Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 30: Tôi Sắp Đi Công Tác

 

Ban đầu, Ôn Thư Bạch vẫn còn chần chừ chưa quyết, thế mà sáng hôm sau Vân Thanh đã lái xe đến đỗ ngay dưới nhà cô.

Sự quyết đoán của Vân Thanh khiến Thư Bạch cũng phải tự thấy thua kém.

Hôm nay cô đặc biệt nhớ phải xịt nước hoa. Tối qua còn sợ quên nên cô đã chiết sẵn một lọ nhỏ để mang theo bên người, phòng trường hợp lại sơ suất như lần trước.

Khi Thư Bạch ngồi vào ghế phụ, Vân Thanh vẫn đang lầm bầm mắng Cố Thư Trì là đồ biến thái.

Có lẽ cô nàng đã bị ám ảnh tâm lý nên hôm nay mùi nước hoa trên người nồng nặc hơn hẳn. Vừa mới lên xe, hương hoa dạ hương đã tràn ngập trong không gian, thậm chí chẳng cần lại gần cũng đủ ngửi thấy rõ.

Vân Thanh khẽ cau mày:
"Trời đất, Bạch Bạch à, cậu có cần phải lố vậy không?"

Thư Bạch đáp lại một cách vô tội:
"Thì tớ sợ mà."

Cô sợ cái mũi thính như chó của Cố Thư Trì lại phát huy tác dụng.

-

Khi đến nơi, Ôn Thư Bạch như thường lệ bấm chuông cửa.

Cố Thư Trì mở cửa bước ra, tay cầm loạt đồ gì đó phát ra tiếng leng keng, nhưng hôm nay cũng giống hôm qua, anh lại đeo khẩu trang đen kín mít.

Vân Thanh chống nạnh bước lên trước, khinh khỉnh nói:
"Giữa mùa hè mà còn đeo khẩu trang nữa?"

Thư Bạch thầm nghĩ, lần đầu cô đến cũng từng tò mò y như thế.

Có điều, Cố Thư Trì nhanh chóng nhận ra cô mang theo người lạ, ánh mắt anh liền chuyển sang nhìn Vân Thanh khi tiến lại gần.

Vân Thanh trưng ra bộ dạng tức giận như sắp tính sổ với người ta khiến Cố Thư Trì chẳng hiểu đầu đuôi gì cả, chỉ chậm rãi mở cửa rồi nhìn sang Thư Bạch:
"Cô định dẫn bạn theo làm việc luôn à?"

"Này—Cố Thư Trì!"

Vân Thanh gọi thẳng tên anh khiến anh càng thêm bối rối.

"Có chuyện gì à?"

"Đương nhiên là có rồi. Hôm nay tôi đến thay mặt Bạch Bạch đòi lại công bằng!"

Cố Thư Trì vẫn nhìn Thư Bạch nhưng cô thì đã cúi đầu trốn tránh.

"Anh nghĩ sao mà lại giở trò với Bạch Bạch nhà tôi? Anh có biết người ta còn là gái ngoan chưa yêu ai bao giờ không hả?"

"..."

"Anh dựa vào đâu mà động chạm lung tung hả?"

"Anh lấy quyền gì mà—"

Còn chưa kịp nói hết câu, Cố Thư Trì đã cắt lời, lười biếng tựa vào cánh cửa sắt, ánh mắt đầy hứng thú nhìn Vân Thanh:
"Cô đến để bênh vực bạn mình à?"

Nói xong, anh bật cười khẽ.

"Vậy thì để cô ấy trả lại tôi là được."

"Trả... lại?"

Vân Thanh vẫn chưa hiểu gì nhưng tai Thư Bạch thì đã đỏ ửng cả lên.

Cố Thư Trì nhún vai:
"Thế thì để cô ấy ôm tôi lại đi."

"Anh bị bệnh à? Còn muốn ôm nữa? Đồ biến thái!"

Vân Thanh phát cáu thật sự, hét lên ngay tại chỗ rồi kéo Thư Bạch lùi lại phía sau mình.

Cố Thư Trì đứng đó cười ngả nghiêng, ánh mắt lại rơi lên người Thư Bạch.

