Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 28: Tai Nạn

Ngày hôm sau, Hạ Du mặc lại bộ đồ lướt sóng lần trước và cùng Hứa Bạch Nghiên lướt sóng thêm lần nữa. Lần này họ đi ra chỗ sâu hơn và tận hưởng trọn vẹn hơn.

Khoảng chập tối, sau khi vui vẻ trở về từ biển, cả hai cùng nhau ăn tối rồi lái xe về chỗ ở.

Khi xe dừng trước cửa nhà trọ của Hạ Du, Hứa Bạch Nghiên đi vòng ra cốp xe, lấy ra một chiếc ván lướt đường và một chiếc ba lô vuông vắn đưa cho cô.

Hạ Du ngẩn ra: “Đây là…”

“Tặng em. Sau này chơi lướt đường có thể dùng tấm ván này.”

Chiếc ván được bọc xung quanh, rõ ràng là còn mới, chưa từng được sử dụng. Hạ Du vội xua tay: “Em muốn chơi thì mượn của mọi người là được rồi, không cần phải tặng riêng cho em một cái đâu.”

“Mỗi lần đều phải mượn phiền phức lắm. Có ván của mình thì có thể luyện tập bất cứ lúc nào.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết.” Hứa Bạch Nghiên kiên quyết nhét món đồ vào tay cô: “Cứ xem như là lễ bái sư đi. Đương nhiên em coi nó là quà bạn trai tặng cũng được.”

Hạ Du ôm lấy tấm ván ngước nhìn anh. Lồng ngực cô như được lấp đầy bằng một loại nước đường ấm áp ngọt ngào: “Huấn luyện viên, cảm ơn anh…”

Hứa Bạch Nghiên chợt bật cười: “Hạ Du, em vẫn luôn gọi anh như thế à?”

“Hả?”

“Huấn luyện viên.”

“…Nhưng anh đúng là huấn luyện viên mà.”

“Nhưng bây giờ em vẫn gọi như vậy, đôi khi khiến anh cảm thấy vi phạm nguyên tắc dạy lướt sóng.”

Hạ Du ngập ngừng: “Ý anh là gì?”

“Thầy giáo và học sinh không hợp yêu đương.”

Hạ Du bỗng thấy lúng túng: “Vậy… em nên gọi anh là gì?”

“Tên.”

Hạ Du ngẩn người. Đến lúc này, cô mới nhận ra mình hình như chưa bao giờ gọi tên anh nên cảm thấy có chút xa lạ.

“Hứa Bạch Nghiên?” Cô thăm dò gọi.

Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên khẽ cụp xuống. Anh thấy tên mình được thốt ra từ miệng cô thật dễ nghe: “Sau này cứ gọi như vậy đi.”

“Ồ…”

“Cả cái này nữa, bên trong là bộ đồ bảo hộ.” Hứa Bạch Nghiên đưa chiếc túi vuông cho cô: “Em vẫn là người mới, sau này mỗi lần chơi nhớ đeo đồ bảo hộ vào.”

Hạ Du gật đầu.

Hứa Bạch Nghiên nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Được rồi, về đi, nghỉ ngơi thật tốt.”

“Vâng.”

Về đến phòng, Hạ Du tháo lớp bọc trên tấm ván và bộ đồ bảo hộ ra. Sau khi đã chơi lướt đường vài lần, cô cũng đã tìm hiểu giá của loại ván này trên mạng, nghĩ rằng sau này về cô cũng sẽ mua một cái để chơi.

Nhưng những tấm ván cô thấy trên mạng rõ ràng không đẹp bằng chiếc mà Hứa Bạch Nghiên tặng. Đây là một chiếc ván lướt đường hợp tác giữa Carver và Lost, mặt dưới có màu vàng chanh rực rỡ rất bắt mắt.

Hơn nữa nó còn là một mẫu đã ngừng sản xuất.

Anh ấy mua ở đâu nhỉ? Chắc hẳn rất đắt…

Hạ Du thầm nghĩ lần sau cô phải chọn một món quà thật tốt để đáp lại.

