Cuộc sống đại học muôn màu với đủ loại hoạt động câu lạc bộ, các buổi diễn thuyết của người nổi tiếng và những cuộc thi đầy hấp dẫn.
Từ nhỏ, Thời Tuế đã mơ ước về cuộc sống đại học như trong phim ảnh, tràn đầy kỳ vọng.
Nhưng những hoạt động này thường được tổ chức vào cuối tuần – khoảng thời gian cô và Yến Thính Lễ đã hẹn trước với nhau.
Ở bên Yến Thính Lễ không phải là không vui.
Ngoài những phút giây đắm say trong căn hộ yên tĩnh, họ cũng có không gian riêng để làm việc của mình.
Yến Thính Lễ hiểu biết rộng như một bách khoa toàn thư sống, bất cứ vấn đề học tập nào cô gặp phải anh đều có thể giúp đỡ.
Dường như anh cũng rất tận hưởng khoảng thời gian chỉ thuộc về hai người này.
Nhưng dần dần, Thời Tuế bắt đầu cảm thấy bứt rứt.
Cô quen được những người bạn mới cùng phòng, họ thường xuyên tham gia hoạt động câu lạc bộ hay đi dã ngoại vào cuối tuần.
Thời Tuế cũng muốn được như vậy.
Cô đã đề cập chuyện này với Yến Thính Lễ từ sớm, vào thứ Năm sau một tháng nhập học.
Hôm đó, Thời Tuế nhắn tin:
[Cuối tuần này em muốn đi chơi với bạn cùng phòng, không qua chỗ anh được]
Nhưng tin nhắn này mãi đến tối vẫn không được hồi âm. Tưởng anh bận không xem được, cô ra khỏi ký túc xá gọi điện.
Chuông reo rất lâu trước khi bên kia nhấc máy.
Nhưng khi kết nối, anh vẫn im lặng.
Áp lực vô hình từ đầu dây khiến Thời Tuế không tự nhiên thu mình lại: "...Anh có thấy tin nhắn của em không?"
"Thấy rồi."
Thời Tuế ngạc nhiên: "Vậy sao không trả lời em?"
"Em đã thông báo với anh rồi mà."
Giọng anh khó đoán được tâm trạng.
"Em cũng đang xin ý kiến anh mà."
"Ý kiến của anh có quan trọng với em không?" Anh cười nhạt.
Đột nhiên, vài tiếng ho khàn khụ vang lên.
Thời Tuế lo lắng hỏi: "Anh sao vậy? Cảm rồi à?"
Yến Thính Lễ: "Anh muốn em qua đây, ngay bây giờ."
Lo cho tình trạng của anh, cô đắn đo rồi gật đầu: "Ừ, em qua vậy."
Khi đến nơi, có lẽ do thời tiết giao mùa, Yến Thính Lễ thật sự bị sốt nhẹ. Khuôn mặt anh tái hơn thường lệ khiến đôi mắt đen càng thêm sâu thẳm khi nhìn cô.
Thời Tuế pha thuốc cảm đặt trước mặt anh.
"Nếu anh không ốm, chắc em cũng không đến đây nhỉ?"
Cô bình tĩnh giải thích: "Từ khi nhập học tới giờ, mỗi lần các bạn rủ đi chơi em đều từ chối."
"Còn anh thì sao?" Yến Thính Lễ nhìn cô chằm chằm.
"Mấy tuần trước em đều đến mà." Thời Tuế nói, "Em cũng cần không gian cho những việc khác."
Yến Thính Lễ mím môi, đột ngột buông lời: "Đồ nói dối."
"...Gì cơ?"
"Trước khi nhập học, em đã hứa với anh thế nào?"
Thời Tuế chợt nhớ ra cô đã hứa sẽ đến đây mỗi cuối tuần.
Nhưng trong suy nghĩ của cô, đó chỉ là kiểu hứa hẹn xã giao như "lần sau mời anh đi ăn".
Đúng là đã hứa, nhưng luôn có thể thay đổi vì những lý do không tên.
Cô tưởng Yến Thính Lễ cũng nghĩ vậy.
Im lặng hồi lâu, cô mới nói: "Nhưng đôi khi sẽ có những trường hợp đặc biệt."
"Trường hợp đặc biệt," khóe môi Yến Thính Lễ nhếch lên nụ cười lạnh, "là đi shopping với bạn cùng phòng?"
Thời Tuế lại không biết nói gì.
Cô lại cảm nhận được áp lực và sự khó khăn khi giao tiếp với Yến Thính Lễ, mà cô vốn không phải người thích xung đột.
