Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 41: Làm Bạn Nhé

"Anh vẫn còn thích tôi?"

Cô hỏi với một giọng đầy chắc chắn, rất khẽ và kéo dài ở cuối câu, tựa như đang nũng nịu. Chỉ khi cô không còn tỉnh táo, Thương Trạch Uyên mới có thể nghe thấy chất giọng này. Đáng ra anh nên trêu chọc, dùng thái độ trêu ghẹo để trêu chọc cô, hoặc cứ thế mà đè cô xuống giường và hôn ngấu nghiến, nuốt trọn những tiếng nũng nịu lẫn rên rỉ của cô.

Thế nhưng anh lại không làm thế.

Một khoảng thời gian rất dài, Thương Trạch Uyên cứ đứng ngây ra tại chỗ. Anh nghe tiếng gió đêm thổi qua cành cây và khung cửa sổ. Nghe cô lẩm bẩm rồi khẽ cười, nghe tiếng cô trở mình. Rồi lại nghe tiếng hơi thở dần ổn định khi cô chìm vào giấc ngủ.

Khi mọi thứ trở lại bình lặng, anh lại quay về câu hỏi đó.

Thật ra, trước đây anh đã tự hỏi mình rất nhiều lần. Trước khi gặp lại cô, anh đã nghĩ sẽ đối phó với cô thế nào. Sau khi gặp lại, anh lại nghĩ mình nên đối xử với cô ra sao.

Chẳng cần nghi ngờ gì, dù là trước hay sau khi gặp lại, anh đều chỉ có một mục đích duy nhất, đó là trả thù.

Ngày xưa, hai người chia tay quá đột ngột. Chuyện đó tuy không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, nhưng lại để lại một ấn tượng sâu sắc. Vô số lần anh thức giấc giữa đêm, không thể nào quên được. Lòng anh có chút không cam tâm nên anh đã nghĩ nếu có ngày gặp lại, nhất định phải khiến cô phải trả giá.

Sau này họ thật sự gặp lại nhau, và lúc đầu anh đã làm đúng như thế.

Anh như một chiếc xe lao thẳng về phía cô, mang theo cảm xúc đã tích tụ suốt sáu năm. Anh dốc hết sức để làm tổn thương cô, muốn cô phải nếm trải khổ đau. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra vô lăng không thể kiểm soát, và chiếc xe cứ lệch hướng trong suốt quãng đường di chuyển.

Cô tức giận, nó sẽ chệch đi một chút. Cô ấm ức, nó lại chệch đi một chút nữa.

Anh không bao giờ có thể xuống tay tàn nhẫn. Thậm chí, anh còn không thể làm ngơ trước cô.

Sau này khi cô hiểu lầm Phùng Thiến là bạn gái của anh và đã mắng chửi anh, anh không những không giận mà còn có chút vui. Rồi anh lại nhận ra chiếc xe ban đầu muốn đâm cô đến bị thương, cuối cùng lại chỉ chạy đến bên cạnh lấy cô làm trung tâm rồi cứ thế mà xoay tròn quanh cô.

Vậy nên đáp án là gì, chẳng phải anh đã rõ từ lâu rồi sao?

Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cô. Cô vẫn đang say ngủ. Sau một hồi im lặng thật lâu, Thương Trạch Uyên khẽ cười "Đúng thế." Giọng anh nhẹ và trầm, mang theo sự bất lực, kèm theo một tiếng thở dài như đã bỏ cuộc "Anh vẫn còn thích em."

…..

Sáng hôm sau, Trình Thư Nghiên bị đánh thức bởi mùi thức ăn. Cô sống một mình, ba bữa không đều đặn. Bữa sáng cùng lắm là xuống cửa hàng dưới nhà mua vài cái bánh bao và một ít sữa đậu nành cho xong chuyện. Mùi bữa sáng thịnh soạn như vậy không nên xuất hiện trong nhà cô vào lúc này.

Cô bật dậy khỏi giường, xỏ dép lê, đẩy cửa phòng ngủ. Khi nhìn thấy người đang ngồi ở bàn ăn, cô khựng lại.

Thương Trạch Uyên đang tựa lưng vào ghế một cách thảnh thơi. Một tay anh gõ gõ lên mặt bàn, tay còn lại cầm điện thoại nói chuyện. Nghe có vẻ như anh đang phân phó công việc. Nói vài câu thì anh cúp máy rồi nhìn về phía cô.

