Vân Thanh kéo tay Ôn Thư Bạch, định đi theo người quản lý kia.
Quản lý đi phía trước, hai cô bé rón rén theo sau.
Ôn Thư Bạch vẫn còn căng thẳng, đi đứng có phần cứng đờ, vô thức siết chặt tay Vân Thanh hơn nữa.
Vân Thanh khẽ siết lại các ngón tay cô, ghé sát tai thì thầm:
“Đừng sợ, họ không dám làm gì tụi mình đâu. Cùng lắm thì tớ gọi bố mẹ tới. Đừng sợ nhé.”
Ôn Thư Bạch quay lại nhìn Vân Thanh, thấy gương mặt bạn ánh lên nụ cười tươi tắn, cô nghiêm túc gật đầu.
Cứ thế, hai cô bé theo quản lý đi sâu vào phía trong phòng nghỉ nhân viên.
Căn phòng đơn sơ đến mức khiến người ta chạnh lòng – một cái bàn thiếu góc, một chiếc sofa phủ tấm vải cũ sờn, bên cạnh là cái quạt máy kêu vo vo không dứt.
Vừa bước vào, người đàn ông đi sau liền đóng cửa lại, xoay khóa chốt cẩn thận.
Tiếng khóa cửa vừa vang lên, sợi dây trong lòng Ôn Thư Bạch đang tạm thời thả lỏng lập tức lại căng chặt. Cô khẽ quay đầu, lướt mắt về phía cửa – hai người đàn ông lúc nãy đang đứng chắn ở đó.
Quản lý kéo ghế ngồi xuống, không buồn nhìn lấy một cái, chỉ thảnh thơi nghịch móng tay, giọng lười biếng:
“Hai đứa học trường nào?”
Ôn Thư Bạch và Vân Thanh trao nhau ánh mắt, không ai trả lời.
Thấy hai người im lặng, người quản lý ngẩng lên, ánh mắt sắc lẻm:
“Không chịu nói à? Vậy cho tôi hỏi, hai đứa muốn xem nhẫn làm gì? Đây là đồ người lớn mới mua, tụi con nít tụi bây lấy nhẫn làm gì?”
Vân Thanh không chịu thua, bật lại với khí thế không hề kém:
“Nhỏ tuổi thì sao? Bọn tôi chỉ xem thôi cũng không được à? Tôi mua tặng bố mẹ thì cũng không được à?”
Nghe vậy, người quản lý hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn cười khẩy:
“Mua? Hai đứa kiếm đâu ra tiền mà mua? Chẳng phải định ăn trộm đó hả?”
Vừa dứt câu, bên ngoài vang lên tiếng xoay tay nắm cửa.
Vì đã khóa trái, người bên ngoài không mở được, vừa vặn xoay vừa đập nhẹ lên cánh cửa, vọng vào là vài tiếng gọi:
“Chị quản lý ơi.”
Người quản lý đảo mắt, tỏ vẻ mất kiên nhẫn, hất cằm ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh:
“Ra xem ai đó.”
Mở cửa ra thì thấy chính là tiểu Quản – cô nhân viên lúc nãy.
Vân Thanh và Ôn Thư Bạch cùng quay đầu nhìn lại. Khuôn mặt chị Quan hiện rõ vẻ lo lắng, ánh mắt không giấu được sốt ruột.
“Sao không ra tiếp khách mà chạy tới đây làm gì?”
Người quản lý trừng mắt quát.
Chị Quan cắn môi, dũng cảm đáp:
“Chị, chị thả hai bé ra đi, hai em ấy không phải người như vậy đâu.”
Người quản lý chẳng buồn để tâm:
“Thả? Tôi có định làm gì tụi nó đâu. Lúc nãy trong tiệm đông khách như vậy, tôi mà để mặc cho tụi nó la hét quấy phá, ảnh hưởng đến người khác thì ai chịu trách nhiệm?”
Giờ này đúng lúc cao điểm, không thể đuổi cũng không thể để hai đứa nhỏ tiếp tục gây ồn trong tiệm nên đành giả vờ tử tế dẫn đi cho có lệ.
“Chỉ cần đưa nhẫn cho bọn tôi xem, xem xong bọn tôi đi liền, có gì nghiêm trọng đâu mà lắm chuyện vậy?”
