Ôn Thư Bạch nhìn chiếc điện thoại vẫn không ngừng nhấp nháy rồi lại nhìn bóng lưng đang khuất nửa người của Cố Thư Trì, bỗng hối hận vì hành động nóng nảy lúc nãy.
Thời gian trôi qua từng phút, không biết anh đang làm gì trong bếp mà lâu thế.
Cô chợt nghĩ, Cố Thư Trì không chỉ lớn tuổi hơn mà còn từng trải hơn cô gấp bội. Giờ đây cô thực sự hối hận vì đã dám thách thức con cáo già xảo quyệt này.
Thở dài não nề, cô tự trách mình trong lòng: Cải cách chỗ làm với cải cách Cố Thư Trì cái gì, toàn ảo tưởng!
Đây là nhà anh, làm sao cô đấu lại được?
Nghĩ vậy, cô đứng phắt dậy, xách túi định lẻn đi khi anh không để ý. Thà về sớm nghỉ ngơi còn hơn ngồi đây đến tối mịt.
Cùng lắm thì cô về nhà làm một cái sim điện thoại mới, còn cái sim này coi như số điện thoại công việc, tan làm thì tắt máy, rút sim là xong.
Đúng lúc đó, mùi cà phê thơm lừng từ bếp tỏa ra. Ôn Thư Bạch nhón chân đứng dậy, mắt liếc về phía bếp, tay mò mẫm hướng ra cửa.
Nhưng vừa cúi người nắm tay nắm cửa, tiếng "tách" vang lên. Bóng đen cao lớn phủ xuống trước mặt.
Giọng nói nhàn nhạt vang từ phía trên hòa cùng mùi cà phê đậm đặc: "Định trốn hả?"
Cô giật mình quay lại - Cố Thư Trì đã đứng sát sau lưng từ lúc nào.
"Thầy là ma hả!"
Anh đi đường nào mà cô không để ý thế? Rõ ràng cô thấy anh đang ở trong bếp mà!
Anh một tay gác lên cánh tay đang cầm cốc cà phê, mắt nhìn xuống vẻ hoảng loạn của cô:
"Vừa nãy ai bảo sẽ bám trụ nhà tôi không đi nhỉ?"
Anh cúi xuống, ánh mắt chạm vào cô: "Không ai nói với cô sao, qua đêm ở nhà đàn ông lạ rất nguy hiểm."
"Đặc biệt là—"
Anh dừng lại, tay chống lên tường, tiến sát thêm một tấc: "Đàn ông như tôi."
Ôn Thư Bạch lập tức rút lọ xịt hơi cay giơ lên, giọng run run: "Thầy... thầy đừng lại gần! Em có vũ khí đấy!"
Mùi hoa nhài trên người cô đã nhạt hơn sáng nay nhưng vẫn đủ át đi hương cỏ cây vốn có.
Anh cúi đầu, khóe miệng nhếch lên: "Phá luật thì phải chịu phạt, trẻ con lớp một còn biết, cô không hiểu sao?"
Ôn Thư Bạch nhớ lại lời anh - tối không cho cô ở lại, giờ lại khóa cửa không cho đi. Trong lòng cô dâng lên bất an.
Thấy vẻ sợ hãi của cô, Cố Thư Trì thả tay ra khỏi tường, quay lại ghế sofa nhặt cuốn sách trước đó rơi xuống đất rồi tùy ý lật giở.
Ôn Thư Bạch vẫn siết chặt lọ xịt cay, mặt mày tái mét, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch.
Không gian chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng lật sách của Cố Thư Trì.
"Này... Cố Thư Trì! Cho em về đi, tan làm rồi mà!"
Nhìn bóng lưng rộng kia, cô gắng hét to hơn. Nhưng anh làm ngơ như không nghe thấy.
Giờ thì cô thực sự hết can đảm.
Sự dũng cảm đứng giữa phòng khách la hét lúc nãy đã biến mất không dấu vết. Giờ cô chỉ muốn chạy thật nhanh, thà về nhà chết đói còn hơn chịu đựng ở đây.
Cô ngồi thụp xuống sát tường muốn khóc, cảm thấy bất lực vô cùng.
Bãi biển hoang vắng này, tìm người qua đường cứu giúp cũng không có.
Cứu—! Cô chợt nghĩ đến điện thoại. Với hàng trăm cuộc gọi mỗi ngày, lo gì không tìm được người giúp?
Cúi rạp người, cô lục túi xoành xoạch.
Điện thoại đâu?
Lật tung túi xách lần thứ hai, đổ hết đồ đạc ra vẫn không thấy bóng dáng chiếc điện thoại đâu.
Nghe tiếng động, Cố Thư Trì bỗng lên tiếng: "Tìm cái này?"
