Sau khi cầu hôn, họ về Hàng Châu để thăm bố mẹ Triệu Mạn Chi .
Thực ra, việc này có chút mang ý nghĩa lỡ rồi mới báo, bởi màn cầu hôn quá hoành tráng đã sớm tiết lộ kết cục cho hai vị phụ huynh.
Ngày hôm đó, dưới sự thúc giục của vô số cư dân mạng nhiệt tình, Trang Hựu Khải đã đăng một dòng trạng thái lên Facebook – tài khoản đã bỏ xó cả ngàn năm – chỉ vỏn vẹn một câu: "Cô ấy nói đồng ý."
Kèm theo là bức ảnh đôi bàn tay họ đan vào nhau, trên ngón tay thon thả của cô gái, viên kim cương hồng hình vuông trông đặc biệt nổi bật.
Không ngờ chuyện này không chỉ được báo chí Hồng Kông đưa tin mà các tài khoản truyền thông đại lục cũng đồng loạt chia sẻ. Ngay cả bà Đinh Thanh Tư cũng thấy được, bèn hỏi Triệu Mạn Chi có phải thật không.
Mãi lúc đó cô mới biết, hóa ra đoạn video đó không chỉ mình cô xem, mà cả Hồng Kông không ai là không biết.
Cứ tưởng bà Đinh Thanh Tư sẽ không vui, nhưng giọng điệu của bà rất bình tĩnh, không thể hiện hỉ nộ gì, chỉ dặn cô sắp xếp về nhà một chuyến. Tuy Trang Hựu Khải đã từng gặp mặt bố mẹ cô rồi, nhưng dù sao cũng không phải chính thức, vậy nên vẫn cần phải đến tận cửa chào hỏi một lần nữa trước khi cưới.
Triệu Mạn Chi biết rằng bố mẹ cô không phải làm khó mà là họ nghiêm túc trong chuyện hôn nhân đại sự, và cũng là để nâng đỡ cho cô.
Họ đến Hàng Châu vào một buổi chiều thu ấm áp. Lá ngân hạnh dọc hai bên đường đã chuyển sang màu vàng rực, rồi rơi lả tả xuống đất, tạo nên âm thanh sột soạt khi bước chân.
Nghe như nhịp đập của mùa thu vậy.
Lần đầu tiên đến thăm nhà, Trang Hựu Khải đã chuẩn bị rất nhiều quà. Triệu Mạn Chi nghĩ hai người không mang hết được, mà gọi chú Ninh đi cùng thì lại hơi khó xử nên cô đã ép anh rút gọn danh sách. Cuối cùng, họ xuất phát gọn nhẹ, chỉ mang theo một chiếc đồng hồ Rolex thuộc hàng quý hiếm tặng ông Triệu Chi Vũ, còn bà Đinh Thanh Tư thì nhận một bộ trang sức phỉ thúy nước cực tốt, dù không thể sánh bằng chiếc vòng của Triệu Mạn Chi nhưng cũng hiếm thấy trên thị trường.
Triệu Mạn Chi lo lắng những món quà này quá đắt đỏ, bố mẹ sẽ không nhận. Tuy nhiên, Trang Hựu Khải lại nói rằng, họ đã giao cho anh viên ngọc trai quý giá nhất rồi, so với điều đó thì số quà này chẳng đáng là gì.
Anh luôn khéo léo trong giao tiếp, luôn biết cách chạm đến góc mềm yếu nhất trong tim cô.
Điều này chỉ đúng khi anh nói chuyện đàng hoàng.
Bà Đinh Thanh Tư hiếm khi vào bếp nấu ăn, không phải vì điều gì khác, mà là bà và Trang Hựu Khải đã từng dùng bữa, bà đã hỏi han anh như điều tra hộ khẩu vậy. Giờ mà hỏi nữa thì lại có vẻ không hợp tình nên bà giao nhiệm vụ này cho ông Triệu Chi Vũ.
