Giọt nước mắt của Ôn Thư Bạch rơi lên ngón tay cái của anh ta, cô chợt cảm nhận được đầu ngón tay ấy khẽ động đậy.
Cô cảm thấy thứ "quái vật" đang ở rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nó, mà ánh mắt lại cứ như đang nửa cười nửa không nhìn cô, tản ra cảm giác lạnh lẽo đến gai người.
Nó áp mặt vào cổ cô, khẽ khàng hít lấy hơi thở của cô như đang tìm kiếm điều gì đó.
Trong đôi đồng tử màu xanh lục u ám ấy thoáng qua một tia không vui — kèm theo cả sự chán ghét mơ hồ.
Rồi nó hơi nghiêng đầu đi, né ra một chút.
Dù vậy, ánh nhìn kia vẫn khiến cả người Ôn Thư Bạch nổi da gà. Cô có cảm giác như mình bị nhìn xuyên thấu, cả thế giới bỗng chốc chao đảo, hoàn toàn mất đi điểm tựa.
Rốt cuộc… thứ đang ở trước mặt cô là gì?
Cô sợ đến mức chẳng thể nào giữ được sự tỉnh táo. Trí óc cô quay cuồng, cơ thể run rẩy không kiểm soát.
Chỗ cẳng chân như có thứ gì đó lông mềm quấn lấy — vừa giống mèo, nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến một con rắn đang siết chặt lấy con mồi. Cái cảm giác vừa ấm nóng vừa trơn mịn ấy khiến da đầu cô tê rần.
Hai chân cô mềm nhũn, ngã quỵ xuống sàn. Đến chính cô cũng không rõ là do bóng tối trong phòng quá đặc khiến mình hoa mắt sinh ảo giác, hay là do bản thân đã hoảng loạn đến mức không còn nhìn rõ nữa.
Cô mơ hồ cảm nhận có người vòng tay từ phía sau, nhẹ nhàng đỡ lấy eo mình.
Nhưng cô lúc này đã sợ đến mức toàn thân rã rời, chân tay không còn chút sức lực, không thể đứng vững nổi trước thứ sinh vật kỳ lạ đầy lông đang ở ngay trước mặt.
-
Ôn Thư Bạch bị ánh sáng trắng chói lòa chiếu thẳng vào mắt làm tỉnh lại.
Hàng mi cô khẽ run, bên tai lập tức vang lên giọng nói gấp gáp: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Cô ấy tỉnh rồi!”
Mũi cô bắt đầu ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện. Không cần ai nói, cô cũng đã đoán được mình đang nằm trong phòng bệnh.
Trước đây cô cũng từng tỉnh lại trong bệnh viện, nhưng chưa lần nào khiến cô thấy chói mắt như lúc này. Chói đến nỗi cô cảm thấy thật khó để mở mắt ra, cảm giác mí mắt nặng trĩu như thể bị ai đè lên.
Phải mất một lúc vùng vẫy, cô mới cố mở được mắt, liền thấy xung quanh giường có mấy bác sĩ mặc blouse trắng, còn Vân Thanh và Ngụy Tư Đình thì đang đứng ở bên phải giường bệnh.
“Trời ơi, Bạch Bạch, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
Vân Thanh mặt mày đầy lo lắng, còn Ngụy Tư Đình khẽ gật đầu với một bác sĩ trong số đó. Vị bác sĩ lập tức cùng y tá bước tới kiểm tra sơ bộ cho Ôn Thư Bạch.
Dù vừa mới hôn mê một thời gian, nhưng những chuyện xảy ra ở nhà Cố Thư Trì cô vẫn còn nhớ.
Chỉ là cô không nhớ mình ngất đi thế nào, càng không biết tại sao lại được đưa đến bệnh viện.
Lời đầu tiên cô thốt ra không phải kiểu kịch bản phim truyền hình như “Tôi đang ở đâu thế này?”, mà là giọng khàn đặc, khô khốc, cố nắm lấy tay Vân Thanh, lặp đi lặp lại một câu:
“Nhà Cố Thư Trì có ma, thật sự có ma!”
Cổ họng khô rát khiến giọng cô khàn như sắp mất tiếng nhưng vẫn không ngừng lặp lại. Trong mắt cô vẫn là sự sợ hãi tột độ.
Ngụy Tư Đình nghe vậy khẽ liếc sang, sắc mặt anh lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Nhưng lúc này, Ôn Thư Bạch đã không còn sức để để ý phản ứng của người khác, chỉ biết níu lấy tay bạn thân, liên tục lặp đi lặp lại câu nói ấy như một cái máy.
