Ôn Thư Bạch từ từ nghiêng đầu sang, đúng lúc đó thì xe cũng dừng lại.
Chiếc xe dừng ở bãi đậu ngoài trời gần nhà hàng mà anh Thẩm đã chọn. Xung quanh vắng vẻ, gần như không có mấy chiếc xe nào khác.
Cô chậm rãi quay đầu lại, trong đầu lập tức hiện lên bức thư hôm đó.
“Vậy là thầy biết hết mọi chuyện rồi.”
Cô nói bằng giọng rất bình thản, còn Cố Thư Trì thì cúi đầu cười khẽ, sau đó lấy ra từ trong túi một chiếc hộp nhung nhỏ rồi đưa về phía cô.
“Cái này là gì?”
Đây chẳng lẽ là cách anh xin lỗi cô sao?
“Quà xin lỗi dành cho cô.”
Anh hơi nhấc cổ tay lên, đẩy hộp lại gần hơn một chút.
“Người có tiền như bọn thầy đều nghĩ gì cũng có thể giải quyết bằng tiền sao?”
“Người có tiền như chúng tôi?”
Thật ra cô chỉ bất giác nhớ đến sợi dây chuyền mà hôm đó Mạn Hi đã tặng mình.
Từ hôm ấy hai người không còn gặp lại, cũng chẳng liên lạc nữa. Sợi dây chuyền kia vẫn nằm yên trong ngăn kéo, chưa từng bị động đến lần nào.
Giây phút này, cô lại nhớ đến câu anh từng nói: “Một sợi dây chuyền thôi mà cũng mua chuộc được cô?”
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhung, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác rất khó chịu.
Thì ra trong mắt anh, cô cũng chỉ là kiểu người như thế.
Ôn Thư Bạch không muốn giải thích thêm gì nữa, bèn đẩy chiếc hộp trả lại.
“Em không phải loại người đó.”
Cố Thư Trì thấy cô bướng bỉnh như vậy, liền nhướng mày cười nhẹ đầy bất ngờ.
“Loại người nào?”
“Loại người chỉ cần một món quà là bị mua chuộc.”
......
Cố Thư Trì nhìn cô một lúc rồi mới hiểu cô đang nói gì. Hóa ra là muốn “trả bài” sau vụ mùa thu.
Anh thở ra một tiếng cười nhẹ, cũng không ép cô nhận quà, chỉ thản nhiên đặt hộp nhỏ lên trước mặt cô: “Tùy cô.”
Nói xong anh tháo dây an toàn, tiếng khóa cửa kêu “cạch” vang lên.
Đây mà cũng gọi là xin lỗi sao?
Có lẽ với anh thế là đủ rồi.
Anh định mở cửa bước xuống xe thì bỗng nghe giọng Ôn Thư Bạch gọi:
“Cố Thư Trì.”
Vì anh chủ động nhắc tới, cô đành phải hỏi.
“Thầy vẫn chưa trả lời em, rõ ràng là biết hết mọi chuyện đúng không?”
Cố Thư Trì hơi sửng sốt rồi quay lại: “Hả?”
“Thầy viết trong thư, chuyện khác để lúc thầy về rồi nói, vậy giờ giải thích đi.”
Ôn Thư Bạch quay người nhìn anh, lần này chủ động nằm trong tay cô.
“Thầy muốn nói gì thì nói.”
Cô muốn nghe gì? Thật ra có quá nhiều thứ muốn hỏi.
“Thầy bị nhốt trong phòng suốt mấy ngày, sao đột nhiên đêm đó lại biến mất không dấu vết?”
Anh cúi đầu, giọng bình thản không nổi giận: “Cô vào phòng tôi à?”
“Đúng, em vào rồi, thế thì sao?”
“Tôi đã nói...”
“Đúng, thầy nói rồi, nhưng làm sao một người có thể tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống suốt cả ngày như vậy được?”
Ôn Thư Bạch nói càng lúc càng sốt ruột, giọng có chút trách móc.
