Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 36: Được Mất

Ngay tối hôm đó, sau khi đến phòng khám xử lý vết thương, họ đã ngồi bên bờ biển rất lâu.

Và cũng đã hôn nhau rất lâu.

Cả hai đều tìm thấy niềm vui trong những nụ hôn, cảm nhận sự rộn ràng của trái tim trong từng hơi thở dồn dập. Và Hạ Du cũng chỉ thỉnh thoảng mất tập trung một chút.

Cô biết anh có lập trường của riêng mình, trong tương lai rất có thể sẽ phải tìm một đối tượng phù hợp để kết hôn, còn với cô thì chỉ là yêu đương. Và cô cũng không hoàn toàn trong sáng. Cô chỉ muốn tận hưởng sự kích thích và vẻ đẹp của tình yêu.

Vậy thì cứ thế đi, chỉ là một mùa hè thôi mà, cô cũng không phải là người không chơi được.

Sau đó suốt nhiều ngày liền, họ sống như một cặp đôi đang yêu nồng nhiệt. Trừ những lúc cô đi làm, họ gần như luôn dính lấy nhau.

Hạ Du cũng theo Hứa Bạch Nghiên ra biển rất nhiều lần. Dưới sự chỉ dẫn của anh, kỹ thuật lướt sóng của cô đã tiến bộ vượt bậc.

Vào buổi tối, họ còn cùng nhau trượt ván trên những con đường ở Hải Thành. Khi mặt trời lặn, họ sánh bước bên nhau, cảm nhận sự phấn khích của tốc độ trong tiếng gió.

Nắm tay đi dạo, hẹn hò ăn uống, ôm hôn và chơi game…

Hạ Du cảm thấy khoảng thời gian ở bên anh là quãng thời gian tự do nhất trong cuộc đời cô.

Vì vậy, cô không màng đến được mất.

.

“Hạ Du, ăn sáng chưa?”

Hôm nay là ca làm sớm của cô. Cô dậy muộn một chút nên khi đến quán Summer, Trình Lập đã ở đó rồi.

“Em chưa, ngại quá, em đến muộn.”

Trình Lập mỉm cười: “Không sao đâu. Anh biết tối qua em đi xem phim với A Nghiên nên về nhà muộn mà.”

“Sao anh biết…”

“Tối qua anh có việc tìm cậu ấy. Lúc gọi điện thì biết cậu ấy vừa về đến nhà nên hỏi bâng quơ thôi.” Trình Lập nói, “Đây có một chiếc bánh mì kẹp, kk làm đấy. Anh không đói, em cứ lấy ăn đi.”

“À, vâng, cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

Hạ Du đi vào quầy bar, ăn hai miếng bánh mì kẹp rồi nhận thấy đã có một vị khách đang ngồi trong quán. Đó là một người châu Âu, khoảng 30 tuổi, tóc vàng, đôi mắt màu xanh lam rất đẹp.

“Sao hôm nay lại có khách sớm vậy, anh ấy đã gọi món chưa? Cần làm đồ uống gì không?” Hạ Du khẽ hỏi.

Trình Lập: “Chưa gọi. Em ăn xong thì qua tiếp chuyện đi, anh phải ra ngoài bận việc rồi.”

“Vâng.”

Hạ Du vội vàng cắn thêm hai miếng bánh mì kẹp, nuốt xong thì cầm thực đơn bước tới. Cô chào hỏi bằng tiếng Anh và hỏi anh ta muốn dùng gì.

Người nước ngoài đó gọi một chiếc bánh chocolate và một ly cà phê Americano. Quán họ không bán Americano, vậy nên Hạ Du nói có thể dùng máy cá nhân để làm một ly cho anh ta, hỏi anh ta có phiền không. Anh ta liên tục nói cảm ơn và bảo không sao cả.

“Không có gì đâu.” Hạ Du quay lại quầy bar, bắt đầu pha cà phê. Đúng lúc đó, cô thấy người nước ngoài cũng đi đến quầy bar và hỏi cô có biết lúc nào Felix sẽ đến không.

“Felix?” Hạ Du dừng lại. Cô thấy cái tên này quen nhưng nhất thời không nhớ ra.

Cho đến khi người nước ngoài đó lặp lại: “Felix Hsu. Xu bai yan?”

Cái tên tiếng Trung phía sau được đọc không chuẩn, nhưng Hạ Du vẫn nhận ra, anh ta đang nói đến Hứa Bạch Nghiên. Phải rồi, Felix Hsu, tên tiếng Anh của anh.

