Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 38: Sinh Nhật

[Hạ Du! Chúc mừng sinh nhật!]

Sáng nay, tin nhắn đầu tiên khi cô thức dậy là của Lâm Oánh. Hạ Du bất giác giật mình nhận ra hôm nay là ngày 20 tháng 8, là sinh nhật của cô.

Hạ Du: [Cảm ơn cậu nha~] 

Lâm Oánh: [Hôm nay cậu định làm gì?] 

Hạ Du: [Chắc là không làm gì đâu, tớ bận rồi.] 

Lâm Oánh: [Bận mấy cũng phải ăn một chiếc bánh kem nhỏ nhé. Tớ đã chuẩn bị quà rồi, khi nào nhập học tớ sẽ tặng cậu!] 

Hạ Du: [Tốt thế. Moa moa!]

Hạ Du cất điện thoại đi, nụ cười trên môi vẫn còn nguyên. Cô luôn rất biết ơn vì đã gặp được một người bạn như Lâm Oánh thời đại học. Cô ấy nhiệt tình, bao dung và tinh tế, luôn nhớ những ngày quan trọng của cô.

Nhưng trên thực tế từ nhỏ đến lớn, Hạ Du chưa bao giờ tổ chức sinh nhật một cách đàng hoàng. Hồi nhỏ ở quê, người già không có khái niệm đó. Lớn lên về sống với bố mẹ, vì sinh nhật cô gần với sinh nhật em trai nên họ thường tổ chức vào ngày 23 tháng 8, cùng với sinh nhật em trai.

Nhưng khi tổ chức cùng em trai, cô đâu thể là nhân vật chính. Dần dà, cô không còn mong đợi gì vào ngày sinh nhật nữa. Cô chỉ cảm thấy đó là một ngày để chúc mừng em trai ra đời chứ không phải để chúc mừng cô.

Thế nhưng khi bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ vào buổi chiều hôm nay, cô vẫn mong đợi trong thoáng chốc. Mẹ cô không thường xuyên gọi cho cô, liệu lần này gọi vào một thời điểm đặc biệt như vậy có phải vì hôm nay là sinh nhật cô không.

“A lô, mẹ à?” “Tiểu Du, sao con vẫn chưa về?” Bà Đường Uyển Hoa hỏi. 

Hạ Du: “Việc làm thêm còn vài ngày nữa mới kết thúc, nên…”

“Vài ngày nữa là nhập học rồi. Ngày kia cả nhà chúng ta sẽ về ở nhà ông bà nội khoảng năm, sáu ngày. Hay con mua vé về ngay ngày mai đi rồi đi cùng cả nhà.”

Ông bà nội rất trọng nam khinh nữ. Hồi nhỏ sống ở đó, Hạ Du lúc nào cũng cẩn trọng. Cô bị mắng không ít nên tình cảm của cô với họ luôn nhạt nhẽo. Cô cũng rất ghét phải về đó.

Sắc mặt Hạ Du có chút lạnh nhạt. Thì ra cuộc điện thoại này không phải vì sinh nhật của cô.

“Mẹ, con không về đâu. Chỗ làm thêm không thể tự ý nghỉ được.”

“Một công việc làm thêm sao lại nghiêm khắc thế? Có phải con không muốn về không?” Hạ Du mím môi: “Không phải ạ.” 

Bà Đường Uyển Hoa: “Con đấy, lúc nào cũng thích ra ngoài. Chị con và em trai thì lại thích ở nhà hơn.” “…” “Thôi được rồi, dù sao thì con cứ xem vé máy bay đi. Nếu về được thì về nhé.” 

“…Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, trái tim cô nhanh chóng nguội lạnh. Hạ Du khẽ thở dài, tự nhủ cũng không sao cả. Dù sao thì mọi chuyện vẫn luôn như vậy mà.

.

Năm giờ tối là giờ tan làm. Hứa Bạch Nghiên nhắn tin cho cô, nói sẽ đến đón cô đi ăn tối.

Mấy buổi tối gần đây Hạ Du đều ăn tối cùng anh nên cô không thấy có gì lạ. Cô cứ thế lên xe của anh. Mãi đến khi xe chạy ra xa, không còn ở khu vực họ hay ăn uống nữa, cô mới thấy lạ và hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn vậy anh?”

