Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 7: Vậy Còn Cô, Cô Chưa Bao Giờ Lạnh Lùng Vô Tình Sao?

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, gõ cửa hai cái nhưng hoàn toàn không có phản hồi.

Anh định nhốt cô ở ngoài cửa.

Quay đầu nhìn ra phía cổng chính, cánh cửa lớn đã đóng sập khóa chặt, muốn chạy cũng không được.

Không may là lúc này trời bắt đầu tối sầm lại, nhìn có vẻ là sắp mưa.

Khi cô ra ngoài trời vẫn còn đẹp, không có dấu hiệu sắp mưa. Ngay cả dự báo thời tiết cũng không báo trước hôm nay có mưa nên cô không mang theo ô.

Nhưng lúc này, bầu trời thất thường như tâm trạng của Cố Thư Trì.

Con người Cố Thư Trì vốn dĩ là vậy, nghĩ gì làm nấy.

Đúng 10 giờ, điện thoại cô bắt đầu nhận tin nhắn liên tục. Bực bội, cô ngồi xổm xuống, co ro vào góc hiên nhỏ bé - dù thực sự mưa thì cũng chẳng che được.

Lướt màn hình, Cố Thư Trì nhân lúc hỗn loạn còn gửi thêm vài tin nhắn, nổi bật nhất là:

[Hôm nay sẽ luyện tập khả năng trả lời tin nhắn của cô.]

Ôn Thư Bạch đọc xong suýt nữa đã nôn mửa. Nếu không biết đối phương là Cố Thư Trì, cô đã tưởng đây là trò đùa của một đứa trẻ 10 tuổi ngớ ngẩn.

[Ôn Thư Bạch: Thầy Cố, không thể cho em vào trong sao ạ?]

Ngồi ngoài này ngay cả việc mở cuốn sổ ra cũng khó.

[Cố Thư Trì: Không thể.]

Lông mày Ôn Thư Bạch nhíu chặt đến mức gần như xoắn lại. Cô vội chuyển tab, không biết mình đến đây để làm việc hay để hầu hạ ông hoàng.

Đúng lúc đó, một cuộc gọi đến. Theo kinh nghiệm ngày đầu, khả năng cao lại là điện thoại thúc giục bản thảo.

Nhưng khi bắt máy, cô nghe thấy tiếng khóc của một cô gái.

"Alo?"

Cô liếc nhìn số điện thoại, không phải số đã lưu từ hôm qua.

Người ở đầu dây bên kia khóc đến mức nói không rõ lời, lặp đi lặp lại chỉ một câu, ban đầu xưng "cô Ôn", sau chuyển sang "chị ơi": "Chị ơi, chị giúp em với."

Bản thân cô cũng chỉ là người mới vào nghề, bị gọi là chị cảm thấy kỳ lạ. Nhưng giờ làm việc phải ưu tiên chuyện chính, nghe giọng đoán đối phương cũng là cô gái mới vào nghề như mình nên cô kiên nhẫn an ủi vài câu.

Bên kia nức nở một lúc, cuối cùng cũng nói được câu hoàn chỉnh: "Sếp em bắt em đi liên hệ thầy Cố nhưng em không thể liên lạc được. Nói nếu không đòi được bản thảo cũ thì em mất việc."

Ôn Thư Bạch hít một hơi sâu. Chẳng lẽ thành tích trễ hạn của Cố Thư Trì chưa lan truyền khắp giới? Ôn Thư Bạch cảm thấy, nếu là mình, mặc kệ là Cố Thư Trì hay ai, đã chậm trễ bản thảo thì nên không hợp tác nữa. Không hiểu sao vẫn có người liên tục hẹn bản thảo với anh.

"Bản thảo đó từ bao lâu rồi?"

"Lâu lắm rồi, khoảng một năm. Nghe nói là hợp đồng do người nhà sếp em trực tiếp đến thương lượng với thầy Cố nhưng đến giờ vẫn chưa giao bản thảo."

Giọng cô gái lại nghẹn ngào: "Em nghe nói sếp em ngại thúc giục cũng ngại đề nghị hủy hợp đồng nên cứ bắt nhân viên mới đi đòi. Ai không làm được sẽ bị đuổi việc."

"Hai bên không thỏa thuận điều khoản phạt vi phạm sao?"

Kỳ lạ thật, với tần suất trễ hạn của Cố Thư Trì, tiền bồi thường hẳn đã là con số khổng lồ. Nhưng những người này chỉ biết thúc giục, không ai nhắc đến chuyện phạt.

"Không phải đâu chị. Nghe nói hợp đồng với thầy Cố không có điều khoản thời hạn nộp bản thảo... Ít nhất bên em không có."

"Em mới là sinh viên năm ba đi thực tập. Đã liên hệ với nhiều trợ lý của thầy Cố nhưng không có kết quả."

"Hôm nay sếp em nói nếu không xong sẽ đuổi việc. Em mới làm hơn một tháng, biết tìm thực tập ở đâu? Trường sắp kiểm tra giấy tờ rồi... Em thật sự bế tắc."