Những bác sĩ và y tá đứng quanh giường đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt như đang trao đổi một câu duy nhất:
“Có cần gọi bác sĩ tâm thần không?”
Biểu cảm của họ không thể rõ ràng hơn: Cô gái này... chắc là sốc quá nên phát điên rồi.
Trên đời này làm gì có ma chứ?
Ngoài Vân Thanh – người duy nhất tin vào lời cô, và Ngụy Tư Đình – người có gương mặt khó đoán, thì ánh mắt của những người còn lại đều đã bán đứng suy nghĩ trong đầu họ.
Nhưng Ôn Thư Bạch lại cực kỳ chắc chắn: những ký ức đó không thể nào là ảo giác. Âm thanh kỳ lạ kia, cảm giác lông mềm quấn lấy, cả sự ngạt thở khi bị “thứ đó” bịt miệng — tất cả đều rõ ràng, thật đến rợn người.
Vân Thanh thấy cô như vậy liền ghé sát tai cô, nhẹ giọng dỗ dành:
“Tớ tin mà, tớ biết, cậu cứ nằm nghỉ đi Bạch Bạch, đừng vội.”
Nghe được câu đó, Ôn Thư Bạch mới dần thả lỏng.
Ít nhất... bạn thân vẫn tin cô.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ và y tá lần lượt rời khỏi phòng. Kết quả cho thấy thể trạng của cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là bị sốc tâm lý, cần nghỉ ngơi.
Bác sĩ chủ trị còn dặn dò thêm: tạm thời chỉ nên ăn đồ lỏng nhẹ, nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Nói xong, ông gọi riêng Ngụy Tư Đình ra hành lang.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Vân Thanh. Ôn Thư Bạch vẫn đang truyền nước, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt.
Vân Thanh thở dài, kéo ghế lại ngồi xuống bên giường. Đến lúc này, Ôn Thư Bạch mới phát hiện ra gương mặt thường ngày lúc nào cũng rạng rỡ của tiểu thư nhà họ Vân giờ chẳng có chút trang điểm, quầng thâm dưới mắt lộ rõ, trông hốc hác hơn bình thường rất nhiều.
Cô ấy... đã ở lại trông mình cả đêm?
Ôn Thư Bạch nhìn cô, trong lòng tràn đầy áy náy.
“Thanh Thanh... hay là cậu đi nghỉ một chút đi? Tớ không sao đâu.”
Vân Thanh khẽ lắc đầu, nắm lấy tay cô. Tuy miệng vẫn cười, nhưng trong mắt vẫn không giấu được vẻ lo lắng:
“Bạch Bạch, chuyện ở nhà Cố Thư Trì, tạm thời đừng nghĩ đến nữa nhé.”
Bác sĩ đã căn dặn rõ ràng — bây giờ cô đang trong giai đoạn hồi phục, không nên cố gắng nhớ lại những gì đã thấy hoặc nghe để tránh bị sốc lần nữa.
Ôn Thư Bạch vốn đã yếu, Vân Thanh sợ nếu cô cứ cố chấp tìm hiểu thì sẽ lại ngất thêm lần nữa.
“Ừ, tớ không nghĩ nữa...”
Cô gật đầu đồng ý, nhưng vẫn không kìm được mà thắc mắc:
“Thanh Thanh, tớ... sao lại được đưa đến bệnh viện?”
Cô vẫn nhớ, hôm qua mình đúng là có nhắn tin cho Vân Thanh. Nhưng còn chưa kịp nhận được hồi âm thì cô đã tự tiện mở cửa phòng ngủ của Cố Thư Trì.
Thật ra giờ phút này cô rất muốn hỏi: Cố Thư Trì đâu rồi?
Nhưng cô không dám mở miệng hỏi.
Bởi vì cái thứ lông lá rợn người kia — chính là xuất hiện ngay trong phòng ngủ của anh.
Từ lúc cô bước chân vào căn phòng đó đến tận bây giờ, chưa từng thấy mặt Cố Thư Trì một lần.
Vân Thanh khẽ nói:
“Không phải hôm qua cậu nhắn tin cho tớ à? Sau đó tớ thấy cậu không trả lời liền thấy kỳ lạ. Không biết là do bận hay chưa xem tin nhắn.”