Quản lý biết Vân Thanh không dễ bắt nạt nhưng cũng không cam lòng cúi đầu trước con nít, bèn gồng lên tỏ vẻ bề trên:
“Tiểu Quản, chuyện lần trước cô vẫn chưa rút kinh nghiệm hả? Tôi bảo cô theo tới trường truy cho ra mà cô cũng không làm, cô tưởng mấy lời thằng bé đó nói là thật à? Cô ngây thơ quá, chưa đủ bài học à?”
Ôn Thư Bạch nghe tới đây thì thấp thoáng đoán được cái gọi là “bài học” là gì.
“Chuyện đó khác mà chị. Hai bé chỉ muốn xem thôi, đâu có làm gì. Với lại ngoài kia còn có bảo vệ canh nữa mà.”
Người quản lý hừ một tiếng, khó chịu ra mặt.
Càng nói càng bực, bà ta vung tay chỉ trỏ tiếp tục mắng:
“Cho dù tụi nó không ăn trộm, lỡ làm hỏng nhẫn thì ai đền? Phụ huynh tụi nó biết chuyện chưa?”
Tiểu Quản cúi đầu im lặng, hai tay đan vào nhau, dáng vẻ như bị dội gáo nước lạnh, không dám lên tiếng nữa.
Người quản lý lại quay sang Ôn Thư Bạch và Vân Thanh:
“Thế này đi, nếu tụi bây muốn xem đến vậy thì gọi phụ huynh đến, có phụ huynh thì tôi sẽ cho xem.”
Ôn Thư Bạch siết nhẹ tay Vân Thanh, định bảo hay thôi bỏ đi, về tiệm sách coi tạm hình nhẫn trên tạp chí cũng được.
Dù gì hình ảnh cũng không chân thực như nhìn tận mắt nhưng còn hơn đứng đây nghe mắng.
Huống hồ cô cũng không dám để bố mẹ biết chuyện này. Bố mẹ cô vốn đã không đồng ý việc cô nuôi Đao Đao, nếu biết cô còn định tự tay làm vòng cổ cho mèo thì chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng mà đuổi mèo đi ngay.
Không ngờ Vân Thanh chẳng hề e dè:
“Gọi thì gọi, ai sợ ai?”
Ôn Thư Bạch tròn mắt nhìn bạn, thấy Vân Thanh rút điện thoại ra, người quản lý cau mày nhưng vẫn chưa ngăn cản.
Vân Thanh bấm gọi, bật loa ngoài, âm lượng để ở mức cao nhất để cả phòng đều nghe rõ.
“Mẹ ơi, tới đón con được không?”
Cô nói với giọng điệu nũng nịu làm ai nghe cũng mềm lòng.
Bên kia điện thoại ồn ào tiếng đánh mạt chược, lẫn trong đó là giọng một người phụ nữ dịu dàng:
“Không phải con đi chơi với Tiểu Bạch rồi sao?”
Vân Thanh liếc sang người quản lý, mặt tỉnh bơ:
“Có một cô ở đây vu oan tụi con ăn trộm.”
“Ăn trộm? Ai nói tụi con ăn trộm?”
Sau nửa tiếng căng thẳng chờ đợi, cuối cùng mẹ Vân Thanh cũng đến.
Bà ăn mặc đơn giản nhưng toát lên khí chất sang trọng. Vừa vào tiệm, bà đã hầm hầm chỉ mặt đòi gặp quản lý.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, người quản lý khựng người, không ngờ thật sự có người tới.
Bà ta vội vàng chỉnh lại trang phục, đứng dậy bước nhanh ra cửa.
Nhân viên đứng quầy cuống quýt ra can:
“Chị ơi, chị bớt giận chút đã.”
Cô ấy vừa nói vừa dâng trà:
“Chị uống miếng nước cho nguôi giận.”
“Mẹ ơi!”
Vân Thanh từ bên trong chạy ào ra, ôm chặt lấy mẹ.
“Thanh Thanh, con không sao chứ?”
Lúc này, Vân Thanh mới thật sự tủi thân, chỉ tay vào người quản lý nói như muốn khóc:
“Chính bà ấy, bà ấy nói tụi con ăn trộm!”
