Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 48: Tránh Xa Bố Cô Ra Một Chút

Ôn Thư Bạch thật sự có hơi sợ, vì vẻ mặt Cố Thư Trì lúc này hoàn toàn không giống như đang đùa giỡn với cô.

Nhưng nghĩ lại thì cô vẫn thấy chuyện này khó tin. Tuy thời gian cô làm việc ở đây chưa lâu, nhưng trước đó cũng chưa từng nghe thấy tiếng động kỳ lạ nào — làm gì có chuyện giấu được một con quái vật lâu đến vậy?

Thế mà anh lại không trả lời, chỉ tiếp tục hỏi:
“Giả sử thật sự có thì sao? Cô sẽ lập tức bỏ đi à?”

Phản ứng đầu tiên của cô là: Dĩ nhiên rồi!
Tiền có thể kiếm lại, nhưng mạng thì chỉ có một.

Nhưng mắt cô xoay một vòng, trong đầu chợt lóe lên đủ kiểu câu hỏi đánh đố trên mạng về bản chất con người, khiến cô bắt đầu nghi ngờ: Cố Thư Trì có đang cố tình thử mình không?

Dù gì thì anh cũng là sếp của cô. Nếu anh muốn nhân cơ hội này kiểm tra tinh thần trách nhiệm của cô với công việc thì nghe cũng hợp lý. Nếu cô trả lời không vừa ý anh, lỡ đâu anh nổi giận rồi bảo cô dọn đồ nghỉ việc thì sao?

Với tư cách là một con “trâu mới ra ràng”, Ôn Thư Bạch vẫn hiểu một chút đạo lý đối nhân xử thế. Cô biết cấp trên sẽ thích nghe những lời như thế nào.

Vậy nên cô đành nuốt lại lời thật lòng, quay sang nặn ra một nụ cười, bắt đầu chém gió:
“Làm gì có chuyện đó chứ?! Em là kiểu người vô trách nhiệm sao?”

Cố Thư Trì khẽ nâng mắt nhìn cô.

Ôn Thư Bạch nhận ra động tác đó, cho rằng chắc anh hài lòng với câu trả lời vừa rồi.

Cô bèn cố ý ho khan hai tiếng, giọng nói lớn hơn một chút, dõng dạc tiếp lời:
“Cho dù trong nhà thầy có thứ gì đi nữa, em cũng sẽ không bỏ mặc thầy đâu. Dù gì thầy cũng là... sếp của em mà.”

“Lỡ thầy bị con quái kia làm bị thương, xảy ra chuyện gì thì sao? Em là trợ lý của thầy, dĩ nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ thầy rồi.”

Cô tự nhủ câu trả lời này chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng. Một tinh thần hy sinh vì công việc như thế này chẳng lẽ còn chưa đủ chân thành?

Cô đầy tự tin đợi anh khen mình, ai ngờ chỉ nghe anh thản nhiên hỏi lại:
“Chỉ vì tôi là sếp của cô?”

Thậm chí anh còn cố tình kéo dài giọng ở chữ “sếp”.

Nụ cười của Ôn Thư Bạch cứng đờ. Cô định bật lại một câu “chứ không thì sao?”, nhưng lời chưa thoát ra đã vội vàng đổi giọng chống chế:
“Sao có thể chỉ là cấp trên được chứ! Thầy còn là...”

Cô cố gắng giữ vững vẻ mặt chuyên nghiệp, trong đầu thì rối loạn như tơ vò, không ngờ anh lại bám riết không buông cái chuyện này.

“Thầy còn là... là...”

Là gì chứ, cô cũng không biết.

“…bạn. Đúng rồi, bạn!”

“Bạn?” — Anh hỏi lại.

Ôn Thư Bạch gật đầu lia lịa, tỏ vẻ khẳng định:
“Phải, thầy là một trong số ít những người bạn của em. Làm sao em có thể bỏ mặc bạn mình được?”

Trong lòng cô lúc này không khỏi bội phục khả năng ứng biến của bản thân. Thật ra trước giờ cô chưa từng coi Cố Thư Trì là bạn, thậm chí còn chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.

Sắc mặt Cố Thư Trì dường như dễ chịu hơn hẳn, hiển nhiên là có hứng thú với câu trả lời này:
“Vậy cô nói thử xem, từ khi nào tôi trở thành bạn của cô?”

Ôn Thư Bạch hoàn toàn không ngờ anh sẽ truy hỏi đến cùng như vậy. Thậm chí cô còn muốn hỏi ngược lại: Bạn bè thì quan trọng gì chứ? Dù trong lòng cô thật sự nghĩ thế, nhưng nếu anh đã gặng hỏi, cô đành phải moi móc lại chút kỷ niệm ít ỏi giữa hai người.

“Là hôm đó…”
Cô đột nhiên nhớ đến nhà mình, thần sắc lập tức ảm đạm hẳn đi.

Thật lòng mà nói, cô không thích nhắc đến chuyện nhà.

“Hôm đó, em gặp bố mình. Thầy đã giúp em.”