“Anh đặt một nhà hàng rồi.”

“Có xa không?”

“Hơi xa một chút, nhưng không gian rất đẹp.”

Nếu Hứa Bạch Nghiên đã nói không gian đẹp thì chắc chắn sẽ rất tuyệt.

Khi Hạ Du xuống xe, cô thấy đây là một nhà hàng nằm trên sườn núi. Nó lấp lánh như một chiếc cúc áo tinh xảo, cổ kính giữa đêm tối khi hoàng hôn đang buông xuống.

Người phục vụ ở cửa tiến lên đón họ rồi dẫn họ đến một vị trí ngoài trời bên vách đá.

Gió thổi nhè nhẹ. Lúc này ở đây không hề nóng chút nào. Từ trên cao nhìn xuống, cô còn có thể ngắm toàn cảnh đêm ở trung tâm thành phố lấp lánh như những vì sao, vô cùng lãng mạn.

Hạ Du có chút bất ngờ. Nhưng ban đầu cô chỉ nghĩ Hứa Bạch Nghiên đưa mình đến một nhà hàng lãng mạn. Mãi đến khi đi đến bàn đã đặt, cô mới nhận ra rằng tối nay không chỉ đơn thuần là một bữa ăn.

Trên bàn có rượu vang đỏ, nến, hoa… và một lời chúc được xếp bằng cánh hoa: Happy Birthday!

Cô ngạc nhiên nhìn Hứa Bạch Nghiên: “Cái này là dành cho em ạ?”

Hứa Bạch Nghiên cười hỏi lại: “Hôm nay không phải sinh nhật em sao?”

“Sao anh biết?”

“Khi em mới đến học lướt sóng, em đã điền thông tin cá nhân. Anh xem qua thì biết thôi.”

“À… đúng rồi. Nhưng tại sao anh lại xem?”

Hứa Bạch Nghiên dường như thấy câu hỏi của cô rất lạ. “Anh muốn biết ngày sinh của em thì có vấn đề gì à?”

“Không…”

Hứa Bạch Nghiên: “Vậy thì ngồi xuống đi. Anh bảo họ lên món.”

“Vâng.”

Không gian nhà hàng rất đẹp. Các món ăn được bày trí cũng vô cùng tinh tế.

Khi Hạ Du còn đang ngẩn ngơ, chưa biết nói gì thì đột nhiên có hai người phục vụ mặc đồng phục bước tới. Một trong số họ đẩy một chiếc xe nhỏ, trên đó là một chiếc bánh kem đã thắp nến.

“Chúc mừng sinh nhật cô Hạ.”

Hạ Du nhìn chiếc bánh rồi lại nhìn người phục vụ. “Cảm ơn…”

“Không có gì ạ.”

Người phục vụ giúp đặt chiếc bánh lên giữa bàn.

Hứa Bạch Nghiên: “Ước một điều đi.”

Hạ Du khựng lại vì cô chưa bao giờ làm điều này. Cô nhớ lại vẻ mặt em trai mình ngày xưa. Cô chắp tay vào nhau, thầm ước một điều trong lòng rồi mở mắt ra. “Em thổi nến được chưa ạ?”

Hứa Bạch Nghiên: “Đương nhiên rồi.”

Phù—

Ngọn nến tắt, điều ước giấu trong lòng.

“Cảm ơn anh. Em chụp một tấm ảnh với chiếc bánh được không?”

“Có cần anh chụp cho không?”

Hạ Du mất một lúc mới hiểu ra anh muốn chụp một tấm ảnh cô và chiếc bánh. “Được ạ. Anh biết chụp chứ?”

Hứa Bạch Nghiên: “Chuyện này có gì khó đâu.”

Hứa Bạch Nghiên cầm điện thoại của cô, nghiêm túc tìm vài góc độ rồi chụp rất nhiều tấm. Bình thường anh không chụp ảnh kiểu này. Nhưng anh loáng thoáng nhớ ra chị gái mình mỗi lần sinh nhật đều chụp rất nhiều ảnh và còn nói rằng sinh nhật con gái thì nhất định phải có những bức ảnh đẹp.

“Xem đi, được không?”