“Sau đó lại là Ngụy Tư Đình gọi điện cho tớ, nói cậu đã ngất, đang được đưa vào viện.”
Cô liếc mắt nhìn về phía Ngụy Tư Đình — lúc này đang nói chuyện với bác sĩ bên kia hành lang — rồi lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói tiếp:
“Lúc tớ đến thì cậu đã được đưa vào cấp cứu rồi.”
“Ngụy Tư Đình?”
Ôn Thư Bạch cau mày, chống tay định ngồi dậy một chút.
“Ừ. Sau đó tớ có hỏi anh ấy cậu ngất ở đâu, anh ấy nói là ở nhà Cố Thư Trì. Lúc đó tớ mới nhớ ra cái tin nhắn cậu gửi.”
“Vậy... là Cố Thư Trì nói với anh ấy à?”
Vân Thanh bĩu môi, lắc đầu:
“Không biết nữa, anh ấy cũng không nói rõ. Lúc ấy tình huống gấp quá, với lại anh ấy vốn không thuộc khoa này, sắp xếp cho cậu xong rồi lại quay về chỗ mình.”
“Tớ thấy người ta bận bịu như vậy, cứ đứng hỏi mãi cũng không tiện, nên tính đợi sau giờ làm sẽ hỏi thêm.”
Ôn Thư Bạch gật đầu, xem như đã hiểu phần nào.
Nhưng mà... ngoài Cố Thư Trì, cô thật sự không nghĩ ra còn ai có thể phát hiện ra cô bị ngất trong cái tủ áo kia.
Thế nhưng... Cố Thư Trì đâu rồi?
Cô do dự định mở lời hỏi nhưng cổ họng lại nghẹn lại.
Bởi vì chỉ cần nhắc đến anh, cô sẽ lại phải nhớ lại tất cả những điều kinh hoàng đã xảy ra đêm qua.
Huống hồ gì đến nước này rồi còn quan tâm đến một người chưa từng lộ mặt quan tâm mình, có phải quá mất mặt không?
Cô là ngất trong nhà người ta đấy.
Vậy mà đến một câu hỏi han cũng không có, cái người đó rốt cuộc đang nghĩ gì?
Thấy cô có vẻ ấp úng, Vân Thanh đoán được ngay cô đang muốn hỏi gì, chủ động nói trước:
“Cậu muốn hỏi Cố Thư Trì đúng không?”
Ôn Thư Bạch ngượng ngùng gật đầu.
Vân Thanh thở dài, tức giận hộ bạn:
“Tớ cũng đang thắc mắc đây. Sao cái sếp của cậu lại vô tâm đến thế? Cậu ngất trong nhà anh ta, đến giờ cũng không thấy hỏi lấy một câu!”
Nghe vậy, không hiểu sao lòng Ôn Thư Bạch lại nghẹn lại.
Cô lại... buồn.
Thậm chí còn nực cười muốn biện hộ cho anh — nghĩ rằng chắc là Vân Thanh không biết anh đang bệnh.
Nhưng nghĩ kỹ lại mới thấy vô lý — một người bệnh đến độ không ký nổi hợp đồng, sao có thể biến mất hoàn toàn trong phòng ngủ ngay lúc đó được?
Vì thế cô đành nén lại, không nói gì.
Vân Thanh vẫn tiếp tục bất bình thay bạn:
“Dù sao thì cậu cũng chỉ là người làm công, nhưng làm công thì sao? Cậu giúp anh ta bao nhiêu việc, ngất ngay trong nhà anh ta — thế chẳng phải là tai nạn lao động à? Vậy mà người ta còn không thèm đến xem cậu ra sao.”
“Tớ đã sớm thấy không ưa nổi rồi. Nghệ sĩ thì sao? Gỡ cái vẻ ngoài đẹp đẽ kia ra chẳng phải cũng là một tên bóc lột sức lao động thôi.”
“Thật quá đáng, quá đáng thật sự.”
“Mà Bạch Bạch này, không phải trước giờ cậu vẫn bảo sếp cả ngày rảnh rỗi chẳng làm gì à? Còn mãi chẳng chịu vẽ bản thảo, cứ lảm nhảm trong nhà...”
......
Vân Thanh mắng Cố Thư Trì cứ như trút được hận, nói một thôi một hồi như súng liên thanh.
Trước đó, cô đã thấy chướng mắt từ khi biết Ôn Thư Bạch phải tăng ca ngay cả trong kỳ nghỉ. Giờ thì khỏi nói, trong lòng cô, Cố Thư Trì là tên khốn số một.
