“Anh chưa từng coi em là em gái.”
Câu nói này có thể có rất nhiều ý nghĩa khác nhau. Dù tốt, xấu, hay chỉ là trêu chọc, Trình Thư Nghiên cũng lười đoán. Sau một thoáng im lặng, cô cũng đáp trả lại một cách lịch sự: “Tất nhiên, em cũng không coi anh là anh trai.”
Nói rồi, cô tiếp tục cúi xuống ăn miếng củ cải.
Cô vẫn luôn như vậy, người khác cho gì, cô trả lại nấy, không muốn để mình thua thiệt dù chỉ là một câu nói. Cô vừa nghiêm túc lại vừa không nghiêm túc.
Thương Trạch Uyên từ từ nhếch môi.
“Em thú vị hơn anh nghĩ” anh cười nói.
Câu nói này khiến Trình Thư Nghiên ngước mắt lên. Cô biết Thương Trạch Uyên có hứng thú với cô, vì anh luôn nhìn cô với ánh mắt dò xét và đầy trêu chọc. Nhưng miễn là không có ác ý, Trình Thư Nghiên không hề bài xích sự tò mò này. Cô biết rất rõ những trải nghiệm và quá khứ phong phú của cô quả thật đáng để người khác tò mò.
Nhưng sự quan sát không phải là một chiều. Trong khi anh quan sát cô, cô cũng đang quan sát anh. Và cô không thể phủ nhận: “Anh cũng không nhàm chán như em tưởng” cô nhận xét về anh.
Mưa rơi xối xả, hạt mưa lộp bộp trên mái hiên rồi chảy thành dòng.
Thương Trạch Uyên nhìn cô cười, cô cũng không quay đi.
Mái tóc dài của cô được hơi ấm cơ thể làm khô một nửa. Gió thổi bay những sợi tóc ẩm ướt, che khuất đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô. Khi những sợi tóc bay lất phất trước mắt, đôi mắt như sương khói của cô chập chờn không thể nhìn rõ.
Vài sợi tóc sắp chạm vào miếng củ cải trên que tre của cô. Thương Trạch Uyên giơ tay ra hiệu. Trình Thư Nghiên một tay cầm bát canh, một tay cầm que tre, không rảnh tay để gạt tóc nên cô theo bản năng nghiêng mặt sang một bên. Anh tự nhiên giúp cô vén tóc ra sau tai. Bàn tay hơi lạnh của anh chạm vào dái tai còn lạnh hơn của cô.
Cảm giác và mùi hương có thể gợi lại ký ức. Cô ngửi thấy mùi hương gỗ đó, rồi chợt nhớ đến nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và vòng eo săn chắc, thon gọn của anh khi cả hai cùng đi xe dưới mưa.
Đã năm giờ chiều, bầu trời xuyên qua những đám mây đen hiện ra một chút màu xanh đen mờ ảo. Trời dần tối, chỉ có ánh đèn phía sau họ là sáng.
Những hạt mưa rơi xuống những vũng nước nông sâu, bát oden còn lại một chút nước canh được đặt sang một bên. Chiếc chăn từ vai cô tuột xuống, Trình Thư Nghiên lại đưa tay kéo chặt.
“Em có cảm thấy không?” Thương Trạch Uyên đột nhiên cất lời.
Trình Thư Nghiên lại quay đầu nhìn anh.
Các đường nét trên khuôn mặt anh trở nên vô cùng rõ ràng trong ánh hoàng hôn mờ ảo.
Có một khoảnh khắc gió dần ngừng lại. Cô nghe thấy anh nói: “Thật ra chúng ta rất hợp nhau.”
Trình Thư Nghiên im lặng một lúc rồi khẽ cười.
Cô khẳng định anh là một tay chơi tình ái chuyên nghiệp, lúc nào cũng giăng bẫy chờ đợi con thỏ trắng sa vào. Đáng tiếc là cô cũng chẳng phải dạng vừa.
Trước đây, cô hoặc sẽ lườm nguýt, hoặc sẽ nói kháy lại. Nhưng hôm nay, cô lại có hứng thú lạ thường. Cô khoanh tay, nghiêng đầu, nhếch môi hỏi anh “Thế thì sao?”
Hợp nhau thì sao? Vậy chúng ta nên có những gì tiếp theo?
Chỉ với ba từ, cô đã ném lại câu hỏi cho anh.
Thương Trạch Uyên vẫn mỉm cười.
Một cảm xúc nào đó đang lan truyền mạnh mẽ xung quanh, cả hai giữ im lặng một cách đầy ăn ý.
Thế nhưng, tiếng còi xe của tài xế lại vang lên đúng lúc này. Cuộc trò chuyện đành phải kết thúc tại đây một cách tự nhiên và không có thêm diễn biến nào.
*
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Khi Trình Thư Nghiên xuống ăn sáng, Thương Trạch Uyên không có ở đó. Nghe người giúp việc nói rằng anh bị cảm lạnh và đang nghỉ ngơi trong phòng.