Hạ Du chỉ muốn chụp một tấm để làm kỷ niệm, không ngờ anh lại nghiêm túc tìm rất nhiều góc như vậy. Cô cầm điện thoại lên xem, quả thực ảnh chụp rất đẹp.

“Quá được luôn.”

Hứa Bạch Nghiên nhếch môi, có chút đắc ý: “Vậy ăn bánh thôi.”

“Vâng.”

Hứa Bạch Nghiên cắt hai miếng bánh. Hạ Du ăn vài miếng thì nhận ra anh không ăn mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

“Sao thế?”

“Bánh thế nào?”

“Ngon lắm.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn nữa ư?” Hạ Du nếm thử lại. “Thì là ngon lắm thôi, đặc biệt là kem.”

“Không có khuyết điểm gì sao?”

Hạ Du suy nghĩ một chút: “Khuyết điểm à… nếu nhất quyết phải nói thì là hình dáng của chiếc bánh…”

Hứa Bạch Nghiên hơi nghiêng người: “Hình dáng thì sao?”

Hạ Du liếc nhìn xung quanh. Cô cũng hơi nghiêng người như anh, nói nhỏ: “Cách bày trí món ăn ở nhà hàng này rất đẹp. Nhưng hình dáng chiếc bánh này có vẻ không giống với những món khác cho lắm. Những món khác đều rất tinh tế, còn cái bánh này thì trông hơi… thô kệch. Hay đây là phong cách của loại bánh này vậy?”

Nói xong, cô thấy vẻ mặt Hứa Bạch Nghiên hơi đơ ra, không nói gì.

Hạ Du sững sờ vài giây, chợt nghĩ ra điều gì đó. Nhưng cô lại thấy điều đó không thể nào nên dò hỏi: “Không lẽ chiếc bánh này không phải do nhà hàng làm?”

“Anh làm đấy.”

Mắt Hạ Du lập tức mở to: “Thật sao?”

Vẻ mặt Hứa Bạch Nghiên có chút không tự nhiên: “Anh làm ở tiệm bánh gần quán Summer rồi nhờ họ đưa đến đây. Trông hơi xấu, nhưng ngon là được rồi.”

“Cũng… cũng không xấu mà. Đột nhiên thấy không xấu chút nào nữa rồi…” Hạ Du chưa bao giờ nghĩ rằng sinh nhật của mình lại có một chiếc bánh do người khác tự tay làm, cũng không ngờ người như Hứa Bạch Nghiên lại có thể làm những chuyện này. Cô bắt đầu hối hận vì lúc nãy đã không chụp riêng vài tấm ảnh cho chiếc bánh.

“Sao anh không nói sớm.” Cô trách móc.

Hứa Bạch Nghiên hắng giọng: “Chỉ là một cái bánh thôi. Lần đầu làm nên không có kinh nghiệm, lần sau chắc chắn sẽ đẹp hơn.”

Lần sau.

Động tác của Hạ Du khựng lại, nụ cười hơi tắt.

Cô cúi đầu, ăn thêm một miếng bánh. Vị kem béo ngậy và vị dâu tây thơm lừng ngon đến mức cô muốn khóc. Nhưng cô không nghĩ rằng cô còn có cơ hội được ăn nó lần nữa.

Ăn tối xong, Hứa Bạch Nghiên đưa cô về nhà. Anh nói còn một món quà sinh nhật nữa muốn tặng cho cô. Vì nó quá lớn nên anh không mang ra ngoài. Hạ Du cảm thấy mình đã có một ngày sinh nhật rất ý nghĩa rồi. Không ngờ lại còn có quà nữa nên trên đường đi cô vừa thấp thỏm, lại vừa vui vẻ, mong đợi.

Khi về đến nhà anh, cô lập tức nhìn thấy món quà của mình. Vì nó thực sự rất lớn, nằm ngay trên tấm thảm cạnh bàn trà. Đó là một chiếc ván lướt sóng. Ván có màu xanh nhạt kết hợp với những đường kẻ trắng lấp lánh dưới ánh đèn làm trái tim cô rung động.

“Chiếc ván dài này phù hợp để chơi sóng vừa và nhỏ. Nó được thiết kế riêng theo chiều cao và cân nặng của em. Ván phẳng nên rất ổn định, lần tới em có thể mang ra thử.” Hứa Bạch Nghiên nói.

