Thương Trạch Uyên bị đưa vào phòng làm việc để ba mắng mỏ, không lâu sau thì dì đến dọn dẹp hiện trường.
Trình Thư Nghiên khom người xuống giúp.
“Để dì làm cho, cháu đừng để bị cứa tay nhé.”
“Không sao, cháu sẽ cẩn thận” cô đáp “Làm phiền dì nghỉ ngơi cháu cũng áy náy.”
“Ôi, có gì đâu” dì giúp việc cười với cô.
Dì giúp việc không khỏi thở dài thương cảm, cô bé hiền lành hiểu chuyện vậy mà sao lại không hợp với thiếu gia Thương vậy nhỉ, đúng là số phận éo le.
Dì giúp việc đi rồi, Trình Huệ ở lại một lúc chờ việc dạy dỗ dưới tầng xong mới ngáp dài bảo cô ngủ sớm, đi ra cửa còn nhắc “Con phải biết giữ mình, đừng quá đà.”
Trình Thư Nghiên đáp “Con biết rồi.”
Cô rõ giới hạn của mình đến đâu.
Trình Thư Nghiên tự nhận mình không phải người chủ động gây chuyện nhưng cũng không ngại việc. Cô luôn giữ nguyên tắc: người ta đối xử thế nào thì cô đáp trả thế ấy. Cô không chịu nhịn bất cứ lần bị xúc phạm nào cũng không ngại ai dám thách thức.
Tối nay Thương Trạch Uyên chủ động đụng vào cô, vậy cô đương nhiên không thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Cô không thích kiểu đôi co qua lại, thay vào đó thích cách thẳng thắn hơn, dùng hành động để nói: Dù anh có giữ được điểm yếu của cô cũng chẳng sao, đối phó với anh thì cô có thừa sức mạnh và thủ đoạn.
Còn câu hỏi Thương Trạch Uyên hỏi cô - “Em không sợ anh nói ra à?”
Thật lòng mà nói cô không thể không lo, cuộc chiến giữa hai người chưa hẳn cô đã chắc thắng.
Cô cũng đang đánh cược.
Cược vào mối quan hệ cha con bất hòa không thể hàn gắn, cược vào khả năng diễn xuất có phần nhỉnh hơn của mình.
Giờ nhìn lại cô thắng cược rồi.
...
Có lẽ vì suy nghĩ nhiều, ngày hôm sau Trình Thư Nghiên dậy rất sớm.
Ở bàn ăn, Thương Cảnh Trung chủ động nhắc đến chuyện tối qua, bảo đã dạy dỗ Thương Trạch Uyên thay cô, khiến cô yên tâm.
Trình Thư Nghiên rất biết điều nói: “Cũng không thể hoàn toàn trách anh Trạch Uyên, cháu cũng có lỗi mà.”
Thương Trạch Uyên xuất hiện đúng lúc cô nói vậy.
Anh mặc áo phông trắng, xách túi, nhai kẹo cao su. Nghe lời cô, anh chỉ liếc qua một cái lạnh lùng rồi đi ngang qua bàn ăn đến cửa thay giày, như thể chuyện gì cũng không liên quan đến mình.
Trình Huệ hỏi anh có đi bơi không, anh trả lời “Có” rồi mở cửa bước ra ngoài.
Thật bất ngờ, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi Trình Thư Nghiên chuẩn bị thở phào, anh quay lại, một tay chống cửa, nhẹ nhàng thả câu: “Năm giờ đúng không? Đón em như thường.”
Đón em như thường.
Chỉ một câu đơn giản vậy thôi mà khiến đầu óc cô quay cuồng suốt cả ngày.
Cô chắc chắn anh đang bày mưu tính kế.
Vậy anh sẽ trả đũa cô thế nào?
Bắt cô chờ mấy tiếng? Cho người đến đánh cô? Hay là bỏ cô giữa hoang sơn?
Cô đã nghĩ đến tất cả tình huống xấu nhất rồi từng cái tìm cách đối phó.