Ai ngờ ông Triệu Chi Vũ lại là người ôn hậu, trầm tính, nhìn chàng rể tương lai mà chẳng biết nói gì.
Hai người cứ ngồi trong phòng khách, mỗi người uống trà của riêng mình.
Triệu Mạn Chi liếc vào bếp, không nhịn được cười: "Mẹ ơi, hay là mẹ vào đi, con thấy bố sắp hoá đá rồi."
Nếu bà không vào thì nhà bếp cũng sắp bị bà Đinh Thanh Tư phá banh. Tay nghề tám trăm năm không vào bếp của bà ấy có khi còn không bằng mì gà cay do Triệu Mạn Chi nấu.
Thế nên, mỗi người đảm nhiệm việc riêng thì tốt hơn.
Bà Đinh Thanh Tư vừa vào cuộc, không khí lập tức sôi nổi hẳn lên. Vẻ ngang ngược của Trang Hựu Khải trước mặt bậc trưởng bối đã biến mất không dấu vết. Anh chăm chú lắng nghe, trông như một thanh niên khiêm tốn, lễ phép.
Ông Triệu Chi Vũ ở trong bếp đang quấy chảo, nét mặt cuối cùng cũng giãn ra. Triệu Mạn Chi lén ăn một miếng sườn chua ngọt, nói năng ngọng nghịu: "Bố ơi, dù sao bố cũng là phó viện trưởng, sao lại không nói được câu nào với Trang Hựu Khải vậy?"
"Người ngồi đó thật, nhưng khí chất thì không. Cậu ấy át vía bố mấy bậc." Ông Triệu Chi Vũ lắc đầu: "Chuyện chuyên môn thì để người chuyên nghiệp làm, mẹ con giỏi cái này hơn."
Triệu Mạn Chi cười tít mắt, hai mắt cong cong như trăng khuyết: "Vậy bố nói xem, hai người họ sẽ nói chuyện gì?"
"Chắc chắn là dặn dò nó phải đối xử tốt với con, để bố mẹ mới yên tâm. Dù sao thì khoảng cách cũng xa như vậy..."
"Trang Hựu Khải có nói với con sẽ tặng bố mẹ một căn nhà ở Hồng Kông để bố mẹ có thể sang thăm con bất cứ lúc nào. Nó ở Bãi cạn, vị trí rất tốt, môi trường cũng rất đẹp."
Ông Triệu Chi Vũ ngạc nhiên: "Sao mà được, nơi đất chật người đông như vậy mà tặng thẳng cho chúng ta một căn nhà ư?"
"Đây vẫn là kết quả con ngăn cản đấy. Ban đầu bà nội anh ấy còn muốn tự mình quyết định, lần này đến thăm nhà sẽ mang theo một đống đồ tốt. Con nghĩ bố mẹ cũng sẽ không nhận nên đã từ chối trước rồi."
Cô thầm nghĩ, nếu bố mẹ mà biết chỉ riêng quà đính hôn nhà họ Trang đã tặng cả trăm triệu rồi đám cưới còn tặng chính thức thêm một lần nữa, liệu tim họ có chịu nổi không.
Hơn nữa, Trang Hựu Khải và cô không ký bất kỳ thỏa thuận tiền hôn nhân nào. Những điều khoản mà các nhà tư vấn tài chính đã soạn thảo từ lâu, anh không thèm liếc mắt một cái đã cho người tiêu hủy.
Bội Nghi sau khi biết chuyện đã đặc biệt gọi điện cho Triệu Mạn Chi nói: "Anh ấy không hề cân nhắc khả năng ly hôn chút nào. Chị Mandy à, kết hôn với anh trai em là chuyện lớn đó, nhất định phải cẩn trọng!"
Nào ngờ ngay lúc đó, kẻ khó ưa mà cô nhóc nói là "cực kỳ xấu xa" lại đang ở ngay bên cạnh. Anh trực tiếp giật lấy điện thoại của Triệu Mạn Chi rồi cảnh cáo: "Trang Bội Nghi, nên hạn chế tiêu xài của em thôi, nếu dám làm hỏng chuyện của anh, anh sẽ khóa thẻ ngay lập tức. Em biết đấy, anh từ trước đến nay nói được làm được."