Nụ cười tự tin ban nãy dần nhạt thành nét khổ sở.

Nếu không phải cố gắng nhớ lại, có lẽ cô đã quên mất chuyện đó rồi. Với những ký ức liên quan đến gia đình, quên được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Cô cũng thuận thế nghiêng người, tựa nhẹ vào bên người Cố Thư Trì, ngước nhìn tán lá xanh trên đầu:
“Nói thật, lúc đó em không ngờ thầy lại ra tay giúp mình.”

Hôm ấy cô đã chuẩn bị tinh thần ăn một cái bạt tai, không ngờ lại được anh ngăn cản.

Cố Thư Trì nghiêng đầu nhìn cô một cái:
“Đã không muốn gặp còn cố ý quay về làm gì?”

Ôn Thư Bạch nhún vai, ra vẻ chẳng quan tâm:
“Em cũng đâu định về nhà.”

Nói tới đây, cô lại nhớ ra một chuyện, quay sang nhìn anh:
“Em nhớ là em từng nói em nhặt được con mèo nhỏ ở đó đúng không?”

“Có nói. Cô còn bảo nếu có thể gặp lại nó, sẽ nói xin lỗi với nó.”

Ôn Thư Bạch hơi bất ngờ, hé môi một chút, không ngờ câu nói đó mà Cố Thư Trì vẫn còn nhớ đến giờ:
“Thầy... còn nhớ chuyện đó thật à?”

“Tôi nhớ dai đấy, không được sao?”

Ôn Thư Bạch không cãi lại, cúi đầu đá viên sỏi dưới chân:
“Hôm đó thầy hỏi em muốn đi đâu, mà em thật sự cũng không biết đi đâu mới được. Lúc đó em cảm thấy mình chẳng có chỗ nào để về cả, giống như bây giờ.”

“Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, muốn quay lại nhìn thử... Dù sao sống như em, trên đời này chắc cũng không có mấy ai không có vướng bận gì. Còn nhớ nhung thì chắc chỉ nhớ con mèo của mình thôi... mà cũng lạc mất rồi.”

Cố Thư Trì im lặng nghe một lúc rồi lắc đầu:
“Trên đời này người không có vướng bận đầy ra, đừng tự cho mình là đặc biệt.”

Nói rồi, anh lại tỏ ra từng trải, buông một câu đầy ẩn ý:
“Nói thật chứ, Ôn Thư Bạch, hôm đó thấy bố cô cầm cả túi chai lọ kia, tôi thật sự sợ ông ta đập cho cô một phát.”

Ôn Thư Bạch khựng người.

Lúc đó cô sợ đến mức không dám mở mắt. Hình ảnh cuối cùng trước khi nhắm mắt chính là cái tát mà bố cô vung lên.

Nhưng cô vẫn lắc đầu:
“Bố em tuy không tốt với em nhưng chắc cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy đâu.”

“Tôi không nhắm vào bố cô đâu.”
“Nhưng bản tính con người là thứ dễ sụp đổ nhất.”

Anh ghé lại gần, thấp giọng nói tiếp:
“Lúc đó cô chắc không thấy.”

“Khi bị người khác kéo đi, tôi thấy ông ta thò tay vào túi vớ lấy mấy cái chai bia. Nếu không phải mấy người hàng xóm giữ lại, nói cảnh sát sắp đến, ai biết chừng chai đó ném trúng ai.”

“Tôi nói thật đấy, cô nên tránh xa ông ta ra. Cô biết sau đó ông ta...”

Anh chưa nói hết đã phát hiện sắc mặt Ôn Thư Bạch thay đổi.

Cô quay ngoắt lại nhìn anh, cảm giác như từng lời Cố Thư Trì nói đều là sóng dữ ập đến khiến cô choáng váng.

Cô mở to mắt không thể tin nổi, không muốn nghe thêm nữa.

Cô không ngờ trí nhớ anh lại tốt đến vậy — không chỉ nhớ lời cô từng nói mà đến cả những chi tiết nhỏ như thế cũng vẫn in rõ trong đầu.

Thậm chí lúc này cô còn mong anh đang bịa chuyện.

Môi cô mấp máy, cảm giác như trái tim bị anh đập vỡ tan tành, từng mảnh vỡ đau nhói.

Dù sao thì Cố Thư Trì cũng chỉ là người ngoài.

Sự giận dữ, nhục nhã, và tủi thân dâng lên cùng lúc. Cô như nhìn thấy chính mình lúc mười tuổi, bất lực đứng trong góc lớp học.

Bỗng cô mặt đỏ bừng, quát anh:

“Cố Thư Trì, thầy bị điên à? Dù sao ông ấy cũng là bố em đấy! Thầy biết gì về ông ấy mà nói như vậy?”

“Một người ngoài như thầy thì có quyền gì đánh giá chuyện nhà em?”

Giọng cô bắt đầu run lên ở đoạn sau.

Cô không biết mình đang cố chấp điều gì nữa.

