“Thôi được rồi, đừng dọa cô bé nữa được không.” Trình Lập nói. “Dù em ấy nói gì đi nữa thì tôi vẫn cứ trừ lương của cậu đấy.”
Hứa Bạch Nghiên đang có tâm trạng rất tốt, không chấp nhặt với Trình Lập. Anh chỉ ngước lên thấy người ngồi đối diện nghe xong lời đó thì ánh mắt hoảng hốt hơn rõ rệt, thấy rất thú vị: “Tôi thấy ông mới là người dọa người, làm tăng thêm gánh nặng tâm lý cho người ta.”
Trình Lập lườm anh một cái rồi cười hềnh hệch nhìn Hạ Du: “Anh nói cậu ta thôi, cho cậu ta chút áp lực để trưởng thành. Không liên quan đến em đâu.”
Hạ Du uống một ngụm nước, ngại ngùng “ừm” một tiếng.
“À, Hạ Du, đây là lần đầu em đến Hải Thành à? Anh nghe kk nói em muốn đến tiệm bọn anh làm thêm à.” Trình Lập hỏi.
“Vâng, lần đầu em đến ạ.” Hạ Du ngồi thẳng dậy, có chút căng thẳng như đang phỏng vấn. “Ông chủ, ngày mai em sẽ đến thử việc.”
“Hahaha, được được, em đừng căng thẳng. Chị thấy em chắc chắn làm được mà. Vậy em chỉ làm một kỳ nghỉ hè thôi đúng không?”
Hạ Du gật đầu: “Em là sinh viên đại học nên chỉ làm được vào kỳ nghỉ hè thôi. Có được không ạ?”
Kk tiếp lời: “Được chứ. Mùa hè không phải là lúc tiệm bọn chị đông khách nhất hay sao. À, em học trường nào thế?”
“Đại học Hàng Châu.”
“Đại học Hàng Châu, vậy là ở Hàng Thành rồi!” Hà Gia Sâm chỉ tay vào Hứa Bạch Nghiên: “Anh của anh cũng là người Hàng Thành đấy!”
Hạ Du có chút bất ngờ, cô cứ ngỡ họ đều là người địa phương.
“Vậy ạ, trùng hợp thật.”
“Trùng hợp thật chứ! Cùng một nơi, lại còn là thầy trò nữa! Nào, nào, vì duyên phận mà hai người phải cạn một ly rồi!”
Hà Gia Sâm nói xong thì lập tức rót bia cho Hứa Bạch Nghiên rồi rót cho Hạ Du một ly. Ăn đồ nướng uống bia là chuyện bình thường. Nhưng Hạ Du hơi do dự vì tửu lượng của cô rất kém, mà cũng không biết loại bia này nồng độ ra sao.
“Uống nước ép đi.” Ngay lúc cô đang phân vân, Hứa Bạch Nghiên đối diện nói một câu nhàn nhạt.
Kk: “Đúng đúng, con gái, lại còn là sinh viên nữa, đừng tùy tiện rót rượu cho người ta.”
Hà Gia Sâm sờ sau gáy: “Xin lỗi, xin lỗi nhé, anh quen rồi. Vậy Hạ Du không uống được rượu thì uống nước ép cũng được!”
Hạ Du thở phào nhẹ nhõm, nói một tiếng cảm ơn.
Kk: “Nào nào, mọi người cùng cụng ly nào. Chào mừng người bạn mới của chúng ta, hoan nghênh Hạ Du!”
Hạ Du hơi mở to mắt, cô không quen với sự nhiệt tình và tử tế của mọi người dành cho mình. Nhưng tất cả mọi người đã đứng lên, cầm ly nói những lời chào mừng. Hứa Bạch Nghiên thì vẫn ngồi trên ghế nhưng Hạ Du thấy anh khẽ nâng ly lên.
Sau vài giây ngượng nghịu, Hạ Du nở một nụ cười tươi tắn. Cô cảm thấy mình đang ở một nơi xa lạ nhưng lại được bao quanh bởi sự ấm áp, náo nhiệt. Cảm giác này thật kỳ diệu và vô cùng tuyệt vời.
“Cảm ơn mọi người, em cũng rất vui vì đã được làm quen với mọi người.”
—
Ngày hôm sau, trời lại trong xanh không một gợn mây. Hôm nay Hạ Du sẽ đi phỏng vấn ở tiệm nên cô trang điểm nhẹ nhàng, tết tóc đuôi sam lệch một bên. Sau đó cô ngồi xổm bên cạnh vali để chọn quần áo.