Sau một lúc loay hoay, Hạ Du thử dùng ván ngay trong phòng. Cảm giác lướt rất tốt!

Cô lập tức gửi tin nhắn cho Hứa Bạch Nghiên: 【Em thử rồi, cảm giác rất tốt [cảm ơn sếp]】

Hứa Bạch Nghiên không trả lời ngay, có lẽ anh vẫn đang lái xe. Hạ Du cũng không vội, đi vào phòng tắm rửa. Khi cô ra ngoài, anh đã nhắn tin lại.

Huấn luyện viên lạnh lùng: 【Trong phòng cũng thử được à? Ngày mai anh đưa em đến sân tập nhé】

Phản ứng đầu tiên của Hạ Du là đồng ý, nhưng một ý nghĩ chợt lóe lên, cô nhớ ra một chuyện quan trọng hơn.

【Ngày mai không được, bạn em đến Hải Thành rồi】

Huấn luyện viên lạnh lùng: 【Bạn em?】

Hạ Du: 【Bạn cùng phòng ở đại học, cô ấy đến chơi. Em xin chị kk nghỉ phép rồi, ngày mai sẽ đi đón cô ấy ở sân bay】

Huấn luyện viên lạnh lùng: 【Em có bằng lái xe không?】

Hạ Du không hiểu tại sao anh lại hỏi vậy nên trả lời: 【Em chưa thi. Sao thế ạ?】

Huấn luyện viên lạnh lùng: 【Không có gì. Đáng lẽ muốn lái xe về lại để ngày mai em có thể dùng】

Hạ Du vội vàng gõ: 【Em đi taxi là được rồi】

Huấn luyện viên lạnh lùng: 【Ngày mai anh qua đón em, đưa em đi sân bay đón người nhé. Nếu bạn em không phiền】

Lâm Oánh chắc chắn sẽ không phiền chuyện này, vì cô ấy đã rất mong được gặp Hứa Bạch Nghiên rồi. Nhưng Hạ Du vốn là người không thích làm phiền người khác, ngay cả khi Hứa Bạch Nghiên bây giờ đã là bạn trai trên danh nghĩa của cô.

Vì vậy, sau một lúc cân nhắc, cô vẫn trả lời: 【Sân bay không xa, em tự đi là được rồi】

Đối phương im lặng vài phút, rồi một tin nhắn hiện lên: 【Hạ Du, em đang khách sáo với anh đấy à?】

.

Vì Lâm Oánh đến, Hạ Du đã xin kk nghỉ trước ba ngày, cô muốn dùng khoảng thời gian này để cùng bạn thân đi chơi ở Hải Thành.

Ngày hôm sau cô thức dậy lúc 8 giờ sáng. Đúng lúc này, Lâm Oánh vừa lên máy bay, còn 3 tiếng nữa mới đến Hải Thành.

Hạ Du tranh thủ giặt ga trải giường, dọn dẹp phòng ốc, sắp xếp quần áo. Sau khi bận rộn suốt một tiếng rưỡi, cô vội thay đồ rồi đi xuống nhà.

Vừa bước ra khỏi nhà trọ, cô thấy xe của Hứa Bạch Nghiên đã đợi sẵn ở đó. Lời từ chối tối qua của cô đã bị anh phủ nhận, cuối cùng anh vẫn xuất hiện ở đây.

Thật lòng mà nói, Hạ Du nhận ra trong lòng mình rất vui khi thấy anh đến. Cô không muốn làm phiền người khác, nhưng nếu người đó không ngại phiền phức mà vẫn đến tìm cô thì đó lại là một điều đáng mừng.

“Bữa sáng.” Bước lên xe, Hứa Bạch Nghiên đưa cho cô một túi đồ ăn.

Hạ Du ngạc nhiên: “Sao anh biết em chưa ăn?”

“Sáng em nói đang dọn phòng, đoán là em cũng sẽ quên ăn thôi.”