Cô nghĩ anh có thể trừ lương hay trách cô không tuân thủ nội quy, nhưng cô cho rằng việc làm đó hoàn toàn chính đáng. Trong tình huống đó, quy tắc có thể bỏ qua, còn người thì vẫn phải sống.
Cố Thư Trì nghe vậy không giận như cô tưởng, chỉ nghiêng nửa mặt nhìn cô, môi cong nụ cười như người chiến thắng: “Ồ? Vậy là đang lo cho tôi rồi à?”
Ôn Thư Bạch giật mình.
Cô nhăn mặt: “Cố Thư Trì, thầy bị điên à?”
Anh bất ngờ cúi người, tựa mặt lên tay lái cười nghiêng ngả: “Nói trúng rồi thì cô mới sốt ruột.”
“Mấy ngày nay thầy đi đâu ăn nhầm thuốc gì vậy? Về toàn nói mấy câu vô nghĩa.”
Nói trắng ra, cô thấy lạ là sao Cố Thư Trì đột nhiên bắt đầu nói với cô những chuyện vừa mơ hồ vừa có chút mập mờ.
Bản năng mách bảo cô rằng anh đang trêu đùa cô.
Đúng, là trêu đùa, trêu đùa rất rõ ràng.
“Tôi ăn phải thuốc rồi.”
Anh gật đầu.
“Không ăn thuốc sao lại đến gặp cô được?”
Anh bỗng đưa mặt đến gần hơn, mũi khẽ động, cô vội giơ tay che mặt: “Thầy! Cách xa em ra!”
Anh liền quét tay cô ra, hạ mày, ánh mắt mang chút hung hăng nhìn chằm chằm cô, từ má phải đến cổ: “Cô không xịt nước hoa.”
Giọng nói trầm thấp mê hoặc, pha chút men say.
Nếu cô không biết rõ anh chưa từng uống rượu, có lẽ sẽ tưởng anh say rồi mới thế.
Cô nhìn vào đôi mắt anh gần như chạm vào mình, bất giác cảm thấy một nỗi sợ mạnh mẽ trào lên trong lòng, không khí trở nên kỳ quái.
Điều hòa trong xe đã tắt, một làn hơi nóng bốc lên, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Cô chợt thấy quen quen, cảm giác kinh hoàng ngày hôm đó như sóng thần dâng lên từng chút một từ sâu trong tâm trí, hòa lẫn với hình ảnh Cố Thư Trì trước mắt.
Đôi mắt tham lam và hung hãn kia chẳng khác gì hôm ấy.
Ngày đó trong bóng tối, cô nhìn thấy đôi mắt màu xanh thẫm ấy cũng đang nhìn mình y hệt như vậy.
Như muốn nuốt chửng cô, Ôn Thư Bạch rùng mình, tim đập mạnh đến nghẹt thở.
Cô phản xạ mở cửa chạy ra ngoài.
Cô không biết mình đang sợ ký ức đêm ấy hay đang sợ chính Cố Thư Trì ngay lúc này.
Khi cô chạy ra khỏi bãi đậu, anh vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, quay đầu nhìn theo bóng lưng gầy gò cô chạy vội, miệng khẽ cong lên một nụ cười không thể nhận ra.
Ôn Thư Bạch không đợi anh, hỏi Vân Thanh địa chỉ rồi tự đi theo chỉ dẫn.
Trên đường, bước chân cô vội vã như bị con quái vật nào đó rượt đuổi phía sau vậy.
-
Khi cô tìm được phòng riêng, mở cửa bước vào thì mọi người đã ngồi sẵn rồi.
“Thư Bạch đến rồi, mau ngồi đi.”
Ôn Thư Bạch lễ phép chào hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh Vân Thanh.
Thấy chỉ có mình cô, Tiểu Thẩm lại hỏi: “Thư Trì vẫn chưa đến à?”