Nhìn đôi môi khô vì sốt của anh, cuối cùng cô nhượng bộ: "Tuần này em sẽ ở cùng anh."
Biểu hiện của Yến Thính Lễ dịu xuống.
Tay anh vuốt nhẹ mái tóc cô, áp sát từng từ nói chậm rãi: "Tuế Tuế, điều em đã hứa với anh nhất định phải thực hiện, hiểu không?"
Thời Tuế mấp máy môi. Lần này, cô thận trọng không vội gật đầu ngay.
Yến Thính Lễ tiếp tục: "Nếu không, anh sẽ không vui đâu."
Cô không biết anh "không vui" sẽ như thế nào.
Nhưng Thời Tuế không thích bị kiểm soát và đe dọa kiểu này, cô lẩm bẩm: "Anh không vui thì sao chứ?"
"Anh không vui," giọng anh trầm xuống, "thì em cũng sẽ không được vui đâu."
"Ví dụ?"
Yến Thính Lễ suy nghĩ giây lát rồi mỉm cười: "Anh có thể khiến em không bước ra khỏi căn hộ này."
Thời Tuế liếc nhìn anh.
Cô hoàn toàn không tin, thậm chí còn nghĩ anh đang sốt cao đến mức ảo giác mới nói ra mấy lời kỳ quặc như vậy.
Nhưng cô cũng không muốn tranh cãi thêm về chuyện này, thấy nước nguội bớt liền đẩy cốc thuốc về phía anh: "Anh uống thuốc đi."
"Tuần này em sẽ ở đây, đợi khi anh hết sốt."
Tuần này qua tuần khác.
Ngoài những lúc bận việc riêng, Thời Tuế không cách nào tránh được việc phải đến căn hộ của anh mỗi cuối tuần.
Một học kỳ sắp kết thúc.
Các bạn cùng phòng đã trải nghiệm đủ thứ thú vị của đời sinh viên tự do, quen biết bạn bè khắp các khoa các câu lạc bộ.
Còn Thời Tuế vẫn như tờ giấy trắng.
Cuộc sống của cô ngoài việc học và những tín chỉ bắt buộc, dường như chỉ còn mỗi Yến Thính Lễ.
Ngày trước, cô luôn mong chờ cuối tuần, giờ lại cảm thấy ái ngại mỗi khi đến.
Đại học trong tưởng tượng của cô đâu phải như thế này.
Nhưng trước mặt Yến Thính Lễ, những lời này cô không thể nói ra.
Tình cảm và sự lưu luyến dành cho anh khiến cô càng không thể đề nghị chấm dứt mối quan hệ.
Cứ thế, học kỳ đầu đại học trôi qua trong chớp mắt.
Cả học kỳ không gặp bố mẹ, Thời Tuế nhớ nhung vô cùng, định về Hàng Châu ngay sau khi thi xong.
Nhưng kế hoạch này đã không thành hiện thực.
Bởi tối hôm thi xong, Yến Thính Lễ đã nhắn tin bảo cô đến căn hộ.
Thời Tuế đặt vé bay sau hai ngày, nghĩ qua đó ở vài hôm cũng không sao nên tối hôm ấy dọn đồ sang.
Không ngờ sáng hôm sau, cô nhận được tin nhắn thông báo hoàn tiền vé máy bay.
Thời Tuế tròn mắt, tưởng mình đang mơ.
Cô tự hoàn vé trong lúc ngủ say hay sao?!
Nhìn khoản phí hoàn vé bị trừ, cô đau cả tim.
Nhưng việc cấp bách là phải đặt vé mới, mà mấy ngày đó đã hết vé từ lâu.
Xác nhận mình không hề hoàn vé, Thời Tuế quay sang lay Yến Thính Lễ dậy.
Anh vốn rất khó chịu khi bị đánh thức, nhưng cô đang quá tức giận nên chẳng buồn kiêng nể.
Nhìn đôi mắt đầy bực bội của anh, cô đưa điện thoại ra: "Vé máy bay của em là anh hoàn đấy hả?"
Yến Thính Lễ nhướng mày thản nhiên, ánh mắt như nói "Ừ thì sao?".
Thấy vậy, ngực Thời Tuế nặng nề phập phồng: "Sao anh tự ý hoàn vé? Giờ em không mua được vé về nữa rồi."
Yến Thính Lễ nói như điều hiển nhiên: "Anh muốn em ở lại cùng anh."
"Nhưng em phải về," giọng cô lạnh băng, "Em đã hứa với mẹ hai hôm nữa sẽ về."
"Hoàn rồi thì thôi."
