Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 2: Hoàn Toàn Không Phải Kiểu Em Thích

Năm 2018, Trình Thư Nghiên mười chín tuổi.

Khi bạn bè đồng trang lứa còn nước mắt ngắn dài chia tay cha mẹ để bước vào giảng đường đại học thì cô lại theo mẹ - bà Trình Huệ - bắt đầu một cuộc di cư lớn từ Bắc vào Nam.

Hai mẹ con chẳng mang theo nhiều đồ đạc, tính cả cũng chỉ vài chiếc vali, đến mức chiếc xe bảo mẫu mà tài xế lái tới vẫn còn trống hơn phân nửa.

Trên đường đi, Trình Huệ thản nhiên buông lời như đang trò chuyện vu vơ:
“Giang Thành xa thật, lần này vào đây thì mấy món nữ trang, đồng hồ hàng hiệu đều bỏ lại hết ở biệt thự Bắc Thành. Tôi cũng chỉ mang theo đúng một cái túi.”

Bà ta luôn thích dùng kiểu lời lẽ lấp lửng mà đầy chủ đích như vậy để tự dựng nên hình tượng người từng sống trong nhung lụa.

Tài xế không rõ có hiểu hết không, chỉ gật gù “Vâng, đúng là bất tiện thật.”

Trình Thư Nghiên chẳng đáp gì, chỉ lặng lẽ lấy tai nghe ra rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời và biển hòa làm một xanh ngắt, lướt qua mắt cô như một dải lụa mượt mà.

Thực ra, giai điệu nhạc sàn đang vang lên trong tai nghe vốn chẳng hợp với con đường ven biển yên tĩnh ngoài kia. Nhưng nó lại có một tác dụng khác – cắt đứt hoàn toàn mọi lời nói xung quanh.

Mãi đến khi xe rẽ vào khu biệt thự rồi từ từ dừng lại trước một căn nhà riêng, cô mới chủ động tháo tai nghe ra. Cùng lúc ấy, tài xế cũng nhắc khẽ: “Đến rồi.”

Hoa Châu Nhất Hiệu.
Khu biệt thự xa hoa nhất Giang Thành, giá nhà ở đây lên tới 200 nghìn tệ một mét vuông. Người sống trong khu này không giàu thì cũng quyền lực.

Trình Huệ đã tìm hiểu nơi này rất kỹ, mà Trình Thư Nghiên cũng dần biết được vài điều.
Cô biết “cha dượng mới” là người có địa vị, lại biết ông ta có một cậu con trai được nuông chiều từ bé. Thế nên, cô cũng hiểu rằng những ngày sắp tới của mình sẽ không dễ dàng – phải sống cẩn trọng, dè chừng từng bước.

Cánh cổng lớn từ từ mở ra, Thương Cảnh Trung đích thân ra đón.

Đó là một người đàn ông khá bảnh bao, dáng cao gầy, giọng nói trầm ổn và phong thái điềm đạm.

Ông ta ân cần hỏi han Trình Huệ sau chuyến đi xa rồi quay sang chào cô:
“Cháu là Thư Nghiên phải không? Chú nghe mẹ cháu nhắc đến cháu suốt.”

Trình Thư Nghiên liền mỉm cười lễ phép “Cháu chào chú.”

“Ừ, chào cháu.” Thương Cảnh Trung cười rồi nói tiếp “Ngoài trời nóng quá, vào nhà ngồi cho mát.”

Bước vào trong, Thương Cảnh Trung dẫn cô đi nhận phòng, sợ cô lạc đường. Ông cũng giới thiệu sơ qua bố cục ngôi nhà. Sau khi mọi thứ đâu vào đấy, vừa đúng giờ ăn tối.

Bữa cơm được chuẩn bị rất chu đáo.
Bên chiếc bàn tròn gỗ sẫm màu đặt bốn chiếc ghế, hai người giúp việc đứng ở hai góc bàn, mỗi người đảm nhiệm phần riêng.