Ôn Thư Bạch luống cuống vờ giải thích: “Anh ấy, anh ấy đang đi gửi xe.”
Vân Thanh nhìn thấy nét mặt cô đầy lo lắng, mồ hôi còn lấm tấm trên trán, liền khẽ khẽ nói vào tai cô: “Thư Bạch, cậu không sao chứ? Cố Thư Trì không làm gì cậu phải không?”
Ôn Thư Bạch không nhận ra khuôn mặt mình lúc này hơi tái xanh, cũng không biết có phải vì cô vừa chạy gần như cả đoạn đường nên mới thở dốc, chỉ cảm thấy bức bối trong lòng, vỗ nhẹ lên ngực mà cố hít thở đều.
Nhưng cô vẫn lắc đầu: “Không sao đâu. Thế nhưng, Thanh à, cậu có mang theo nước hoa không?”
“Nước hoa?”
Vân Thanh hơi nghi hoặc, không hiểu sao cô lại nhớ đến nước hoa vào lúc này.
“Tớ không mang theo, để ở nhà. Sao vậy?”
Lúc đó mới nghe tiếng cửa phòng được đẩy mở, Cố Thư Trì bước vào cùng với một nhân viên phục vụ, hỏi xem có cần gọi món không vì mọi người đã đủ.
Ôn Thư Bạch không hiểu sao khi nhìn thẳng vào mắt Cố Thư Trì lại thấy có chút sợ hãi.
Cô liếc qua anh một cái, Cố Thư Trì thì vẫn bình thản như không có chuyện gì, lễ phép chào mọi người rồi ngồi xuống, hoàn toàn không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Như thể vừa rồi giữa hai người chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Ôn Thư Bạch rút điện thoại ra, mở ghi chú rồi gõ một dòng rồi giơ lên cho Vân Thanh xem.
[Tớ vừa phát hiện một chuyện rất kinh khủng.]
Vân Thanh mở to mắt, dưới bàn chỉ tay về phía Cố Thư Trì rồi vẽ một dấu hỏi trên không trung.
Ôn Thư Bạch gật đầu.
Vân Thanh liền lấy điện thoại nhắn tin cho cô:
[Vân Thanh: Sao vậy, sao vậy?]
[Ôn Thư Bạch: Tớ phát hiện mắt Cố Thư Trì hơi giống con ma kia.]
[Vân Thanh: ?]
Từ hôm tỉnh dậy ở bệnh viện, cô cứ lải nhải rằng nhà Cố Thư Trì có ma.
[Vân Thanh: Ý cậu là sao?]
[Ôn Thư Bạch: Tớ cũng chẳng biết nói thế nào, chỉ là lúc ở trong xe, ánh mắt anh ta nhìn tớ có gì đó rùng rợn.]
Nhưng cô biết rõ, con ma ấy — hay nói đúng hơn con quái vật đó — có con ngươi màu xanh lục, phát sáng trong bóng tối.
Cô còn biết rõ, con quái vật đó có một cái đuôi phủ đầy lông.
[Vân Thanh: Ý cậu là Cố Thư Trì chính là con ma cậu nhìn thấy à?]
Ôn Thư Bạch suy nghĩ một hồi, cũng không biết giải thích sao cho rõ.
[Ôn Thư Bạch: Tớ cũng không rõ, chỉ là cảm giác rất kỳ lạ, nhìn anh ta y hệt như nhìn thấy thứ đó đêm hôm ấy.]
Vân Thanh cũng ngẩng đầu lên, lúc này Cố Thư Trì đang ngồi phía bên này, ngoan ngoãn như một đứa cháu trai.
Ôn Thư Bạch thầm nghĩ anh có vài cái mặt nạ khác nhau, như thể đang đeo nhiều lớp da người khác nhau vậy.
Vân Thanh lại nhắn thêm:
[Vân Thanh: Tớ không dám hỏi vì sợ cậu bị kích động, hôm đó cậu cứ bảo có ma, cậu nói ma trông thế nào?]
