Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 41: Cháu Có Tình Cảm Với Cậu Ấy Không?

Tay còn lại đang truyền nước, Ôn Thư Bạch chẳng cách nào tự mở phong bì, bèn đưa nó cho Vân Thanh:
“Cậu mở giúp tớ với.”

“Chắc anh ta ngại không dám đối diện nên mới viết thư xin lỗi ha?”
Vân Thanh đoán.

Dù sao thì với người ở tầm cỡ như Cố Thư Trì, nói một câu xin lỗi có lẽ còn khó hơn vẽ xong một bức tranh.

Trong đầu Ôn Thư Bạch thoáng hiện đủ loại suy đoán. Cô cũng không biết mình mong gì — một lời nhận lỗi? Một câu hỏi han? Hay ít nhất là... một chút quan tâm?

Vân Thanh mở phong bì, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng.

Cô cẩn thận rút ra, rồi đặt lên tay Ôn Thư Bạch.

Lần đầu tiên, Ôn Thư Bạch được nhìn nét chữ của anh.

Chắc vì lâu ngày vẽ tranh, chữ của Cố Thư Trì không thẳng hàng ngay ngắn như học sinh mà có nét tự do đầy nghệ sĩ, lướt nhanh, nghiêng nghiêng, vừa phóng khoáng vừa xa cách.

Trên giấy chỉ vỏn vẹn vài dòng, không có mở đầu, cũng chẳng ký tên:

“Tôi phải ra ngoài một thời gian. Đồ của cô đã gửi về công ty, có gì cứ liên hệ với Rita, cô ấy sẽ xử lý giúp.”

“Tôi sẽ về trước tiệc sinh nhật Chu Chính Dương. Chuyện váy dạ hội, nhà thiết kế sẽ liên hệ với cô, đến lúc đó cứ theo địa chỉ họ gửi mà đến.”

“Công việc tạm gác, lương vẫn tính đầy đủ. Trước khi tôi về, không cần đến công ty.”

“Những chuyện khác chờ tôi về rồi nói.”

“…”

“Hết rồi á?” — Vân Thanh kề sát mắt đọc lại từng chữ, lật qua lật lại như sợ sót mất mặt sau.

“Thiệt là... hết rồi?”

Cô trố mắt, không dám tin. Mấy câu đó nghe như lưu ý trước chuyến công tác, hoàn toàn không giống một lời xin lỗi.

Thậm chí đọc từ trên xuống chẳng thấy nổi một chữ “xin lỗi”, không có chút áy náy, càng không có lời hỏi han sức khỏe.

Nếu miễn cưỡng tìm một chỗ tạm gọi là “ân tình”, chắc chỉ có đoạn cho cô nghỉ phép hưởng lương.

“Cái này mà gọi là thư xin lỗi hả?!”

Vân Thanh lục lại phong bì, như thể hy vọng trong đó sẽ thò ra một mảnh giấy nhỏ nào khác. Nhưng không. Chỉ có vậy.

Cô giận đến phát mệt:
“Tớ đã nói rồi mà, đừng mong đợi gì ở người như anh ta.”

Ôn Thư Bạch cầm tờ giấy mỏng trong tay, chẳng nói gì, chỉ dựa vào gối, im lặng một cách tuyệt vọng.

Chua xót. Tủi thân. Bất lực.

Trong hoàn cảnh như thế mà anh lại có thể né tránh mọi chuyện, không hề nhắc đến những gì đã xảy ra trong phòng ngủ.

Thậm chí... Nếu anh thực sự bệnh nặng đến mức không ký nổi hợp đồng thì lấy đâu ra sức mà “đột ngột ra nước ngoài”?

Ôn Thư Bạch càng nghĩ, đầu càng đau như búa bổ. Mạch thái dương giật liên hồi, cơn chóng mặt ập đến dồn dập.