Thái độ hờ hững của anh khiến Thời Tuế bùng nổ, cao giọng: "Anh có quyền gì tự ý hoàn vé của em?"
Cô tức giận thế, Yến Thính Lễ vẫn làm ngơ.
Anh véo nhẹ má cô, áp sát nói: "Anh vừa bảo rồi, muốn em ở lại cùng anh."
Thời Tuế: "Nhưng em đâu có đồng ý!"
Yến Thính Lễ nghiêng đầu.
Dù không nói, cô vẫn hiểu ý anh.
Đại loại, cô có đồng ý hay không thì với anh cũng chẳng quan trọng.
Anh muốn, anh có được, thế là đủ.
Thời Tuế không nhịn được nữa, xông tới đấm vào người anh, giọng nghẹn ngào: "Anh hoàn vé rồi giờ em không mua được, làm sao về được!"
"Yến Thính Lễ, anh quá đáng quá rồi!" Cô mất kiểm soát, "Em chịu hết nổi rồi, em không muốn tiếp tục—"
Nhưng chưa nói hết câu, miệng cô đã bị anh bịt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng.
Bị bịt miệng, Thời Tuế chỉ ậm ừ không nói được.
Nhưng ngọn lửa trong mắt càng bùng cháy, trừng mắt nhìn lại.
"Suỵt."
Gương mặt Yến Thính Lễ phóng to trước mắt, "Ngoan, đừng nói tiếp."
"Anh vui, sẽ để em về trước Tết."
"Không thì," anh véo mạnh má cô, "Tuế Tuế ở đây đón Tết cùng anh vậy."
Nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm của anh, Thời Tuế cảm thấy lạnh sống lưng.
Câu vừa định thốt ra bị ép nuốt lại.
Có lẽ vì thấy cô đã nhụt chí, Yến Thính Lễ hài lòng.
Tay anh vuốt nhẹ tóc cô: "Như thế mới đúng."
Sự phẫn nộ và uất ức trong lòng Thời Tuế đan xen nhưng không thể bộc phát.
Cô nhìn Yến Thính Lễ bằng ánh mắt xa lạ.
Bỗng thấy hình ảnh "học sinh ngoan" ngày xưa ngày càng mờ nhạt.
Thay vào đó là Yến Thính Lễ bây giờ, khiến cô vừa sợ vừa hoang mang.
Nhưng lòng can đảm chỉ thoáng qua.
Câu "không muốn tiếp tục" cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Năm đó, Yến Thính Lễ giữ cô lại đến tận ba ngày trước Tết, khi Lê Uyên và Thời Dược gọi điện ngày càng nhiều, đến mức cô không biết viện cớ gì nữa thì anh mới mua vé hạng nhất cho cô về.
Nhưng ngày trở lại anh ấn định cũng là mồng bảy tháng Giêng.
Nghĩa là Thời Tuế chỉ được ở Hàng Châu nhiều nhất mười ngày.
Nhưng tất cả sự bất mãn của cô, đều không thể bình đẳng nói ra.
Bởi vì Yến Thính Lễ nhất định sẽ không chấp nhận.
Thời Tuế cảm thấy ngột ngạt như bị ai đó bóp nghẹt hơi thở.
Nhưng ngoài Chu Tú Nghiên ra thì cô chẳng thể tâm sự cùng ai.
Dưới sự nhồi nhét liên tục của bạn rằng "Yến Thính Lễ không phải người bình thường", kết hợp với trải nghiệm thực tế, Thời Tuế cuối cùng cũng nhận thức rõ hơn bộ mặt thật của anh.
Đồng thời, cô cảm thấy hoang mang.
Thời Tuế chắc chắn rằng mỗi lần ở bên Yến Thính Lễ, cô đều có cảm xúc mãnh liệt.
Không nhầm lẫn đâu, cô vẫn thích anh.
Nhưng đồng thời, cô cũng không muốn quá gần anh, nhiều lúc chỉ muốn tránh mặt.
Mang theo tâm trạng mâu thuẫn ấy và tính cách trốn tránh vấn đề, Thời Tuế lần lượt nhượng bộ, bị Yến Thính Lễ cuốn vào mối quan hệ kéo dài đến hết học kỳ I năm hai – lần này, cô đã có ý định chia tay rõ ràng.
Trước kỳ nghỉ đông, Thời Tuế cãi nhau với Yến Thính Lễ, cũng là lần nghiêm trọng nhất từ trước đến nay.
Lần này, cô đã đặt vé máy bay từ rất sớm.
Và nói dối anh về thời gian kết thúc thi, kéo dài thêm vài ngày.
Cô định về Hàng Châu trước khi Yến Thính Lễ kịp gọi đến căn hộ.