Đúng như Lâm Oánh đã nói, quần áo của cô rất bình thường, đến biển cũng không có gì đặc biệt. Có lẽ cô thực sự cần thay đổi, tìm mua vài bộ quần áo phù hợp với biển hơn…
Nhưng hôm nay thì không kịp rồi. Cô nhanh chóng lấy một chiếc áo phông trắng và quần jean, đi dép lê cói rồi ra khỏi nhà.
Hạ Du hẹn kk vào lúc 9 giờ sáng, cô đã đến sớm hơn 10 phút. Lúc này kk đã có mặt ở tiệm, mời cô vào uống cà phê.
“Tiệm của chúng ta không bán cà phê, đây là chiếc máy pha cà phê mini chị tự mua để pha cho người nhà uống thôi. Uống xong ly này, chị sẽ dạy em cách pha chế nước nhé, em thử xem sao.”
“Vâng ạ!”
Hạ Du tràn đầy nhiệt huyết. Sau khi uống xong ly cà phê, cô đi theo kk vào sau quầy bar. Kk chọn món trà ổi xanh nho làm mẫu.
Để làm được một ly trà trái cây như vậy, trước hết phải rửa và cắt ổi, ép lấy nước, sau đó cho một lượng đường trái cây vừa đủ vào cốc đong rồi khuấy đều. Tiếp theo, lấy một chiếc ly đẹp, cho đá viên, trà lài, nho xanh… theo thứ tự và định lượng vào. Cuối cùng trang trí ly bằng một lát chanh và một chiếc ô nhỏ.
Màu sắc của ổi và nho xanh hòa quyện với nhau tạo nên một màu hồng nhạt, tươi mới, trông rất hấp dẫn.
Sau khi kk làm mẫu xong, Hạ Du cũng tự pha một ly theo cách được dán trên tường. Cô chưa quen nên động tác hơi chậm. Nhưng kk rất nể tình, sau khi nếm thử thành phẩm của cô thì khen ngợi không ngớt.
Hạ Du có chút ngại ngùng. Cô biết mình vẫn còn vụng về, định lượng chưa chuẩn, nhưng kk cố ý động viên cô.
“Em sẽ cố gắng làm thêm vài lần nữa, quen tay rồi em chắc chắn sẽ làm tốt hơn.” Hạ Du cảm động cam kết.
Kk cười nói: “Chị tin em. À, ngoài mức lương đã nói hôm qua, bọn chị còn bao ăn ở nữa. Vì có mở một nhà trọ nhỏ gần đây, chị có thể để trống một phòng cho em.”
“Thật sao ạ? Vậy thì tốt quá!”
Ban đầu, Hạ Du đã tỉ mỉ chọn một nhà trọ có giá cả rất phải chăng, nhưng dù sao ở hai tháng cũng là một khoản chi lớn. Thế nên nếu có thể tiết kiệm được số tiền này thì còn gì tốt hơn.
Cuối cùng, mọi chuyện đã được định đoạt. Kk nói ngay chiều nay sẽ đưa cô đến bệnh viện làm kiểm tra, lấy giấy chứng nhận sức khỏe rồi tiện thể giúp cô chuyển nhà luôn.
【Tớ tìm được việc rồi, là ở ngay tiệm lướt sóng hôm trước!】
Sau khi học xong cách pha chế tất cả các món đồ uống, Hạ Du ngồi vào một vị trí trong tiệm để nghỉ ngơi rồi nhắn tin cho Lâm Oánh. Lâm Oánh không trả lời ngay, nhưng tin nhắn của Tống Dư An lại bất ngờ hiện lên. Anh gửi cho cô mã vận đơn của bưu phẩm, nói rằng trái cây đã được gửi đi từ hôm qua.
Hạ Du không biết nên trả lời thế nào. Giờ đối diện với tin nhắn của anh, cô cảm thấy buồn bã và bất lực hơn. Cô nhận ra tuy đã đến Hải Thành nhưng lại ngày càng xa cách với anh.
【Được, cảm ơn anh Dư An.】
Tống Dư An trả lời cô bằng một sticker [không có gì], và dặn dò cô phải ăn nhanh, nếu không trái cây sẽ dễ bị hỏng.
Keng
Tiếng chuông gió vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Hạ Du. Cô ngước mắt lên khỏi màn hình, thấy Hứa Bạch Nghiên bước vào từ cửa. Anh có vẻ vừa ngủ dậy. Áo phông trắng kết hợp với quần short đen rộng rãi. Đôi chân anh thẳng tắp, đường nét mềm mại. Vẻ lười biếng tùy ý toát ra từ mọi cử chỉ của anh.