Cô gắp một miếng há cảo, không khỏi nghĩ thầm thiếu gia vẫn là thiếu gia, cùng dầm mưa mà anh lại đổ bệnh trước.
“Thư Nghiên này” Thương Cảnh Trung đột nhiên lên tiếng, kéo suy nghĩ của cô trở lại.
Trình Thư Nghiên vội vàng đặt đũa xuống và đáp lời.
Thương Cảnh Trung nói “Ở trường nếu có ai hỏi về mối quan hệ của cháu và anh trai thì cháu cứ nói là anh em họ.” Khi nói điều này, ông không ngẩng đầu lên, như thể đang nói về một chuyện vô cùng bình thường một cách nhẹ nhàng.
Trái tim Trình Thư Nghiên lại đập mạnh.
Bài đăng trên diễn đàn hôm qua và lời nói của ông hôm nay bất ngờ được liên kết với nhau. Cô chỉ mất mười giây để hiểu ra - Thương Cảnh Trung đang giám sát Thương Trạch Uyên.
Vì vậy, chỉ cần Thương Trạch Uyên có một chút động tĩnh ở trường, ông ấy lập tức có thể sai người hành động. Việc Thương Cảnh Trung có thể đường hoàng nói về chủ đề này rõ ràng là không sợ bị phát hiện, điều này có lẽ cũng có thể được coi là một lời cảnh cáo.
Điều này khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Vâng.” Trình Thư Nghiên gật đầu rồi theo bản năng liếc nhìn Trình Huệ.
Trình Huệ vẫn thản nhiên ăn cơm, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Thương Cảnh Trung, hoàn toàn tỏ vẻ không liên quan. “Những lời chú Thương nói con nhớ rồi chứ?” Bà ấy thậm chí còn dặn dò cô.
“Con nhớ rồi.” Lần này, Trình Thư Nghiên trả lời rất nghiêm túc.
Sau khi ăn sáng xong, Thương Cảnh Trung nói với quản gia rằng tối nay ông và Thương Trạch Uyên có một buổi tiệc xã giao quan trọng. Sau khi dặn dò vài điều cần chú ý với giọng nói nhỏ, ông đứng dậy và ra ngoài.
Không lâu sau khi ông rời đi, Trình Huệ đột nhiên đặt bát đũa xuống, mặt mày tái mét.
Không biết hai người có chuyện gì.
Trình Huệ chưa bao giờ kể với cô về những vấn đề tình cảm của mình, Trình Thư Nghiên cũng không tò mò. Bao năm qua, hai mẹ con luôn làm tròn bổn phận của mình. Trình Huệ bận rộn với việc hưởng thụ, bận rộn tìm người tiếp theo, còn Trình Thư Nghiên chỉ biết đi theo bà ấy rồi tự lo cho bản thân.
Thấy bà ấy tâm trạng không tốt, Trình Thư Nghiên không muốn tự chuốc lấy phiền phức nên đã sớm lên lầu. Cô định ở trong phòng vẽ tranh, không ngờ một lúc sau, Trình Huệ lại đuổi theo vào phòng cô. Đầu tiên là lục tung tủ quần áo của cô, sau đó lấy hết thuốc lá trong túi ra và bẻ gãy.
Kể từ khi chuyển đến đây, Trình Huệ luôn thể hiện hình ảnh là một người phụ nữ hiền lành, đức hạnh trước mặt người khác. Nhưng thực tế, bà ấy có cảm xúc rất thất thường. Lúc này, trong lòng có uất ức, không có chỗ để giải tỏa nên đã trút giận lên Trình Thư Nghiên.
Trình Thư Nghiên đã quen với điều đó, cô chỉ lẳng lặng nhìn.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài bình tĩnh, trong lòng cô cũng không hề hết tức giận.
Về sau, khi Trình Huệ xé nát tập vẽ và ném gãy bút vẽ của cô, Trình Thư Nghiên mới cất giọng lạnh lùng nói: “Thời gian rảnh để phát điên, sao bà không nghĩ cách làm sao để ông ấy nhìn bà lâu hơn một chút?”
Trình Huệ đột ngột dừng lại. Bà ta nhìn Trình Thư Nghiên, ánh mắt đầy sự độc ác, nghiến răng ken két nhưng buộc phải hạ giọng: “Nếu tao phải dọn ra khỏi đây thì mày cũng chẳng sung sướng gì. Mày nghĩ tiền học phí nghệ thuật đắt đỏ của mày sẽ có người trả cho sao? Mày chỉ toàn nói nhảm thôi sao? Đồ súc sinh nhỏ, giống hệt ba mày, đều là súc sinh!” Dứt lời, bà ta ném những thứ đang cầm vào người cô rồi quay lưng đóng sầm cửa lại.
Những mảnh giấy vụn bay lơ lửng trong không trung rồi từ từ rơi xuống. Vài cây bút vẽ bị gãy văng tới, suýt sượt qua má cô rồi đập vào tường phía sau.