“Vì em hơi hào hứng… nên quả thật quên mất.”

Hứa Bạch Nghiên nhấn ga, lái xe về phía sân bay: “Đây là bạn thân của em?”

“Vâng, là bạn thân nhất.”

“Vậy còn Tống Dư An?”

Anh nói một cách nhẹ nhàng, cứ như chỉ tiện miệng hỏi vậy. Nhưng cái tên đó, xét theo mối quan hệ hiện tại của họ thì có chút tế nhị, trả lời thế nào là cả một vấn đề.

Thế nhưng Hạ Du không muốn lừa dối, liền thành thật nói: “Anh ấy… cũng là bạn tốt.”

“Trước đây em nói anh ấy là hàng xóm lớn lên cùng nhau?”

Hạ Du cắn một miếng bánh mì sandwich: “Vâng, lúc đó em mới về sống với bố mẹ, chưa quen môi trường, mối quan hệ với anh chị cũng không tốt lắm. Anh ấy ở đối diện nhà em, lại học cùng trường nên đã luôn đưa đón em đi học.”

Hứa Bạch Nghiên nhớ lại chuyện cô từng kể khi nấu ăn ở nhà anh rằng hồi nhỏ cô sống với ông bà. Vậy thì anh đã có thể xâu chuỗi mọi chuyện trong đầu: cô và bố mẹ từ nhỏ đã xa cách, và vì hoàn cảnh đó, cô đã dựa dẫm vào một người khác.

Hứa Bạch Nghiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Vì quá khứ của cô, và vì trong khoảng thời gian đó, người xuất hiện bên cạnh cô lại là một người khác.

Thấy anh không nói gì thêm, Hạ Du nói bổ sung: “Nhưng sau này bọn em cũng chỉ là bạn thôi.”

“Ừm, anh biết.”

Anh bình thản đáp lại, Hạ Du chợt thấy mình nói thêm câu đó có vẻ hơi vội vàng, cứ như sợ anh hiểu lầm vậy.

Cô hắng giọng, không nói gì nữa, từ từ ăn hết cái bánh sandwich mà anh mang đến.

Đến sân bay, còn vài phút nữa máy bay của Lâm Oánh mới hạ cánh. Hứa Bạch Nghiên bảo Hạ Du đợi ở cửa ra, còn anh thì đi mua cà phê cho họ.

Hạ Du đợi khoảng hơn 20 phút mới thấy bóng dáng Lâm Oánh đi ra. Một tháng không gặp, cảm giác nhớ nhung đến lạ thường. Hạ Du giơ tay mạnh mẽ vẫy chào, còn Lâm Oánh thì kéo vali khổng lồ chạy đến rồi ôm chầm lấy cô.

“Cuối cùng cũng đến rồi! Vui quá là vui!” Lâm Oánh ôm một hồi rồi buông cô ra: “Vừa xuống máy bay nóng chết đi được, đây có phải là sự nhiệt tình của Hải Thành không vậy!!!”

“Ừ, hôm nay nhiệt độ đặc biệt cao.”

“Oa! Thật phấn khích!” Lâm Oánh nói xong, đảo mắt nhìn xung quanh: “Mà này, bạn trai cậu đâu? Không phải cậu nói hôm nay huấn luyện viên đẹp trai sẽ đến làm tài xế sao?”

Bạn trai… nghe lạ quá. Hạ Du hơi ngại ngùng: “Anh ấy vừa nói đi mua cà phê cho bọn mình rồi, chắc sắp quay lại đấy.”

Từ khi biết tên Hứa Bạch Nghiên, Lâm Oánh đã lên mạng tìm kiếm thông tin của anh. Có vài tin tức và chuyện phiếm, nhưng ảnh thì rất hiếm, còn video thì hầu hết không nhìn rõ mặt. Vậy nên hai ngày nay cô cứ giục Hạ Du lén chụp cho cô xem một tấm nhưng không lần nào thành công.