Vân Thanh thấy mặt cô trắng bệch, môi cũng mất sắc, giật mình vội ấn chuông gọi y tá rồi lặng lẽ rút tờ giấy khỏi tay cô.

“Bạch Bạch, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa... Cậu cứ nghỉ ngơi đi.”

-

Ngày xuất viện được ấn định sau ba ngày.

Hai hôm đó, Vân Thanh thuê người chăm sóc thay cô để có thể tranh thủ về nhà nghỉ ngơi.
Sau lần chóng mặt nghiêm trọng hôm trước, bác sĩ lại một lần nữa nghiêm khắc căn dặn cô tuyệt đối không được nghĩ lại chuyện đêm hôm ấy.

Nhưng điều khiến Ôn Thư Bạch thấy nhức đầu không phải là bóng đen trong đêm mà là cái tên Cố Thư Trì.

Thứ để lại dấu vết khắp nơi trong cuộc sống của cô, không phải là nỗi ám ảnh siêu nhiên, mà là người đàn ông đó cứ như thể đi đến đâu cũng đụng phải tàn tích của anh.

Cô không có người thân chăm sóc nên Vân Thanh là “người nhà” duy nhất của cô lúc này.

Vân Thanh ngủ bù vài hôm, hôm nay trông đã tươi tắn rạng rỡ trở lại, tự mình đến bệnh viện đón cô xuất viện.

Vừa hay hôm đó là ngày nghỉ của Ngụy Tư Đình, anh chủ động đề nghị đưa cả hai về bằng xe.

Ôn Thư Bạch gật đầu đồng ý.

Lúc cả ba ra đến bãi đỗ xe, Vân Thanh chợt níu tay cô, lắc nhẹ:
“Bạch Bạch ơi, hay là về nhà bà ngoại tớ ở luôn đi, dạo này chẳng có ai chơi với tớ hết, nhà bà tớ lại dư phòng, tớ chăm cậu cũng tiện nữa.”

Nhà Vân Thanh định cư nước ngoài đã lâu, bất động sản trong nước gần như bán hết, chỉ còn lại căn biệt thự kiểu cổ cho ông bà ngoại ở lại an dưỡng tuổi già.

Thi thoảng người thân về nước thăm nom cũng có nơi dừng chân.

Ôn Thư Bạch hơi ngại ngần:
“Vậy có phiền không?”

“Phiền gì mà phiền. Bà ngoại tớ còn hay hỏi thăm cậu đó.”

Dù chỉ mới gặp ông bà Vân Thanh một lần rất lâu về trước, nhưng cô biết gia đình họ vẫn luôn biết đến sự hiện diện của mình — như một người bạn chí cốt duy nhất của Vân Thanh tại quê nhà.

Vân Thanh khoác lấy tay cô, vẻ mặt còn phấn khích hơn cả bệnh nhân sắp xuất viện:
“Vậy quyết định nha, Ngụy soái ca lát chở thẳng tụi mình về nhà bà ngoại luôn.”

Ôn Thư Bạch nghe vậy cũng không từ chối thêm, dù sao người lớn có lòng, cô nên đến thăm hỏi.

Ngụy Tư Đình đi trước dẫn đường, đưa hai người đến trước xe.

Ôn Thư Bạch nhìn bảng số, bỗng cảm thấy quen đến kỳ lạ. Cô ngẩn ra, bước chân khựng lại.
“Chiếc xe này là...”

Ký ức ùa về — cái ôm hôm nào, buổi tối anh đưa cô về nhà cũ, cô từng hiểu lầm rằng xe là của Ngụy Tư Đình, còn nghiêm nghị trách móc anh mượn xe mà không xin phép.

“Là xe của Cố Thư Trì.”

Ngụy Tư Đình ngoái đầu lại, cười nhạt:
“Đưa cô đến viện hôm đó, tôi cũng chạy xe này. Để đây mấy hôm rồi, hôm nay tiện đường tôi lái về luôn.”

Ôn Thư Bạch nhìn chiếc xe, bỗng cảm thấy lòng nhoi nhói.