Tối hôm thi xong, Thời Tuế thu dọn hành lý trong ký túc xá, định trốn đi vào chiều hôm sau.
Yến Thính Lễ nhắn tin: [Qua căn hộ, ngay bây giờ]
Tim cô đập mạnh, đáp: [Em đang ôn thi]
[Cần anh đến dưới ký túc xá đón không?]
Cuối cùng Thời Tuế vẫn phải đến căn hộ.
Vừa bước vào cửa, cô đã bị Yến Thính Lễ nâng cằm lên.
Ánh mắt anh khó hiểu, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười kỳ lạ: "Mai thi gì?"
Thời Tuế nuốt nước bọt, bịa ra: "Thiết kế nhân vật hoạt hình."
Yến Thính Lễ cúi xuống, giọng đầy nghi hoặc: "Anh xem hệ thống khoa của em, môn này hình như thi hôm nay rồi?"
"Hệ thống?" Cô ngớ người, "Sao anh xem được?"
"Đoán xem."
Trong lúc nói chuyện, Thời Tuế nhận ra nụ cười trên môi anh đã biến mất.
Tim cô đập nhanh: "...Em nhớ nhầm."
"Ồ?"
Yến Thính Lễ đột ngột dùng ngón tay miết mạnh lên môi cô: "Thi cử còn nhớ nhầm, em nhớ được cái gì?"
Thời Tuế cũng khó giải thích. Lời nói dối của cô quá vụng về, ai cũng nhận ra.
Yến Thính Lễ: "Còn đang nghĩ cách lừa anh nữa à?"
Thời Tuế đành nói thật: "Lần này em muốn về sớm."
"Anh đã đồng ý đâu?"
"Sao cứ phải đợi anh đồng ý?" Giọng cô run lên vì tức giận, "Em không có chút tự do nào sao?"
Yến Thính Lễ ngạc nhiên: "Không phải em nói đi học sẽ ở bên anh nhiều hơn sao?"
Thời Tuế lại nhớ đến những lời hứa bừa ngày trước.
Giờ bị Yến Thính Lễ nhắc lại từng li từng tí.
Mọi lời cô nói, anh đều coi là thật và bắt cô thực hiện.
"Nhưng em hối hận rồi!" Thời Tuế bùng nổ, "Em không muốn anh muốn gì được nấy, không có chút không gian riêng!"
"Chúng ta đâu có quan hệ gì, sao anh cứ phải quản em như vậy?"
Câu nói vừa thốt ra.
Cả căn phòng như đóng băng.
"Chúng ta không có quan hệ?" Yến Thính Lễ hỏi lại.
Đột nhiên, tay anh siết mạnh vào eo cô, di chuyển vô định hướng, "Em sẽ làm chuyện này nhiều lần với người không quan hệ?"
"Vừa muốn ngủ với anh, vừa không muốn bị quản," anh cười khẽ, "Có chuyện tốt thế sao?"
"Tuế Tuế." Anh cắn nhẹ vào tai cô, giọng lạnh băng, "Giờ nói muốn đi thì hơi muộn rồi."
Lúc đó, Thời Tuế chưa hiểu ý nghĩa câu "hơi muộn".
Cô chỉ căm ghét việc anh lại ép cô ở lại căn hộ.
Không ngừng đòi hỏi khiến cô rối bời.
Mãi đến ba ngày trước Tết, anh mới cho cô về.
Thời Tuế trở về trong im lặng.
Lần này, cô quyết tâm không để Yến Thính Lễ điều khiển nữa, không phải anh nói gì nghe nấy, và kiên quyết đợi đến khi khai giảng mới quay lại.
Kỳ lạ là lần này Yến Thính Lễ cũng không ép cô phải về trước mồng bảy.
Thậm chí sau khi khai giảng, khi khoa cô tổ chức chuyến đi thực tế nửa tháng, Thời Tuế lẳng lặng đi mà không báo, anh cũng không liên lạc.
Trong lòng cô vừa ngạc nhiên vừa kỳ lạ, xen lẫn chút chua xót, tưởng rằng mối quan hệ đã chấm dứt.
Cho đến trước ngày học môn tự chọn, Thời Tuế nhận được tin nhắn của Yến Thính Lễ: [Mai gặp]
Môn tự chọn "Lịch sử Mỹ thuật phương Tây".
Thời Tuế đối mặt với ánh mắt anh.
Từ đó, cô rơi vào cái lưới dày đặc hơn mà Yến Thính Lễ đã giăng sẵn.
Bình luận về “Chương 15: NT - Đại Học (2)”
Đăng nhập để bình luận