“Anh tìm anh ấy có việc gì không?”

“Tôi là bạn của cậu ấy, tôi đến Hải Thành vì cậu ấy.”

Hạ Du do dự một chút. “Có lẽ anh nên tự liên lạc với anh ấy? Tôi không chắc mấy giờ anh ấy sẽ đến.”

Người nước ngoài nhún vai: “Tôi không có cách nào liên lạc với cậu ấy. Chỉ là nghe nói gần đây cậu ấy ở đây nên đến thử vận may thôi.”

Người này có thật là bạn không nhỉ…?

Hạ Du không dám chắc, cô chỉ khách sáo mời anh ta về chỗ ngồi rồi nhắn tin cho Hứa Bạch Nghiên, nói với anh là có một người tên Zach đang tìm anh ở quán, hỏi anh có quen người này không.

Hứa Bạch Nghiên trả lời sau năm phút: "Quen."

Hứa Bạch Nghiên không nói gì thêm. Sau đó Hạ Du cũng bận tiếp đón khách nên không nói chuyện nhiều.

Khoảng hai tiếng sau, Hứa Bạch Nghiên mới xuất hiện ở quán. Và người tên Zach kia cũng đã đợi ở đó hơn hai tiếng. Hạ Du nghĩ nếu hôm nay Hứa Bạch Nghiên không đến, anh ta sẽ đợi mãi.

“Felix!” Vừa nhìn thấy Hứa Bạch Nghiên, mắt anh ta sáng rực lên.

Nhưng mặt Hứa Bạch Nghiên lại rất thản nhiên, không hề có vẻ phấn khích khi gặp bạn. Anh nói với Hạ Du “Anh qua đó một chút” rồi đi về phía người nước ngoài kia.

Lúc này quán đã có rất đông khách. Hai người không chọn nói chuyện trong quán mà đi ra ngoài. Vừa đi, Zach vừa nói gì đó rất kích động.

Hạ Du nhìn qua lớp kính thấy bóng lưng họ dần xa. Dù không nghe thấy họ nói gì, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng của Hứa Bạch Nghiên không tốt chút nào.

Nửa giờ sau, Trình Lập và kk cùng quay về từ bên ngoài.

“Người nước ngoài lúc nãy tên là Zach à. Anh nhớ ra người này rồi!”

kk: “Huấn luyện viên cũ của A Nghiên đúng không?”

“Đúng vậy. Trước đây anh gặp anh ta một lần rồi. Nhưng mà người nước ngoài trông khá giống nhau, buổi sáng anh không nhận ra.”

kk: “Thế lần này anh ta đến tìm A Nghiên để làm gì?”

Trình Lập ngồi xuống một bên, im lặng một lúc rồi nói: “Có lẽ là muốn A Nghiên tiếp tục lướt sóng và thi đấu thôi. Nếu đúng là vậy, anh lại thấy vui vì anh ta đến đấy.”

kk: “Ừm…”

Hạ Du nghe hai người nói như vậy, liền hỏi: “Vậy rốt cuộc tại sao anh ấy lại không muốn thi đấu nữa?”

kk và Trình Lập nhìn nhau.

kk nói: “Nói đi. A Nghiên sẽ không bận tâm đâu.”

Trình Lập nghĩ cũng phải, dù sao đây là Hạ Du, không phải người ngoài. Anh thở dài rồi nói: “Chuyện này phải kể từ năm 20… A Nghiên trước đây có một người bạn rất thân ở Mỹ. Họ luôn lướt sóng và thi đấu cùng nhau. Thế nhưng trước thềm cuộc đua vô địch WSL năm đó, người bạn đó đã gặp tai nạn ngoài biển khi cùng cậu ấy tập luyện, và không thể cứu sống được. Chuyện này đã giáng một đòn rất mạnh vào cậu ấy. Cậu ấy đã vắng mặt ở giải đấu năm đó, và đã suy sụp trong một thời gian dài. Sau này cậu ấy cũng không tham gia bất kỳ cuộc thi nào nữa.”

“Nhưng anh biết cậu ấy thực sự rất yêu thích môn thể thao này, và không thể từ bỏ. Vì vậy mấy tháng trước khi bọn anh gặp nhau ở Thượng Hải, anh đã cố tình chơi một trò cá cược với cậu ấy. Anh nói nếu thua thì phải đến Hải Thành với anh làm huấn luyện viên cho quán Summer. Kết quả thì em thấy rồi đấy. Cậu ấy thua rồi đến Hải Thành… Thực ra, anh làm vậy chỉ muốn cậu ấy quay lại lướt sóng thôi. Anh nghĩ rằng chỉ cần cậu ấy tiếp tục lướt sóng, một ngày nào đó cậu ấy sẽ muốn trở lại đường đua.”