Đợi cười đủ rồi thì anh mới gọi tên cô một tiếng.

Thư Bạch lúc này đã bị trêu đến mức không dám lên tiếng, chẳng còn khí thế như hôm trước. Cô trốn sau lưng Vân Thanh nhưng trong lòng lại có chút rung động, nghe anh gọi tên, cô liền ngẩng đầu lên rồi trừng mắt nhìn anh, vừa giận vừa ngại.

"Bắt lấy."

Cố Thư Trì ném cho cô một chùm chìa khóa nhỏ, nói xong liền xoay người vào nhà, không định tranh cãi với Vân Thanh mà cũng chẳng giải thích chùm chìa khóa ấy để làm gì.

Vân Thanh nhìn theo dáng vẻ thảnh thơi của anh, chỉ cảm thấy như đang đấm vào bịch bông — chẳng đã tay chút nào.

Ôn Thư Bạch nhìn chùm chìa khóa thấy hơi kỳ lạ. Nhà Cố Thư Trì dùng khóa mã số, nhưng cánh cổng sắt bên ngoài kiểu cổ vẫn có thể mở bằng chìa.

Cô thử một cái, quả nhiên mở được. Ngoài ra còn có vài chiếc chìa nhỏ khác, trông như khóa cửa phòng trong nhà.

Ôn Thư Bạch đứng yên tại chỗ, nhìn Vân Thanh, ngỡ ngàng nói:
"Thầy ấy... thật sự đưa chìa khóa cho tớ rồi?"

Tính ra thì thời gian thử việc cũng đã kết thúc.

Cô đâu có nói gì về chuyện nghỉ việc, vậy tức là... anh ngầm thừa nhận cô đã chính thức được giữ lại?

"Chìa này... mở cửa chính à?"

Ôn Thư Bạch thử tiếp và đúng thật, nhưng còn mấy chiếc kia thì có vẻ là chìa phòng.

"Nhưng sao thầy ấy đột nhiên lại đưa chìa cho mình nhỉ..."

Vân Thanh nhún vai, cô còn chẳng hiểu nổi tình huống hiện tại.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cả hai đã thấy Cố Thư Trì bưng hai ly nước ra đứng ngay trước cửa. Lúc này, anh đã tháo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt điển trai và thư sinh, cằm hơi hất lên rồi lịch sự hỏi:
"Cô Vân, không vào ngồi một lát à?"

Vân Thanh đứng chết trân tại chỗ, sốc đến mức như muốn rớt cả cằm. Vừa nãy cô còn mắng anh te tua, vậy mà giờ anh lại rót nước mời vào nhà, còn rất chi là lễ độ.

"Không có âm mưu gì chứ?"

Vân Thanh nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt anh, liền ghé tai Thư Bạch thì thầm.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn lo nếu mình bỏ về, Cố Thư Trì lại giở trò với Thư Bạch nên đành kéo cô vào nhà cùng.

Vừa bước qua cửa, Thư Bạch đã thấy mấy chiếc vali để gần lối vào, trong lòng dấy lên chút nghi hoặc.

Ba người ngồi xuống, ai cũng như tạm quên rằng đây là giờ làm việc. Mỗi người nhìn người kia chờ mở lời, cuối cùng vẫn là Cố Thư Trì lên tiếng trước.

"Ngày mai tôi đi công tác mấy hôm, nhà giao cho cô trông."

Nói xong, anh nhấc ly lên nhấp một ngụm nước.

"Thầy đi công tác? Đi đâu vậy?"

Theo lẽ thường, họa sĩ nếu ra ngoài làm việc thì phải mang theo trợ lý chứ? Mà kỳ lạ là anh chẳng hề nói đi đâu hay cần cô chuẩn bị gì.

"Không cần cô quan tâm."

"Lịch công việc mấy ngày tới thì Rita sẽ liên hệ với cô sau."

"Đi bao lâu?"

"Một tuần. Nếu có việc gì, tôi sẽ gọi. Có người lạ đến thì đừng mở cửa."

Thư Bạch gật đầu hiểu ý. Dù sao từ lúc cô đến đây làm, cũng chưa từng thấy ai đến tìm anh ngoài Mạn Hi.

