Thời Tuế muốn rời xa cậu, chỉ là sợ hãi không dám nói ra.
Sự thật này Yến Thính Lễ đã nhận ra từ lâu.
Không phải chủ quan suy diễn, mà dựa trên bằng chứng khách quan.
Cả kệ sách tâm lý học, sách về ngôn ngữ cơ thể đều mách bảo cậu – Thời Tuế muốn trốn chạy.
Yến Thính Lễ không biết mình đang cảm thấy gì.
Bởi không từ ngữ nào đủ đơn giản để diễn tả, vốn từ nghèo nàn của cậu càng không đủ để giãi bày cùng cô.
Nhưng nếu phải miêu tả thì mỗi lần thấy Thời Tuế né tránh, từng cử chỉ nhỏ muốn rời xa cậu, não bộ cậu như CPU quá tải, ngập tràn mã code như sắp nổ tung.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, ý thức cậu chỉ còn những dòng chữ sắc lẹm:
"Bịt miệng Thời Tuế lại."
"Nhốt cô ấy vào."
"Uốn nắn cô ấy, khiến cô ấy nghiện mày."
"Để Thời Tuế không dám bỏ đi nữa."
Những suy nghĩ cực đoan ấy giày vò tâm trí cậu.
Yến Thính Lễ cố gắng suy nghĩ bình thường.
Ngoài giam cầm thì mối quan hệ nào giữa nam nữ là bền chặt nhất?
Yêu đương.
Hôn nhân.
Con cái.
Đó là những khái niệm "ổn định" cậu hiểu được.
Nhưng Yến Tắc Thành và Tống Khiết đã kết hôn, có con, thậm chí còn ràng buộc bởi quan hệ gia tộc – vẫn không ngăn họ sống riêng.
Trên đời này, chẳng có mối quan hệ nào thực sự bền vững, cậu lạnh lùng nghĩ.
Nhưng Yến Thính Lễ vẫn muốn thử – cho Thời Tuế yêu cậu.
Bởi ý nghĩ vừa lóe lên, tim cậu đã run lên như bị điện giật.
Một cảm giác kỳ lạ.
Không hề khó chịu, ngược lại khiến cậu phấn khích.
Cậu suy nghĩ rất lâu về thời điểm thích hợp.
Quyết định sẽ nói trên giường – lúc Thời Tuế dễ bị dụ dỗ hoặc đe dọa nhất.
Yêu cầu của cậu, cô không được phép từ chối.
Nhưng Chu Tú Nghiên đáng ghét kia, sao dám kể chuyện xấu nhà họ Yến cho Thời Tuế?
Sao cô dám bắt cậu xin lỗi Tống Khiết?
Yến Thính Lễ rất không vui.
Cậu vốn là sản phẩm của vũng bùn hôi thối, đã lỡ biết rồi thì cùng nhau chìm xuống đi.
Cậu yêu cầu cô yêu cậu.
Nhưng Thời Tuế dám từ chối.
Khoảnh khắc ấy, không chỉ Tô Diệp, cậu muốn cả thế giới biết mối quan hệ của họ.
Họ đã ngủ cùng nhau bao lần, mọi nốt ruồi, từng centimet làn da cô, cậu đều thuộc hơn bất kỳ ai.
Không ai thân thiết hơn họ.
Thời Tuế buộc phải yêu cậu.
Cuối cùng cô vẫn không dám cự tuyệt.
Chỉ vì sợ hãi mà thôi.
Yến Thính Lễ hài lòng, nhưng vẫn bực bội.
Ngay cả cậu cũng không phân biệt nổi mình muốn gì.
Nhưng giữa họ vốn dĩ như thế, có được là đủ, không cần mong cầu gì thêm.
Thời Tuế là kẻ lừa dối ham ve vãn.
Trước khi gặp cậu, cô đã từng ở nhà người khác.
Có một "anh hàng xóm" nào đó, có những năm tháng cậu không hề hay biết.