"Tỉnh rồi à?" Anh mở lời trước.

Đến lúc này, những ký ức rời rạc của tối qua mới ùa về. Nhưng Trình Thư Nghiên không quá kinh ngạc. Cô đáp lại một tiếng rồi quay người vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân.

Khi cô quay lại, những món ăn trên bàn đã được mở nắp. Vị trí gần cô có món cháo hải sản và há cảo cô thích.

Trình Thư Nghiên ngồi xuống, vô thức liếc nhìn anh. Anh mặc một chiếc áo len cổ đứng màu đen. Chiếc vòng cổ có xâu nhẫn sáng lấp lánh ở bên ngoài. Cô nhớ là anh không mặc bộ đồ này. Lẽ nào anh đã về nhà thay đồ? Nhìn kỹ, tóc anh cũng đã được chải chuốt gọn gàng và bồng bềnh. Vẻ ngoài này lúc nào cũng rất dễ nhìn.

Cô cố ý hỏi "Sao anh lại ở nhà tôi từ sáng sớm thế?"

Thương Trạch Uyên cầm một cốc Americano đá. Anh vừa nhai ống hút vừa nhìn cô. Anh thản nhiên hỏi ngược lại "Em nhớ được những gì?"

"Tôi nhớ là..." Cô ngừng lại một chút rồi nói "Chúng ta đã lên taxi, và anh bảo tôi đưa anh về nhà."

"Sau đó thì sao?"

"Không nhớ."

Thương Trạch Uyên gật đầu như đã hiểu, rồi lại khẽ cười.

Cô hỏi "Vậy tối qua anh ngủ ở đâu?"

Anh hất cằm về phía cánh cửa phòng ngủ đang hé mở. "Cạnh em đấy."

Hành động múc cháo của cô khựng lại. Cô nhìn anh. "Ngủ ở nhà tôi ư?" Đúng là sáng sớm đã về nhà thay đồ rồi. Trông anh ngầu thật.

"Ừ" anh đáp một tiếng hờ hững. Điện thoại trên bàn lại rung. Anh cầm lên, vừa xem vừa nói thêm "Nhưng không làm gì cả. Em say quá rồi. Em sẽ không quá nhạy cảm, cũng không thể phản ứng lại kịp thời. Làm vậy thì chán lắm."

"..." Cô chẳng hỏi chuyện này.

Sau khi trả lời tin nhắn, anh cất điện thoại đi và quay sang hỏi cô "Vậy em làm gì với anh tối qua, em còn nhớ không?"

Trình Thư Nghiên không cần suy nghĩ, buột miệng nói "Không nhớ."

Đây là lời nói dối. Thực ra cô nhớ rất rõ. Cô biết anh đã bế cô về nhà, giúp cô thay quần áo, tẩy trang và chăm sóc cô. Cô cũng biết mình đã hôn anh.

Cô không say đến mức mất trí nhớ. Ít nhất cô vẫn giữ lại được bốn phần tỉnh táo. Vì vậy, cô hoàn toàn hiểu tâm trạng và mục đích khi chủ động hôn anh.

Một phần là do cảm xúc, một phần là bốc đồng, một phần là mong muốn của cô. Phần còn lại... là vì công việc.

Anh không thể kìm hãm sự nghiệp của cô nữa. Cô muốn chấm dứt những ngày tháng cứ lặp đi lặp lại. Cả hai cùng thiệt hại hay phải bắt đầu lại từ đầu đều không đáng. Đây là cách khác mà cô nghĩ ra. Đó là dùng tình cảm còn sót lại của anh dành cho cô để phá vỡ tình trạng này.

Tuy có chút ti tiện, nhưng hiện tại cô không còn cách nào khác.

"Em đã hôn anh."

Thương Trạch Uyên trực tiếp vạch trần. Ngón tay đang nắm chặt chiếc thìa của cô siết lại. Cô vô thức nuốt nước bọt. Gương mặt cô vẫn bình thản. "Thật ư?"

"Tất nhiên. Cô Trình có biết mình say vào là quậy phá không?"