Cách một màn hình vẫn có thể cảm nhận được Bội Nghi ở đầu dây bên kia rùng mình rồi giả vờ mất sóng và cúp máy.
Cô nhóc vẫn luôn nghĩ anh trai mình là một tên ngang ngược.
Nhưng không ngờ tên ngang ngược ấy giờ lại đang cúi đầu ngoan ngoãn nghe người ta dặn dò, mỗi tiếng "Tiểu Trang" đều đáp lại rất nhiệt tình.
Là phụ nữ, bà Đinh Thanh Tư quan tâm nhiều vấn đề hơn, ví dụ như nhà hào môn có yêu cầu sinh nở hay không, có cần ba năm hai đứa không, có can thiệp vào lựa chọn công việc của Triệu Mạn Chi không, v.v. Bà hy vọng con gái mình không bị coi thường, nên tất yếu phải giữ vững chính mình. Nếu vì con cái mà từ bỏ sự nghiệp, bà Đinh Thanh Tư chắc chắn sẽ không đồng ý.
Trang Hựu Khải kiên nhẫn giải quyết từng vấn đề một: "Chuyện con cái, cháu muốn mọi thứ tùy duyên. Gia đình cháu cũng không yêu cầu cụ thể phải sinh bao nhiêu, vả lại quyền sinh nở thuộc về Mạn Mạn. Cô ấy hoàn toàn có thể tự quyết định khi nào sinh, sinh bao nhiêu, cháu tôn trọng ý muốn của cô ấy. Còn về công việc, trước đây khi Mạn Mạn đến Deep Water Bay, cô ấy đã nói với gia đình cháu rằng sau khi kết hôn, cô ấy sẽ tiếp tục ở lại Quảng Nghi để làm công việc mình yêu thích. Cháu sẽ không can thiệp."
"Họ có vì thế mà có ý kiến gì với con bé không..."
"Sẽ không đâu. Bà nội cháu rất thích Mạn Mạn, chỉ là sợ cô ấy vất vả nên có hỏi cô ấy có muốn làm học thuật không. Về mặt này, gia đình cháu rất thấu tình đạt lý, con tin rằng dì cũng thấy rõ điều đó. Cháu có thể đợi đến tuổi này mới kết hôn, điều đó đủ để chứng minh họ là những người hiểu biết sâu sắc rồi."
Bà Đinh Thanh Tư cười: "Vậy thì tốt quá rồi. Con đừng hiểu lầm, dì chỉ sợ con bé phải chịu thiệt thòi thôi."
Trang Hựu Khải khẽ cúi mắt, bóng tối đổ xuống đôi mắt hổ phách của anh, gợi mở một hồ nước mùa xuân. "Cháu sẽ cố gắng hết sức để cô ấy hạnh phúc. Nếu không vui thì với tính cách của cô ấy cũng sẽ không ngại đá cháu thêm lần nữa đâu."
Anh đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng gõ một tiếng vào mặt bàn kính, một âm thanh dứt khoát như lời tuyên bố: "Vậy nên, cháu phải cố gắng để không bị cô ấy bỏ rơi."
Triệu Mạn Chi đang bưng hoa quả thì đúng lúc nghe được câu này, không giấu được nụ cười, bị bà Đinh Thanh Tư liếc thấy, mắng một câu: "Chẳng có tiền đ."
Cứ thế, bữa cơm coi như diễn ra suôn sẻ.