Người quản lý vốn là người sành mắt, chỉ cần nhìn trang phục là đoán được khách có phải người "có thể chi tiền" hay không.
Vừa nhìn chiếc túi hàng hiệu trên vai mẹ Vân Thanh, bà ta đã cảm thấy có chút chột dạ. Lập tức đổi giọng, nặn ra nụ cười:
“Chào chị, tôi là quản lý ở đây.”
Mẹ của Vân Thanh liền lạnh mặt. Cô giống hệt mẹ mình – từ khí chất đến tính cách đều thẳng thắn, không hề kiêng dè.
Ôn Thư Bạch đứng lặng bên cửa, một tay bám vào khung gỗ, len lén quan sát cảnh tượng ấy – trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả.
Chỉ một cuộc gọi, Vân Thanh đã có mẹ đến bảo vệ.
Còn cô... đến cả việc đi ngang tiệm trang sức cũng phải dè dặt, sợ bị bố mẹ biết.
Đúng lúc ấy, một bàn tay nhẹ đặt lên vai cô, dịu dàng siết nhẹ như để an ủi.
Rồi là một câu nói rất khẽ:
“Xin lỗi em.”
Cô quay đầu nhìn lại, thấy tiểu Quản đang nhìn mình đầy áy náy.
Ôn Thư Bạch vội vàng lắc đầu:
“Chị ơi, chị đừng xin lỗi em mà.”
Tiểu Quản mím môi, gượng cười buồn:
“Chị biết hai đứa không phải kiểu người như vậy. Nhìn biết là mấy đứa bé ngoan.”
“Em muốn lấy nhẫn làm gì vậy? Tặng bạn hay tặng người thân hả?”
Ôn Thư Bạch lắc đầu:
“Không phải... em thực ra…”
Nói đến đây, cô có phần ngượng ngùng.
“Thật ra em không định mua nhẫn đâu, vì em không đủ tiền… em chỉ muốn xem thôi.”
Tiểu Quản nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rơi trước tai Ôn Thư Bạch ra sau vành tai, dịu dàng bảo:
“Không sao mà, tụi em còn nhỏ, sau này lớn rồi, muốn mua bao nhiêu thì mua.”
“Vậy nhé, coi như chị xin lỗi chuyện hồi nãy, một lát nữa tụi em ra cửa chờ chị, chị mời hai đứa ăn lẩu cay.”
Ôn Thư Bạch chớp mắt, lần này thì thật sự thấy ngại:
“Không không không, rõ ràng là tại em khiến chị bị mắng, sao còn để chị mời ăn? Phải là em xin lỗi chị mới đúng.”
Trong lòng cô mọi chuyện đều bắt nguồn từ mình.
“Là do tụi chị phục vụ không chu đáo, để hai em có trải nghiệm không tốt, còn bị kéo ra phòng nghỉ. Đương nhiên phải xin lỗi rồi. Không sao đâu, chị vừa mới lãnh lương, mời tụi em một bữa được mà.”
Ôn Thư Bạch nghe vậy bỗng thấy sống mũi cay cay, vội nói liên tục:
“Cảm ơn chị... cảm ơn chị nhiều lắm.”
Chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Quản lý tiệm phải đích thân xin lỗi Ôn Thư Bạch và Vân Thanh. Mẹ Vân Thanh ôm lấy Ôn Thư Bạch, kéo cô ra ngoài, còn đưa tay đẩy lại cái nhẫn mà quản lý đưa ra:
“Đi thôi, Tiểu Ôn, mình không thèm cái nhẫn rẻ tiền của họ.”
Ra đến cửa, mẹ Vân Thanh tháo luôn chiếc nhẫn tinh xảo đang đeo trên tay, dịu dàng xoa đầu Ôn Thư Bạch:
“Tiểu Ôn à, dì nghe Thanh Thanh nói con muốn xem thử nhẫn, nè, cầm nhẫn của dì về xem đi, đến lúc đó trả lại cho con bé là được.”
Ôn Thư Bạch cảm kích nhận lấy, cầm lên thấy thật sự nặng tay.
Lúc trước, cô cũng từng nghĩ đến chuyện mượn nhà Vân Thanh một chiếc để xem thử, nhưng lại ngại vì cảm thấy như vậy quá phiền và không tiện.