Anh có lẽ không ngờ lại gặp cô ở đây, khựng lại một chút rồi nói: “Cô làm việc luôn rồi sao?”
Sau buổi tối hôm qua, Hạ Du không còn cảm thấy căng thẳng với anh nhiều nữa. “Không, hôm nay tôi đến để học việc thôi.”
Hứa Bạch Nghiên “ừ” một tiếng, không nói thêm gì. Anh đi đến quầy bar: “Có cà phê không?”
Kk đang chuẩn bị trái cây cho ngày hôm nay, tiện miệng nói: “Có chứ, đợi một chút nhé.”
Tiếng máy pha cà phê khẽ vang lên một lúc. Hạ Du lại ngửi thấy mùi cà phê thơm lừng. Mùi cà phê càng lúc càng gần, càng lúc càng nồng… Cô thấy Hứa Bạch Nghiên cầm cà phê xong thì đi về phía cô, đứng trước mặt cô.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vô thức thẳng lưng, ngước nhìn anh. Anh cũng không nói gì, ánh mắt lẳng lặng nhìn xuống, có chút mơ màng của người chưa tỉnh ngủ.
“…”
“…”
“Chào… huấn luyện viên.”
Hình như phải chào hỏi thì phải?
“Ừm.”
Sau khi đáp lại, anh vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Hạ Du nhìn xung quanh: “Sao thế ạ?”
Hứa Bạch Nghiên chậm rãi uống một ngụm cà phê, rồi chỉ vào chiếc ghế sofa bên trong: “Nhường đường cho tôi.”
Hạ Du quay đầu lại, lúc này mới phát hiện anh muốn ngồi vào phía trong, mà vị trí của cô lại chắn lối đi. Cô vội vàng đứng dậy: “Ôi! Xin lỗi anh.”
Hứa Bạch Nghiên bước qua cô rồi ngồi vào. Vị trí này cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài nhưng lại không bị nắng chiếu vào, là một chỗ rất đẹp. Thấy anh ngồi ở đó, Hạ Du cũng không dám ngồi xuống vị trí ban đầu nữa, vì như thế sẽ ngồi ngay bên cạnh anh, có chút quá gần.
“Huấn luyện viên, tôi đi giúp chị kk đây.”
Hứa Bạch Nghiên nhướng mắt nhìn cô: “Đi đi.”
Hạ Du vội vàng chuồn đi.
Vì chưa chính thức nhận việc, lúc nãy kk không bảo cô giúp gì. Giờ thấy cô lại vào, kk liền nói: “Sao lại vào đây nữa rồi, ra ngoài nghỉ ngơi đi. Vừa nãy làm nước ép cả buổi rồi mà.”
“Không sao đâu chị, em không mệt, em giúp chị rửa trái cây nhé.”
“Không cần đâu, cũng rửa xong rồi. À, Hạ Du này, chị sắp đến giờ đi dạy rồi, em ngồi đây giúp chị trông tiệm một lát nhé, yên tâm, Trình Lập sắp đến rồi.”
“Vâng! Không thành vấn đề ạ.”
Sau bữa ăn tối qua, Hạ Du cũng đã hiểu thêm về cửa tiệm này. Kk và Trình Lập là một cặp. Họ cùng nhau kinh doanh tiệm lướt sóng và còn cả một nhà trọ. Đồng thời, kk cũng là một huấn luyện viên lướt sóng rất nổi tiếng, vì thế khi có lớp, chị ấy thường không có mặt ở tiệm. Đây cũng là lý do tiệm phải tuyển người.
Dặn dò xong, vài phút sau kk ra ngoài. Sáng nay khách không đông, nhất thời cũng không có ai vào. Thế nên trong tiệm chỉ còn lại cô và Hứa Bạch Nghiên đang nửa nằm nửa ngồi uống cà phê.
Không có việc gì để làm, mà cũng không thể trò chuyện với người còn lại. Cô thấy buồn chán nên ngồi vào trong quầy bar chơi điện thoại.
【Tuyệt vời quá, lại còn được làm thêm ở bãi biển nữa!】 Vừa hay lúc đó Lâm Oánh gửi tin nhắn đến cho cô.