Trang Hựu Khải ban đầu không định ở lại, nhưng bà Đinh Thanh Tư nói rằng đã đến đây rồi thì không có lý do gì lại đi thuê khách sạn, làm như xa lạ. Triệu Mạn Chi biết đây là dấu hiệu mẹ cô đã chấp thuận anh nên liền xáp lại gần định khen bà Đinh Thanh Tư chu đáo. Nhưng ngay giây sau, bà Đinh Thanh Tư nói: "Tiểu Trang à, vẫn là con chịu khó ở tạm phòng khách nhé. Dù sao thì cũng chưa chính thức kết hôn, ở chung thì không đúng thể thống. Con thấy có phải không?"
Anh chỉ đành đáp vâng.
Nhà Triệu Mạn Chi là một căn biệt thự nhỏ hai tầng. Phòng khách ở tầng một, phòng của cô ở tầng hai, may mắn là chỉ cách nhau một tầng lầu. Bên ngoài phòng khách có một khoảng sân nhỏ, cô đứng ở ban công phòng mình nhìn xuống là có thể thấy toàn bộ.
Đêm đã khuya, bầu trời không một gợn mây, ánh trăng sáng trong phủ bạc lên cảnh vật. Triệu Mạn Chi nằm nhoài ra cửa sổ, gió đêm thổi nhẹ mái tóc cô. Khoảnh khắc này, thế gian thật tĩnh lặng và tươi đẹp.
Trang Hựu Khải ngồi trong sân, hai chân bắt chéo, kẹp một điếu thuốc giữa ngón tay, thong dong nghe điện thoại công việc.
Xung quanh quá yên tĩnh, giọng nói của người đàn ông không tránh khỏi bị gió đưa vào tai cô. Anh nói với đối phương bằng giọng rất bình thản: "Có chuyện gì đợi về Hồng Kông rồi nói, bây giờ tôi đang ở nhà mẹ vợ."
"Rất gấp sao? Cũng không gấp bằng chuyện đại sự của đời người."
"Thế nhé, cúp máy đây."
Mẹ vợ quả nhiên là nhân vật ghê gớm nhất trên đời. Dù người đàn ông bên ngoài có thành công đến mấy, giờ phút này cũng phải cúi mình nén nhịn.
Triệu Mạn Chi không nhịn được khẽ bật cười, giống như lần đầu tiên cô nghe anh phát âm ngọng nghịu khi báo cáo ở Hoàn Nghiệp vậy.
Trang Hựu Khải ngẩng đầu lên, cuối cùng phát hiện cô ở cửa sổ ban công.
Anh hỏi: "Cười gì vậy?"
Giọng điệu có chút không cam tâm.
"Cười anh chứ gì, đời này chắc anh sợ nhất là mẹ em rồi." Cô thể hiện sự thông cảm: "Không sao đâu, em cũng sợ mà. Khí chất của bà Đinh Thanh Tư cao tới hai mét tám, lời bà nói không ai dám không nghe đâu."
Người đàn ông nhướn mày, cam chịu gật đầu: "Vậy thì chịu thôi, anh sợ bà không đồng ý cho em cưới anh."
"Chỉ sợ bà ấy không đồng ý thôi ư?" Triệu Mạn Chi cố ý trêu chọc anh: "Không sợ em đổi ý à?"
"Em đeo nhẫn rồi mà."
"Thế thì em cũng có thể tháo ra mà."
Cô làm bộ làm tịch đưa tay ra, ánh sáng của viên kim cương hồng bị ánh trăng chia thành từng đốm sáng nhỏ li ti, lấp lánh như tiên nữ rải hoa.
Tiếp đó, cô từ từ tháo chiếc nhẫn ra, véo vào đầu ngón tay nhìn anh: "Cũng đâu có khó đâu."
Trang Hựu Khải nhìn cô, mắt hơi nheo lại: "Em nói thật đấy à?"
"Thế thì sao? Dưới mắt bố mẹ em, anh còn làm gì được em chứ?"
Cô cứ thế có chỗ dựa mà không sợ gì.
Chẳng lẽ Trang Hựu Khải còn có thể lên tìm cô mà lý luận ư? Bị bà Đinh Thanh Tư và ông Triệu thấy được thì xong đời rồi.
