nhanh chóng gật đầu rồi nhìn về phía Ôn Thư Bạch như muốn hỏi ý kiến, dù sao cô mới là nhân vật chính, vẫn phải để cô quyết định.

"Anh chọn đi, nhưng—"

Cô vươn tay vuốt màn hình, khoanh lại vài mẫu váy khoe da nhiều nhất:

"Trừ mấy mẫu này ra."

Cố Thư Trì nhìn mấy bức ảnh váy dạ hội thảm đỏ các sao bị cô khoanh lại, cười nhếch mép:

"Mặc áo phao cho xong."

Ôn Thư Bạch ngẩng đầu lên, vốn đã ấm ức trong lòng, câu nói của Cố Thư Trì như ném quả bom vào đống thuốc nổ.

Nhưng mọi người đều có mặt, cô đành nhịn không nổi nóng mà chỉ lầm bầm đáp lại:

"Em mặc áo phao thì cũng là làm xấu mặt thầy đấy."

Mọi người bên cạnh đều nín cười.

Cố Thư Trì bị đáp lại cũng chẳng bực, chỉ nhướn mày, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

-

Chọn xong kiểu dáng và màu sắc của váy dạ hội đã gần đến buổi trưa.

Phần lớn kiểu dáng, màu sắc và phụ kiện đều do Alan gợi ý, anh ta kinh nghiệm dày dặn, xử lý những tình huống khác nhau cũng đáng tin cậy hơn Ôn Thư Bạch.

Hôm nay trời vẫn nắng như thường lệ, lúc ra ngoài, điều hòa đã hết lạnh, làn sóng nóng đập thẳng vào trán cô.

Có lẽ chính khoảnh khắc đó khiến cô bùng nổ hoàn toàn.

"Cố Thư Trì."

Cố Thư Trì đi phía trước, nghe tiếng cô gọi liền nghiêng đầu sang lắng nghe.

"Hay là thầy đổi người khác đi."

Có vẻ anh không hiểu ý cô lắm nhưng vẫn dừng bước lại.

Hai người đứng đối diện nhau giữa ngã tư, xung quanh người qua kẻ lại tấp nập.

Ôn Thư Bạch bước tới trước mặt anh, kiên nhẫn nói: "Em không muốn đi nữa."

"Tại sao?"

Rõ ràng là câu hỏi thừa.

"Vì thầy là đồ lưu manh, biến thái."

"......"

"Còn lý do gì nữa không?"

"Thầy còn muốn lý do gì nữa? Em không muốn bên cạnh một tên biến thái."

Cố Thư Trì quay người bước đến trước mặt cô, hai tay chui vào túi, lưng hơi còng, ánh mắt thờ ơ như một vũng nước chết.

Ôn Thư Bạch nhìn khuôn mặt anh đeo khẩu trang, thầm chửi anh bị điên.

Người này y như lần đầu gặp cô vậy, giữa trời hè nóng nực mà cứ như đang giáp chiến, nhìn thôi đã thấy ngột ngạt.

"Không muốn đi thì thôi."

"Cô tự tìm người khác thay mình đi."

Ôn Thư Bạch ngẩng thẳng lưng, vẻ mặt đầy khí thế không chịu thua.

Vừa nghe anh nói xong, trong đầu cô đã hiện lên một khuôn mặt.

Mạn Hi.

Ừ nhỉ, Mạn Hi đâu rồi?

Hình như sau lần gặp đó cô ấy biến mất hẳn, cô suýt quên mất người đó.

Lúc này cô mới hiểu vì sao lúc bị Cố Thư Trì ôm trong xe, cô lại cảm thấy xấu hổ và tội lỗi đến thế.

Một người đã có bạn gái mà lại làm những chuyện như vậy với cô.

Nghĩ tới đây, Ôn Thư Bạch càng thấy uất ức hơn.

"Cô Mạn chứ ai."

Cô đáp rất đàng hoàng.

Nghe thấy thế, mắt Cố Thư Trì nhíu lại, dường như ngạc nhiên vì cô đột nhiên nhắc tới Mạn Hi.

"Cô ta không được."

"Tại sao!"

"Tôi nói rồi, trong giờ làm việc không được hỏi tại sao."

Ôn Thư Bạch cười khẩy một cách vô lý, giờ này còn bận tâm tới cái quy tắc vớ vẩn đó.