Lồng ngực Trình Thư Nghiên phập phồng dữ dội, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Mãi một lúc sau cô mới bình tĩnh lại được.
*
Trình Thư Nghiên lờ mờ cảm thấy hôm nay sẽ không yên bình, cộng thêm tâm trạng không tốt nên cô ở lì trong phòng cả ngày, không ăn trưa cũng không ăn tối.
Đến lúc này, bụng cô réo lên dữ dội, suy đi tính lại, cô quyết định đi tìm chút gì đó ăn.
Nhưng vừa xuống lầu, cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Tất cả mọi người trong biệt thự đều đang tất bật, hối hả chuyển đồ ra ngoài. Trình Thư Nghiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vô tình liếc thấy một chiếc thùng chất đầy những đĩa than sưu tầm. Cô đoán rằng phần lớn những món đồ này là của Thương Trạch Uyên.
Anh bị làm sao vậy? Gây ra chuyện gì rồi?
Trình Thư Nghiên định gửi tin nhắn hỏi thì người giúp việc tiến lại gần khuyên “Tối nay có chút chuyện, cô tốt nhất nên về phòng đi.”
Nói xong, bà ấy vội vàng vào bếp, đổ tất cả thực phẩm dự trữ và đồ ăn tối vào thùng rác lớn rồi cùng mọi người mang đi.
Thái độ đầy căng thẳng, như thể ngày tận thế đã đến. Trình Thư Nghiên không muốn rước họa vào thân, nghe lời quay lên lầu.
Chín giờ tối, dưới lầu bỗng phát ra một tiếng động lớn, có thứ gì đó bị đập vỡ. Tiếp theo là tiếng gầm thét của ông Thương Cảnh Trung, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu can ngăn của Trình Huệ.
Trình Thư Nghiên áp sát vào cửa phòng, chỉ nghe loáng thoáng được vài từ rời rạc. “Phong tỏa rồi.” “Một xu cũng đừng hòng động vào.” “Để tôi xem ai dám.” “Đừng cho nó ăn.”
Chín giờ ba mươi phút, tiếng cãi vã tạm lắng xuống. Một lúc sau, Trình Thư Nghiên nhận được một tin nhắn WeChat.
Thương Trạch Uyên: [Ừ.]
Tin nhắn trước đó cô gửi cho anh một tiếng trước là: [Lại chọc giận ông ấy à?]
Chắc là lần này mọi chuyện rất nghiêm trọng. Trình Thư Nghiên nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cuối cùng xóa đi câu hỏi và chỉ gõ hai chữ: [Bảo trọng.]
Nhưng còn chưa kịp gửi đi, tin nhắn của Thương Trạch Uyên đã đến trước một bước: [Qua hút thuốc không?]
Cô do dự vài giây rồi trả lời: [Được.]
…..
Cửa không khóa, Trình Thư Nghiên bước vào thấy Thương Trạch Uyên đang nằm trên sofa ở khu tiếp khách. Anh tựa lưng vào gối, đôi chân thảnh thơi gác lên bàn trà, trên người còn đắp một chiếc chăn màu xám.
Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ lớn, phác họa rõ nét đường nét khuôn mặt nghiêng của anh. Thấy cô vào, anh lười biếng giơ tay lên, coi như là chào hỏi.
Trình Thư Nghiên tiện tay khóa cửa rồi bật đèn.
Đèn sáng, cô mới để ý thấy anh đã đổi màu tóc sang màu xanh khói. Cô thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.
“Anh…” Cô định nói gì đó rồi lại thôi.
Thương Trạch Uyên tùy tiện vuốt tóc, hỏi cô “Đẹp trai không?”
“…”
Hiếm khi Trình Thư Nghiên không châm chọc anh, sau một lúc ngập ngừng, cô thành thật nói “Hợp với anh đấy.” Anh vốn có khuôn mặt với đường nét đậm, ngũ quan hoàn hảo, đổi màu tóc nào cũng chỉ là thêm phần nổi bật.
Thế nhưng, cô chợt nhớ ra “Tối nay anh và chú không phải có tiệc xã giao sao?”
Thương Trạch Uyên nói “Đúng vậy.”
Anh nhếch môi, cười rất ngang tàng.
Hai người nhìn nhau vài giây. Trình Thư Nghiên lập tức hiểu ra tại sao Thương Cảnh Trung lại nổi giận đến vậy.
Rõ ràng biết có buổi tiệc quan trọng, anh đã hứa miệng nhưng lại đi nhuộm một màu tóc nổi loạn để tham dự. Chính là muốn cho ông ấy biết tôi đã có mặt, mọi chuyện cũng đã giúp ông giải quyết nhưng tôi vẫn muốn khiến ông khó chịu.
Đây quả thật là phong cách nhất quán của Thương Trạch Uyên. Về khoản chọc tức người khác thì anh hơn cô nhiều.