"Lần đầu tiên tôi biết chuyện đó." Cô cũng không bào chữa. Cô cúi mắt nhìn bát cháo trước mặt, vẻ mặt rất bình tĩnh. "Hôn anh ở đâu?" Giọng điệu của cô nghe như đang chất vấn con người say rượu của mình tối qua.

"Ở đây."

Trình Thư Nghiên ngước lên. Anh đưa ngón tay chỉ vào môi mình.

Cô ngây người. "Hả?"

Thương Trạch Uyên đáp lại ánh mắt cô, cười như không cười. Anh chuyển ngón tay xuống, chỉ vào cổ. "Ở đây." Rồi anh tiếp tục chỉ xuống ngực. "Và cả ở đây nữa."

Thấy anh còn định chỉ xuống nữa, Trình Thư Nghiên kịp thời cắt lời "Có quá đáng không đấy?"

"Sao mà không?" Anh khoanh tay, nghiêng đầu nhìn cô, lười biếng nói "Em còn bảo không thể rời xa anh, còn cầu xin anh quay lại với em."

"..." Trình Thư Nghiên im lặng mím môi. Một lúc lâu sau, cô mới nặn ra hai chữ "Nói bậy."

Anh vẫn giữ vẻ mặt lười nhác đó, vừa quan sát biểu cảm của cô vừa tiếp tục nói những lời trắng trợn "Anh bảo anh cần phải suy nghĩ thêm."

Trình Thư Nghiên đã không muốn nói chuyện nữa, cô quay mặt đi. "Được rồi, đủ rồi đấy."

"Ừm. Tối qua khi em quấn lấy anh, anh cũng nói như thế. 'Được rồi, đủ rồi. Đợi em tỉnh rượu rồi nói chuyện với anh.'"

"..."

"Vậy giờ em đã tỉnh rượu chưa?"

"..."

"Nếu em cầu xin anh quay lại khi tỉnh táo, anh có thể sẽ đồng ý."

Trình Thư Nghiên không thể nhịn được nữa, cô tiện tay lấy một cái há cảo ném vào anh. "Biến đi!"

Thương Trạch Uyên rất hài lòng với phản ứng của cô. Anh quay mặt đi cười, cười đến rung cả sợi tóc.

Nhà cô ở tầng thượng, ánh sáng rất tốt. Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ rộng lớn, dịu dàng và sáng sủa chiếu lên nửa người anh. Anh nghiêng người về phía cô. Một tay anh đặt lên mũi, khóe môi cong lên, tạo nên một đường cong rất đẹp.

Vì thế Trình Thư Nghiên cũng không giận vì anh đã cười nhạo mình. Cô lặng lẽ nhìn anh vài giây rồi đặt thìa xuống, nói "Không ăn nữa."

Cô đang định đứng dậy thì anh đã nhanh hơn cô một bước. "Được rồi, không trêu em nữa." Ghế cọ xát với sàn nhà. Anh vẫn cười một cách cợt nhả. Nhưng khi đi ngang qua cô, anh đưa tay chạm vào đỉnh đầu cô như muốn giữ cô lại. Lực không mạnh, giống như đang xoa đầu. Đó là một hành động rất thân mật, và nó thực sự giữ chân cô lại ở đó.

Thật ra, cảm giác này cũng rất kỳ lạ. Cho đến bây giờ giữa họ vẫn chưa có một bước ngoặt rõ ràng. Mối quan hệ cũng chưa thay đổi. Chỉ vì một nụ hôn và một câu hỏi, giữa hai người đã nảy sinh một phản ứng hóa học vô hình và khó hiểu.

Nói chung đó là một điều tốt. Anh không còn thất thường hay ra vẻ làm khó cô như trước nữa nên cô cũng không cần phải đề phòng hay tỏ ra thù địch với anh.

Hai người cùng nhau đi làm. Thương Trạch Uyên nói chân anh bị đâm, không thể đạp ga và phanh được, vì vậy người gây ra tai nạn phải có trách nhiệm đưa đón anh. Trình Thư Nghiên không từ chối.

Cô đưa anh đi rồi quay lại công ty làm việc như bình thường. Đến buổi chiều, tất cả các dự án và hợp đồng đều dần được nối lại. Điện thoại của trợ lý reo liên tục. Cứ sau hai cuộc gọi, cậu ta lại đến báo cáo với Trình Thư Nghiên với vẻ mặt và giọng điệu rất vui vẻ.