Cô còn dám bênh vực Phương Hoành Cảnh.
Tại sao?
Tại sao vị trí của cậu không phải duy nhất?
Yến Thính Lễ rất không vui.
Cậu dùng rượu vang mở miệng cô, rót đầy cơ thể cô – đó là hình phạt cho kẻ dối trá.
"Hôm nay là ngày đầu tiên của chúng ta."
Ngày đầu tiên, con số đẹp đẽ.
Những gì trước đây không tính, ký ức với Phương Hoành Cảnh càng vô nghĩa.
Như format lại ổ cứng, xóa sạch mọi dữ liệu.
Chỉ có cậu và cô là thật.
Yến Thính Lễ muốn Thời Tuế vĩnh viễn quấn quýt bên mình.
Họ đã yêu nhau rồi.
Bước tiếp theo chính là kết hôn.
Yến Thính Lễ cảm thấy háo hức, nhưng luật pháp trong nước quy định tuổi kết hôn thật phiền phức.
Còn Thời Tuế – tại sao cô lại không chịu cưới?
Cậu có rất nhiều tiền.
Cậu còn đẹp trai, có thể khiến cô thỏa mãn trên giường.
Thậm chí không cần cô hy sinh gì, chỉ cần cho cậu chút tình yêu thôi.
Cậu nói sẽ giết hết những đứa con của Yến Tắc Thành – không phải lời đùa. Cậu quen giải quyết tận gốc những kẻ cướp đồ của mình, kể cả bào thai.
Nhưng Tuế Tuế của cậu trông sợ hãi quá. Ha, cô vốn yếu đuối và đáng thương mà.
Nhưng dù vậy, sao cô vẫn miễn cưỡng đến thế khi ở bên cậu mãi mãi?
Từ bối rối, Yến Thính Lễ chuyển sang tức giận – Thời Tuế chắc chắn không yêu cậu.
Nhưng không sao, cậu sẽ dùng mọi thủ đoạn ép cô đồng ý.
Vĩnh viễn.
Một từ thật mỹ miều.
Cuối cùng Tuế Tuế cũng nói "ở bên nhau mãi mãi" với cậu.
Đôi mắt cô lấp lánh nỗi sợ, sự rụt rè, và sâu hơn là ánh lên vẻ áy náy – sau này khi ngẫm lại, Yến Thính Lễ không hiểu sao mình không nhận ra?
Rõ ràng Thời Tuế là kẻ dối trá, cô đã có quá nhiều tiền lệ.
Nhưng cậu đã quá vui mừng.
Hoặc có lẽ.
Cậu đã đánh mất khả năng phán đoán cơ bản.
Như kẻ lữ hành khát nước giữa sa mạc đột nhiên thấy ốc đảo.
Quên mất có thể cướp đoạt.
Mà chọn cách đổi bằng tất cả những gì mình có.
Yến Thính Lễ không thừa nhận mình tự lừa dối bản thân.
Nếu Thời Tuế có thể cho cậu nhiều tình yêu.
Nhiều như Yến Tùng Cẩn có được, không, một nửa cũng được, cậu có thể nghe theo cô một chút.
Cậu còn phát hiện, Thời Tuế không thể cự tuyệt khi cậu tỏ ra yếu đuối.
Điều này khiến cậu không nhịn được bật cười.
Nếu cứ giả vờ yếu đuối cũng không sao.
Cô tuy hay tự cho mình thông minh, nhưng lại ngây thơ quá mức, còn có điểm chết là dễ mềm lòng.
Yến Thính Lễ chỉ từng xem cảnh làng quê qua phim tài liệu với tư cách kẻ đứng trên phán xét cơ cấu kinh tế.
Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân tới nơi như thế.
Nhưng mùa hè ở thị trấn nhỏ lại là khoảng thời gian duy nhất cậu cảm thấy gần với hai chữ "hạnh phúc".