Quá khứ dạy cô luôn phải đề phòng trước, mỗi khi có chút dấu hiệu là toàn thân cô lại căng hết lên.
Cô đã đối xử với anh như thế tối qua, chắc chắn anh sẽ phản kích.
Điều đó có nghĩa là cuộc chiến ngầm đầy lửa sẽ bắt đầu. Nghĩ đến đây, cô không khỏi rùng mình.
Đồng nghiệp làm chung thấy cô lơ đãng, hỏi có chuyện gì không, cô lắc đầu, nói không có rồi cúi đầu nhìn đồng hồ mới nhận ra đã hết ca.
Chào đồng nghiệp xong, cô đi tẩy trang và thay quần áo.
Mọi việc vừa xong thì đúng lúc.
Tin nhắn từ Thương Trạch Uyên cũng đến đúng giờ.
Thương Trạch Uyên: [@Trình Thư Nghiên ra ngoài đi.]
Thương Trạch Uyên: [@Trình Thư Nghiên đứng ở cửa rồi.]
Tin nhắn được gửi trong nhóm chat bốn người của Trình Huệ.
Cô trả lời: [Ok, em ra ngay.]
Giang Thành nằm ven biển, mùa hè nhiệt độ không quá cao, không khí lại ẩm.
Từ trung tâm triển lãm bước ra, đối diện là bãi biển. Chiều tà hoàng hôn nhuộm trời thành màu cam hồng, ánh nắng cuối ngày rọi lên mặt nước trông như lớp kẹo thủy tinh nhăn nheo.
Dọc đường trồng dừa, xe của Thương Trạch Uyên đậu dưới bóng cây, là chiếc mô tô khác với lần trước, màu xanh xám, chắc giá không rẻ. Có người đứng quanh xe chụp hình, tất nhiên không phải ai cũng vì xe mà đến, có người tranh thủ hỏi chuyện anh.
Thương Trạch Uyên tự nhiên dựa vào xe, vừa nói chuyện vui vẻ vừa nhìn về phía cô rồi chậm rãi dừng ánh mắt trên cô, giơ tay vẫy.
Trình Thư Nghiên hít sâu bước tới.
Anh khẽ nói với người bên cạnh: “Người đến rồi, xin lỗi, lần sau tiếp nhé.”
Lần sau, không thêm được số điện thoại thì làm gì có lần sau nữa.
Mấy cô gái định bắt chuyện nghe được ý tứ liền biết ý tránh đi.
Thương Trạch Uyên đứng thẳng dậy, đưa mũ bảo hiểm cho cô, nhưng Trình Thư Nghiên không nhận, cau mày hỏi:
“Sao lại đi mô tô?”
Loại xe này gần như không có ghế sau thoải mái, lại chạy nhanh nữa, hai người đi chung chắc chắn cô phải dính sát anh, mà cô không muốn gần anh đến thế.
Anh “à” một tiếng rồi nói:
“Em cũng không nói phải đi phương tiện gì mà.”
Ý anh là anh chỉ hứa đón cô đúng giờ, còn đi bằng gì thì chưa hề bàn đến.
Anh chỉ tay về chiếc xe, mỉm cười hỏi:
“Không dám đi à?”
Trình Thư Nghiên ghét bị khiêu khích kiểu đó nhất, không nói gì, giật lấy mũ bảo hiểm đội lên đầu.
“Nắm chắc tay.”
Lên xe, Thương Trạch Uyên nhắc.
“Không cần anh nói.”
“Tại anh sợ em ngã.”
Chắc anh mong cô ngã lắm đây.
Dù không thích nhưng cô không bao giờ đùa với an toàn của mình.
Cô nhanh tay giữ chặt lấy eo anh, qua lớp áo mỏng, cô sờ thấy rõ từng múi cơ săn chắc của anh.