Khi ngồi xuống, Trình Thư Nghiên vô thức liếc nhìn chiếc ghế còn trống.
Thương Cảnh Trung giải thích: “Trạch Uyên bận việc ở trường, không về kịp, chúng ta ăn trước đi.”

Cô gật đầu bình thản, nhưng trong lòng lại khẽ run lên.
Ánh nhìn đó cô thu lại rất nhanh, thậm chí con ngươi chỉ lệch đi một chút. Vậy mà vẫn bị ông ta bắt gặp.

Đối phương rõ ràng rất tinh tường. Thư Nghiên buộc phải nâng cao cảnh giác.

Bữa ăn vừa qua một nửa thì có người về.

Cô là người đầu tiên nghe thấy tiếng động ngoài cửa – âm thanh rất rõ, rất phóng khoáng.

Cô quay đầu lại nhìn, nhưng người quản gia còn nhanh hơn, đã mở cửa ra đón.

Lúc ấy mới sáu giờ, trời chưa tối hẳn.
Bầu trời bên ngoài như một bức tranh nhuộm màu cam xen lẫn xanh thẫm đẹp như phim Nhật. Cánh cổng trở thành khung hình hoàn hảo.

Chàng trai bước xuống từ chiếc mô-tô, tiện tay ném chìa khóa cho quản gia – một cú ném chuẩn xác.

Anh ta tháo chiếc mũ bảo hiểm đen, hất nhẹ mái tóc. Quản gia tiến lại gần, ghé tai nói vài câu, anh ta chỉ cười nhẹ rồi ngẩng đầu, chậm rãi bước vào nhà.

Trình Thư Nghiên liền ngồi thẳng người lại.

Thương Cảnh Trung bắt đầu giới thiệu:
“Đây là con trai chú, Thương Trạch Uyên.
Còn đây là dì Trình, mẹ của Thư Nghiên. Cô bé nhỏ hơn con một tuổi.”

Trong lúc ông ta nói, Trạch Uyên chỉ đứng đó nghe.

Vừa từ ngoài về, trời còn nóng nên đầu óc anh chẳng đặt vào mấy chuyện xã giao. Thế nhưng anh vẫn giữ thể diện, chịu phối hợp làm tròn vai diễn.

Trình Huệ liếc mắt ra hiệu, Trình Thư Nghiên liền dịu dàng lên tiếng:
“Chào anh.”

Cách xưng hô thay đổi thật nhanh.

Trạch Uyên liếc cô một cái, khẽ nhếch môi cười:
“Tôi lên tắm cái đã.”

Với Trình Thư Nghiên, nụ cười đó khá hời hợt. Nhưng chí ít anh ta còn chịu cười.
Gọi là có chút lịch sự nhưng không nhiều.

Mười mấy phút sau, Thương Trạch Uyên quay lại, đã thay đồ, tóc còn ướt lấm tấm.

Có người kéo ghế cho anh ngồi, ngay bên cạnh Trình Thư Nghiên.

Cô nhận ra mùi sữa tắm trên người anh – không phải kiểu thơm dịu nhẹ mà là mùi mạnh mẽ, rõ ràng và khó quên.

Thương Cảnh Trung nâng ly, nói:
“Vậy là tối nay chúng ta chính thức có bữa cơm đầu tiên của gia đình rồi.”

Trình Thư Nghiên khẽ mím môi, mỉm cười nhè nhẹ.

Thương Trạch Uyên thì gần như chẳng có biểu cảm gì. Anh cứ thản nhiên gắp đồ ăn, như thể chuyện trong nhà bỗng có thêm hai người chẳng ảnh hưởng gì đến mình – hoặc là anh không quan tâm, hoặc là đã quen rồi.

Hai người lớn thì vui vẻ trò chuyện, còn cô và anh chỉ ngồi làm nền im lặng đối diện. Vậy nên, bữa tối ban đầu trôi qua khá yên ổn.

Cho đến khi câu chuyện bất ngờ chuyển hướng sang hai người họ–

“Thư Nghiên, cháu bị cận à?”