Ngôi nhà cũ kỹ tưởng sập bất cứ lúc nào, cái nóng không điều hòa, đêm đầy muỗi, tấm phản cứng đau lưng – đều trở nên không quan trọng.
Hóa ra cậu không quan tâm ở đâu.
Miễn bên cạnh có Thời Tuế.
Và Thời Tuế đang yêu cậu.
Nhưng tất cả hạnh phúc giả tạo ấy càng khiến cho sự lừa dối và phản bội sau này của Thời Tuế thêm đáng ghét.
Cậu đã cố gắng phớt lờ mọi dấu hiệu bất thường, biến mình thành thằng ngốc đáng chê cười nhưng vẫn không nhận được chút thương hại nào từ cô.
Thời Tuế kiên quyết, khẩn trương rời xa cậu không một lần ngoái lại.
Dù là người nhút nhát yếu đuối, nhưng để thoát khỏi cậu, cô sẵn sàng một mình sang tận bên kia đại dương.
Cậu chẳng là gì cả.
Không ai yêu cậu.
Mưa London tạt xiên vào người, ẩm ướt và lạnh lẽo, nước nhỏ giọt không ngừng.
Lồng ngực trống rỗng như bị khoét mất một mảng lớn.
Cuộc đời cậu chưa từng có ngày nắng đẹp.
Năm đầu tìm kiếm Thời Tuế.
Yến Thính Lễ muốn chất vấn, trừng phạt cô.
Năm thứ hai tìm kiếm Thời Tuế.
Yến Thính Lễ muốn tha thứ, hôn lên môi cô.
Năm thứ ba tìm kiếm Thời Tuế.
Yến Thính Lễ hận cô, muốn bóp cổ cô.
Không có cậu, cuộc sống của cô vẫn bình thường.
Cô kết thêm nhiều bạn mới, học thêm nhiều kỹ năng, thậm chí còn hẹn hò với người đàn ông khác.
Rốt cuộc cậu là cái gì?
Yến Thính Lễ ngày đêm suy nghĩ điều này.
Đầu óc nghĩ, cơ thể càng thèm khát hơn.
Công ty chuẩn bị lên sàn, hàng đống việc chất chồng.
Cậu không phải cỗ máy, không thể hoạt động không ngừng.
Nhưng vẫn bị những cảm xúc đen tối cuốn lấy, ngày đêm theo dõi cô.
Nhìn gương mặt cô, ham muốn lại có lối thoát.
Cậu phấn khích và bệnh hoạn tưởng tượng cảnh gặp lại.
Như nghiện.
Hết lần này đến lần khác suy diễn mọi khả năng.
Cậu mua nhà ở Los Angeles.
Nếu cô thích nước Mỹ tự do, vậy thì cậu sẽ thích hơn.
Yến Thính Lễ vừa nghĩ vừa cười, đến khi đầu đau như búa bổ, ngày hôm sau lại bận rộn với công việc.
Thời Tuế sẽ hôn người đàn ông khác.
Yến Thính Lễ muốn cùng họ chết chung – Thời Tuế không thuộc về cậu, vậy thì cùng chết.
Nhưng.
Không được.
Tuế Tuế xinh đẹp của cậu không thể bị xe đâm nát.
Nếu chết cùng thì phải nguyên vẹn chôn cùng cậu. Còn gã đàn ông bẩn thỉu kia không được chết chung, Yến Thính Lễ nghĩ.
Cuối cùng Thời Tuế cũng về nước.
Cô vẫn ngây thơ lãng mạn như vậy, vô cùng phấn khích vì sắp được về nước.
Cười đẹp quá, muốn làm tình với cô.
Xuất tinh lên mặt cô. Lúc đó cô còn cười được không?
Ba năm qua, Yến Thính Lễ từng nghĩ đến việc phẫu thuật. Đợi cô về, sẽ có con.
Yêu, cưới, sinh con, một quy trình không thể thiếu bước nào.