Cô gái lại bật khóc. Nghe nói là sinh viên năm ba, vậy chỉ kém cô một tuổi. Kỳ thực tập trước của cô cũng ở một công ty quảng cáo nhỏ, may mắn được phân công vị trí thiết kế còn liên quan đến chuyên ngành.

Ít nhất cũng trót lọt.

Cô gái này chắc mới vào công ty, cấp trên không coi thực tập sinh ra gì, đẩy việc khó cho cô ấy. Hoàn thành thì không có thưởng, không xong thì lấy cớ đuổi việc tìm nạn nhân tiếp theo.

Dù sao những "nạn nhân" trẻ tuổi cũng đầy đường, không ai lên tiếng cho số phận bi thảm của họ.

Nghĩ đến đây, Ôn Thư Bạch chợt thấy đồng cảm.

Cô và cô gái kia khác gì nhau đâu.

Có lẽ vì biết cô ấy nhỏ tuổi hơn, là đàn em, nên lòng cô dấy lên chút thương cảm.

Ôn Thư Bạch vốn dễ đồng cảm với người khác. Nghe chuyện người ta khổ hơn mình, cô không nhịn được muốn giúp đỡ. Dù bản thân còn khốn đốn nhưng cô vẫn hứa hẹn sẽ giúp đòi bản thảo.

Nhưng vừa nhận trách nhiệm, cô lập tức hối hận.

Đầu dây bên kia, giọng cô gái bỗng vui vẻ hẳn: "Thật ư? Em cảm ơn chị nhiều lắm!"

Cô gái kia không ngừng cảm ơn, còn Ôn Thư Bạch lúc này chỉ muốn đâm đầu vào tường.

Tưởng mình là siêu anh hùng cứu thế giới sao? Đối phó với quỷ dữ Cố Thư Trì bằng cái thân này?

Vừa cúp máy, cô đã tự tát vào mặt mình mấy cái trong lòng.

Cô gái kia còn để lại cho cô số liên lạc cá nhân.

Giờ thì xong, càng không thể thoái thác được nữa.

Cô thở dài não nề.

Lúc này trong sân nổi lên làn gió mát. Khu biệt thự của Cố Thư Trì trồng ít cây xanh, mỗi khi gió thổi qua chỉ nghe tiếng vi vu đơn điệu.

Đột nhiên cô có cảm giác như có thứ gì đang theo dõi mình từ phía sau, khiến sống lưng lạnh toát.

Cô ngoái đầu nhìn quanh, phát hiện Cố Thư Trì đang khoanh tay dựa vào khung cửa kính lớn đối diện, ánh mắt đăm đăm hướng về phía cô.

Ôn Thư Bạch lập tức đứng phắt dậy, chạy đến trước cửa kính, đập tay lên mặt kính hét lớn: "Thầy mở cửa cho em vào! Em có chuyện muốn nói!"

Cửa kính nhà Cố Thư Trì làm bằng chất liệu cao cấp, cách âm cực tốt. Dù cô gào thét ngoài trời thế nào, anh cũng chỉ nhìn thấy khẩu hình miệng cô mà thôi.

Thế là Cố Thư Trì giơ điện thoại lên, ngón tay gõ nhẹ vào màn hình, ra hiệu cho cô kiểm tra tin nhắn.

Cô vội mở ứng dụng trò chuyện tìm tên anh, không hiểu anh lại nghịch gì nữa.

[Cố Thư Trì: Đặt tôi lên đầu tin nhắn thì sẽ cho cô vào.]

-

"Trẻ con đến mức không thể chịu nổi!"

Ôn Thư Bạch không ngờ sáng sớm tinh mơ, Cố Thư Trì đã bắt đầu bám lấy chuyện trả lời tin nhắn.

Thực ra cô nghĩ, nếu là cấp trên yêu cầu phản hồi nhanh để bàn công việc thì còn có thể hiểu được.

Nhưng Cố Thư Trì suốt ngày trêu chọc cô như vậy thì có liên quan gì đến công việc chứ?

Dù sao cô cũng không còn tâm trạng để ý nữa, quan trọng là phải vào được trong nhà để nói rõ đống lịch thúc giục bản thảo chất đống kia.

Thế là cô nhanh chóng đặt avatar đen kịt của anh lên đầu danh sách chat, giơ lên cho anh xem qua lớp kính. Cuối cùng anh cũng hài lòng, ra phòng khách mở cửa.

Như thể dự đoán được thời tiết, vừa khi Ôn Thư Bạch bước vào nhà, ngoài trời mưa xối xả đổ xuống.

Chỉ cần cô nán lại đôi co với anh vài phút nữa thôi là cô đã ướt như chuột lột rồi.

"Thế nào, trợ lý nhỏ, cảm giác ngồi xổm ngoài cửa thế nào?"

"Thầy không thấy chán à?"

Y như trẻ con vậy, phải dỗ từng bước một.