“Hai người đã ở bên nhau rồi mà, không chụp ảnh chung sao?” Tối qua Lâm Oánh còn hỏi câu này.

Hạ Du không phải người quá vô tư hay hay bám người nên cô quả thật chưa từng đề nghị chụp ảnh chung. Cô chỉ có thể trả lời qua loa là “để lần sau vậy”.

Hai người đứng đó luyên thuyên trò chuyện một lúc, đột nhiên ánh mắt Lâm Oánh dừng lại, nhìn chằm chằm phía sau Hạ Du: “Đây là anh ấy đúng không!”

Hạ Du quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Lâm Oánh, quả nhiên thấy Hứa Bạch Nghiên đang bước về phía họ: “Sao cậu nhận ra thế?”

Lâm Oánh: “Trời ơi… Tớ chưa thấy mặt anh ấy thì làm sao mà nhận ra được. Nhưng mà người này đẹp trai chết đi được, trong cả sân bay này thì khả năng cao nhất là anh ấy.”

Hôm nay Hứa Bạch Nghiên mặc áo phông trắng và quần đen giống như phong cách thường ngày của anh, không có gì đặc biệt. Nhưng chiều cao và vóc dáng của anh nổi bật như một cái giá treo đồ vậy, giữa dòng người qua lại, anh chắc chắn không phải là người dễ bị bỏ qua.

“Ừm… đúng là anh ấy rồi.”

“Thế thì cậu mau giới thiệu đi chứ.”

Khi anh đi đến gần, Hạ Du rõ ràng cảm nhận được Lâm Oánh đã thu mình lại và trở nên e dè. Bị Lâm Oánh làm cho cũng hơi căng thẳng, Hạ Du nói với Hứa Bạch Nghiên đang bước đến: “Ờ… bạn em đến rồi, đây là Lâm Oánh, bạn cùng phòng đại học của em.”

Hứa Bạch Nghiên nhìn Lâm Oánh, khẽ gật đầu: “Chào em, Hứa Bạch Nghiên.”

Lâm Oánh đứng nghiêm, vội vàng nói: “Chào anh, chào anh.”

Hứa Bạch Nghiên đưa cà phê ra: “Cà phê Americano và cà phê latte, em uống loại nào?”

“Em uống latte, cảm ơn anh ạ.”

“Không có gì.”

Tổng cộng có ba ly cà phê. Sau khi Lâm Oánh cầm một ly, Hứa Bạch Nghiên đưa hai ly còn lại cho Hạ Du. Anh tự mình nhận lấy chiếc vali lớn của Lâm Oánh và đi trước, để lại không gian cho hai cô gái nói chuyện.

“Đẹp trai quá, nhìn gần thế này còn đẹp hơn nữa.” Lâm Oánh ghé tai Hạ Du thủ thỉ, giơ ngón cái lên.

Hạ Du thầm lặng bẻ ngón cái của cô ấy xuống rồi thì thầm: “Dừng ngay việc đánh giá lại.”

“Này, hai người đã tiến triển đến đâu rồi? Thôi, để về rồi nói, cậu phải kể chi tiết cho tớ nghe!”

“…Được.”

Thế nhưng Lâm Oánh chỉ nhịn được hai giây. 

Chuyện về rồi nói? Không có đâu! 

“Cậu kể tớ nghe lần đầu tiên hai người hôn nhau lúc nào đi, hôn trai đẹp thì có cảm giác gì?”

“…Không phải bảo về rồi kể sao?”

“Thế có thể tiết lộ một chút không, cậu và anh ấy đã ‘ấy ấy’ chưa?”

“Ấy ấy” cái gì cơ?!

Khóe miệng Hạ Du co giật, mặt đỏ bừng: “Lâm Oánh!”

“Tiết lộ một chút thôi mà.”

“Chưa! Cấm hỏi nữa!”

“Hai em lên xe trước đi, anh cất hành lý đã.” Khi đến garage, Hứa Bạch Nghiên quay lại nói với hai cô gái.