Tuế Tuế lương thiện của cậu sẽ không nỡ bỏ con.
Cô chỉ tàn nhẫn với cậu thôi.
Tiếc là không được.
Cậu ghét trẻ con, càng ghét thêm người chia sẻ Thời Tuế.
Con của Yến Tắc Thành cậu có thể giết.
Nhưng giết con mình, Tuế Tuế chắc chắn giận.
Vậy chỉ còn cách kết hôn.
Cậu đợi Thời Tuế trở về, như cừu sắp sa bẫy.
Thời Tuế vẫn ghét cậu.
Nhưng không sao.
Cậu cũng không thích cô, cậu hận cô.
Sự ghét bỏ của cô không thay đổi được kết cục – Thời Tuế chỉ có thể cưới cậu.
Cậu muốn cô vĩnh viễn gắn với mình trước gia đình, bạn bè, đồng nghiệp.
Sống chung nhà, chết chung mồ.
Đó là sự trả thù của cậu.
Thời Tuế bất lực, không còn đường lui, chỉ còn cách chống cự yếu ớt.
Trong tay cậu, cô đã là con rối dễ bảo.
Rõ ràng cậu hận cô.
Sao cậu không cảm thấy vui chút nào?
Lồng ngực trống rỗng.
Như hố đen không bao giờ lấp đầy.
"Tôi sẽ không bao giờ chủ động đến với anh."
Yến Thính Lễ nhận được câu trả lời đó từ Thời Tuế.
Đầu óc cậu như cỗ máy không thể vận hành.
Chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất:
Nhốt cô lại nhốt cô lại nhốt cô lại.
Nhưng chết tiệt.
Cậu vẫn thất bại.
Tại sao Tuế Tuế bị bắn vì cậu?
Tại sao Yến Tắc Thành, Theodore lại đáng chết như vậy?
Ngay khi cậu sắp cưới được cô.
Máu đỏ chảy không ngừng xé toạc màng mắt.
Yến Thính Lễ không dám đòi hỏi gì nữa.
Chỉ cần Thời Tuế sống.
Người mệnh tốt như cô sao lại gặp chuyện này?
Có phải vì bị cậu liên lụy không?
Cậu phải làm sao?
Tại sao người chết không phải là cậu?
Yến Thính Lễ làm nhiều giao dịch độc ác với Chúa, chỉ cần Thời Tuế tỉnh lại.
Nhưng khi cô tỉnh, cậu vẫn không thể buông tay.
Cậu vốn là kẻ tham lam.
Nếu có báo ứng thì cứ trút lên đầu cậu đi.
Cậu không thể buông Thời Tuế.
Không ai cứu cậu, chỉ có Thời Tuế.
Cô yêu cậu. Thế giới này, chỉ có cô yêu cậu.
Và cậu cũng chỉ yêu cô.
Bản tính khó dời.
Nhưng chỉ cần Tuế Tuế ở bên, Yến Thính Lễ tự nguyện trao dây cương ấy.
Kìm nén bản năng để cô đeo vòng cổ, nếu làm chó có thể giữ cô, vậy thì cứ giả vờ.
Ban đầu cậu định giả vờ cả đời vì cô.
Sau này cậu muốn sống như vậy cả đời.
Cô có thể tùy ý sử dụng cơ thể cậu, lợi dụng mọi thứ của cậu.
Nhưng đừng rời xa cậu.
Yến Thính Lễ biết mình hèn mạt không giới hạn.
Nhưng nếu có thể giữ cô, cậu sẵn sàng.
Tình yêu của Thời Tuế khiến cậu nghiện.
Cậu yêu cô.
Yêu căn nhà của cô.
Muốn có một tổ ấm với cô.
Cuối cùng, họ cũng có một mái nhà.
Yến Thính Lễ giờ rất hạnh phúc.
Bình luận về “Chương 17: NT - Góc Nhìn Của Yến Thính Lễ (2)”
Đăng nhập để bình luận