"Tôi chán chứ, vì quá chán nên mới trêu cô cho vui."

Vẻ mặt đắc ý của anh khiến người ta muốn đấm, nhưng Ôn Thư Bạch không rảnh để ý. Cô lướt qua chiếc điện thoại đang bị tin nhắn oanh tạc, lấy cuốn sổ tay ra: "Bản thảo của thầy vẽ đến đâu rồi?"

Cố Thư Trì dựa vào cửa, có vẻ không vội: "Chưa vẽ."

Chưa vẽ?

Cả đống người đang thúc giục mà anh chỉ trả lời hai chữ "chưa vẽ"?

"Em không tin, em thấy trong phòng vẽ của thầy đầy bản thảo mà?"

Cố Thư Trì hơi nhíu mày, nhưng chỉ lảng sang hướng khác: "Toàn là bản thảo bỏ đi thôi."

"Vậy thầy không sốt ruột chút nào à? Bao nhiêu người đang trông chờ vào thầy để kiếm sống đấy."

"Ví dụ như ai?"

"Ví dụ như—"

Cô định nói ví dụ như cô, như cô gái kia.

Nhưng ngoài những người mới vào nghề như họ ra, những người khác dường như chỉ coi việc thúc giục anh là một phần công việc - có thì tốt, không có thì tiếp tục chờ, công việc luôn có thứ khác để làm.

Như Rita, dù là quản lý của Cố Thư Trì, dù cũng đau đầu vì anh nhưng cuộc sống của cô ấy không bị ảnh hưởng. Còn cô thì khác.

"Thầy đừng quan tâm ví dụ là ai, vậy nói về cuốn truyện tranh đó đi."

Cuốn truyện tranh đó vẫn nằm trên giá sách trong phòng - vị trí gần cửa kính nhất.

Dù không muốn thừa nhận Cố Thư Trì chính là tác giả, nhưng lúc này bằng chứng rành rành không thể chối cãi.

"Trong lòng thầy thì độc giả có ý nghĩa gì thế? Thầy có thể vô tâm lạnh lùng đến vậy sao?"

Đây là tâm tư thật sự của cô, không phải với tư cách trợ lý, mà là một người hâm mộ.

Việc bỏ mặc mọi người, thậm chí không chịu lên tiếng, chỉ bắt người ta chờ đợi vô vọng dường như đã thành thói quen của Cố Thư Trì.

Dù có ầm ĩ thế nào thì anh chỉ cần khóa cửa, vứt điện thoại, thế là mọi chuyện đều không liên quan đến anh nữa.

"Thế còn cô?"

Cô gái kia sau đó còn trò chuyện ngắn với Ôn Thư Bạch vài câu. Những gì cô ấy biết về Cố Thư Trì dường như còn nhiều hơn cả một trợ lý như cô.

Nghe nói hai năm nay Cố Thư Trì từ chối mọi hợp đồng, có lẽ bởi giới trong nghề đều biết, ngay cả bản thảo từ mấy năm trước anh vẫn còn nợ.

Dù những huyền thoại về anh vẫn được truyền tụng nhưng làm kinh doanh thì ai lại tốn thời gian và công sức vì những câu chuyện viển vông đó?

Mọi người chỉ muốn mượn chút ánh hào quang từ cái tên Cố Thư Trì, thực chất chẳng mấy ai thực sự yêu thích tác phẩm của anh.

Ôn Thư Bạch vẫn nhớ buổi học đó, vị giáo sư đưa tác phẩm của Cố Thư Trì làm hình mẫu với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Các bạn học xung quanh đều nói không hiểu tác phẩm hay ở đâu nhưng vị giáo sư vẫn phải gượng ép phân tích kỹ thuật trong tranh theo giáo trình.

Tác phẩm của Cố Thư Trì luôn có tông màu tối như đóa hồng giữa đầm lầy hay khung cửa sổ bị gai góc bủa vây.

Người ta nói tranh vẽ là cửa sổ tâm hồn họa sĩ, nhưng ý nghĩa thực sự luôn do người khác suy diễn.

Hồi đó, Ôn Thư Bạch đã nghĩ, tâm hồn Cố Thư Trì chắc cũng như vậy - u ám và ẩm ướt, không biết đã trải qua những gì.

Nhưng theo lời đồn, cuộc đời Cố Thư Trì xuôi chèo mát mái, không thể nào gặp phải những chuyện như vậy.

Vì thế lúc đó cô và các bạn cùng lớp đều đi đến kết luận:

Khoe kỹ thuật một cách vô bổ.

Thế nhưng lúc này, ánh mắt Cố Thư Trì bỗng trầm xuống như vũng nước đen ngòm đang nhìn thẳng vào cô rồi chất vấn:

"Thế còn cô? Làm sao cô dám chắc mình không phải kẻ vô tâm lạnh lùng?"

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 7: Vậy Còn Cô, Cô Chưa Bao Giờ Lạnh Lùng Vô Tình Sao?