Anh nhìn xuống, thấy những khớp ngón tay thon gọn, da trắng, cảm giác mềm mại mà vẫn chắc chắn, bám chặt lấy mình, cười:
“Em không khách sáo gì nhỉ.”
“Đừng nói nữa.”
Vừa dứt lời, xe rung lắc dữ dội một cái, quán tính mạnh khiến cô ngả về sau rồi lại đẩy về trước.
Cô quay cuồng muốn ngất, xe bỗng lao đi nhanh, cô đập mạnh vào lưng anh.
Vai anh rộng, lưng cứng, mùi hương gỗ thoang thoảng trên người, chỗ cô ngồi cao hơn anh nên gần như người cô đung đưa dựa vào lưng anh, mà cô chẳng thèm để ý gì cả.
Xe tăng tốc nhanh, tiếng động cơ ầm ĩ cùng cơn gió mạnh khiến cô không mở nổi mắt.
Trình Thư Nghiên chưa từng đi mô tô, không ngờ lại phấn khích đến thế.
Cô muốn hét lên, muốn bảo anh chạy chậm lại, nhưng mọi âm thanh đều bị kẹp trong hàm răng, cô nuốt trọn xuống cổ họng.
Qua gương chiếu hậu, Thương Trạch Uyên thấy cô nhắm chặt mắt, cười hỏi:
“Muốn anh chạy chậm chút không?”
Cô mà nhượng bộ thì có mà chờ đến trời sang năm.
Trình Thư Nghiên nghiến răng đáp hai từ:
“Không cần.”
Được.”
Nói xong anh rẽ cua, tim cô như muốn nhảy ra ngoài.
May mà cô phản ứng nhanh, căng thẳng ấy không kéo dài lâu.
Ra khỏi cao tốc, xe cũng tự động giảm tốc.
Xe chạy đều đều, cô tháo kính bảo hộ ra, nhìn thấy đèn đường và bóng người nối dài, thành phố bị màn đêm bao phủ.
Cô như đang đuổi theo bóng tối, tai chỉ còn nghe tiếng máy và gió hú.
Bất chợt trong lòng cô xuất hiện một khoảnh khắc bình yên, mới biết hóa ra tiếng ồn không phải lúc nào cũng gây phiền, còn gió hè ẩm lại có thể chữa lành.
Nửa tiếng sau họ đến nơi.
Trình Thư Nghiên thở nhẹ nhõm.
Xuống xe, cô trả mũ bảo hiểm rồi không đợi anh mà đi thẳng lên trước.
Thương Trạch Uyên bước chậm, cách cô hai bước.
Trời tối hơn, gió bắt đầu thổi mạnh, hơi se lạnh.
Anh bỗng lên tiếng:
“Hóa ra em thật sự lo đấy.”
Cô khoanh tay, không quay lại:
“Ai cho anh nghĩ vậy?”
“Em thử chạm xem.”
Cô dừng bước nhìn anh đầy nghi hoặc.
Anh liếc xuống eo áo phông nói:
“Chỗ em nắm ướt hết rồi.”
“...”
Cô thoáng ngại rồi cứng miệng đáp:
“Chỉ tại trời nóng thôi mà.”
Anh cười không cãi lời “Ừ thì được.”
Nhưng rõ ràng là do cô làm đấy, cô suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Để em đền lại anh một cái.”
“Không cần đâu.”
Anh nói không cần, cô cũng không đáp lại nữa.
Đi một hồi, cô chợt nhận ra họ đang nói chuyện một cách hòa bình.
Mà họ đâu phải kiểu quan hệ có thể nói chuyện nhẹ nhàng thế này.
Có gì đó không đúng.
Anh chưa trả đũa cô sao? Chưa có mưu kế gì à?
Hay anh chỉ định chở cô một chuyến rồi làm cô sợ chút thôi?
Thế thì cũng quá trẻ con rồi.
Trình Thư Nghiên nhịn không hỏi nữa.
Họ bước vào sảnh khách sạn, có nhân viên phục vụ dẫn vào thang máy rồi bấm tầng 32.