Cô khoanh tay, nghiêng đầu vì bất bình thay bạn, càng nói càng khí thế hừng hực, đến độ giơ tay múa chân, ra chiều phẫn nộ.
Vì quá nhập tâm, Vân Thanh không hề phát hiện Ngụy Tư Đình đã đứng cạnh mình từ lúc nào, chăm chú lắng nghe toàn bộ màn “kể tội sinh động” kia.
Nhưng những lời mắng đó với Ôn Thư Bạch mà nói lại chẳng khiến cô hả giận gì, ngược lại chỉ khiến cô thấy chua xót.
Nói cô vô ơn, rốt cuộc ai mới vô ơn?
Nói cô lạnh lùng, vậy người thật sự nhẫn tâm là ai?
Ôn Thư Bạch thấy Ngụy Tư Đình đến, liền khẽ siết lấy tay Vân Thanh, ra hiệu bảo cô đừng nói nữa — dù sao anh cũng là bạn của Cố Thư Trì, nên nể mặt một chút thì vẫn hơn.
Thế nhưng... Ngụy Tư Đình chẳng những không giận, còn rất điềm tĩnh. Anh không cắt lời, chỉ đứng đó với nét cười ôn hòa, hai tay đút túi, im lặng lắng nghe.
Mãi đến khi Vân Thanh giật mình phát hiện ra anh đã đứng đó, suýt thì ngã lăn khỏi ghế vì hoảng hồn.
May mà Ngụy Tư Đình tay nhanh mắt lẹ, đỡ kịp cô lại.
“Cô không sao chứ, cô Vân?”
Vẫn là giọng điệu dịu dàng như nước mùa xuân. Vân Thanh bị anh nhìn một cái, lập tức như bị hạ bùa mê, gương mặt đỏ bừng, mím môi cười thẹn.
“Không sao không sao, cảm ơn anh nha anh Ngụy đẹp trai, lần này may có anh đưa Bạch Bạch tới bệnh viện kịp thời.”
“Chứ không giống ai đó...”
Ngụy Tư Đình nghe hiểu ngay, cũng không ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nhướng nhẹ chân mày:
“Vừa hay, Ôn tiểu thư cũng đã tỉnh lại rồi.”
Anh nói rồi quay người, lấy từ chiếc túi đặt trên bàn một phong bì màu nâu đưa cho Ôn Thư Bạch.
“Đây là Cố Thư Trì nhờ tôi đưa cho cô.”
Nghe thấy tên anh, Ôn Thư Bạch hơi sửng sốt, dù cơ thể còn yếu ớt, vẫn bất giác chớp mắt.
“Cô Ôn, cô Vân, hai người đừng giận nữa. Gần đây Cố Thư Trì thật sự không ổn, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi hai người.”
Nói rồi, anh cúi người thật thấp, làm một cái cúi chào nghiêm chỉnh.
“Cô Ôn, dạo này cô cứ an tâm dưỡng bệnh. Về công việc, tạm thời không cần lo. Cố Thư Trì sẽ đi xa một thời gian nên có thể sẽ không gặp lại trong thời gian ngắn.”
“Cậu ấy cũng nhờ tôi chuyển lời xin lỗi, còn về những gì cô tò mò... Cậu ấy bảo khi trở về sẽ tự mình giải thích với các cô.”
Ôn Thư Bạch ngây người. Cô quay đầu nhìn Vân Thanh, ánh mắt trao đổi đầy bất ngờ.
Lời của Ngụy Tư Đình có nghĩa là — những chuyện cô trải qua ở nhà Cố Thư Trì đều là thật.
Không phải ảo giác. Không phải mộng mị. Không phải hoang tưởng.
Thế nhưng... anh không có quyền giải thích. Cũng không định giải thích.
“Ôn tiểu thư, việc điều trị sau này sẽ do bác sĩ phụ trách, cô không cần lo.”
Nói xong, anh khẽ gật đầu chào cả hai người rồi rời khỏi phòng bệnh, để lại Ôn Thư Bạch và Vân Thanh ngồi đó vẫn còn chưa hoàn hồn.
Ôn Thư Bạch nhìn chằm chằm vào phong bì trong tay, lòng đầy nghi hoặc.
“Mau mở ra xem đi!” — Vân Thanh hối.
Bình luận về “Chương 40: Lá Thư”
Đăng nhập để bình luận