Hạ Du: “Bạn của anh ấy có phải tên là Ryan không?”

“Đúng! Sao em biết? Cậu ấy đã nói với em sao?”

Anh chưa từng nói với cô, cô chỉ nghe được từ miệng của cô gái tên Phương Tri Hiền trong bữa tiệc sinh nhật hôm nọ.

Hóa ra người đó có thật.

“Em chỉ tình cờ biết thôi.”

Trình Lập: “Ồ. Dù sao thì Ryan chính là người đã đưa A Nghiên đến với lướt sóng. Ryan đối với cậu ấy vừa là bạn thân, vừa là người thầy tốt nhất. Chuyện như vậy xảy ra, việc cậu ấy nhất thời không chấp nhận được cũng là điều bình thường. Nhưng vì chuyện này mà không thi đấu nữa anh thấy rất đáng tiếc. Cậu ấy thực sự là một thiên tài lướt sóng hiếm có trong số những người châu Á.”

Hứa Bạch Nghiên trở lại Summer vào khoảng hơn hai giờ chiều. Và người tên Zach kia đã không còn bên cạnh anh nữa.

“Anh uống gì không?” Hạ Du hỏi.

Hứa Bạch Nghiên: “Nước thôi.”

“Vâng.”

Nhận lấy ly nước đá, Hứa Bạch Nghiên ngồi trước quầy bar cứ nhìn vào điện thoại.

Hạ Du vừa pha đồ uống cho khách vừa liếc nhìn anh. Cô không thấy cảm xúc gì trên mặt anh cả, chỉ có một luồng áp lực nặng nề bao trùm lấy anh.

“Buổi trưa em đã ăn cơm chưa?” Hứa Bạch Nghiên có lẽ nhận ra cô đang nhìn mình, đột nhiên ngước mắt lên hỏi.

Hạ Du gật đầu: “Còn anh?”

“Chưa.”

Hạ Du: “Em gọi đồ ăn cho anh nhé? Buổi trưa em ăn ở một quán mì rất ngon.”

“Không cần đâu, anh không đói.” Hứa Bạch Nghiên nhìn cô, đưa tay nhéo má cô một cái. “Em cứ bận đi, anh ra ngoài lướt sóng một chút.”

“…Bây giờ ạ?”

“Ừm, đi đây.”

Hứa Bạch Nghiên lại đột nhiên chạy đi lướt sóng.

Thực ra Hạ Du không muốn lo lắng cho anh, bởi vì cô luôn tự nhủ rằng họ chỉ có một mối tình ngắn ngủi trong mùa hè này. Cô không cần phải hiểu quá sâu sắc về mọi chuyện của anh. Nhưng lòng cô lại cứ bồn chồn không yên.

Cuối cùng, khi kk đến thay ca vào lúc bốn giờ, cô đã đi ra bãi biển tìm Hứa Bạch Nghiên. Cô không thấy anh, mà lại thấy mấy người Hà Gia Sâm trở về từ biển.

“Hạ Du! Đến đợi anh Nghiên hả?” Hà Gia Sâm nói.

Hạ Du gật đầu: “Anh ấy đâu rồi?”

“Anh ấy vừa nghỉ một lát ở đây, lại ra biển rồi. Chắc lát nữa mới về.”

“Vậy à. Vậy để em đợi anh ấy một lát.”

Hà Gia Sâm lộ vẻ chua chát: “Quá đáng… sao không có ai ở trên bờ đợi tôi vậy?”

Mấy người bên cạnh cười không ngớt.

“Thế thì tự kiểm điểm lại bản thân đi.”

“Hay là do cậu không đủ đẹp trai?”

“Cút ngay! Ông đây đẹp trai nhất thiên hạ được chưa!”

…..

Cả nhóm ồn ào đi khỏi. Hạ Du đứng trên bãi biển một lúc. Hôm nay trên biển có nhiều người, Hứa Bạch Nghiên lại bơi rất xa nên cô vẫn không tìm thấy anh.

Thời tiết nóng bức, hôm nay cô mặc áo hai dây nên không có biện pháp chống nắng nào. Da cô bị cháy nắng, cảm giác nóng rát. Sau khi sực tỉnh, cô vội chạy đến một chiếc ghế bãi biển ngồi, nhìn ra bờ biển một cách trống rỗng.