Ôn Thư Bạch ngẩng lên - anh đang cầm chiếc điện thoại của cô, màn hình vẫn nhấp nháy liên tục.
Cô vội đứng dậy chạy tới, đưa tay định giật lấy. Thế nhưng anh nhanh nhẹn giơ tay lên khiến cô vồ hụt.
Không hẳn là hụt hoàn toàn bởi vì cô đã đâm sầm vào người Cố Thư Trì.
"Trả em!"
Cô gần như mất bình tĩnh, hoàn toàn không để ý tư thế lộn xộn giữa hai người. Trong khi đó, Cố Thư Trì vẫn giữ vẻ mặt đắc ý, lại giơ điện thoại ra xa hơn.
Quá nóng lòng, cô nghiêng người về phía trước mà không nhận ra khoảng cách giữa hai người đang thu hẹp dần.
Cho đến khi gò má cô thoáng chạm phải một cảm giác ấm nóng thì Cố Thư Trì và Ôn Thư Bạch đồng thời sững người.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn một tấc, đủ để cô nhìn thấy nốt ruồi son dưới mắt và đôi mắt hổ phách của anh lúc này đang dần dần giãn rộng ra.
Hai người giữ nguyên tư thế ấy khoảng năm giây rồi Ôn Thư Bạch chống tay bật dậy. Cố Thư Trì vẫn ngồi bất động, bàn tay cầm điện thoại bỗng mất hết lực, buông thõng xuống sofa.
Ôn Thư Bạch biết chắc cảm giác ấm áp ẩm ướt vừa rồi không từ đâu khác - chính là đôi môi còn vương mùi cà phê của anh.
Mọi tủi nhục cả ngày bỗng trào lên như suối nguồn. Cô ngồi thụp xuống, ôm đầu gối khóc nức nở.
Tiếng khóc xé lòng kéo Cố Thư Trì về thực tại. Anh nhìn bóng hình nhỏ bé đang co ro dưới sàn, lần đầu tiên cảm thấy bối rối.
Anh mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng. Trước đây, anh đối phó với những cảnh tượng như vậy đều là thờ ơ rồi mở cửa đuổi đối phương đi.
Nhưng lúc này, anh biết mình không thể làm vậy.
Ôn Thư Bạch vừa nức nở vừa lên án tội trạng của anh nhưng những tiếng nấc ngắt quãng khiến lời nói chẳng thành câu.
"Đồ... đồ biến thái..."
Giữa những từ đứt quãng, anh ghép nối được ý này.
Dù trong lòng dậy sóng, anh vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm: "Chẳng qua chỉ hôn một cái thôi mà?"
Nhưng giọng điệu đã dịu xuống đáng kể.
"Một cái thôi ư? Ai thèm bị thầy hôn chứ?"
Ôn Thư Bạch ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt.
Cố Thư Trì vẫn thản nhiên nhìn cô khóc như thể chuyện này chẳng liên quan đến anh, như thể người làm cô khóc không phải là anh.
Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt nhưng những giọt buồn cứ thế tuôn ra, giống như nỗi tủi thân trong lòng chẳng thể nào ngừng lại.
Thực ra cô không mong cầu gì từ Cố Thư Trì - không muốn thân thiết, không kỳ vọng anh giúp nâng cao kỹ năng hội họa. Cô chỉ đơn giản muốn một công việc ổn định để kiếm sống.
Bởi nếu không tìm được việc, tháng sau cô sẽ bị bà chủ nhà đuổi đi.
Như cánh cửa lâu ngày bật mở, Ôn Thư Bạch ngồi bệt dưới sàn bắt đầu trút bầu tâm sự. Sau khi tốt nghiệp, cô gặp toàn chuyện xui xẻo khi xin việc. Gia đình bất hòa đã ngừng chu cấp từ lâu. Người duy nhất còn liên lạc là chị gái đã lấy chồng xa tận trời Tây.
Không biết đã kìm nén bao lâu, cũng chẳng rõ đang kể cho ai nghe.
Cố Thư Trì nghe được vài phần ý tứ nhưng không ngờ nguyên nhân khiến cô tủi thân không chỉ vì anh mà còn vì công việc khó khăn mới có được này.
Đơn giản là cô không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Không rõ cô đã khóc bao lâu, anh đã nghe bao lâu. Biệt thự với những bức tường kính trong suốt dần chuyển từ hoàng hôn rực rỡ sang màn đêm xanh thẫm.
Ánh sáng nhạt dần, chỉ còn đèn ngủ trong nhà tỏa thứ ánh sáng mờ ảo.
Cố Thư Trì không mấy hứng thú với những bi kịch cuộc đời cô nhưng đây là lần đầu anh chứng kiến cảnh tượng này. Nhìn cô khóc thảm thiết, anh bỗng không biết phải an ủi thế nào.