Cô cũng không định bênh bố mình hay biện minh gì cho ông. Cô chỉ đơn giản cảm thấy việc bị Cố Thư Trì nhìn thấu mặt không hạnh phúc của mình, còn bị anh đánh giá... thật sự quá mất mặt.

Cô tưởng những chuyện đó anh đã sớm quên rồi, dù sao cũng đã qua lâu như thế.

Cô không hiểu tại sao, những chuyện chẳng ai muốn nhớ, lại là thứ Cố Thư Trì ghi nhớ lâu đến vậy.

Lúc này, cô bắt đầu hối hận vì đã gợi lại chuyện đó.

Cố Thư Trì nghe cô nổi nóng thì cũng thấy khó chịu, cười lạnh hai tiếng:
“Lòng tốt đúng là chẳng đáng một xu.”

“Tôi chỉ muốn nhắc cô đừng quay về cái nơi đó nữa. Đối xử với cô như vậy rồi còn muốn che chở cho ai nữa chứ.”

Ôn Thư Bạch muốn phản bác, nhưng lời đến miệng lại nghẹn lại.

Cô không thể chứng minh bố mình từng thương cô. Cũng chẳng chứng minh nổi rằng ông chưa từng có ý muốn ra tay với cô.

Anh nói xong, quay đầu lại đã thấy đôi mắt cô đỏ hoe, cơn giận vừa dâng lên lập tức tiêu tán. Đang định nói thêm lại buông tay, thở dài:

“Là tôi nhìn nhầm, xem như tôi chưa từng nói gì, đừng khóc nữa.”

Ôn Thư Bạch vốn còn gượng được, nhưng vừa nghe anh bảo “đừng khóc nữa”, nước mắt cứ thế trào ra như suối.

Cô biết Cố Thư Trì chỉ nói thế cho qua chuyện nhưng trong lòng vẫn cho rằng mình cố chấp, ngang bướng.

Nhưng giây phút đó, cô thấy vừa tủi thân, xấu hổ vừa khó chịu.

Thật hay giả gì cũng không còn quan trọng, cô chỉ cảm thấy tim mình đau quá.

Cô cắn môi lùi lại, không muốn nói thêm gì, vì cô biết càng nói sẽ càng kéo ra nhiều điều cô không muốn nhớ tới.

Cô vừa khóc vừa lấy tay lau nước mắt, khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh bụi cây.

Cô không biết phải hình dung tâm trạng lúc này thế nào, chỉ biết nhìn rặng dương xỉ đung đưa trong gió, thầm nghĩ: Làm sao để thoát khỏi nơi này đây.

Hai người cứ thế giằng co trong im lặng, không ai lên tiếng.

Chuyện ban đầu cô muốn hỏi đến đây cũng bỏ dở.

Cô ngồi đến mức chân tê rần, cũng không thấy anh đến dỗ dành.

Chợt phía xa có tiếng xe hơi vang lên, Ôn Thư Bạch như vớ được cứu tinh, lập tức đứng bật dậy.

Nhưng vì ngồi quá lâu, không chỉ chân tê, mà cả người cũng lâng lâng hoa mắt.

Vốn đang yếu, lại thêm máu không lưu thông, cô loạng choạng lùi về sau.

Trong phút chốc trước mắt tối sầm, mọi thứ như xoay vòng.

Cô cảm thấy mình tựa vào thứ gì đó cứng cáp phía sau, chưa ngã xuống đất. Theo phản xạ, cô vươn tay níu lại.

Là xe của Cố Thư Trì sao?

Khi tầm nhìn dần rõ lại, người đứng trước mặt là Vân Thanh, cằm gần như rớt xuống đất.

Cô chỉ nghe Vân Thanh hét lên:

“Gì vậy trời… hai người...?!”

Ngay lúc đó, Ôn Thư Bạch cảm nhận được “vật thể” phía sau mình bỗng khẽ động.

Cô sợ tới mức bật dậy, lảo đảo quay đầu lại, Vân Thanh vội vàng chạy đến đỡ lấy cô.

Lúc này mới thấy — người đứng ngay vị trí sau lưng cô chính là Cố Thư Trì.

Anh đang bực bội phủi lớp bụi trên áo, mặt lạnh như tiền.

Vân Thanh đưa tay sờ trán cô:
“Bạch Bạch, cậu ổn chứ?”

Rồi lại nắm tay cô, thấy mắt cô đỏ hoe, lông mày nhíu lại.

Ôn Thư Bạch bắt gặp ánh nhìn đó, vội che mắt, lắp bắp giải thích:
“Hồi nãy đứng dậy nhanh quá, suýt nữa ngất xỉu.”

“Trời ạ, tại tớ quên đưa chìa khóa, mải ngồi uống trà giữa chừng mới sực nhớ nên tự bắt xe về.”

Vân Thanh lườm mặt lạnh như đá của Cố Thư Trì, ghé sát tai cô thì thầm:

“Bạch Bạch, mắt cậu đỏ kìa... Tên khốn Cố Thư Trì kia bắt nạt cậu hả?!”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 48: Tránh Xa Bố Cô Ra Một Chút