Khoảng nửa tiếng sau, cô thấy một bóng người từ dưới nước đi lên rồi đi về phía quán Summer.

“Hứa Bạch Nghiên.” Cô gọi anh.

Hứa Bạch Nghiên dừng lại, quay đầu. Đôi mắt anh ẩn sau cặp kính râm. Chính là cặp kính mà cô đã tặng anh.

“Sao em lại ở đây?” Hứa Bạch Nghiên đổi hướng đi về phía Hạ Du. Anh tháo kính râm xuống, thấy mặt cô đỏ bừng vì nóng nên liền nhíu mày: “Đợi anh lâu rồi à?”

Hạ Du nói: “Cũng không lâu lắm.”

“Cả người em đỏ ửng rồi này.” Hứa Bạch Nghiên kéo cô đứng dậy. “Có bôi kem chống nắng không?”

“Quên mất.”

Hứa Bạch Nghiên liếc cô một cái, muốn mắng cô nhưng lại không nỡ, cuối cùng anh mâu thuẫn nắm chặt cổ tay cô.

“Làn da mỏng manh như thế này mà em chịu được nắng gắt sao?”

“…Chắc là chịu được.” Hạ Du đi theo anh vào trong. “Anh lướt sóng lâu như vậy à?”

Hứa Bạch Nghiên: “Quên cả thời gian rồi.”

Hai người quay lại quán Summer. Hứa Bạch Nghiên đi tắm trước, còn Hạ Du thì ngồi trong phòng máy lạnh đợi anh. Khi anh đi ra, cả hai cùng lên xe của anh.

“Tối nay đi đâu ăn đây?”

“Về nhà ăn đi. Em gọi đồ ăn ngoài nhé.” Vừa nói, Hứa Bạch Nghiên vừa đặt điện thoại lên đùi cô. “Mật khẩu là 1101.”

Hạ Du khựng lại, cúi đầu nhìn điện thoại của anh: “Đây là ngày sinh nhật của anh sao?”

“Ừ.”

Hạ Du không nói gì thêm, cầm điện thoại lên và trượt mở khóa. Màn hình điện thoại dừng lại ở trang chat WeChat, anh không hề né tránh cô một chút nào. Nhưng Hạ Du không có ý định xem tin nhắn riêng tư của anh. Cô thoát ra, mở ứng dụng đặt đồ ăn.

Khi hai người về đến nhà, đồ ăn vẫn chưa được giao. Hạ Du lúc này mới nhận ra da mình khó chịu, cảm thấy bồn chồn không yên. Hứa Bạch Nghiên đã quen với sự khó chịu khi bị cháy nắng mà không bôi kem chống nắng. Sau khi nhìn cô vài lần, anh bèn kéo cô lên tầng hai.

“Đi tắm đi. Chỉ tắm bằng nước thôi. Tắm xong thì bôi thuốc mỡ lên chỗ bị cháy nắng.”

Hạ Du sững sờ vì cô chưa tắm ở nhà anh bao giờ. “…Không nghiêm trọng vậy đâu phải không?”

“Lát nữa đau rồi em sẽ biết có nghiêm trọng hay không. Khăn tắm mới ở trong tủ. Và lát nữa thay một bộ đồ sạch sẽ vào.”

Hứa Bạch Nghiên lấy một chiếc áo phông trắng từ trong tủ quần áo của anh đưa cho cô. Chiếc áo rất dài và rộng, cô hoàn toàn có thể mặc như một chiếc váy.

“Áo mới đấy. Anh đợi em ở dưới nhà.”

Cổ và lưng Hạ Du càng lúc càng đau nhói. Cô không còn cách nào khác, đành vào phòng tắm tắm qua.

Đây không phải lần đầu cô vào phòng tắm của anh, nhưng lại là lần đầu tiên cô nhìn kỹ như vậy. Phòng tắm rất lớn, nhưng đồ đạc trên bồn rửa mặt không nhiều. Ngoài những vật dụng cần thiết như bàn chải đánh răng, dao cạo râu, sữa rửa mặt, thì không có thêm thứ gì khác.

Hạ Du lướt mắt một vòng, lấy một chiếc khăn tắm ra từ trong tủ. Có lẽ vì ở trong không gian riêng tư của anh nên cô có chút không thoải mái khi cởi đồ. Thế nên cô chọn cách làm nhanh gọn. Sau khi tắm xong, cô liền thay chiếc áo phông kia vào.