“Thiết kế riêng?” Hạ Du ngồi xổm bên cạnh, quay đầu nhìn anh. “Đây là ván được làm thủ công hoàn toàn sao?”

“Ừm.”

“Anh làm lúc nào vậy?”

Hứa Bạch Nghiên: “Cũng được một thời gian rồi. Em cũng cần có một chiếc ván của riêng mình. May mà nó về kịp trước sinh nhật em.”

Hạ Du ngẩn ra: “Nhưng mà kỹ thuật của em còn kém lắm, không dùng được một chiếc ván tốt như vậy đâu.”

Hứa Bạch Nghiên cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Dù kém thì cũng có thể có ván lướt sóng của riêng mình.”

Hạ Du: “Em chỉ thấy hơi lãng phí. Ván làm thủ công chắc chắn đắt lắm…”

“Thợ làm là một người bạn cũ của anh. Có giảm giá nên không đắt lắm đâu.”

Hạ Du không tin lời anh nói. Một chiếc ván lướt sóng do thợ làm mà anh quen thì sao có thể rẻ được.

“Khoan đã… Đây là tên của em sao?”

Cô cứ ngắm nghía mãi, rồi đột nhiên thấy mặt sau ván có in một dòng chữ phiên âm: XiaYu.

Hứa Bạch Nghiên: “Ván của em mà, đương nhiên phải khắc tên em rồi.”

Hạ Du nhìn Hứa Bạch Nghiên. Lòng cô cảm thấy vô cùng phức tạp.

Ban đầu cô cứ nghĩ hôm nay cũng giống như mọi ngày sinh nhật khác, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng anh đã xuất hiện.

Anh đưa cô đến một nhà hàng phương Tây tuyệt đẹp, tự tay làm một chiếc bánh kem sinh nhật, còn đặt riêng một món quà sinh nhật cho cô. Đây là lần đầu tiên trong đời cô có một ngày sinh nhật trọn vẹn và chỉ dành riêng cho mình.

Cô bất ngờ, ngạc nhiên, và hạnh phúc. Nhưng sâu thẳm trong lòng cô lại là sự lo sợ. Cô sợ mình sẽ lún sâu quá, sợ mình không nỡ buông tay.

“Sao lại ngây ra thế? Nhận được quà không có phản ứng tích cực nào sao?” Hứa Bạch Nghiên mỉm cười hỏi.

Hạ Du giật mình: “Hả?”

“Ý anh là em không nên trả lại anh một chút gì đó sao?” Anh lười biếng chỉ vào khóe môi mình.

Hạ Du lập tức hiểu ý anh. Cô dẹp bỏ những cảm xúc buồn bã. Cô nhìn anh một lúc rồi bất ngờ lao tới, đẩy Hứa Bạch Nghiên xuống thảm.

Cô ở phía trên, cúi xuống hôn lên môi anh. “Hứa Bạch Nghiên, cảm ơn anh vì đã tổ chức sinh nhật cho em hôm nay.”

Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên dịu đi: “Cảm ơn mãnh liệt vậy sao?”

Hạ Du “ừm” một tiếng, rồi vùi đầu vào cổ anh. “…Đúng vậy, mãnh liệt như thế đấy.”

Giọng cô nghe có vẻ hơi trầm. Hứa Bạch Nghiên thấy có gì đó không đúng. Anh muốn kéo cô dậy. “Sao vậy?”

Hạ Du không chịu, ôm chặt lấy anh. “Không sao cả. Em chỉ là thực sự rất cảm ơn anh. Sau này… em sẽ mãi mãi ghi nhớ ngày hôm nay.”

Hứa Bạch Nghiên xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Không cần cảm ơn. Năm sau chúng ta tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng hơn.”

Năm sau hoành tráng hơn ư? Cô nghĩ năm sau còn xa lắm. Làm gì có chuyện có năm sau cho họ.

.

Sáng hôm sau, chiếc ván lướt sóng của Hạ Du được mọi người vây quanh.