Hạ Du trả lời: 【Ừ, ông chủ với bà chủ là một cặp, hai người họ tốt lắm.】
Lâm Oánh: 【Tớ không thể đợi thêm được nữa, muốn đến chơi với cậu ngay đây.】
Hạ Du: 【Đến đây tớ pha cho cậu trà trái cây ngon tuyệt, tớ vừa học xong đấy.】
Lâm Oánh: 【Ừ! Tớ còn muốn đi lướt sóng nữa, sẽ tìm ngay huấn luyện viên hôm trước của cậu!】
Hạ Du sững người: 【Cậu điên rồi à…】
Mặc dù giờ cô cảm thấy Hứa Bạch Nghiên cũng khá tốt, nhưng khi dạy học thì… anh vẫn rất thẳng thắn, không khách sáo, rất dễ làm tổn thương người khác.
Lâm Oánh hoàn toàn không biết gì: 【Đẹp trai thì tớ sẽ học nghiêm túc hơn. À, hôm nay cậu không gặp anh ấy trong tiệm à?】
Hạ Du âm thầm ngước lên nhìn người cách đó không xa, thành thật trả lời: 【Có gặp, hôm nay anh ấy ở trong tiệm.】
Lâm Oánh: 【Ôi trời, chụp cho tớ xem một tấm đi!】
Hạ Du: 【Không hay lắm đâu…】
Lâm Oánh: 【Thôi mà, một tấm thôi! Cậu đã nói đẹp trai thì chắc chắn là đẹp trai thật rồi! [chảy nước miếng]】
Hạ Du mím môi cười: 【Đồ háo sắc.】
Lâm Oánh: 【Tớ là đồ háo sắc đấy.】
Lâm Oánh: 【Nhanh lên, nhanh chụp một tấm đi! Đừng bắt tớ phải quỳ xuống cầu xin cậu!】
Hạ Du khẽ ho một tiếng rồi liếc nhìn Hứa Bạch Nghiên. Anh đang xem điện thoại nên không hề để ý đến cô.
Ừm… chụp một tấm rồi xóa đi, chỉ để Lâm Oánh vui thôi, chắc không sao đâu nhỉ?
Hạ Du âm thầm giơ điện thoại lên một chút, vờ như mình chỉ đang mỏi cổ nên đổi tư thế chơi điện thoại. Cô dịch sang phải... rồi lại dịch sang phải... Trong khung hình, anh xuất hiện được một nửa... rồi cả người anh lọt vào khung hình...
Được rồi, ngay bây giờ.
Tách một cái.
“?”
“…………”
Hình ảnh đã được chụp nhưng tiếng camera lại chưa tắt!!! Ôi trời ơi! Sao tiếng lại chưa tắt?! Sao! Lại! Chưa! Tắt! Cơ! Chứ!
“Cô đang chụp ảnh?” Nhân vật chính lên tiếng.
Hạ Du nuốt khan, lí nhí: “Tôi, tôi không chụp anh! Tôi chụp… khung cảnh! Đúng vậy, tôi chụp cảnh trong tiệm. Bạn tôi hỏi nơi làm thêm của tôi thế nào!” Cô nói lắp bắp nhưng đầy kiên quyết, tự cho rằng mình đã che đậy hoàn hảo.
Nhưng trong mắt người khác thì không phải như vậy. Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên dừng lại trên mặt cô vài giây, nhìn quả đào mọng còn tươi trước mắt biến thành quả đào mọng đã chín.
Ồ, quả đào mọng đang nói dối.
“Vậy bạn cô thấy khung cảnh thế nào?” Anh cười mỉm, hỏi.
Hạ Du cuống quýt đặt điện thoại xuống. “Bức vừa nãy chụp không rõ, tôi sẽ chụp lại hai tấm khác cho cô ấy xem vậy…”
Thấy vẻ mặt cô đỏ bừng không dứt, Hứa Bạch Nghiên bỗng nảy ra ý định trêu chọc: “Thật à, có cần tôi phối hợp không?”
“À? Dĩ nhiên là không, tôi có chụp anh đâu!”
“Tôi có nói cô chụp tôi đâu.” Hứa Bạch Nghiên từ tốn nói. “Ý tôi là tôi sẽ đứng dậy đi sang một bên, để cô chụp khung cảnh này cho thật tốt.”
“…Cũng không cần đâu, cảm ơn anh nhé. Tôi cứ chụp đại mấy chỗ khác là được rồi.”