Xuống lầu, Hứa Bạch Nghiên đã đợi sẵn trên ghế sofa.

“Em xong rồi.”

Nghe thấy tiếng cô, Hứa Bạch Nghiên ngước mắt lên. Khi nhìn thấy cô, anh khẽ nhíu mày. Anh biết chiếc áo này rất lớn, cô hoàn toàn có thể mặc như một chiếc váy. Thế nhưng anh không ngờ cô mặc lên lại không hề tầm thường chút nào. Cả người cô trông mảnh mai hơn, đôi chân thẳng tắp, dài miên man từ dưới tà áo ló ra vô cùng bắt mắt.

Hứa Bạch Nghiên hắng giọng, quay đi chỗ khác. “…Lại đây.”

Hạ Du ngồi xuống bên cạnh anh.

Hứa Bạch Nghiên: “Quay lưng lại với anh, anh bôi thuốc cho em.”

“Vâng.”

Trên bàn trà có một hộp thuốc nhỏ. Hứa Bạch Nghiên lấy một tuýp thuốc mỡ ra, bảo cô cúi đầu xuống. Hạ Du cúi đầu, cảm nhận chiếc áo phông bị kéo xuống. Cổ áo chiếc áo này rất rộng, cổ và lưng cô ngay lập tức lộ ra một khoảng da lớn.

Hứa Bạch Nghiên cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ khác, chuyên tâm bôi thuốc cho cô. “Sao hôm nay em lại chạy ra ngoài đợi anh, còn đợi lâu như vậy nữa.”

Cô cảm thấy mát lạnh ở sau gáy. Là ngón tay anh đã bôi thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa xoa cho cô.

Hạ Du khẽ rụt lại. “...Tan làm không có gì bận nên đi dạo một chút thôi.”

“Không thấy nóng sao?”

Hạ Du mím môi không trả lời. Cô chỉ giả vờ hỏi một cách vô tư: “Nghe anh Trình Lập nói người nước ngoài hôm nay là huấn luyện viên cũ của anh à?”

“Ừm.”

“Anh ta đến tìm anh làm gì vậy?” Sau khi hỏi thẳng, Hạ Du lại có chút hối hận. Cô cảm thấy mình không cần hỏi quá nhiều, và Hứa Bạch Nghiên có thể cũng không muốn nói những chuyện này.

Nhưng không ngờ anh lại không hề né tránh. Anh nói: “Anh ta muốn anh quay lại tập luyện với anh ta để sang năm tiếp tục tham gia các giải lướt sóng quốc tế. Nhưng anh chưa đồng ý.”

“Ồ, vậy là anh hoàn toàn không muốn thi đấu nữa sao?”

Hứa Bạch Nghiên cười một tiếng: “Em nghĩ anh nên tham gia sao?”

Hạ Du khựng lại. “Anh thích lướt sóng mà, với lại kk và mọi người đều nói anh là một tuyển thủ có tài. Nếu không tham gia thì rất đáng tiếc.”

Người phía sau không nói gì. Bàn tay bôi thuốc của anh cũng không dừng lại, cứ nhẹ nhàng xoa xoa.

Hạ Du nói thêm: “Thực ra em cũng không biết có nên hay không. Nhưng nếu là vì chuyện gì đó trong quá khứ mà anh đột ngột từ bỏ ý định tiếp tục thi đấu thì thực sự rất đáng tiếc.”

“Trình Lập còn nói gì khác với em nữa đúng không?”

Hạ Du sờ mũi: “Cũng không nói nhiều lắm. Chỉ nhắc đến một người bạn thân cũ của anh. Anh ấy nói người đó đã đưa anh đến với bộ môn lướt sóng.”

“Ừm, tiếc là cậu ấy đã ra đi rồi.”

Hạ Du quay người nhìn anh.

Hứa Bạch Nghiên mặt thản nhiên, vén ống tay áo của cô lên, bôi thuốc cho cánh tay cô. “Hôm đó thời tiết không tốt lắm. Khi ra biển thấy tình hình như vậy thì đáng lẽ nên quay về. Nhưng cậu ấy cứ lo lắng anh không tập luyện tốt động tác đó trước cuộc thi nên cứ nhất quyết phải tập. Kết quả là khi cậu ấy tự mình thử, bị một con sóng lớn đánh trúng đầu... Thật ra nếu lúc đó anh không quá liều lĩnh, kiên quyết không tập nữa, và quay về thì cậu ấy đã không gặp chuyện rồi.”