Nghĩ đến đây, cô bất giác hỏi thêm:
"Nếu là cô Mạn thì sao?"

Cố Thư Trì liếc cô một cái, hơi nhíu mày:
"Cô quan tâm cô ta vậy sao?"

"Cô Mạn là ai vậy?"
Vân Thanh kéo tay áo Thư Bạch, khẽ nhép miệng ra hiệu hỏi nhỏ, không ngờ lại bị Cố Thư Trì nhìn thấy.

"Người cô ấy thầm thích."

"Hả?!"

Vân Thanh tròn mắt nhìn Thư Bạch. Cô thích con gái từ bao giờ vậy?

"Thầy đừng nói linh tinh có được không."

Cố Thư Trì nhếch môi:
"Không phải cô thích thì sao suốt ngày nhớ đến người ta?"

"Em chỉ là..."

Cô bỗng không biết giải thích thế nào. Thật ra cô chỉ thấy giữa Mạn Hi và Cố Thư Trì chắc chắn không phải quan hệ bình thường thôi.

"Dù là cô ta cũng không được mở cửa."

Còn chưa kịp phản bác, Thư Bạch đã bị anh cắt ngang.

Không rõ anh sắp đi đâu, nhưng nghe vậy thì ít ra thời gian tới cô có thể được thảnh thơi một chút. Lịch trình đi đâu làm gì anh cũng không bắt cô lo liệu, chẳng khác gì được nghỉ phép.

Trong lòng Thư Bạch cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Cổng sắt tôi đưa cô một chìa. Sáng đến thì tự mở cửa. Còn một chiếc nhỏ là chìa khóa phòng ngủ của tôi."

Thư Bạch ngạc nhiên cầm chùm chìa khóa lên. Cô nhìn vào chiếc chìa bạc nhỏ, cẩn thận giơ lên hỏi lại:
"Thầy nói là... cái này?"

Cố Thư Trì gật đầu:
"Nếu tôi bảo vào phòng tìm đồ thì hãy mở. Còn bình thường không được tự tiện vào."

"Làm sao thầy biết em có vào hay không?"

"Cô không cần bận tâm làm sao tôi biết, miễn là tôi biết là được rồi."

Thư Bạch bĩu môi. Nhưng đúng là... anh thật sự cho cô vào phòng ngủ à? Rõ ràng ngày đầu tiên đến đây, trong một loạt quy tắc nghiêm khắc, anh từng nhấn mạnh một điều: tuyệt đối không được bước vào phòng ngủ của anh.

Chỉ là... nghĩ lại thì, cô chưa từng bước lên tầng hai lần nào. Từ lúc tới làm tới giờ, cô chỉ quanh quẩn ở tầng một — phòng khách, phòng ăn và xưởng vẽ. Dạo gần đây lại càng bận xử lý công việc và vùi đầu vẽ tranh.

"Này... phòng vẽ của thầy em dùng được không?"

"Ừ. Mấy đồ nghề đó cô cứ dùng."

Thư Bạch còn chưa kịp mừng thì anh lại buông thêm một câu quy định nữa:

"Còn nữa, trừ khi thật sự khẩn cấp, nếu tôi không bắt máy thì đừng gọi lần hai."

"...Biết rồi."

Câu này trước đây anh đã nói, cô cũng luôn nghiêm túc tuân theo.

Nhưng nói là tuân theo, thật ra... cô chưa từng chủ động gọi cho anh lần nào. Luôn là Cố Thư Trì gọi cho cô trước.

Vân Thanh ngồi bên cạnh nghe mà ngẩn cả người. Cố Thư Trì thì hoàn toàn không quan tâm có người ngoài ở đó, vẫn bình thản dặn dò từng điều một.

Còn Thư Bạch lúc này chỉ thấy tâm trạng phơi phới. Một tuần không phải thấy mặt anh thì đúng là phúc lớn trời ban!

Sau vài lời nhắc nhở cuối cùng, chiếc xe thương vụ màu đen dừng ngay trước cổng. Cố Thư Trì xách đồ rồi rời khỏi nhà.

Nói là mai đi công tác, vậy mà giờ đã lén lút chuồn mất, chẳng rõ đi đâu.