Trình Thư Nghiên bật cười thành tiếng, giơ ngón cái lên ra hiệu cho anh.
“Đi thôi, đi hút thuốc.” Thương Trạch Uyên đứng dậy, chiếc chăn trượt khỏi người anh.
“Thôi” Trình Thư Nghiên nói “ngoài trời gió lớn.”
Thương Trạch Uyên dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, cười hỏi “Quan tâm anh à?”
Cô nhún vai, không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nói “Em không phải người máu lạnh đến mức bắt một người bệnh đi ra ban công hóng gió cùng mình.”
Thế là cả hai chuyển sang uống trà thay vì hút thuốc.
Vẫn là Thương Trạch Uyên pha. Có vẻ như anh là người có hiểu biết rộng, pha rượu rất ngon, mà pha trà cũng rất thành thạo.
Trà nóng tỏa hơi nghi ngút, hương thơm lan tỏa khắp phòng. Anh thong thả rót trà, tay áo được xắn lên, vài cúc áo sơ mi đen được cởi, cà vạt thắt lỏng lẻo. Vừa mặc một bộ đồ khá trang trọng, lại vừa nhuộm mái tóc xanh nổi loạn, trông anh cứ như một kẻ trí thức biến chất.
Trình Thư Nghiên không sành về trà, uống vào cũng thấy tàm tạm. Cô ôm tách trà, cuộn tròn trên ghế sofa của anh, đắp chiếc chăn của anh. Ánh mắt cô lướt qua một lượt, nhận ra những món đồ trong phòng anh vẫn còn nguyên vẹn, cô không khỏi thầm mừng vì anh có thói quen khóa cửa.
Nhưng khi nhớ lại những chiếc đĩa than, máy chơi game đã bị vứt đi, cô lại cảm thấy tiếc nuối. Cô hỏi anh vì tức giận mà phải mất nhiều thứ như vậy có đáng không?
Thiếu gia trông rất bình thản, nói “Mua lại là được.”
“Thẻ của anh không phải đã bị khóa rồi sao?”
“Em nghe thấy à?” Vừa nói, anh ho khan hai tiếng, cảm cúm vẫn chưa khỏi hẳn.
“Nghe thấy một ít.”
Không chỉ bị khóa thẻ mà còn không được ăn uống, cách trừng phạt này suýt chút nữa khiến cô nghĩ mình đã trở về thời phong kiến.
Nhưng tâm trạng Trình Thư Nghiên hôm nay cũng không tốt lắm, điều này khiến cô cảm thấy đồng cảm.
“Vậy anh đã ăn gì chưa?” Cô chủ động hỏi anh.
“Chưa.” Anh lại ho vài tiếng.
Đặt tách trà xuống, Trình Thư Nghiên đề nghị “Ăn lẩu Haidilao không? Em mời.”
Thương Trạch Uyên khựng lại, rồi từ từ nhướn mày, nói “Anh không tiêu tiền của phụ nữ.”
“Có thể trả lại sau.”
“Có tính lãi không?”
"Nhân mười."
Anh cười "Làm ăn cũng khéo thật."
"Đi không thì bảo?" cô lại giục.
"Thôi vậy" anh nói "ông già cho người theo dõi rồi, em mà đi với anh lúc này thì cũng gặp họa."
"...Nghiêm trọng đến vậy sao."
Cô nghĩ có cần phải làm cho mọi thứ trở nên nghiêm trọng vậy không.
"Nghiêm trọng đấy" anh cười nhẹ rồi chuyển sang cười lạnh.
Giờ mà đi ăn ngoài hay gọi đồ ăn về chắc chắn là không được. Mà đồ ăn trong nhà thì cô đã tận mắt thấy họ vứt đi.
Trình Thư Nghiên khẽ nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, cô chợt nhớ trong vali hành lý còn vài gói mì ăn liền chưa ăn hết, thế là cô đứng dậy về phòng, lục tìm rồi mang ra hai hộp bún ốc.
Thương Trạch Uyên nhìn cô bày đồ ra bàn như làm ảo thuật, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trình Thư Nghiên biết anh kén ăn, nhưng hiện tại chỉ có món này nên cô nói "Ăn tạm vậy."
Tự mình bóc hộp của mình, thấy anh ngồi đó không động đậy, Trình Thư Nghiên liếc nhìn anh "Không thích ăn hay không biết ăn?"
Cô nhanh chóng nhận được câu trả lời từ vẻ mặt tò mò và lạ lẫm của anh.
Thiếu gia đúng là thiếu gia, từ nhỏ đã có chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp riêng, có lẽ đây là lần đầu tiên anh ăn đồ ăn nhanh.
Trình Thư Nghiên bất lực thở dài, tiện tay bóc luôn hộp của anh. Trong lúc chờ nước sôi để pha, cô thấy anh im lặng, bèn quay sang nhìn.
Thương Trạch Uyên đang ngồi, khuỷu tay chống trên bàn, tay đỡ thái dương, mắt hơi cụp xuống, trông không có chút sức sống. Nhìn kỹ thì thấy hai má anh ửng hồng, chắc là sốt lại rồi.