Không ngờ mẹ Vân Thanh lại thoải mái tháo luôn chiếc nhẫn đang đeo ở ngón trỏ, không hề do dự mà đưa cho cô.
Chiếc này không phải nhẫn cưới, chỉ là một chiếc nhẫn bạch kim kiểu dáng tinh xảo. So với mấy mẫu cô từng thấy trong tiệm, nó trông cầu kỳ hơn một chút, là kiểu mà cô có cố gắng cũng chưa chắc làm được.
Cô liên tục cảm ơn, giọng nói đầy xúc động.
“Lần sau đừng tới cái tiệm này nữa nhé, thái độ gì đâu mà kỳ cục.”
Ôn Thư Bạch đang định hỏi Vân Thanh có muốn ở lại chờ chị tiểu Quản không thì mẹ Vân Thanh đã lên tiếng trước:
“Đi thôi, Tiểu Ôn, trễ rồi, để dì đưa con về. Tụi dì còn phải tới buổi tiệc họ hàng nữa, chắc không kịp mời con ăn đâu.”
Ôn Thư Bạch khựng lại một chút, lời định nói cũng nuốt xuống. Cô nghĩ thôi thì tự về cũng được nên lễ phép tìm một cái cớ:
“Dạ không sao đâu dì, con tự về được rồi, nhà con cũng gần đây, không cần làm phiền dì ạ.”
Nói xong cô lễ phép cúi đầu, tay vẫn cẩn thận giữ chặt chiếc nhẫn.
“Vậy cũng được, con nhớ đi đường cẩn thận nha, rảnh thì tới nhà chơi.”
Nghe vậy, lòng Ôn Thư Bạch bỗng ấm áp hẳn lên, cô khẽ mỉm cười, gật đầu lia lịa.
Tạm biệt Vân Thanh xong, cô đi đến một góc ít người, giơ chiếc nhẫn lên ngắm dưới ánh nắng. Ánh nắng rực rỡ hơn cả đèn trong tủ kính, khiến chiếc nhẫn cũng như phát sáng.
Thấy còn sớm, cô bèn định đi dạo quanh mấy tiệm đồ nhỏ xem có hộp nhung nào vừa vặn để đựng chiếc nhẫn này không.
Có lẽ với mẹ Vân Thanh, chiếc nhẫn này chẳng đáng bao nhiêu, là món đồ có thể tiện tay cho đi.
Nhưng với cô, nó lại vô cùng quý giá.
Cô đi dạo một hồi, chọn được một chiếc hộp nhung nhỏ đúng kích cỡ. Trông nó khá giống hộp đựng trang sức hàng hiệu, chỉ là đơn giản hơn một chút.
Cô nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn vào trong, rồi nắm lấy cái hộp ngắm thêm lần nữa, mãi mới nỡ cất vào túi.
Ôn Thư Bạch canh đúng giờ ra đứng ở cửa tiệm, nhưng chuyện hồi chiều vẫn khiến cô bất an, vậy nên cô đứng tránh xa bậc thang một chút.
Chẳng bao lâu sau, chị Tiểu Quản ra tới, vừa thấy cô liền vui vẻ gọi:
“Em gái!”
Ôn Thư Bạch ngẩng đầu nhìn lên, thấy cô ấy đã thay đồng phục, mặc quần áo riêng của mình, nhìn vậy lại càng trẻ hơn.
“Sao chỉ có mình em? Bạn em đâu rồi?”
“À, bạn em tối nay có tiệc gia đình nên chỉ có mình em thôi.”
Chị Tiểu Quản mỉm cười nhẹ nhàng, kéo dây túi xách lên vai cho gọn:
“Vậy lần sau hai đứa tới chơi với chị nữa nha.”
Hai người sánh vai đi cùng nhau, Ôn Thư Bạch chợt nhận ra – sau khi thay đồ thường, chị Tiểu Quản trông như một nữ sinh cấp ba mới tròn mười tám.
“Chị, chị họ Quản hả?”
Cô ấy lắc đầu:
“Giá mà chị họ Quản thì tốt biết mấy.”
“Hở?”