Một lúc lâu sau, cô thấy Trang Hựu Khải xoa cằm rồi bất lực nói một câu: "Được lắm."
Anh chẳng có cách nào, chỉ đành nhìn cô làm loạn.
"Triệu Mạn Chi, em tốt nhất cứ mãi ngang ngược như vậy đi."
"Cái đó còn tùy vào tâm trạng của em nữa."
Anh hùng không chịu thiệt thòi trước mắt. Cô cười tủm tỉm đóng cửa sổ rồi đeo nhẫn lại. Một món đồ quý giá như vậy, chưa nói đến tấm lòng, chỉ riêng giá trị của nó thôi, cô sao nỡ làm mất.
Bình thường Trang Hựu Khải độc đoán quen rồi, cô có đôi co lời qua tiếng lại thì cũng phải bù đắp lại ở những chỗ khác. Hôm nay cô nghĩ anh không dám làm càn dưới mắt bố mẹ nên mới cố ý trêu anh một chút.
Cô kéo rèm cửa, quay lại giường. Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, là của Trang Hựu Khải.
— "Mở cửa."
Tim Triệu Mạn Chi ngừng đập một nhịp, không lẽ nào?
Anh... lên đây thật sao?
Cô chạy ra ban công kiểm tra, sân nhỏ vắng tanh, cây ngân hạnh khẽ lay động, như báo hiệu dấu vết anh vừa rời đi.
Điện thoại lại rung lên một cái, vẫn là Trang Hựu Khải.
— "Sợ rồi à?"
Triệu Mạn Chi cắn chặt môi dưới. Giá mà cô biết anh lại có gan như thế, cô đã trêu chọc anh làm gì! Đúng là tự rước bực vào thân.
— "Anh nghe thấy phòng bố mẹ em có động tĩnh."
— "Nếu họ thấy, anh sẽ nói là em gọi anh lên."
— "Mở không?"
Người này có phải đã học lỏm từ Hắc Bạch Vô Thường không, sao lại thúc mạng người ta thế này?
Triệu Mạn Chi nhắm nghiền mắt, đánh liều, ấn tay nắm cửa xuống. Ánh sáng trong phòng bị xé toạc một khe hở, anh cùng bóng tối chen vào.
Trang Hựu Khải mang theo mùi hương hoa quế thoang thoảng, như thể vừa rồi dưới ánh trăng, thứ anh cầm trên tay không phải điếu thuốc mà là một cành quế vàng. Mãi cho đến khi nụ hôn của anh tiến sâu, Triệu Mạn Chi mới nếm được vị cay nồng nơi đầu lưỡi anh.
Chắc là anh đến rất vội, bình thường anh hút thuốc xong đều đợi mùi bay đi hết mới hôn cô.
Anh đẩy Triệu Mạn Chi vào tường mà hôn rất cuồng nhiệt. Cô vừa đón nhận, vừa lo lắng bố mẹ sẽ nghe thấy động tĩnh. Cả người cô chưa bao giờ căng thẳng đến thế, ngay cả hơi thở cũng loạn nhịp. Có lúc cô nín thở không dám thở ra, có lúc lại thở hổn hển.
Sau khi buông ra, cả người cô như bị sự xấu hổ bao trùm, trông như một quả cà chua chín mọng.
"Nghe nói em muốn hủy hôn, phải không?" Anh mân mê đôi môi căng mọng của cô, nhấn xuống, lún sâu, rồi buông ra. Đáy mắt tràn đầy sự không vui: "Hả?"
"Không có..." Cô vùng vẫy giơ tay lên, khoe chiếc nhẫn đã về đúng vị trí: "Đeo lại rồi."
"Vậy vừa nãy là có ý gì, em nghĩ anh không làm gì được em nên cố ý trêu chọc anh à?"
Tâm tư cô quá đơn giản, luôn bị anh nhìn thấu ngay lập tức.