Dáng vẻ yếu đuối này thật đáng thương. Khiến người ta có cảm giác muốn trêu chọc.
Thế nhưng, khi nghĩ đến việc anh đang bị bệnh, lại bị người cha lạnh lùng, vô tình kéo đi xã giao, về nhà còn bị cấm túc, bỏ đói, những lời trêu chọc trong lòng biến thành một câu nói: "Uống thuốc chưa?"
"Rồi."
"Vậy được rồi." Cô đẩy hộp bún ốc đã pha xong về phía anh.
Thương Trạch Uyên cúi đầu mở nắp.
Trình Thư Nghiên nhắc nhở anh “Khuấy đều lên, dùng cái dĩa này.”
Anh ngoan ngoãn làm theo, trông khá nghe lời.
Cả hai ngồi đối diện nhau, bắt đầu bữa ăn đầu tiên của buổi tối.
Mặc dù Thương Trạch Uyên nói rằng mình kén ăn, nhưng lúc này anh không hề tỏ ra khó chịu.
Thấy anh ăn một cách nghiêm túc, Trình Thư Nghiên mới cất lời “Nếu anh đã quyết định đối đầu với ông ấy thì sau này sẽ phải ăn mấy món ăn liền này thường xuyên đấy. Mì gói hay cơm tự sôi gì đó, anh phải tự học cách làm đi.”
Thương Trạch Uyên vừa cười vừa nghe, uống một ngụm canh, nói “Được.”
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện. Sau đó, Trình Thư Nghiên thấy cũng đã muộn nên chuẩn bị trở về phòng.
Cô liếc nhìn đống bát đũa còn lại trên bàn, Thương Trạch Uyên nói “Để anh dọn.”
Một người pha, một người dọn, họ phân chia công việc rất rõ ràng.
Trình Thư Nghiên gật đầu, cất điện thoại, đứng dậy. Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt anh, nhận thấy sắc mặt anh có vẻ đã tốt hơn.
Thế là cô đi đến trước mặt anh, nhón chân lên, đưa mu bàn tay lên trán anh.
Mu bàn tay mát lạnh, hai người lại đứng rất gần nhau, anh dễ dàng ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên cơ thể cô.
Ánh mắt Thương Trạch Uyên dần trở nên sâu hơn.
Còn Trình Thư Nghiên thì không hề xao nhãng. Nhiệt độ không quá nóng, chắc là đã hạ sốt rồi.
“Giờ anh có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.” Cô mỉm cười với anh rồi quay người mở cửa.
Cánh cửa đóng sầm lại, căn phòng trở nên yên tĩnh. Thương Trạch Uyên vẫn đứng sững sờ trước bàn rất lâu sau đó.
*
Cuộc đối đầu giữa Thương Trạch Uyên và Thương Cảnh Trung kéo dài hơn dự đoán.
Sau hôm đó, tiếng cãi vã lại thỉnh thoảng vang lên, Thương Cảnh Trung chưa bao giờ có một ngày vui vẻ. Nhưng ông mắng càng dữ, Thương Trạch Uyên lại càng phóng túng. Anh không chỉ đua xe mà còn bắt đầu không về nhà qua đêm.
Có vài lần, nửa đêm anh lại gõ cửa phòng Trình Thư Nghiên để lấy chìa khóa xe.
“Lại không về à?” Cô đưa chìa khóa cho anh.
“Ừ.” Anh đưa tay nhận lấy, rồi như nhớ ra điều gì đó, chủ động hỏi “Đi với anh không? Tối nay anh có một trận đua.”
Trình Thư Nghiên từ chối rất dứt khoát “Không.”
Thực tế đây không phải lần đầu anh mời cô, nhưng lần nào cũng bị từ chối. Cô không muốn lãng phí thời gian ngủ, Thương Trạch Uyên cũng không ép buộc.
Thấy anh định đi, Trình Thư Nghiên hiếm hoi khuyên nhủ một câu “Đừng làm quá nữa.”
Không phải cô muốn làm người hòa giải, chuyện này vốn không liên quan đến cô. Chỉ là mấy ngày nay thấy Thương Cảnh Trung như vậy, ông ấy sắp bị tức chết đến nơi rồi.
Thương Trạch Uyên lại cười hỏi “Lo cho anh à?”
Cô lườm anh một cái, ra dấu mời, “Đi thong thả, không tiễn.”
Tình trạng này kéo dài thêm một tuần, cuối cùng Thương Cảnh Trung đành phải chịu thua. Nếu Thương Trạch Uyên đã cứng đầu thì không ai có thể làm gì được anh. Dường như trong từ điển cuộc đời anh không có từ chịu thua, nhiều lắm thì chỉ nể mặt một chút, nhượng bộ vừa phải.