Hai cô gái bị bỏ lại trong nhà, đứng sau lớp cửa kính nhìn chiếc xe dần rời xa, tròn mắt nhìn nhau.

"Cái ông thầy Cố nhà cậu cũng gan to thật đấy. Nói đi là đi luôn à?"

Cứ như đây không phải nhà anh mà là khách sạn không bằng.

Quả nhiên, ngay sau đó Rita nhắn tin cho Thư Bạch, lịch làm việc chi tiết trong một tuần tới đã được lên sẵn, cô chỉ cần làm theo là được.

Tối hôm đó, gần hết giờ làm mà Cố Thư Trì vẫn không về. Vì anh vắng mặt nên bác Phó và các đầu bếp cũng nghỉ luôn. Tuy vậy, anh vẫn đúng giờ đặt một phần ăn tối sang chảnh gửi đến cho cả hai.

Hôm sau quay lại, mấy chiếc vali đã biến mất từ lúc nào, nhà cửa vắng tanh đến rợn người.

Không hiểu sao, Thư Bạch lại nhớ tới mấy tin đồn về nhà ma lan truyền trên mạng. Trong căn nhà rộng lớn và im ắng này, giữa mùa hè nóng bức mà cô lại rợn hết cả sống lưng.

Nghĩ tới chuyện ma quái, cô chợt thấy tò mò về tầng hai.

Cố Thư Trì từng nói không được vào phòng ngủ nếu chưa được phép. Nhưng... đi dạo lên tầng hai một vòng thì chắc không sao nhỉ?

Nghĩ là làm, cô rón rén bước lên cầu thang, định len lén khám phá một chút.

Từ khi vào nhà, cô chưa từng nghe thấy tiếng mèo kêu nào cả.

Tầng hai được trang trí cùng phong cách với tầng một, không có gì quá đặc biệt. Một cánh cửa phòng ngủ đóng kín, bên cạnh là một phòng tiếp khách nhỏ, mấy kệ sách màu nâu nhạt được sắp ngay ngắn — nhìn chung khá giống tầng dưới.

Nhưng đúng lúc chân cô vừa chạm lên bậc cuối cùng của cầu thang, điện thoại cô vang lên ting một cái — là tin nhắn.

[Cố Thư Trì: Tôi đã nói là không được vào phòng ngủ của tôi rồi mà.]

Cô vừa nhìn thấy tin nhắn thì giật thót cả người — cứ như trong nhà này mọc ra mắt vậy. Cô vừa đặt chân lên lầu thì anh đã biết rồi?

[Thư Bạch: Em có làm gì đâu, đang ở phòng khách mà.]

Cô lén lút liếc quanh một vòng. Không hề thấy có camera nào cả. Thế thì làm sao Cố Thư Trì biết được?

[Cố Thư Trì: Quay đầu xuống lầu. Ngay lập tức.]

Thấy tin này, Thư Bạch càng chắc rằng anh thật sự có mắt ở đâu đó trong nhà, cổ cứng đờ, đành phải ngoan ngoãn quay đầu bước xuống, vừa đi vừa lầm bầm trong lòng.

Cô vừa mới xoay người thì "ting-dong" — chuông cửa bất ngờ vang lên.

Là lần đầu tiên có người đến tìm vào ngày làm việc, Thư Bạch bước vội xuống cầu thang. Nhưng vừa đi đến gần cửa, lời dặn của Cố Thư Trì lập tức bật lên trong đầu — ai đến cũng không được mở cửa.

Tay cô đặt lên tay nắm cửa nhưng rồi lại do dự. Cô nhớ rất rõ anh đã nhấn mạnh không được mở cửa cho dù là ai đi nữa.

Thế nhưng căn nhà này nhiều cửa kính, ánh sáng lại tốt, nếu người ngoài đứng gần và tinh mắt thì hoàn toàn có thể nhìn vào trong.

Cô khẽ dịch người, nép vào chỗ khuất sau bức tường gần đó, cố lén nhìn ra ngoài qua lớp kính.

Và rồi... như có ai đó gọi tên trong đầu cô — người mà cô từng hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần thật sự xuất hiện trước cửa nhà.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 30: Tôi Sắp Đi Công Tác