Triệu Mạn Chi sợ bị bà Đinh Thanh Tư phát hiện nên mất hồn mất vía "ừ" hai tiếng, rồi mềm mại nũng nịu nhận thua: "Là em không tốt, anh đừng chấp nhặt mà, lần sau sẽ không thế nữa."
Nói xong, cô nhẹ nhàng đẩy anh một cái: "Về trước đi, được không?"
"Vừa đến đã đuổi anh đi, làm sao người ta tin em thật lòng nhận lỗi đây."
Hơi thở của Trang Hựu Khải phả vào tai cô như có như không cào nhẹ dái tai. Khắp người Triệu Mạn Chi như có kiến bò, mềm nhũn đến tận xương tủy.
Cô vốn dĩ không chịu được trêu chọc. Lúc này, phòng tuyến lý trí đã đến giới hạn. Cả người cô sắp tan chảy trong vòng tay anh, ngoan cố chống cự nói một câu: "Ở đây không có..."
"Không có gì?"
"Không có... bao."
Anh khẽ cười: "Ai nói phải dùng cái đó?"
Triệu Mạn Chi mở to mắt nhìn anh: "Em vẫn chưa muốn..."
Chuyện này tuy họ chưa từng thảo luận, nhưng vẫn luôn ngầm hiểu mà thực hiện biện pháp phòng ngừa. Triệu Mạn Chi nghĩ Trang Hựu Khải hiểu rằng, cuộc sống và công việc hiện tại của cô có nhịp điệu riêng, thực sự không phù hợp để bị một đứa trẻ ngoài dự kiến làm xáo trộn.
Trang Hựu Khải không để ý, bế cô đặt lên mép giường, đầu gối đẩy cao.
Cô định đá anh, nhưng cơ thể lại mất hết sức lực, mà cũng không dám hét to, chỉ đành vặn eo, cố gắng co người lên. Tuy vậy, ngay giây sau, cô lại bị anh nắm mắt cá chân kéo trở lại.
Rồi anh vùi mặt xuống.
Triệu Mạn Chi sững người, sau đó mới bất giác mà đỏ mặt. Họ vốn dĩ truyền thống, chưa từng thử cách này, vừa mới lạ vừa lo lắng, như thể lần đầu tiên thành thật đối diện với nhau.
Cô như một cây dây leo không xương, nhẹ nhàng rơi xuống, đắm mình vào một vũng nước mang tên anh, gần như muốn tan chảy.
Xương mũi của Trang Hựu Khải cao và thẳng, sống mũi thanh tú nhưng không quá nhọn. Đó là một dáng mũi đẹp, kết hợp hài hòa giữa nét Á và Âu, vừa có sự hiện diện nhưng không quá thô kệch. Vậy mà lúc này, Triệu Mạn Chi lại cảm thấy nó dường như vẫn quá nổi bật, cứ cọ xát vào cô từng chút một, khiêu khích một cách vô hình, vô cùng chí mạng.
Cô không chịu nổi, đầu ngón chân lướt qua vai anh, tức giận đạp một cái, hai tay loạn xạ túm lấy tóc anh cầu xin: "Đừng nữa, em sẽ không làm loạn nữa đâu, buông tha em có được không?"
Mãi một lúc sau, đầu lưỡi anh mới rút ra. Triệu Mạn Chi cả người run rẩy như vừa trải qua một trận sinh tử, trong đầu bắt đầu pháo hoa nổ tung.
Khi cô đang thở hổn hển, nghe thấy anh thì thầm bên tai: "Bảo bối, đừng dùng chuyện này để dọa anh nữa."
"Anh nhát lắm, không dám nghĩ đến việc mất em sẽ thế nào đâu."
"Đừng bỏ anh lại."
Triệu Mạn Chi vùi vào lòng anh, ôm rất chặt: "Sẽ không đâu, sau này không có gì có thể chia lìa chúng ta nữa."
"Sẽ không bao giờ có, em hứa đấy."
Bình luận về “Chương 1: NT - Hàng Châu”
Đăng nhập để bình luận