“Chị họ Trình, tên là Trình Quản Nguyệt. Người ta gọi chị là Tiểu Quản vì trong tiệm còn có một chị tên Trình vào làm trước, lại thêm một chị tên Nguyệt nữa, phát âm trùng nhau hết, nên mọi người chỉ đành gọi chị là Tiểu Quản thôi.”
Cô cười cười giải thích, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời sắp chạng vạng. Những đám mây to dày được viền bằng ánh nắng hồng vàng dịu nhẹ.
“Chị từng nghe người ta nói, họ Quản thường thuộc dòng dõi danh gia vọng tộc, nhưng chị không biết có thật không. Chị thì chẳng có số sướng vậy đâu.”
Ôn Thư Bạch lại thấy cái tên Tiểu Quản nghe rất dễ thương.
“Em thấy chị còn trẻ lắm.”
Bằng trực giác, cô cảm thấy chị Quản chắc cũng không lớn hơn mình bao nhiêu.
“Em đoán đúng rồi đó, chị ra đời sớm, tháng Một năm nay mới tròn mười chín.”
Ôn Thư Bạch hơi bất ngờ, lại kín đáo quan sát chị lần nữa. Đang định hỏi sao không đi học đại học thì Trình Quản Nguyệt đã nhẹ nhàng kể trước:
“Chị nghỉ học từ lâu rồi. Bố chị bệnh, nhà còn có một đứa em trai, mẹ ở nhà vừa phải lo cho ông, vừa phải chăm nó. Chuyện kiếm tiền thì đành trông vào chị thôi.”
Ôn Thư Bạch chợt nhớ đến mấy bài viết trên mạng về kiểu gia đình “hút máu chị gái”. Nghe đến đây, cô càng nghe càng thấy giống, giọng nói cũng trở nên đầy thương cảm:
“Vậy là chị sống cực lắm đúng không?”
Trong đầu cô đã hiện ra cảnh chị bị ép hy sinh như kiểu “nô lệ trong nhà”.
Dường như Trình Quản Nguyệt đọc được suy nghĩ trong ánh mắt cô. Cô ấy không giận mà chỉ mỉm cười dịu dàng:
“Cũng không hẳn. Em trai chị ngoan lắm, học giỏi, lại hay phụ mẹ việc nhà. Em yên tâm, không giống trên phim truyền hình đâu.”
Ôn Thư Bạch bị nhìn thấu lòng liền thấy ngượng, Trình Quản Nguyệt thấy biểu cảm tội nghiệp của cô thì bật cười:
“Thật mà. Đi làm kiếm tiền thì đúng là cực đó, nhưng chị cũng không thấy mình bất hạnh. Cực thì có cực, nhưng người nhà ai cũng tốt với chị. Cuộc sống có nhiều kiểu, học hay không học đều có cách sống của riêng mình.”
Lúc này, trong lòng Ôn Thư Bạch trào dâng một cảm giác kính phục.
Trên đời có quá nhiều người oán trách số phận, nhưng Trình Quản Nguyệt lại cho cô thấy ai cũng có con đường của riêng mình.
“À mà nè, lúc nãy em với bạn em đòi xem nhẫn là vì sao vậy?”
Ôn Thư Bạch đoán thế nào chị cũng tò mò, nên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nói thật:
“Thật ra em không định mua, chỉ muốn được tận mắt nhìn một chiếc nhẫn thật.”
Bởi vì thời đó chưa phổ biến điện thoại thông minh, muốn xem video chi tiết về một chiếc nhẫn cũng phải cực khổ lắm. Cô thì không có điều kiện đó.
“Em định tự tay làm một chiếc nhẫn thủ công.”
“Làm nhẫn hả? Làm chơi hay định tặng ai?”
Ôn Thư Bạch không do dự:
“Em định tặng cho bé mèo của em.”
Trình Quản Nguyệt ngạc nhiên nhướn mày, lặp lại lời cô, ánh mắt đầy bất ngờ:
“Cho… mèo hả?”
Vừa nhắc đến mèo, tâm trạng Ôn Thư Bạch như sáng bừng:
“Là một bé mèo hoang em nhặt được, nó bám người lắm, đáng yêu cực kỳ.”
Chỉ cần nhắc đến Đao Đao là lòng cô lại tràn ngập tự hào. Trình Quản Nguyệt nghe xong thì liên tục khen cô có tình yêu thương động vật.