Dưới con mắt của Hứa Bạch Nghiên, Hạ Du cầm điện thoại lên, giả vờ chụp ảnh bài trí trong tiệm. Trong lúc đó, ở đầu dây bên kia, Lâm Oánh đã gửi vô số dấu hỏi:
【Trai đẹp đâu rồi????】
【Ở đâu vậy???】
【Thật sự bắt tớ quỳ xuống à chị em?】
【Đã quỳ [ảnh]】
Hạ Du đổ một vệt hắc tuyến: 【Im đi... không có trai đẹp nào cả!】
Keng
Cánh cửa mở ra, sự xuất hiện của Trình Lập đã giải quyết tình huống vô cùng bối rối của Hạ Du lúc này.
“Xin lỗi, xin lỗi, anh đến muộn một chút. Hạ Du, phiền em trông tiệm rồi.”
Hạ Du nói: “Không sao đâu, tiện thể em cũng chẳng có việc gì làm!”
Trình Lập: “Được rồi, vậy em cứ đi chơi đi, để anh trông tiệm.”
“Vâng.”
Tiệm đã có người rồi nên Hạ Du cũng không ở lại nữa, cầm túi xách lên chuẩn bị chuồn đi.
“Khoan đã.”
Cô còn chưa đi ra khỏi cửa thì đã thấy Hứa Bạch Nghiên đứng dậy đi tới. Hạ Du chớp chớp mắt, đầu óc rối bời nghĩ, lẽ nào anh đến kiểm tra điện thoại của cô? Tiêu rồi... tấm ảnh lén chụp anh vẫn chưa xóa.
“Giờ tôi chuẩn bị ra biển lượn một vòng, vừa lúc rảnh.” Anh đột nhiên nói.
Hạ Du nhìn anh có chút ngơ ngác, không hiểu lời anh có ý gì.
Ánh mắt Hứa Bạch Nghiên khẽ động: “Ý tôi là nếu cô bây giờ không có việc gì làm, có thể đi lướt sóng đuôi thuyền với tôi.”
“Hả?” Hạ Du theo bản năng nói: “Nhưng tôi học không được đâu.”
Hứa Bạch Nghiên cau mày: “Ai bảo cô học không được? Lần trước không phải đã gần đứng lên được rồi sao? Luyện tập thêm một chút nữa là được thôi.”
Hạ Du cúi đầu suy nghĩ một lúc: “…Tôi cảm thấy, không ổn lắm.”
Cô đang chê bai anh sao?
Thái dương Hứa Bạch Nghiên giật giật, tâm trạng không còn tốt đẹp nữa. Chẳng lẽ những lời hay ý đẹp tối qua đều là giả? Cô thật sự cho rằng anh dạy không được?
“Cô có biết việc cô thất bại lần trước đã ảnh hưởng lớn đến tôi thế nào không?” Hứa Bạch Nghiên lạnh lùng nói.
Hạ Du: “…”
“Học viên đầu tiên của tôi mà không học được lướt sóng đuôi thuyền có hợp lý không?” Hứa Bạch Nghiên hơi cúi người xuống, tầm mắt gần như ngang với cô. “Cô đi cùng tôi để lấy lại danh dự đi, nếu không sau này tôi không tuyển được học viên nào thì phải làm sao.”
Hạ Du im lặng. Đúng là tối qua khi ăn cơm, anh đã bị mọi người trêu chọc, cô cũng cảm thấy rất có lỗi nên muốn giúp anh. Nhưng mà… cô thật sự học được sao, có thật sự phải đi chịu khổ nữa không?
Hạ Du có chút do dự. Sau khi suy nghĩ rất lâu, cô chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: “Thật ra tôi cũng không phải là hoàn toàn không muốn lướt sóng. Chỉ là huấn luyện viên… sau khi hết giá ưu đãi, một tiếng là bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Đúng rồi, giá cả cũng là một vấn đề lớn! Cô không có nhiều tiền đến vậy để học lướt sóng.
Hứa Bạch Nghiên hơi ngẩn ra: “Cô không đi là vì tiền sao?”
Hạ Du có chút lúng túng: “Vì lướt sóng đắt lắm…”
“Miễn phí.”
“Hả?” Hạ Du ngẩng phắt đầu lên, tưởng mình nghe nhầm. “Không mất tiền ạ?”
Vẻ mặt ngạc nhiên của cô khiến tâm trạng Hứa Bạch Nghiên lại dễ chịu. Vậy không phải cô cho rằng anh dạy không tốt mà là cô không có tiền sao? Ồ, vậy thì tốt.
Hứa Bạch Nghiên đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn cô: “Đúng vậy, giá lần trước mua một tặng một.”
Bình luận về “Chương 6: Chụp Lén”
Đăng nhập để bình luận