Không thấy người, nhưng lại cứ như ở đâu cũng thấy bóng anh.

Vân Thanh đã chất hành lý vào cốp sau, kéo cửa ghế sau ra, vẫy tay:
“Bạch Bạch, lên xe nào, đứng ngẩn ra đó làm gì.”

Ôn Thư Bạch lấy lại tinh thần, lặng lẽ ngồi vào ghế.

Tư thế, vị trí, ánh sáng trong xe — tất cả đều y hệt hôm đó.
Vẫn là mùi hương nhè nhẹ đặc trưng trong xe, ánh sáng bên trong mờ mờ ấm áp.

Không ai nhận ra, lúc cúi mặt vào khoảng tối ấy, mặt cô hơi ửng đỏ.

Vân Thanh ở bên cạnh mở điện thoại gọi video cho bà ngoại:
“Để tớ báo với bà một tiếng nhé~”

Ôn Thư Bạch vội rụt đầu lại, che đi đôi má đang nóng lên từng chút một.

Không ai biết, cô đang giấu một bí mật không thể nói thành lời.

Xe rời khỏi bãi đỗ, ánh nắng chan hòa ngoài cửa sổ rọi vào xe, chiếu lên gương mặt cúi thấp của cô. Lúc ấy, Ôn Thư Bạch mới dần ngẩng lên, giống như một chú ve sầu vừa bò ra khỏi lớp vỏ cũ, lần đầu thấy ánh sáng.

Vân Thanh kéo cô lại gần màn hình:
“Bà ơi bà, nhìn nè, là Bạch Bạch đó~”

Trên màn hình hiện ra gương mặt phúc hậu, tóc bạc mà thời thượng của bà ngoại.
Dù răng đã rụng gần hết, bà vẫn cười rạng rỡ, ánh mắt chứa đầy nét thanh cao không thể che lấp bởi thời gian.

“Chào bà.”
Ôn Thư Bạch khẽ gật đầu, lễ phép mở lời. Giọng nói khẽ run, tay theo bản năng đưa lên xoa má đang nóng ran.

“Bà ơi, Bạch Bạch bệnh mới khỏi, con không yên tâm để cậu ấy ở một mình đâu, cho Bạch Bạch ở lại nhà mình ít hôm nha~”

“Được chứ, được chứ. Càng đông càng vui.”
Bà cụ cười, giọng ấm áp vô cùng.

Cô cười đáp lại vài câu cùng bà cụ rồi mới gác máy.

Nhà bà ngoại Vân Thanh nằm khá xa trung tâm thành phố, gần khu rừng nhỏ, không gian yên tĩnh, xe càng chạy về phía ấy thì đường càng rộng và thoáng.

Lúc xe vừa tới cổng biệt thự, hai ông bà đã sớm đứng chờ từ trong sân, mở sẵn cổng đón.

Ngụy Tư Đình lần lượt lấy hành lý xuống xe rồi lễ phép bước tới chào hỏi hai cụ.
Ôn Thư Bạch lúc này mới thấy trong tay anh còn cầm mấy hộp quà tặng được gói rất chỉn chu – có lẽ đã chuẩn bị sẵn từ trước trong cốp xe.

Lịch sự đúng mực, chu đáo tinh tế – chẳng trách Vân Thanh lại mê mệt như vậy.

Cô lặng thầm nghĩ đàn ông như vậy mới gọi là quân tử khiêm nhường cũng không sai.

Vừa định quay đi thì cô nghe thấy bà ngoại gọi với:
“Chàng trai kia, đợi đã, lại đây lại đây.”

Cụ ông cũng giơ tay ra hiệu gọi anh lại gần.

Vân Thanh chớp thời cơ, sải bước đến cạnh họ, cười ngọt ngào:
“Soái ca, đừng vội đi, ở lại ăn bữa cơm nha~”

Vừa nói vừa nhướng mày đầy ngụ ý.