Nói xong, anh thấy má Hạ Du đỏ bừng, thấy anh nhìn sang thì ánh mắt lại né tránh.

“Sao thế?”

“À… Không, không có gì đâu!” Hạ Du lập tức kéo Lâm Oánh vào ngồi ở ghế sau.

Vài phút sau, xe lăn bánh ra khỏi sân bay. Hạ Du vừa nãy đã ngồi thẳng vào ghế sau cùng Lâm Oánh, vậy nên bây giờ Hứa Bạch Nghiên thực sự trở thành tài xế. Hai hành khách ngồi cạnh nhau ở ghế sau im lặng như tờ.

Nhưng có lẽ vì quá im lặng, Hứa Bạch Nghiên nhìn qua gương chiếu hậu, bắt đầu một cuộc trò chuyện.

“Hai ngày này hai em định đi đâu chơi?”

Hạ Du: “Đầu tiên bọn em sẽ về nghỉ ngơi một chút, sau đó đi dạo phố cổ, ăn vài món ngon. Ngày mai thì sẽ đi quanh đảo…”

“Lái xe tự túc à?”

“Vâng, Lâm Oánh có bằng lái xe.”

“Đã thuê xe chưa?”

Hạ Du nhìn Lâm Oánh, cô ấy lắc đầu: “Em muốn đến xem rồi mới quyết định thuê loại nào.”

Hứa Bạch Nghiên: “Nếu không ngại thì dùng xe của tôi đi. Lát nữa tôi sẽ để xe lại nhà trọ, hai em có thể dùng mấy ngày này.”

“Ngại chết đi được!” Lâm Oánh lập tức hào hứng, suýt nữa thì không giữ được bình tĩnh: “Ý, ý em là, xe của anh đắt quá, em sợ làm hỏng!”

“Không sao, có bảo hiểm rồi.”

“…Thật sự tiện không ạ?”

“Ừ, tiện.”

Mắt Lâm Oánh lấp lánh như sao: “Vậy thì cảm ơn anh nhiều lắm. Anh thật tốt bụng, chẳng trách Hạ Du nhà em lại thích anh thế!”

Mắt Hạ Du trợn tròn, kinh ngạc vô cùng.

Hứa Bạch Nghiên ở phía trước khẽ cười một chút: “Ồ, thế à, cô ấy kể với em như vậy?”

Lâm Oánh: “Đương nhiên rồi… Ừm!”

Hạ Du phớt lờ vẻ mặt méo mó của Lâm Oánh, cô lặng lẽ thu tay về sau khi đã nhéo đùi cô ấy một cái. Cô cười gượng: “Cà phê này ngon ghê. Lâm Oánh, cậu uống nhiều vào!”

Lâm Oánh hít một hơi thật sâu: “Hahaha, được, được thôi.”

Một tiếng cười khẽ lại vang lên từ phía trước. Hạ Du ngại ngùng không dám nhìn lên, cúi đầu chăm chú uống hết ly cà phê.

Uống cạn ly cà phê thì cũng đến nhà trọ. Hứa Bạch Nghiên lấy hành lý ra, giúp mang lên đến cửa phòng họ. Anh không vào trong, đặt vali xuống rồi quay người định xuống lầu.

Lâm Oánh đẩy Hạ Du mấy cái: “Người ta đi rồi kìa, không tiễn sao?”

“Biết rồi…”

Trong sân nhà trọ, dì quản lý đang phơi chăn, thấy Hứa Bạch Nghiên và Hạ Du cùng nhau đi từ trên lầu xuống, liền giơ tay chào.

“A Nghiên, lại đưa Hạ Du về à.”

Từ “lại” này thật là tinh ý. Hứa Bạch Nghiên cười nhẹ, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Dì ơi, lại giặt chăn à.”

Dì quản lý: “Đúng vậy, hôm qua con mèo nhỏ trèo lên giường, còn tè dầm nữa, tức chết dì mà. Này, hai đứa vừa về đã lại muốn đi đâu à?”