Anh cúi đầu, Hạ Du không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng có thể cảm nhận được luồng khí bi thương bị kìm nén khi anh nói về chuyện này.

Cô nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này không thể hoàn toàn trách anh được.”

“Ước mơ của cậu ấy là tham gia Olympic. Năm nay lướt sóng lần đầu tiên được đưa vào Thế vận hội, và cậu ấy cũng có cơ hội. Nếu… nếu lúc đó anh chọn quay về, có lẽ cậu ấy đã có thể để lại tên mình trong lịch sử lướt sóng rồi.”

“Nhưng hai người không thể lường trước được tai nạn như vậy đúng không? Em tin nếu Ryan còn sống, cậu ấy cũng sẽ không muốn anh vì chuyện này mà từ bỏ hoàn toàn lướt sóng đâu.”

Hứa Bạch Nghiên im lặng một lát, nói: “Giành cúp, thi đấu… trước đây đều là cậu ấy thúc giục anh làm. Đó là ước mơ của cậu ấy. Bây giờ cậu ấy đã đi rồi, những điều này cũng không còn ý nghĩa gì để tiếp tục.”

“Không phải vậy. Đây chắc chắn cũng là ước mơ của anh.”

Hứa Bạch Nghiên khựng lại, nhìn cô gái trước mặt đang nói những lời này với vẻ kiên định lạ thường rồi cười nhạo: “Em là con giun trong bụng anh sao? Sao em biết anh để tâm những chuyện này?”

“Em chỉ biết thôi.” Hạ Du nhíu mày nói: “Nếu anh hoàn toàn không để tâm, vậy thì tại sao anh lại xem trận đấu lướt sóng Olympic chăm chú như vậy? Tại sao khi nhìn thấy vận động viên của nước chúng ta giành giải, anh lại vui đến thế?”

Rất nhiều chuyện Hạ Du không nói ra nhưng cô vẫn luôn quan sát.

Khoảng thời gian trước Hứa Bạch Nghiên và Trình Lập xem Olympic ở quán Summer, hay khi họ rảnh rỗi trò chuyện về các trận đấu, trong mắt Hứa Bạch Nghiên đều có một ánh sáng đặc biệt. Cô biết anh không hề như những gì anh nói. Anh không hề thờ ơ với việc thi đấu, giành giải.

“Hãy lắng nghe trái tim mình đi. Nếu muốn thì hãy dũng cảm làm.” Hạ Du nói, rồi nghĩ đến tình trạng của bản thân lúc này. Cô nói với giọng thản nhiên: “Một đời người có bao nhiêu ngày đâu. Nếu không làm những điều mình thích, những điều điên rồ, sau này nhớ lại sẽ rất hối tiếc.”

Sắc mặt Hứa Bạch Nghiên thay đổi vài lần, nhưng cuối cùng anh không phản bác lời cô. Sau một lúc lâu, anh mới nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã nói nhiều đạo lý lớn vậy.”

Hạ Du liếc anh một cái: “Anh cũng không hơn em bao nhiêu.”

“Dù sao cũng lớn hơn em.” Hứa Bạch Nghiên xoay người cô lại: “Gáy chưa bôi thuốc xong. Đừng cử động lung tung nữa.”

“Ồ.”

Sau khi bôi xong những chỗ cô bị cháy nắng, đồ ăn cũng vừa được giao đến.

Hai người ăn tối xong thì ngồi xem TV trong phòng khách một lúc. Hạ Du cảm thấy Hứa Bạch Nghiên không tập trung xem gì cả vì anh trông có vẻ bồn chồn không yên.

Nhưng lướt sóng dù sao cũng là chuyện anh phải tự mình suy nghĩ thấu đáo, cô cũng không thể nói thêm gì nữa. Vì vậy, khi trời đã tối hẳn, cô quyết định về.

“Cũng muộn rồi, em về đây.” Hạ Du nói: “Anh ngủ sớm đi nhé?”

Vừa đứng dậy, cổ tay cô đã bị Hứa Bạch Nghiên kéo lại. “Anh không ngủ được.”

“Vậy anh xem TV thêm chút nữa đi.”

“Không muốn xem, buồn ngủ.”

Người này sao lại mâu thuẫn như vậy. Hạ Du nói: “Vậy phải làm sao đây…”

Hứa Bạch Nghiên lười biếng kéo cô vào lòng: “Cứ vậy đi. Ngủ với anh một lát.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 36: Được Mất