“Chị nhìn là biết em với bạn em là mấy đứa nhỏ ngoan rồi, nên khi tụi em vô tiệm, chị đâu có nghĩ tụi em muốn ăn trộm gì. Mà chị nghe tới vụ tặng nhẫn cho mèo thì đúng là lần đầu đó nha.”
Trình Quan Nguyệt duỗi mấy ngón tay ra, vẫy nhẹ trước mặt cô, vừa nói vừa cười:
“Chân mèo đeo được nhẫn hả?”
“Không phải đâu, thật ra là em muốn làm một cái vòng cổ, nhưng vì kiểu cầu kỳ thì em không biết làm nên định xỏ thêm một chiếc nhẫn, vừa nhẹ vừa đặc biệt.”
Nghe xong thì Trình Quan Nguyệt gật đầu như vỡ lẽ:
“À à, thì ra là vậy, đúng là một ý tưởng hay.”
“Con mèo của em được triệt sản chưa? Chị nghe nói nếu mèo hoang được người ta mang đi triệt sản thì tai nó sẽ có một vết cắt nhỏ.”
“Chưa đâu chị. Lúc em nhặt về còn định mang nó đi triệt sản nữa kìa.”
Hôm đó Đao Đao bị ướt nhẹp, lông dính sát da, cả người toát ra khí chất lạnh lùng kiểu “đứa nào đụng vào tao cắn liền.”
Nhưng khi tới gần Ôn Thư Bạch thì nó lại cực kỳ ngoan ngoãn, chẳng khác nào mèo nhà, không có tí cảnh giác hay đề phòng gì.
Ôn Thư Bạch nghĩ chắc là do mình có “mùi cơ thể dễ thu hút mèo”, nên Đao Đao mới chịu theo cô về nhà ngoan ngoãn như vậy.
Cô sợ mèo bị cảm mà mình lại không có kinh nghiệm tắm cho mèo, thế là cùng Vân Thanh góp tiền tiêu vặt dẫn Đao Đao tới tiệm thú cưng gần nhà để tắm.
Lúc Đao Đao được đặt vào máy sấy lông sau khi tắm, nhân viên tiệm mới ra nói chuyện với hai cô:
“Con này thiệt là mèo hoang hả? Nhìn sạch sẽ ghê.”
Khi nhặt Đao Đao về, cô chỉ thấy lông nó ướt sũng, xám xịt một mảng, có một vệt lông đen trông như sẹo nên cũng chẳng phân biệt được sạch hay không.
“Thật đó, em nhặt được ở khu chung cư.”
“Không chừng là mèo nhà ai bị lạc đấy. Tại bình thường mèo hoang thường bẩn lắm, cần tẩy giun, nhưng con này ngoài việc lông hơi ướt, chân hơi dính bùn, thì cái gì cũng ổn. Bộ lông khoẻ, nhìn như mèo được chăm tốt vậy.”
Ôn Thư Bạch với Vân Thanh liếc nhau, thấy lời này cũng có lý. Biết đâu là mèo nhà ai mất tích thật thì sao.
“Chỉ có điều lạ là con mèo được nuôi kỹ như vậy mà chưa triệt sản.”
Vừa dứt lời, người kia xoay người đi lấy Đao Đao ra khỏi máy sấy.
“Nếu thật sự là mèo hoang thì nên đưa đi triệt sản sớm, mèo đực trưởng thành mà không triệt thì nuôi trong nhà phiền lắm. Nếu tìm được chủ thì hỏi thử, vì cũng có chủ không muốn triệt mèo.”
Mới nhắc đến “triệt sản”, Đao Đao như thể nghe hiểu được, liền cắn một phát vào găng tay của anh ta.
“Ai da!”
Người nhân viên giật mình, vội vàng nhét Đao Đao lại vào tay Ôn Thư Bạch rồi nhanh chóng cởi găng tay kiểm tra xem có bị thương không.
Dù gì đây cũng là mèo hoang, nên cẩn thận vẫn hơn.
May mà anh ta có kinh nghiệm, đã phòng hộ kỹ càng từ trước nên chỉ bị in vài dấu răng cạn, không đến mức chảy máu.