Trình Thư Nghiên đang cúi đầu ăn thì nghe thấy Thương Cảnh Trung hỏi.

Cô khựng lại một chút rồi đưa tay đẩy nhẹ gọng kính đen hơi dày trên mũi, đáp: “Dạ, một chút ạ.”

“Bao nhiêu độ rồi?”

Cô trả lời cho có: “Chắc khoảng ba độ.”

Trình Huệ chen vào: “Tại học nhiều đấy. Hồi cấp ba nó toàn ôn thi tới tận khuya, khuyên mấy cũng không chịu nghe, giờ thì cận thật rồi còn gì.”

Rồi ông ta cười nhẹ: “Ham học thì tốt, đâu như cái thằng nhóc nhà anh…”

Thế là mỗi người một câu, câu chuyện cứ thế kéo dài.

Thương Cảnh Trung nói rằng dù Trạch Uyên nghịch thật, nhưng được cái có chừng mực, thông minh, làm gì cũng giỏi.
Trình Huệ thì bảo Thư Nghiên ngoan và biết điều, nhưng vì quá hiền nên đôi khi dễ bị bắt nạt.

“Thế thì không được đâu, Trạch Uyên.” Thương Cảnh Trung bỗng gọi con trai, “Sau này hai đứa học cùng trường, con là anh thì phải chăm sóc em gái nhiều vào đấy.”

Lúc đó, Thương Trạch Uyên mới có phản ứng.
Anh khuấy nhẹ thìa trong bát canh, mắt vẫn nhìn xuống, giọng đều đều lặp lại: “Cùng trường.”

Trình Huệ liền giải thích: “Bọn dì cũng nghĩ vậy. Ở trong trường có người thân để nương tựa. Ba con đã xin cho em gái con vào khoa mỹ thuật của trường rồi.”

Trạch Uyên không nói gì thêm.
Không khí trên bàn ăn chỉ còn lại tiếng va chạm giữa thìa và bát.

Một lúc sau, anh khẽ cười một tiếng rất nhẹ: “Được thôi.”

Anh vốn tưởng vở kịch này cùng lắm diễn được một tháng là tan. Ai ngờ lại thành thật.

Thương Trạch Uyên đặt thìa xuống, phẩy tay ra hiệu cho người giúp việc đang đứng chờ bên cạnh.
Đợi họ rời đi, anh dựa lưng vào ghế, khoanh tay lại:
“Vậy muốn tôi chăm sóc kiểu gì?”

Câu này nghe qua thì bình thường, nhưng ẩn sau lại đầy hàm ý.

Thương Cảnh Trung liếc mắt cảnh cáo: “Anh trai thì bảo vệ em gái, chuyện đó cần ba phải dạy à?”
Ông cố ý nhấn mạnh hai chữ “anh trai” và “em gái”, rõ ràng muốn ép hai đứa phải thừa nhận quan hệ mới trong gia đình.

Đáng lẽ Trình Thư Nghiên nên im lặng, nhưng để tránh mâu thuẫn nảy sinh, cô buộc lòng lên tiếng:
“Không sao đâu ạ, cháu tự lo được cho mình.”

Trình Huệ cũng hùa theo:
“Đúng đúng, con bé ngoan lắm, không làm phiền ai đâu.”

“Thế à?” – Thương Trạch Uyên hơi nhướn mày “Ngoan thật đấy.”

Ánh mắt anh bắt đầu chuyển hướng sang cô.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô kỹ đến vậy. Không, phải nói là soi xét thì đúng hơn.

Từ trên xuống dưới, không bỏ sót chi tiết nào.

Cô mặc váy trắng bằng vải thô, tóc buộc đuôi ngựa, đeo kính dày. Nhưng vẫn không nhìn rõ mặt, vì cô luôn cúi đầu.

Thương Trạch Uyên nói: “Ngẩng đầu lên một chút?”

Thương Cảnh Trung cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi:
“Con định làm gì?”