Nếu ông giữ thể diện, anh cũng sẽ giữ thể diện, mọi chuyện đều có thể thương lượng. Nhưng nếu ông không giữ thể diện, anh cũng có cách làm cho mọi thứ rối tung lên.
Thương Cảnh Trung đã mở lại tài khoản cho anh, Thương Trạch Uyên cũng biết dừng đúng lúc. Anh đã tham dự một bữa tiệc tối cùng ông ấy. Cuộc chiến của hai cha con kết thúc, không khí trong nhà cũng dịu đi. Trình Thư Nghiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
…..
Ngày chủ nhật, ông Thương Cảnh Trung và Trình Huệ đã đi hẹn hò, còn Thương Trạch Uyên cũng đến câu lạc bộ từ sớm. Trong nhà chỉ còn lại một mình Trình Thư Nghiên.
Đến chín giờ tối, Trình Thư Nghiên đang nằm đọc sách thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ Thương Trạch Uyên.
Thương Trạch Uyên: [Ra đây, anh dẫn em đi xem kịch hay.]
Thương Trạch Uyên: [Nhớ đi nhẹ thôi đấy.]
Dù không hiểu chuyện gì, nhưng cô vẫn đặt sách xuống, đứng dậy mở cửa phòng.
Căn biệt thự hiếm khi không bật đèn, xung quanh tối đen như mực. Chiếc điện thoại không khóa màn hình trở thành nguồn sáng duy nhất.
Anh bảo cô đi xem cái gì thế? Thật kỳ lạ.
Trình Thư Nghiên chuẩn bị quay về phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt. Nghe tiếng mà đoán vị trí, hình như phát ra từ tầng dưới. Cô dừng bước lại. Nhớ lời dặn dò của Thương Trạch Uyên, cô khóa màn hình, rồi từ từ đi đến cầu thang, hai tay nắm lấy lan can nhìn xuống dưới.
Phòng khách mờ ảo như một đám mực đặc. Bàn ghế ở tầng một chỉ hiện lên những đường nét mờ nhạt. Ánh trăng ngoài cửa sổ cũng yếu ớt, lặng lẽ chiếu xuống sàn nhà như thể đã đóng một lớp băng giá.
Mãi đến khi mắt quen với bóng tối, Trình Thư Nghiên mới nhận ra có hai bóng người. Tiếng bước chân dồn dập, hỗn loạn. Hai bóng người vẫn quấn lấy nhau, không rời xa một chút nào, cứ như vậy từ trái sang phải rồi cùng ngã nhào vào chiếc ghế sofa rộng lớn.
Tiếng ma sát của quần áo và tiếng hôn nhau trở nên đặc biệt rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.
Đứng bất động trong một phút, Trình Thư Nghiên chợt nhận ra mình đang xem cái gì. Sững sờ, cô gượng gạo quay mặt đi.
Thương Trạch Uyên bị biến thái à? Lại gọi cô ra xem cái này. Cô thầm mắng trong lòng.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô nhận ra anh chắc chắn cũng đang ở đây. Cùng trong một không gian, chứng kiến cùng một khoảnh khắc.
Không biết có phải trực giác quá nhạy bén hay không, cô theo bản năng ngước mắt lên nhìn về phía nhà ăn. Quả nhiên, có một người đang đứng ở đó.
Là Thương Trạch Uyên.
Anh ẩn mình trong bóng tối, dáng vẻ lười biếng dựa vào quầy bếp. Một tay cầm điện thoại, tay còn lại từ từ lắc chiếc cốc thủy tinh. Lúc đầu, anh đang thong thả gõ chữ. Nhận thấy ánh mắt của cô, anh mới ngước lên, nhếch môi, giơ cốc về phía cô ra hiệu cạn ly.
Bên cạnh anh là ánh trăng yếu ớt, màn hình điện thoại cũng đang sáng. Xuyên qua ánh sáng, cô dễ dàng bắt được nụ cười trên khuôn mặt anh, một nụ cười đầy sự tàn ác và ngạo mạn.
Đồng thời, điện thoại lại rung lên. Trái tim Trình Thư Nghiên giật thót, cô vội vàng cầm điện thoại lên.
Thương Trạch Uyên: [cheers.]
…..
Mười phút sau, Trình Thư Nghiên xuất hiện trên ban công phòng anh mắng anh một trận. Cô mắng anh đủ điều, từ sở thích quái đản, biến thái cho đến việc khiến cô gặp ác mộng.
Thương Trạch Uyên vừa nghe vừa cười, rồi đưa cho cô ly rượu vừa pha “Uống đi cho hạ hỏa.”
Thật ra cô cũng không giận lắm, chỉ thấy cái cảnh tượng đó quá chướng mắt. Giờ đã trút giận xong, cô nhận lấy ly rượu, nói: “Sau này mấy chuyện tình yêu của phụ huynh như vậy, anh cứ tự mình xem thôi.”
Thương Trạch Uyên lại hỏi “Em nghĩ họ còn có thể như vậy được bao lâu nữa?”