Cũng đúng, vài ngày trước bác sĩ có dặn cô phải nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều.
Cứ nghĩ đến chuyện đó đầu óc cô lại đau nhói.
Nhưng sau mấy ngày nghỉ dưỡng nên cũng đỡ hơn, Vân Thanh cũng không cố ý nhắc lại chuyện đó như thể chưa từng xảy ra.
Thật ra giờ đây hình ảnh con quái vật trong cô cũng hơi mờ nhạt.
Chỉ còn nhớ rõ nhất là đôi mắt và cảm giác lông lá xung quanh.
[Ôn Thư Bạch: Cảm giác vừa giống người lại vừa giống thú vật.]
Vân Thanh ngạc nhiên quay sang nhìn cô, mặt đầy khó tin, nuốt nước bọt rồi đưa tay sờ trán cô.
“Không sốt chứ?”
“...Thật mà.”
[Ôn Thư Bạch: Hơn nữa, tớ cảm giác nó rất cao lớn, cao cỡ nào thì tớ không nhớ vì quá tối không nhìn rõ.]
[Vân Thanh: Tớ có một giả thuyết.]
[Vân Thanh: Tớ nghi Cố Thư Trì cố tình làm vậy, có phải anh ta cố tình dẫn cậu vào rồi chơi khăm dọa cậu không?]
Cố ý đưa chìa khóa, cố ý bị ốm, cố ý không ra ngoài?
Ôn Thư Bạch không kịp sắp xếp mạch chuyện, nhưng ngay lập tức cô phủ nhận giả thuyết đó.
Ngồi đây cô mới có dũng khí nhớ lại ánh mắt hôm đó.
Nhớ càng nhiều càng thấy quen thuộc.
Dù đáng sợ nhưng có cảm giác như đã từng gặp.
Sau một lúc suy nghĩ, cô vỗ đùi, tìm ra nguồn gốc sự quen thuộc.
Đôi mắt mèo của Đao Đao.
[Ôn Thư Bạch: Tớ nghĩ không phải, vì mắt tớ nhìn thấy đêm đó phát sáng, lại còn màu xanh nữa, cậu biết giống gì không?]
[Vân Thanh: Giống gì?]
[Ôn Thư Bạch: Hồi trước tớ nuôi Đao Đao, lúc mới về nhà nó rất nhút nhát, cứ trốn dưới gầm giường. Một tối nó biến mất, tớ tìm khắp nhà, nghe người ta bảo mèo hay trốn dưới gầm nên tớ cũng bò xuống xem. Thật sự bị dọa hết hồn.]
[Vân Thanh: Rồi sao? Nó liên quan gì đến con ma cậu nhìn thấy?]
[Ôn Thư Bạch: Cậu biết mà, mắt mèo trong bóng tối nhìn như phát sáng, tớ lúc đó nằm sấp dưới đất nhìn vào bóng tối dưới giường, gần như bị dọa chết khiếp, một đôi mắt mèo xanh lè cứ nhìn chằm chằm tớ.]
[Ôn Thư Bạch: Bây giờ tớ bỗng thấy giống hệt.]
Vân Thanh nghi hoặc nhìn cô, nhướn một bên mày.
[Vân Thanh: Giống cái gì?]
[Ôn Thư Bạch: Đôi mắt.]
[Ôn Thư Bạch: Đôi mắt đêm hôm đó tớ nhìn thấy, cảm giác giống y hệt đôi mắt mèo dưới gầm giường, đều màu xanh và rất đáng sợ.]
Điểm khác duy nhất là lần đầu cô thấy Đao Đao dưới gầm, đôi mắt xanh ấy tràn đầy sự sợ hãi.
Còn đôi mắt hôm đó thì giống như Cố Thư Trì bây giờ, đầy vẻ hung hãn, không hề sợ sệt mà chỉ có khát khao săn mồi.
Bình luận về “Chương 45: Giống Như Nó”
Đăng nhập để bình luận