“Không, chỉ ra đến cửa thôi.”

“Ồ~”

Dì quản lý hiểu rồi, đưa đi đón về thế này thì chẳng phải là cặp đôi sao. Ôi, tuổi trẻ thật tốt mà.

Hạ Du cảm thấy không thoải mái trước ánh mắt của dì, cô kéo áo Hứa Bạch Nghiên rồi rảo bước nhanh hơn về phía cổng.

Đi đến dưới bóng cây ngoài cổng, Hạ Du mới nói: “Để xe ở đây, anh về bằng cách nào?”

Hứa Bạch Nghiên: “Bắt taxi là được rồi.”

“Ồ… Vậy cảm ơn anh nhé.”

Lời vừa dứt, má cô đã bị anh khẽ nhéo. Không đau, rất thân mật.

Hạ Du chớp mắt nhìn anh. Cô thấy anh nhíu mày nói: “Em bớt nói lời cảm ơn đi.”

Cô mím môi, rồi nghe anh khẽ nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn thì dùng hành động thực tế mà biểu lộ là được.”

Hành động thực tế?

Hạ Du định hỏi: Ví dụ như?

Nhưng giây tiếp theo, người trước mắt đột nhiên cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô. Nhẹ nhàng như lông vũ, nhưng cũng như sóng thần, dễ dàng khuấy động bão tố trong lòng.

Mắt Hạ Du bỗng mở to. Cô thấy Hứa Bạch Nghiên lùi ra một chút, nói một cách bình thản: “Làm ví dụ cho em đấy.”

Một nụ hôn lại khiến tâm trí Hạ Du xao động. Cũng may là tối nay có Lâm Oánh ở bên cạnh luyên thuyên nói chuyện, làm cô phân tán bớt sự chú ý.

Ngày thứ hai, hai người dậy sớm, lái xe của Hứa Bạch Nghiên đi du ngoạn quanh đảo, mãi đến tối muộn mới về. Vì quá mệt, họ gần như nằm xuống là ngủ ngay lập tức.

Ngày thứ ba, cả hai lại dậy sớm. Tuy nhiên, hôm nay rõ ràng họ không còn nhiều năng lượng như hôm qua. Sau khi đến thăm vài điểm du lịch, họ lái xe trở lại Summer vào lúc 3 giờ chiều, dự định buổi tối sẽ ngồi bên bờ biển, uống chút đồ và ngắm hoàng hôn.

【Hôm nay về sớm rồi.】 Hạ Du ngồi bệt xuống ghế dài ở Summer, gửi tin nhắn cho Hứa Bạch Nghiên.

Hai phút sau, Hứa Bạch Nghiên trả lời: 【Ở Summer à?】

Hạ Du: 【Vâng】

Hứa Bạch Nghiên: 【Tối nay em ăn cơm chưa? Có muốn ăn cùng nhau không?】

Vì phải đi chơi với Lâm Oánh, hai ngày qua cô không có thời gian gặp Hứa Bạch Nghiên. Anh cũng đã cho cô không gian riêng, không đến làm phiền chuyến đi của hai cô bạn thân.

Nhưng… có lẽ vì đột nhiên không gặp trong một thời gian dài, cô lại có chút nhớ anh.

Hạ Du: 【Bạn em vẫn ở đây, bọn em đi cùng được không ạ?】

Hứa Bạch Nghiên: 【Ừm, tiện thể mời bạn em ăn cơm luôn.】

Vài giây sau, một tin nhắn khác hiện lên: 【Anh muốn gặp em.】

Hạ Du không kìm được mỉm cười. Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác ngọt ngào như vậy: 【Được, vậy tối chúng ta ăn cơm nhé. 6 giờ 30 được không?】

Hứa Bạch Nghiên: 【Được】

Sau khi chốt thời gian, Hạ Du định nói chuyện này với Lâm Oánh. Nhưng vừa quay đầu, cô thấy Thái Vĩ Hào đang vội vã chạy từ phía bãi biển tới.