Anh chỉ cười: “Có làm gì đâu. Làm quen với thành viên mới thôi. Lỡ sau này ra ngoài không nhận ra thì kỳ lắm.”

Câu nói này khiến Trình Thư Nghiên không thể không ngẩng đầu.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Anh có khuôn mặt rất đẹp – nét sắc sảo, làn da trắng. Mắt nâu nhạt, sống mũi cao, có chút cảm giác lai Tây. Môi mỏng, cười nhè nhẹ nhưng ánh nhìn lại lạnh và xa cách, tựa như có thể nhìn thấu người khác.

“Nhưng mà...” – Thương Trạch Uyên tỏ vẻ tiếc nuối – “Em gái kế lại đúng kiểu tôi thích.”

“……”

Trình Thư Nghiên chết lặng vài giây, không thể tin vào tai mình.

Quan hệ kiêng kỵ nhất trong một gia đình tái hôn lại bị anh ta nói thẳng ra, công khai đến mức gây sốc.

Thế mà những lời trái với đạo lý như vậy, anh ta lại nói bằng giọng nhẹ tênh, còn nhàn nhã suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói tiếp:
“Hay là… song hỷ lâm môn?”

Cả bàn ăn chợt im lặng.

Mỗi người đều mang một vẻ mặt khác nhau.

Thương Cảnh Trung cuối cùng cũng kịp phản ứng, mặt lúc đỏ lúc xanh, giận dữ quát lớn:
“Thương Trạch Uyên! Mày đang nói linh tinh cái gì vậy hả?!”

Thương Trạch Uyên vẫn thong thả nghịch cái bật lửa màu bạc trong tay, chẳng mấy để tâm:
“Xin lỗi, tôi chỉ nói thật thôi. Mọi người cứ coi như tôi nói đùa đi vì vốn dĩ tôi cũng chẳng định làm gì cả.”

Thương Cảnh Trung đập tay xuống bàn cái rầm, lửa giận bốc lên đến đỉnh đầu, nhưng ngay lúc ấy, ông bỗng nhớ ra - người liên quan vẫn còn đang ngồi đó.

Từ lúc Thương Trạch Uyên nói ra câu đó, Trình Thư Nghiên hoàn toàn không lên tiếng nữa.

Cô cúi đầu thấp đến mức gần chạm vào mặt bàn, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng chắc là bị dọa sợ thật rồi.

“Thư Nghiên à,” Thương Cảnh Trung lộ vẻ áy náy, “anh cháu chỉ đùa chút thôi, đừng để bụng nhé.”

Chỉ một câu dỗ dành đơn giản, chưa đến mười giây, vành mắt Trình Thư Nghiên đã đỏ hoe.
Cô cắn chặt môi dưới, định nói gì đó nhưng lại chỉ lắc đầu.
Chính cái lắc đầu ấy khiến giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống.

Một cô gái ngoan ngoãn, khi nghe những lời trêu chọc kiểu đó, khóc chính là phản ứng hợp tình hợp lý nhất.

Cô ấm ức mà không dám nói ra, giọng hơi run:
“Cháu ăn no rồi… cháu, cháu xin phép lên phòng trước.”

Nói rồi, Trình Thư Nghiên đứng dậy, không ngoái đầu lại mà chạy thẳng lên lầu.

Bữa tối ấm cúng nhanh chóng biến thành một vở hài kịch tồi tệ.

Sau đó dưới nhà bắt đầu ồn ào cãi vã không dứt – ai bị mắng, ai tức giận, Trình Thư Nghiên đều không quan tâm.
Vai diễn của cô đêm nay đã hoàn thành xong sớm.

Căn nhà cách âm khá tốt. Đóng cửa lại thì bên ngoài không lọt vào được gì. Hiếm hoi cô mới có được một khoảng lặng.

Chỉ là một lúc sau, Trình Thư Nghiên lại bất giác rơi vào trầm tư.