Cánh cửa thang máy khép lại, không gian chật hẹp chỉ có hai người.
Trình Thư Nghiên đứng phía trước, còn Thương Trạch Uyên đứng phía sau, dựa vào tay vịn, sau lưng là tấm kính lớn nhìn ra cảnh quan bên ngoài.
Tầng dần dần được nâng lên, cô chăm chú nhìn con số, một lúc sau lại qua lớp kính phản chiếu liếc anh một cái.
Thương Trạch Uyên vừa mới trả lời tin nhắn, ngước mắt lên thì đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của cô, Trình Thư Nghiên vội né sang một bên, suy nghĩ rồi lại nhìn anh lần nữa.
Anh nhếch mày hỏi:
“Có chuyện gì muốn nói sao?”
Im lặng một lúc, cô đáp:
“Có.”
Trình Thư Nghiên quay mặt lại đối diện anh, không vòng vo, thẳng thắn hỏi:
“Vậy thôi à?”
“Gì?”
“Ý em là sự trả đũa của anh chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”
Thương Trạch Uyên suy nghĩ thật kỹ câu hỏi cô đặt ra, lâu lắm mới khẽ cười khẩy.
Hôm nay anh rời câu lạc bộ lúc bốn giờ rưỡi, còn phải chọn xe máy để tránh tắc đường, thế mà cuối cùng cô lại coi đó là sự trả thù.
Anh nhét điện thoại vào túi, nhìn cô hỏi:
“Khi nào anh nói anh định trả thù em rồi?”
Cô nhắc lại: “Tối qua.”
“Ừ, tối qua.” Anh trả lời khá thờ ơ “Bị mắng mấy câu, bị khóa thẻ. Thế thì sao? Chuyện nhỏ thế này có cần phải trả đũa không?”
Trình Thư Nghiên không nói gì.
Cô không hề lơ là chỉ vì vài câu anh nói.
Anh bảo không trả đũa, vậy có nghĩa là anh không làm gì thật sao? Cô không ngây thơ đến thế.
Thương Trạch Uyên thấy cô nhìn mình đầy phức tạp, gần như cảnh giác hiện rõ trên mặt, chỉ thấy cô thật thú vị, cười không khỏi bất lực:
“Chuyện đấu với mấy cô bé con như em thì anh không thèm, yên tâm đi.”
Nói đến đây, anh còn muốn hỏi cô một câu:
“Anh trông có nhỏ nhen thế à?”
Lúc đầu cô không đáp, vẫn quan sát kỹ từng biểu cảm trên mặt anh.
Mười mấy giây sau mới bật lại:
“Anh nhỏ nhen hay không em sao biết được?”
Tính ra họ mới chỉ quen nhau chưa đầy một tuần, cô biết gì về tính cách anh đâu.
Thương Trạch Uyên như đọc được suy nghĩ cô “Chỉ có thể nói là em quá không hiểu anh thôi.”
Trình Thư Nghiên dừng một chút, mặt không biểu cảm:
“Không muốn hiểu, cũng không quan tâm.”
“Vậy thì hơi tiếc đấy.” Anh cười.
“Tiếc cái gì?” Cô ngẩng đầu hỏi.
Thang máy chậm rãi lên đến tầng 30, tầm nhìn rộng mở, toàn cảnh thành phố về đêm hiện ra trước mắt.
Đèn đường bắt đầu sáng, đèn neon rực rỡ, ánh sáng và bóng tối hòa quyện vào nhau như những viên ngọc khảm trên từng đường mạch của thành phố.
Phía sau anh là cảnh đêm ấy.
Anh dựa lưng vào cửa kính, một chân co lên dựa tay vịn, hơi cúi xuống nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách chăm chú và đầy tình cảm.
“Anh rất quan tâm đến em.”
Bình luận về “Chương 4: Muốn Anh Chạy Chậm Chút Không?”
Đăng nhập để bình luận