Cố Thư Trì nói xong quay lưng định đi, cô không cam lòng liền đuổi theo, kéo vạt áo anh:

"Cô ấy không phải bạn gái thầy sao? Loại tiệc này mà đưa bạn gái đi có phải hợp hơn không?"

"Với lại... Cố Thư Trì, thầy đúng là đồ khốn. Thầy có bạn gái rồi mà còn— thầy không thấy xấu hổ à? Không thấy cắn rứt lương tâm à?! Thầy thật sự là đồ vô liêm sỉ, hèn hạ, đê tiện! Thầy..."

Cô càng nói càng nghẹn, càng nói càng cảm thấy mất mặt đến mức không thốt nên lời.

Bước chân anh dừng lại, quay sang cau mày, không để cô tiếp tục mắng mà cắt ngang:

"Bạn gái?"

Ôn Thư Bạch thấy phản ứng của anh, tưởng mình nói sai, nhưng nhìn cảnh thân mật, những lời nói mập mờ, cô không nghĩ ra ai khác ngoài "bạn gái".

"Bạn gái."

"Nói lại xem ai là bạn gái của tôi?"

"Mạn Hi đó."

Hai người đứng ở góc gara, nhiệt độ tăng lên, oi bức khiến cả hai đều khó chịu.

Anh im lặng nhìn cô một lúc rồi bất ngờ giãn mày:

"Ồ~"

Anh làm bộ như vừa hiểu ra, cố tình kéo dài âm cuối.

"Vừa nãy giận dỗi, là vì tưởng cô ta là bạn gái tôi à?"

Ôn Thư Bạch há miệng, ngạc nhiên về suy nghĩ của anh — anh nghĩ cô khóc là vì anh có bạn gái ư?!

Ai mà tự luyến đến mức đó chứ!

"Thầy nói em tự luyến à? Em thấy thầy mới là cái người tự luyến hơn ấy."

Cô quay đi, trong đầu vô tình lóe lên hình ảnh anh cúi sát vai cô mà dụi dụi.

Ai ngờ Cố Thư Trì thong thả cúi người xuống, khinh bỉ cười một tiếng:

"Ghen hả?"

"Ghen cái gì chứ."

"Thế sao mặt cô đỏ thế?"

Anh lại khôi phục cái giọng điệu lề mề, chậm rãi thường ngày, làm Ôn Thư Bạch theo phản xạ đưa tay che mặt lại — lúc này mới nhận ra mặt mình đang nóng như chảo rang, như trứng đang rán trên chảo vậy.

Mùa hè vốn đã nóng, tâm trạng lại càng thêm rối bời.

Cô liếc anh một cái, bất ngờ không biết phải nói gì. Cô đúng là mặt đỏ thật, nhưng cô không thể nói vì vừa nãy nhớ lại cảnh trong xe nên mới đỏ mặt được — nói vậy chỉ làm anh thêm tự mãn thôi.

Cô vung tay, bực bội bước thẳng vào gara, Cố Thư Trì thong thả theo sau, nhìn cô dẫn đường đi tìm xe.

-

Lên xe, Ôn Thư Bạch thẳng tiến ra phía ghế sau.

Nhưng nhìn thấy chỗ ngồi ấy như nhìn thấy hiện trường tội ác, mặt cô lại nóng ran từng đợt.

Cố Thư Trì tự lái xe, ngồi vào ghế lái thì bỗng nhiên mở lời:

— "Cô ta không phải bạn gái tôi."

Giọng điệu như đang giải thích với cô vậy.

Ôn Thư Bạch không đáp, cô hoàn toàn không quan tâm Mạn Hi rốt cuộc có phải bạn gái anh hay không.

Cô giận không phải vì chuyện đó — chỉ đơn giản là vì anh không nên làm như vậy.

Lý do cô tức giận vốn dĩ không liên quan đến người kia, chỉ là vì lúc ấy trong đầu tiện tay nghĩ tới thôi.

Thế nhưng xe đi được một đoạn, cô vẫn chưa cam tâm, lại xoay câu chuyện trở về vấn đề đó:

"Cố Thư Trì, thầy có biết trọng điểm là gì không?"

"Vậy cô nói trọng điểm là gì đi."

"Trọng điểm là thầy ôm em."

"Vì cô không xịt nước hoa."