Sau bữa tiệc trên bãi biển lần trước, họ cũng đã vài ngày không gặp. Hạ Du ngồi thẳng dậy chào anh ta.

Ai ngờ Thái Vĩ Hào thấy cô thì vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn, anh ta chạy nhanh tới và nói: “Hạ Du, vừa rồi Dư An bị thương, Tiểu Cường và mấy người kia đã đưa cậu ấy đến bệnh viện rồi!”

Bị thương?

Hạ Du lập tức hỏi: “Sao vậy, có nghiêm trọng không?”

“Lúc lướt sóng bị mất thăng bằng rồi va vào ván, đầu chảy máu nhiều lắm! Nhưng anh cũng không chắc nghiêm trọng hay không. Sau khi lấy túi và quần áo của cậu ấy, anh cũng phải đến bệnh viện ngay. Em có muốn đi cùng không?” Thái Vĩ Hào trông rất lo lắng.

Hạ Du nhíu mày, đứng dậy: “Anh đừng lo, túi ở đâu, mau đi lấy đi! Bọn mình đi bệnh viện ngay bây giờ.”

“Ừm!”

“Oánh Oánh, tớ đi bệnh viện một chuyến. Cậu ở đây một mình có ổn không?”

Lâm Oánh cũng nghe ra mức độ nghiêm trọng của sự việc: “Tớ ổn. Lát nữa tớ sẽ tự ăn chút gì rồi về nhà trọ đợi cậu. Cậu cứ đi đi, đừng lo cho tớ.”

“Được.”

Bị thương khi lướt sóng không phải là chuyện lạ, nhưng vết thương có thể nặng hay nhẹ. Nếu nghiêm trọng thì sẽ rất tệ. Hạ Du cùng Thái Vĩ Hào bắt taxi đến bệnh viện, suốt đường đi, lòng cô cứ thắt lại vô cùng lo lắng.

Mặc dù cô không còn suy nghĩ tình cảm với Tống Dư An, nhưng dù sao thì anh ấy vẫn là người cô quan tâm từ nhỏ đến lớn. Cho dù không phải là người yêu thì cũng là bạn thân, là người thân. Cô không muốn thấy anh ấy gặp chuyện.

Khoảng 20 phút sau, chiếc xe đến bệnh viện. Hai người xuống xe, vội vã chạy đến phòng cấp cứu.

Từ xa, cô đã thấy bóng dáng của Tiểu Cường và vài người khác: “Anh Dư An đâu rồi, anh ấy thế nào rồi?”

Tiểu Cường: “Vừa được xử lý vết thương xong, bây giờ đang được bác sĩ đưa vào khâu rồi, bọn anh đang đợi ở ngoài này.”

Hạ Du hỏi: “Có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói sao?”

“Vết thương hơi dài, nhưng may mà không quá sâu. Sau khi khâu xong sẽ phải theo dõi ở bệnh viện 24 đến 48 tiếng. Nếu không có triệu chứng đau đầu hay nôn mửa thì mới coi là không sao.”

Hạ Du gật đầu và cùng mọi người đợi ở bên ngoài.

Thời gian trôi qua từng chút một, đột nhiên, điện thoại rung lên. Hạ Du mở khóa màn hình, thấy tin nhắn của Hứa Bạch Nghiên hỏi “có muốn ăn ở nhà hàng nào không”, cô mới chợt nhớ ra đã sắp đến giờ hẹn ăn tối của họ.

Cô nhìn về phía phòng khâu vết thương, cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng trong tình huống này, cô không thể quay đầu bỏ đi được.

Vậy nên cô đành gửi tin nhắn cho Hứa Bạch Nghiên: 【Xin lỗi anh, tối nay em không ăn cơm cùng anh được. Anh Dư An lướt sóng bị va chạm, bây giờ đang ở bệnh viện, em phải đến đây xem sao.】

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 28: Tai Nạn