Hôm nay cô định mang nó ra thử, và bị Hà Gia Sâm cùng mọi người phát hiện ra. Khi biết chiếc ván này là ván thủ công mà Hứa Bạch Nghiên tặng, Hà Gia Sâm lập tức chuyển sang chế độ lèm bèm, nói Hứa Bạch Nghiên trọng sắc khinh bạn, không tặng anh ấy cái nào.

Tuy vậy, sau khi lèm bèm xong, anh ấy lại nhanh chóng kéo Hạ Du ra biển để thử ván. Cả nhóm đã chơi cùng nhau hơn một tiếng rồi mới lên bờ.

Cô định nhắn tin cho Hứa Bạch Nghiên, nhưng lại nhớ ra hôm nay anh phải đi gặp ông Lục - người đã tổ chức tiệc sinh nhật cho anh hôm nọ. Vì thế nên anh không ra lướt sóng cùng cô. Anh có việc phải bận nên cô đành gác lại ý định nhắn tin, ôm chiếc ván của mình đi về phía quán Summer.

Vừa đến cửa, điện thoại của cô reo lên. Cô liếc nhìn, hơi bất ngờ vì người gọi là chị cô, Hạ Hân Chi. Bình thường họ rất ít khi liên lạc với nhau.

“A lô, chị à?”

“Mẹ bị thương rồi.” Người ở đầu dây bên kia nói.

Hạ Du nhíu mày: “Bị thương? Chuyện gì thế chị?”

Giọng Hạ Hân Chi có vẻ lo lắng: “Chẳng phải mẹ cứ nhất quyết đòi về nhà ông bà nội ở vài ngày sao. Đường ở đây thì xấu, gọi đồ ăn cũng khó. Có gì hay ho đâu chứ. Hôm nay mẹ đi xe đạp điện của bà nội ra ngoài mua đồ bị ngã nên chân bị bong gân, đang bó bột ở bệnh viện rồi.”

“Thế bây giờ mọi người vẫn ở nhà ông bà nội à?”

“Chuẩn bị lái xe về nhà rồi. Ở đây muốn về phòng phải lên lầu, bất tiện lắm.” Hạ Hân Chi nói. “Hạ Du, lần trước mẹ gọi em về phải không? Em mua vé máy bay chưa?”

“…Chưa ạ.”

“Vậy thì mua nhanh lên. Chị sắp đi làm rồi, bố thì không thể xin nghỉ nhiều ngày được. Còn thằng Hạ Chí Viễn thì đến cơm cũng không biết nấu.”

Hạ Du mím môi, trong lòng có chút lo lắng: “Em biết rồi. Em sẽ xem vé máy bay ngay. Chị chắc chắn là mẹ chỉ bị thương ở chân thôi chứ?”

“Bác sĩ không nói gì khác cả. Dù sao thì em về nhanh lên.”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Du lập tức mở ứng dụng xem vé máy bay. Cô vừa nhìn thì vô tình liếc thấy chiếc ván lướt sóng bên cạnh. Ngay khoảnh khắc đó, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng.

À, mình phải đi rồi sao?

Ngón tay Hạ Du dừng lại trên màn hình không di chuyển nữa.

Cô luôn biết rằng một ngày nào đó cô sẽ phải rời khỏi đây, và ngày đó cũng đang dần đến. Nhưng chỉ khi thời điểm ra đi thật sự đến, cô mới nhận ra cảm giác này khó chịu đến nhường nào. Cô cảm giác như mình bị bao phủ bởi một tấm lưới mang tên buồn bã. Tấm lưới này cứ thu nhỏ dần, siết chặt lấy cô. Cô bị mắc kẹt bên trong, bắt đầu thấy khó thở.

Hóa ra cô lại lưu luyến nơi này hơn mình nghĩ.

Lưu luyến bầu trời, biển cả, cây cối ở đây… Lưu luyến cả những ngày tháng ồn ào ở quán lướt sóng, lưu luyến chị kk, anh Trình Lập, Hà Gia Sâm, Giả Phi…

Và càng lưu luyến Hứa Bạch Nghiên hơn.

Nhưng biết làm sao bây giờ?

Cô không thể ở lại đây mãi mãi. Giấc mơ này cuối cùng rồi cũng phải kết thúc.

.

Đêm đã khuya. Khi Hứa Bạch Nghiên trở về từ điền trang của nhà họ Lục, đồng hồ đã điểm mười giờ tối.