Lại câu này rồi, nói đi nói lại cũng chỉ là câu đó, nhưng Ôn Thư Bạch không hiểu nổi, không xịt nước hoa thì liên quan gì đến việc anh ôm cô.

"Ý thầy là nếu sau này em cứ không xịt nước hoa thì ngày nào thầy cũng làm vậy?"

Vừa dứt lời, anh đạp phanh gấp, quán tính khiến cô ngã về phía trước, trán đập thẳng vào lưng ghế trước.

Chỗ này đã gần ngoại ô, xe đỗ lại trên con đường lớn vắng vẻ không một bóng người, trán cô đau đến nỗi rên lên.

Quả thật là một kẻ điên.

"Sẽ đấy."

Anh đặt tay lên vô-lăng, cứ thế cho xe dừng giữa đường lớn.

"Nếu cô dám ngày nào cũng thế, tôi không đảm bảo sẽ không làm gì khác với cô đâu."

"......"

Ôn Thư Bạch nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, đôi mắt kia đang chăm chú nhìn cô hơi đáng sợ.

Cô cắn môi, không dám nói thêm gì nữa để khỏi kích động anh.

Nhỡ đâu anh thật sự muốn làm gì đó với cô... cô còn có thể phản kháng nổi sao?

Hơn nữa đây là đường lớn, nếu anh nổi điên rồi lái xe như điên, đâm sầm cả hai cùng chết thì sao?

Cô đành đổi chủ đề:

"Vậy em hỏi thầy, Mạn Hi rốt cuộc là gì của thầy?"

Nếu không phải bạn gái thì còn có thể là ai nữa.

Đôi mắt kia trong gương giờ có vẻ dịu dàng hơn, nghe tiếng động cơ xe khởi động, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cô rất quan tâm cô ta là ai đấy à?"

"Chỉ hỏi cho biết thôi."

Anh im lặng một lát rồi bình thản trả lời:

"Chỉ là bạn thôi."

Nhưng linh cảm bảo cô, hai người họ chẳng giống bạn bè bình thường.

Giọng điệu của Mạn Hi khi nói chuyện, rồi dáng vẻ tự nhiên khoác tay anh sau đó... tất cả đều khiến cô cảm thấy anh đang giấu giếm, đang nói dối.

Tình bạn trong sáng giữa nam nữ sao có thể thân mật đến mức khoác tay rồi hỏi: "Anh không nhớ em à?"

"Em không tin."

Tuy nhiên vừa nói xong, dường như Cố Thư Trì đã mệt mỏi với câu hỏi này nên cả đoạn đường anh im lặng không đáp lại, như thể cô có tin hay không cũng chẳng quan trọng.

Khi đến trước cửa nhà Cố Thư Trì, điện thoại Ôn Thư Bạch đột nhiên có cuộc gọi đến.

Cô cầm lên xem, là Tống Thanh Thanh.

Có vẻ như là hỏi tiến độ công việc.

Tiếng chuông điện thoại khá ồn, Cố Thư Trì hỏi cô tại sao không nghe máy.

"Hối thầy nộp bản thảo đấy."

"Ai hối?"

"Chính là họ hàng của Chu Chính Dương ấy."

"Cô bảo họ chuyển lời cho Chu Chính Dương, muốn tranh thì anh ta phải tự đến cầu tôi."

Ôn Thư Bạch trố mắt, không thể tin nổi — nói chuyện mà lớn lối vậy sao?

Người có địa vị như Chu Chính Dương thì một lời cũng khó xin được, làm sao lại vì một bức tranh mà đi cầu xin?

Ngay cả Cố Thư Trì cũng không làm được chuyện đó.

Ôn Thư Bạch không dám táo bạo như anh, suy nghĩ một lát trong lòng rồi vẫn quyết định bấm nghe:

"A lô?"

"Chị ơi, em là Tống Thanh Thanh, chúng ta từng gặp nhau, không biết chị còn nhớ em không?"

Tất nhiên là nhớ. Cô còn lưu số nữa kìa. Nhưng để câu giờ, cô giả vờ lơ đãng suy nghĩ, còn phối hợp buông một tiếng "à~" đầy ngập ngừng.

"Chị ơi, bên em có sếp nhờ hỏi thử một chút... Tranh của thầy Cố, tiến độ tới đâu rồi ạ?"

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 28: Ghen Rồi À?