Tay Trình Thư Nghiên đang cầm ly rượu khựng lại một chút, rồi cô cười “Ai mà biết được.”
Đã là tháng Mười Một, ban đêm chỉ còn ba, bốn độ C. Ban công có máy sưởi nên cũng không quá lạnh.
Trình Thư Nghiên mặc bộ đồ ngủ dài tay màu trắng tinh, ngồi trên ghế nằm, đắp chăn và uống rượu. Thương Trạch Uyên đang nghiền đá tại quầy pha chế.
Một lúc sau, anh ngồi xuống bên cạnh. Chiếc ghế sofa hơi lún xuống. Nối tiếp câu chuyện vừa rồi, Trình Thư Nghiên tiện miệng hỏi “Tự nhiên anh hỏi cái này làm gì?”
Thương Trạch Uyên dựa vào lưng ghế, giọng điệu lười biếng nhưng thẳng thắn “Họ chưa đăng ký kết hôn.”
Trình Thư Nghiên hờ hững đáp “Ừm.”
“Cũng không thể đăng ký kết hôn” anh nói tiếp.
“Vậy à” cô vẫn đáp lại một cách bình thản.
Anh biết cô luôn điềm tĩnh, nhưng lúc này cô lại quá điềm tĩnh. Anh nghiêng đầu nhìn cô “Không hỏi lý do à?”
“Lý do à” Trình Thư Nghiên chống cằm bằng một tay, làm ra vẻ suy nghĩ “Em đoán chắc ba mẹ anh vẫn chưa làm thủ tục ly hôn nhỉ.”
Sự ngạc nhiên thoáng qua. Sau vài giây sững sờ, Thương Trạch Uyên nhíu mày, rồi bật cười “Hay thật đấy.” Sao cô lại có thể đoán ra được điều này?
Đôi lúc anh thực sự tò mò, bộ não cô được tạo ra từ cái gì vậy? Vừa thấu đáo lại vừa thông minh.
Giọng Trình Thư Nghiên bình thản “Chuyện này rất bình thường.”
Hai gia đình ghép lại với nhau, liệu có nhất thiết phải làm thủ tục đúng quy trình không? Rõ ràng là không. Thực ra, những mối quan hệ như vậy thường rất ngắn ngủi.
Đặc biệt là những gia đình như họ, lại càng không thể dễ dàng tái hôn. Ông Thương Cảnh Trung là người có tám trăm cái tâm cơ, sẽ không bao giờ để một người không rõ lai lịch nào đó chiếm mất tài sản của mình. Ông ấy chỉ đóng kịch, chơi bời cho vui mà thôi.
Trình Huệ hiểu rất rõ điều này, nên bà ấy chưa bao giờ đòi danh phận.
Và khi Thương Cảnh Trung nhấn mạnh với Trình Thư Nghiên rằng cô và Thương Trạch Uyên phải gọi nhau là anh em họ thì cô đã đoán được tám chín phần rồi. Ông ấy có vợ nên hai mẹ con cô đến đây một cách không chính đáng. Ông ấy lại rất coi trọng thể diện nên việc che giấu là điều đương nhiên.
Trong bối cảnh ba mẹ chưa ly hôn, việc Thương Trạch Uyên ghét bỏ và xa lánh hai mẹ con cô là điều dễ hiểu. Trình Thư Nghiên không ngờ rằng trong mối quan hệ này, họ lại có thể ngồi đây uống rượu, trò chuyện, hút thuốc một cách bình thản.
“Thật ra, trước đây em đã chuẩn bị tinh thần đối đầu với anh rồi” Trình Thư Nghiên cười nói.
“Rồi em nhận ra hình như chúng ta không phải là đối thủ.”
Trình Thư Nghiên nâng ly rượu lên, anh cụng ly với cô. Tiếng ly chạm vào nhau vang lên giòn tan, Thương Trạch Uyên nói “Chúng ta là đồng đội.”
Trình Thư Nghiên nhếch mày, cùng anh ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Điều này quả thật không thể phủ nhận. Anh giúp cô giấu thuốc, cô giúp anh cất chìa khóa. Họ cùng nhau diễn kịch trước mặt ba mẹ, thái độ cũng luôn nhất quán.
Trình Thư Nghiên nhớ lại hôm đó, anh hỏi cô có cảm thấy họ rất hợp nhau không.
Đúng là như vậy thật.
Họ không đối đầu nhau, có chuyện để nói, có thể chơi cùng nhau. Hơn nữa, cả hai đều thông minh, đôi khi chỉ cần một ánh mắt là đã hiểu ý đối phương.
Quan trọng nhất là cô đã di chuyển theo mẹ hết lần này đến lần khác. Còn anh cũng đã chứng kiến từng người lần lượt chuyển đến sống cùng. Xét trên một vài khía cạnh, họ có sự đồng cảm với nhau.
Có lẽ vì đêm nay trăng vừa đẹp, có lẽ vì đã uống rượu, cả hai đã nói rất nhiều. Giống như có một cánh cửa hé mở bên trong mỗi người, cô tiết lộ một chút về bản thân, anh cũng vậy.