Ngụy Tư Đình không nén nổi bật cười, hơi gật đầu.
Xem ra anh cũng không chống đỡ nổi đòn tấn công đáng yêu của tiểu thư Vân Thanh.

Ôn Thư Bạch nhìn hai người bọn họ mắt đưa mày liếc ở đầu xe, bất giác cười thành một nụ cười... kiểu dì hàng xóm ăn dưa nhìn couple trai xinh gái đẹp.

Cuối cùng thì cô đã hiểu vì sao dân mạng lại thích “đẩy thuyền” đến vậy.

Cô bước đến gần hai cụ, vừa vặn cho Vân Thanh và Ngụy Tư Đình có không gian riêng ở lại.

Bà ngoại ngoài đời còn minh mẫn hơn cả trong video, ông thì đeo kính gọng trong, tóc chải gọn gàng, tay cầm quạt mo, dáng ngồi nghiêm chỉnh, toát lên khí chất tri thức.

“Cháu là Tiểu Bạch hả? Nhà ta nghe con bé Vân Thanh nhắc cháu suốt.”

Bà nắm tay cô kéo vào nhà, giọng nói hiền hậu ấm áp:
“Về đây thì cứ xem như nhà mình, đừng khách sáo.”

Ôn Thư Bạch hơi ngoảnh mặt sang một bên, nhìn thấy nụ cười dịu dàng hằn trên gương mặt đầy nếp nhăn, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp... mà xót xa.

Dường như cả đời này, cô chưa từng được người thân đối xử dịu dàng như thế.

Cô quay lại nhìn về phía cổng, nơi Vân Thanh đang cười tươi rói nói chuyện cùng Ngụy Tư Đình – một cô gái sáng sủa, dễ gần, hào sảng nhưng cũng tinh tế.
Dường như chỉ có thể lớn lên trong một gia đình tràn ngập yêu thương mới trở nên như vậy.

Còn cô thì sao?

Câu hỏi ấy tự trào ra từ đáy lòng. Cô không nói thành lời, chỉ lẳng lặng cúi đầu.

Nhưng... đã bao nhiêu năm nay, cô cũng chẳng còn mong chờ được ai yêu thương nữa rồi.

Bà ngoại vẫn nắm lấy tay cô, không ngừng khen:
“Cháu gái lớn xinh ơi là xinh, lại dịu dàng nữa.”

Dù miệng đã rụng răng, nói ngắt quãng không rõ, bà vẫn cố gắng hỏi han cô từng chút một.

Từ chuyện học đại học ở đâu, đi làm thế nào, đến có bạn trai chưa...

Giống hệt như đang hỏi han cháu ruột.

Ôn Thư Bạch thấy lòng dịu lại, liền kiên nhẫn ngồi bên bà, vừa gật đầu, vừa đáp lời.

Chẳng rõ là do đâu, đang trò chuyện lại lạc sang đề tài về Cố Thư Trì.

“Cái cậu họa sĩ đó – cháu có thích cậu ta không?”

Câu hỏi vang lên bất ngờ, khiến nụ cười trên mặt Ôn Thư Bạch thoáng chững lại.

Cô cảm thấy mình chắc chắn nghe nhầm.
Cố Thư Trì là sếp giả do Vân Thanh bịa ra để kể cho ông bà nghe.

Còn câu “có thích cậu ta không” – là sao?

Cô nghiêng đầu, mím môi, gắng xác nhận lại:
“Bà ơi, bà nói ai cơ?”

Bà cụ tưởng cô không nghe rõ, liền nhấn mạnh lại:
“Cái cậu họa sĩ. Sếp của cháu đó. Cháu có thích cậu ta không?”

Vừa nói, bà vừa dùng tay chỉ nhẹ lên ngực mình – biểu cảm dịu dàng y như đang trêu đùa một đứa cháu gái mới biết yêu.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 41: Cháu Có Tình Cảm Với Cậu Ấy Không?