Việc bước vào một gia đình mới, điều khó đối phó nhất chưa bao giờ là người lớn – mà là những đứa con, đặc biệt là khi tuổi tác tương đương.

Từ những gì quan sát được tối nay, Thương Trạch Uyên là kiểu người rất thông minh, biết cách điều khiển cảm xúc người khác, cũng khá đáng sợ.

Việc anh ta nói ra những lời đó có thể chỉ để chọc tức Thương Cảnh Trung.
Nhưng người khó xử nhất… lại là cô.

Mới gặp mặt đã bị cho một cú cảnh cáo ra trò.
Cô không thể cứ bị động mãi được.

Vậy nên làm sao đây? Đáp trả? Nhẫn nhịn?
Cô vẫn chưa nghĩ ra.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Trình Thư Nghiên bừng tỉnh, vội vàng với lấy cặp kính đeo lên mũi: “Tới đây ạ.”

Cô cứ tưởng là người lớn lên an ủi mình, nào ngờ vừa mở cửa lại thấy Thương Trạch Uyên đứng đó.

Vẫn là dáng vẻ lười nhác thường ngày, một tay đút túi, đứng chắn ngay cửa. Anh cao lớn đến nỗi gần như che hết tầm nhìn của cô.

Không biết anh ta đến làm gì, Trình Thư Nghiên im lặng vài giây rồi chủ động hỏi:
“Có chuyện gì không?”

Thực ra là do Thương Cảnh Trung bắt anh phải lên xin lỗi. Bình thường Thương Trạch Uyên chẳng bao giờ để tâm, nhưng hôm nay anh biết mình đã lỡ lời.
Cãi nhau thì cãi, nhưng không nên làm tổn thương người vô tội – nhất là một cô gái ngoan ngoãn như vậy.

Anh cụp mắt xuống:
“Chuyện lúc nãy… em…”

Nói đến đó thì hơi khựng lại.

Anh bỗng nhận ra điều gì đó khác lạ ở cô.

Có gì đó lạnh nhạt và cảnh giác. Qua lớp kính, Thương Trạch Uyên thậm chí còn bắt được tia sắc bén thoáng qua trong mắt cô.

Anh hơi nghi hoặc, có phần không chắc chắn.

Ánh mắt dừng trên đôi mắt ấy, môi khẽ nhếch lên:
“Trông em như có gì muốn nói với tôi.”

Trình Thư Nghiên không đáp.

Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau.

Cho đến khi tiếng “ting” của thang máy vang lên ở tầng ba, rồi hai tiếng bước chân vang lên một trước một sau.

Cuộc đối đầu đành phải tạm ngưng.

Thương Cảnh Trung cất tiếng:
“Xin lỗi em con chưa?”

Thương Trạch Uyên chưa kịp trả lời thì Trình Thư Nghiên đã nhanh miệng:
“Anh ấy xin lỗi rồi ạ.”

“Thế thì tốt.” – Thương Cảnh Trung gật đầu hài lòng, rồi dịu giọng khuyên, “Thư Nghiên đừng để trong lòng nữa nhé.”

“Dạ, cháu không sao đâu ạ.”

Trình Huệ cười tươi:
“Em đã nói rồi, con gái em rộng lượng lắm, không giận là tốt rồi. Sau này đều là người một nhà cả mà.”

Trình Thư Nghiên chỉ mỉm cười đáp lại.

Thương Trạch Uyên liếc cô một cái, ánh nhìn hờ hững.
Cô vẫn giữ bộ dạng ngoan ngoãn, dịu dàng như cũ, khiến người ta không khỏi nghĩ có lẽ cái sắc lạnh ban nãy chỉ là ảo giác.

*

Ngày hôm sau, Trình Thư Nghiên xuống lầu ăn sáng thì không thấy ai cả.

Nghe dì giúp việc nói Thương Cảnh Trung đã dẫn Trình Huệ đi ra ngoài rồi.
Cô đoán chắc là đi mua sắm.

Cô hỏi đại, “Anh Trạch Uyên đâu rồi ạ?”
“Trạch Uyên đi bơi rồi.”