Đây cũng được coi là một cách đáp lễ.
Anh kể anh còn có một chị gái và một em gái, hiện đang sống ở Anh cùng mẹ. Cô kể cô đã từng sống ở nhiều gia đình khác nhau. Những đứa trẻ ở đó không chào đón cô, cô đã từng bị bắt nạt, cũng từng phải đấu đá với người khác.
Dòng thời gian quay về quá khứ, rồi lại trở về hiện tại.
“Lúc đó em thực sự rất ngạc nhiên. Em đã nghĩ khiêu khích anh thì anh chắc chắn sẽ trả thù em.” Trình Thư Nghiên nói.
Thương Trạch Uyên châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả khói ra “Anh không bắt nạt con gái.”
"Đúng vậy, anh không bắt nạt con gái" cô nheo mắt cười nhìn anh, hàm ý trong lời nói "Anh lừa gạt con gái."
Cô đã uống khá nhiều rượu, tâm trạng cũng đang tốt nên trong đôi mắt vốn lạnh lùng giờ đây lại ánh lên những cảm xúc khác lạ. Đây là lần đầu tiên anh thấy một khía cạnh tinh nghịch ở cô. Anh cảm thấy mình mới chỉ khám phá chưa đến 10% con người cô, và anh muốn biết thêm nhiều điều nữa.
Thương Trạch Uyên nghiêng người, một tay đặt lên lưng ghế phía sau cô. Khoảng cách giữa họ được rút ngắn lại. Anh cúi xuống nhìn cô, cười nói "Thế còn phải xem em có muốn bị anh lừa hay không."
Màn đêm buông xuống, ánh trăng vỡ vụn trên cành lá, bị gió đêm nhẹ nhàng thổi tan rồi lại tụ lại. Xung quanh là ánh đèn mờ ảo, phản chiếu trong đôi mắt hổ phách của anh như thể có những vì sao bị nghiền nát.
Khi đối mặt ở cự ly gần, Trình Thư Nghiên nhìn thấy chiếc khuyên tai bạc trên tai phải của anh và một nốt ruồi nhỏ mờ nhạt trên má. Rồi cô nhận ra không chỉ ngũ quan của anh rất thu hút mà đôi môi cũng rất đẹp. Đôi môi mỏng, có hình dáng rõ ràng, màu sắc hồng hào. Có lẽ vì vừa uống rượu, đôi môi còn hơi bóng, trông rất mềm mại.
Anh vừa hỏi cô cái gì? Có muốn bị anh lừa hay không?
Trình Thư Nghiên nghiêng đầu, hỏi một câu mà lúc này cô vô cùng tò mò "Anh nói chuyện với ai cũng thế này à?"
Thái độ mập mờ, những câu nói đầy ẩn ý anh luôn thốt ra bất cứ lúc nào. Phải trải qua bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến mới có thể tạo nên một phản xạ như thế này?
Thương Trạch Uyên nhếch mép, trả lời một cách mơ hồ "Anh có thể chỉ làm như vậy với một mình em thôi."
Trình Thư Nghiên cười khẩy "Đồ tồi."
"Anh không phải là đồ tồi."
"Anh chính là đồ tồi." Cô quả quyết.
"Vậy em có muốn thử không?"
Anh vẫn mỉm cười, ánh mắt khóa chặt lấy cô, từ đôi mắt, đến sống mũi, rồi đến đôi môi của cô.
Hơi men bốc lên, một cảm xúc bồn chồn đang lan truyền mạnh mẽ trong không khí. Anh theo bản năng liếm môi, yết hầu khẽ nuốt xuống.
Gió đêm vẫn thổi, điếu thuốc cũng chưa tắt. Hai người đứng ở một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, lặng lẽ nhìn nhau.
Ban đầu, Trình Thư Nghiên còn cười, nhưng sau đó, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu cô.
Một chút lý trí chậm rãi xuất hiện.
Cô nghĩ họ cứ như thế này dường như không ổn chút nào.
Đùa giỡn thì được, ở riêng trong đêm khuya cũng được, thậm chí nói những lời mập mờ cũng không sao.
Nhưng tất cả những điều đó đặt trong mối quan hệ của họ thì lại có vẻ không đúng.
Xét cả về lý và tình, giữa họ nên có một giới hạn.
“Em nên về thôi” đột nhiên cô nói.
Ánh mắt quay đi, Trình Thư Nghiên bình thản dập tắt điếu thuốc.
Cô đã kéo lại giới hạn đó.
Thế nhưng, Thương Trạch Uyên đột nhiên đưa tay ra, giữ lấy gáy trắng nõn của cô, dùng một chút lực kéo cô về phía mình rồi cúi xuống hôn.
Anh đã vượt qua giới hạn đó.
Bình luận về “Chương 10: Đã Hôn”
Đăng nhập để bình luận