Bởi vì anh chưa từng an ủi ai bao giờ.
Ôn Thư Bạch ngồi xổm lâu đến tê cứng chân, đổi từ tư thế quỳ sang ngồi bệt. Khóc đến giờ cô cũng đã bình tĩnh lại phần nào.
Cố Thư Trì liếc nhìn cô, lần đầu tiên trong đời cảm thấy một cảm giác kỳ lạ và sự thôi thúc khó tả.
Anh đột nhiên muốn nói với cô một câu "xin lỗi".
Nhưng mấy chữ đó cứ nghẹn lại trong cổ họng, bởi anh chưa từng nói những lời như thế.
Thế là anh với tay lấy vài tờ khăn giấy trên bàn đưa cho cô, giọng điệu vẫn cứng nhắc như thường: "Khóc đủ chưa?"
Ôn Thư Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy oán hận nhưng vẫn nhận lấy tờ khăn: "Cố Thư Trì, thầy đúng là bệnh hoạn."
Cô nghĩ chắc công việc này cũng không làm được nữa rồi. Trước khi đi, nhất định phải chửi anh một trận cho hả dạ.
Cố Thư Trì nhìn cô chằm chằm, chớp mắt hai cái, lần đầu tiên trong đời chịu thua: "Ừ, tôi bệnh thật. Vậy cô đứng dậy được chưa? Đừng làm bẩn sàn nhà tôi."
...
Theo anh, câu nói đó không khác gì một lời xin lỗi.
Nhưng Ôn Thư Bạch không chấp nhận. Cái này mà gọi là xin lỗi sao?
Cố Thư Trì nhìn cô một lúc rồi đứng dậy cầm lấy điện thoại, im lặng lướt vài cái trên màn hình, trước khi tắt máy nhìn xuống Ôn Thư Bạch vẫn ngồi dưới sàn.
"Này, cô đói không?"
Kỳ lạ là mỗi lần anh hỏi vậy, dù cô không cảm thấy đói nhưng bụng lại cứ sôi lên.
Cô đặt tay lên bụng đói meo nhưng vẫn ngoan cố: "Không đói."
Cố Thư Trì không ép, nhặt chiếc điện thoại đã im lặng từ sofa, ngồi xổm xuống đặt vào tay cô.
Thực ra anh chỉ muốn trêu chọc cô một chút thôi.
Sao lại thành ra thế này nhỉ?
Ôn Thư Bạch lúc này đã bình tĩnh hơn, dù vẫn còn thút thít nhưng không có ý định tha thứ cho anh.
Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến một điều - cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, dù có nói gì đi nữa.
Đây đúng là nơi không dành cho con người.
Cố Thư Trì đứng dậy đi ra mở cửa: "Không đói thì đi nhanh đi."
...
Ôn Thư Bạch ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang mở rộng, đứng dậy xách túi định bước ra ngoài. Cô không còn muốn biết tại sao anh là tác giả của "Thiếu nữ và mèo" hay làm sao anh có thể nghĩ ra một câu chuyện ấm áp như vậy nữa.
Cô định về nhà sẽ vào nhóm fan tuyên bố với thiên hạ rằng Cố Thư Trì chính là tác giả bí ẩn đó, không chỉ ghét mèo mà còn lợi dụng mèo để kiếm tiền, đúng là đồ đê tiện.
Đang xách túi đi được nửa đường thì cô chợt nhận ra hai tay trống rỗng, đi lại nhẹ nhàng hơn lúc đến.
Bộ dụng cụ vẽ quên ở nhà anh rồi.
Cô đấm nhẹ vào trán mình, không hiểu sao lúc nào cũng đánh rơi đồ thế này.
Đúng lúc đó, cô nhận ra điện thoại hình như đã yên lặng hơn.
Cô mở màn hình.
Vẫn hiển thị 29 cuộc gọi nhỡ màu đỏ chói.
Nhưng cuộc gọi cuối cùng đã dừng lại từ mười phút trước.
Cô lại theo thói quen mở WeChat định xem có việc gì quan trọng tìm cô không, thế nhưng lại chợt liếc thấy avatar của Cố Thư Trì sáng lên ở phía trên mục tường WeChat.
Không suy nghĩ, cô nhấp vào tường WeChat, bài đăng đầu tiên chính là của anh.
[Giờ làm việc của trợ lý Ôn: 10AM-5PM, ngoài giờ xin đừng làm phiền.]
Giọng văn y như cái dòng trạng thái trong mục giới thiệu của anh - khô khan và cứng nhắc.
Thời gian đăng:
Mười phút trước.
Bình luận về “Chương 5: Thầy Vừa Hôn Em Phải Không?”
Đăng nhập để bình luận