“Hồi nãy lúc tắm thì nó ngoan lắm, sao giờ lại cắn người vậy trời. May mà tôi mặc đồ bảo hộ.”
Đao Đao nằm gọn trong tay Ôn Thư Bạch, lại còn nhe răng gầm gừ với người ta, mặt mày hằm hằm như đang dằn mặt, trông chẳng khác nào “ác mèo”.
“Thôi thôi, chắc mèo này không thích tôi rồi. Cô bé, tôi nhắc lần nữa, nếu đúng là mèo hoang thì nhớ đem đi tiêm phòng rồi triệt sản nha, không thì…”
Chưa kịp nói hết câu, Đao Đao đã nhảy khỏi tay Ôn Thư Bạch, chạy mấy bước đến trước mặt anh ta, hằm hằm rít thêm mấy tiếng rồi giơ chân lên cào vào ống quần.
Chỉ tiếc móng đã bị cắt sạch nên chỉ nghe được tiếng cào sột soạt nhẹ trên vải. Nhưng nhìn dáng vẻ nó nôn nóng mà vẫn hung dữ thì cũng đủ khiến người ta hoảng một trận, vội chắp tay lạy:
“Xin lỗi, đại ca mèo, em sai rồi, tha cho em với.”
Anh ta lại nhìn sang Ôn Thư Bạch, thở dài bất lực:
“Con mèo của em đúng thông minh, cứ như nghe hiểu tiếng người vậy. Chắc đúng là mèo nhà, được người ta dạy kỹ rồi.”
Tuy Đao Đao cứ quào anh ta liên tục, nhưng anh vẫn đứng yên chịu trận, chẳng có vẻ gì là thật sự sợ.
Có câu nói rất đúng:
“Khi em đủ nhỏ bé thì ngay cả lúc nổi giận cũng khiến người ta thấy dễ thương.”
Ôn Thư Bạch vội cúi xuống bế Đao Đao lên, vừa vuốt đầu vừa xin lỗi:
“Xin lỗi anh nha, cảm ơn anh nhiều.”
Trước khi rời khỏi tiệm, Đao Đao còn không quên gầm gừ với người ta thêm mấy cái nữa.
Ôn Thư Bạch ôm Đao Đao, nhẹ nhàng vuốt đầu nó:
“Thôi nào, đừng giận mà~”
Vân Thanh đứng bên cạnh bật cười khúc khích:
“Nó nghe hiểu được từ ‘triệt sản’ thật rồi hả? Cậu nhìn đi, người ta vừa nhắc tới là Đao Đao nổi điên liền.”
Ôn Thư Bạch vội vỗ nhẹ lưng Đao Đao, vuốt lông dọc sống lưng nó. Con mèo lúc này mới chịu yên lại, rúc vào lòng cô nằm im, trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn như cũ, chẳng hề ồn ào nữa.
Ôn Thư Bạch nhún vai:
“Nhưng mà người ta nói cũng đúng. Tớ tính dán mấy tờ thông báo thử xem có ai nhà mất mèo không.”
Vân Thanh gật gù rồi nhìn sang Đao Đao hỏi:
“Nhỡ đâu nó đúng là mèo hoang thiệt, mà triệt sản với tiêm vắc-xin thì tốn khối tiền đó. Bố mẹ cậu có chịu không?”
Ánh mắt Ôn Thư Bạch thoáng trầm xuống:
“Không sao, để tớ hỏi thử đã. Cùng lắm thì tớ tự dành tiền vậy. Vắc-xin thì chắc chắn phải tiêm rồi, còn chuyện triệt sản thì…”
Chưa kịp nói hết câu, Đao Đao lại ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe mở to, cứ thế nhìn chằm chằm vào cô không chớp.
Ôn Thư Bạch nhìn điệu bộ của Đao Đao, cảm thấy như nó đang ra sức nài nỉ cô:
“Đừng mà, em xin chị đấy…”
Cô khẽ thở ra một hơi, xoa đầu Đao Đao rồi dịu giọng:
“Thôi cứ để từ từ đã, giờ tớ cũng chưa quyết định được.”
Chương Trước ∣ Chương Sau
Bình luận về “Chương 50: Đã Triệt Sản Chưa?”
Đăng nhập để bình luận