Không phải gọi “thiếu gia” mà là gọi thẳng tên, nghe thấy dì giúp rất quý mến anh ta, thậm chí rất thân thiết.

“Sáng sớm đã đi bơi, kỷ luật thật đấy, anh Trạch Uyên giỏi quá.”
Cô cố ý khen theo, thậm chí còn hơi giả tạo vài câu.

Dì giúp nghe vậy rất vừa lòng nên nói nhiều hơn, “Trạch Uyên thể thao rất cừ, kiếm thuật, bóng chày, cưỡi ngựa đều biết, đừng tưởng cậu ấy không học thể thao, còn giành được nhiều giải nữa đấy...”

Trình Thư Nghiên vừa nghe vừa gật đầu, lặng lẽ thu thập thông tin.
Thương Cảnh Trung làm việc bận rộn, thường xuyên bay nước ngoài công tác, ở nhà rất ít.
Còn Thương Trạch Uyên thì mỗi sáng đều tập luyện đúng giờ, thường là từ tám đến mười giờ sáng. Gần đây thời gian lâu hơn chút vì sắp có giải bơi ở trường nên đang tăng cường tập luyện.

Đang nói chuyện thì điện thoại cô bỗng hiện thông báo về một công việc làm mẫu thời trang cần phỏng vấn.

Trình Thư Nghiên cắn một miếng bánh mì, nhanh tay đăng ký, tính toán thời gian thấy không kịp ăn cơm nên vội lên phòng trang điểm và thay đồ.
Cô mang theo một chiếc váy đơn giản, kín đáo để phòng khi gặp Thương Cảnh Trung.

Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi lúc mới chín giờ rưỡi.
Cô cầm túi bước ra khỏi phòng thì ánh mắt thoáng nhìn thấy bóng người cao gầy phía trước làm chân cô đột nhiên dừng lại.

... Thông tin báo sai rồi.

Thương Trạch Uyên ngậm điếu thuốc lá lỏng lẻo, tựa lưng vào lan can chờ thang máy.
Anh đang cúi nhìn điện thoại, lúc đầu không để ý cô.

Đến khi cửa phòng đóng lại phát ra tiếng, anh mới ngẩng mắt lên, ánh nhìn nhẹ nhàng quét qua cô rồi cũng hơi giật mình.

Tầng ba có mấy cửa kính lớn, ánh sáng đầy đủ, khói thuốc trắng quện trong nắng, nhẹ nhàng lan tỏa giữa ánh mắt hai người.

Thang máy đến, “ting” một tiếng, cửa mở, Thương Trạch Uyên không lên mà nhấc tay kẹp điếu thuốc, hít một hơi, khi thở ra thì miệng khẽ cong lên một đường.

Sự nghi ngờ có manh mối, anh ung dung tận hưởng tình huống bất ngờ này.

Tóc dài phủ vai, trang điểm tinh tế, từ cách ăn mặc đến thần thái hoàn toàn khác xa hình tượng “bạch liên hoa” của cô.
Thế nên tình huống này có vẻ thú vị rồi.

Anh không nói gì, cô cũng im lặng.
Không gian tĩnh lặng, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.

Cửa thang máy chờ một lúc rồi đóng lại.

Nắm chặt bàn tay cuối cùng cũng buông ra.
Trình Thư Nghiên bước lên trước, tiếng giày cao gót gõ mạnh trên sàn, rõ ràng và dứt khoát.

Cô đi thẳng đến trước mặt anh, bình tĩnh giật điếu thuốc từ đầu ngón tay anh, kẹp vào miệng rồi ngửa đầu thổi ra một vòng khói.

“Đêm qua thật sự có chuyện em muốn nói với anh.”
Giống như cuộc đối đầu chưa kết thúc lại được khởi động lại, cô nhếch mày, mỉm cười, “Xin lỗi nhé, anh hoàn toàn không phải kiểu em thích.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 2: Hoàn Toàn Không Phải Kiểu Em Thích