Vì đã uống chút rượu nên anh cảm thấy hơi khó chịu. Tài xế dừng xe trước cửa rồi xuống mở cửa xe cho anh.

“Anh Hứa, để tôi đưa anh vào nhé?”

Người tài xế là người nhà họ Lục. Hứa Bạch Nghiên phẩy tay: “Không cần đâu, anh về đi.”

“Vâng, vậy anh đi cẩn thận nhé.”

“Ừm.”

Hứa Bạch Nghiên đi vào sân, đưa ngón trỏ để mở khóa vân tay ở cổng. Anh nhấn trượt một lần, ổ khóa phát ra tiếng “tít”. Anh cau mày, định thử lại thì cánh cửa đột nhiên từ bên trong được mở ra.

Hứa Bạch Nghiên hơi sững lại, giây tiếp theo, anh thấy Hạ Du xuất hiện sau cánh cửa.

“Anh về rồi.”

Hứa Bạch Nghiên ngẩn ra: “Sao em lại ở đây?”

Hạ Du mỉm cười nhạt: “Chỉ là em đột nhiên muốn đến gặp anh thôi. Em tự ý vào mà không nói với anh, xin lỗi anh nhé.”

Hứa Bạch Nghiên nhìn cô không chớp mắt vì anh quá đỗi ngạc nhiên.

Hôm nay đến nhà họ Lục là vì một dự án mà công ty anh đã tự quản lý từ trước. Dự án này luôn do đội ngũ của anh phụ trách. Giờ đây anh muốn quay lại luyện tập nên cần giải quyết nốt công việc để rồi trong thời gian tới bàn giao lại hoàn toàn cho cấp dưới.

Nhưng anh vốn không thích những buổi tiệc vừa uống rượu vừa nói chuyện công việc thế này nên tâm trạng có chút bực bội. Thế nhưng khoảnh khắc bước vào cửa và nhìn thấy cô, những cảm xúc khó chịu đó đột nhiên tan biến.

“Anh có nói là không cho em đến đâu. Em có thể vào bất cứ lúc nào.” Hứa Bạch Nghiên bước vào, một tay ôm lấy cô. Cằm anh tựa vào vai cô một cách thoải mái.

Gần như vậy, Hạ Du mới ngửi thấy mùi rượu trên người anh.

“Anh uống nhiều lắm sao?”

Hứa Bạch Nghiên khẽ “ừm” một tiếng, lười nhác nói: “Một chút thôi.”

“Thế anh có cần thuốc giải rượu không?”

“Không cần. Nghỉ ngơi một lát là được rồi.”

Hạ Du đỡ eo anh: “Em đưa anh vào phòng nhé.”

“Ừm.”

Hứa Bạch Nghiên thực ra không say đến mức đó. Nhưng anh rất thích cái cảm giác cô ôm lấy mình như vậy nên anh cứ thế đi thong thả lấy cô làm gậy chống, từ từ đi vào phòng.

“Uống chút nước đi.” Đặt cô ngồi xuống giường, Hạ Du rót nước từ máy lọc nước nóng lạnh cho anh.

Nhìn anh uống xong, cô hỏi: “Anh có thấy dạ dày khó chịu không? Có cần ăn chút gì không?”

“Không cần.” Hứa Bạch Nghiên kéo cô lại: “Anh không say lắm, cũng không khó chịu. Vừa rồi chỉ đùa em thôi.”

Hạ Du liếc anh một cái.

Hứa Bạch Nghiên cười. Anh kéo cô ngồi lên đùi mình. “Hôm nay đợi anh muộn vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hạ Du khựng lại: “Em vừa nói rồi mà. Em muốn gặp anh.”

Lời nói này có chút quá ngọt ngào. Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên tối sầm lại. Anh vuốt ve má cô: “Chỉ là muốn gặp thôi sao?”

Hạ Du nhìn anh. Chẳng hiểu sao, mũi cô đột nhiên cay cay. Cô không muốn anh nhìn thấy nước mắt trong mắt mình nên nghiêng người, ôm chặt lấy anh. “Không phải… không chỉ là muốn gặp anh thôi.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 38: Sinh Nhật