Trình Thư Nghiên thì vẫn bình tĩnh. Vì đó là điều đã được cô dự liệu từ trước.

Vào buổi tối trước khi tan làm, Thương Trạch Uyên lại bảo Trình Thư Nghiên đến đón anh.

Họ đều là những người lịch sự. Vì đối phương đã nhượng bộ trong công việc của cô, cô cũng nên có sự đáp trả. Nhưng với một điều kiện, phải có thời hạn.

Trình Thư Nghiên không đi. Cô ngồi trong văn phòng và nhắn tin cho anh. "Cần như thế này bao lâu nữa?"

Thương Trạch Uyên: "Tùy tâm trạng."

Trình Thư Nghiên biết anh luôn không đưa ra câu trả lời rõ ràng. Cô tự đặt ra một giới hạn. "Đợi vết bầm trên chân anh biến mất đi."

Thương Trạch Uyên: "Đồng ý."

Đạt được thỏa thuận, Trình Thư Nghiên không lằng nhằng nữa, cô lập tức xách túi đứng dậy và đi xuống lầu.

Sau khi đón Thương Trạch Uyên, hai người cùng đi ăn tối. Theo lời của cậu ấm này, nếu đã chăm sóc thì phải chu đáo mọi mặt: đưa đón đi làm, cùng ăn cùng uống, và buổi tối còn phải ngủ cùng.

Trình Thư Nghiên nhíu mày. "Ngủ cùng ư?"

"Tất nhiên. Lỡ mà chân anh không tiện, buổi tối muốn đi tắm lại bị ngã thì sao."

Anh nói nghe có vẻ rất đường hoàng, nhưng họ đều hiểu rõ đó chỉ là lời nói suông.

Trình Thư Nghiên khựng lại một lúc rồi mở cửa xe ngồi vào. Thương Trạch Uyên cũng ngồi vào ghế phụ.

Cô không khởi động xe. Dường như đã suy nghĩ một lúc, cô quay sang hỏi anh. "Anh định ở nhà tôi ư?"

"Nếu không tiện thì nhà anh cũng được."

"Yêu cầu này có quá đáng không?"

"Yên tâm, chỉ là chăm sóc thôi." Anh vừa cài dây an toàn vừa cúi đầu nhìn điện thoại. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt anh. "Dù anh có làm gì, cũng sẽ dựa trên cơ sở là em cũng thấy thoải mái."

Một tiếng "cạch" vang lên khi dây an toàn đã được cài xong. Anh nghiêng đầu nhìn cô. Với giọng điệu như đang đàm phán hợp đồng, anh hỏi "Lời đảm bảo này đủ chưa, cô Trình?"

"..." Trình Thư Nghiên không hiểu sao anh có thể dùng một giọng điệu nghiêm túc để nói ra những lời bỗ bã như vậy. Nhưng thôi, cứ kệ đi. Chuyện này cùng lắm chỉ kéo dài mười ngày nửa tháng là cùng.

Trình Thư Nghiên quay đầu lại, chuẩn bị khởi động xe. Thế nhưng, ánh mắt bên cạnh vẫn không rời đi. Thấy cô im lặng, anh từ từ nói "Em vẫn chưa trả lời anh."

Không khí lúc này đã là đầu đông, vậy mà không hiểu sao lại có chút nóng. Cô nhìn thẳng về phía trước và bình tĩnh nói "Tùy anh vậy."

"Em chắc chứ? Nếu thế thì anh có thể..."

Cô vẫn không nhìn anh "Anh dám sao."

Thương Trạch Uyên cười khẽ.

Trong không gian chật hẹp, giọng nói trầm ấm của anh truyền đến tai cô, mang theo chút nồng nàn. Trình Thư Nghiên một tay cầm vô lăng, lặng lẽ hé một khe cửa sổ.

Tuy nhiên Thương Trạch Uyên chỉ cố ý trêu cô, anh không ở lại nhà cô.

Về cơ bản, Trình Thư Nghiên đóng vai trò như một tài xế đưa đón và bạn đồng hành ăn uống. Thực ra không hẳn là "đồng hành ăn uống", vì mỗi lần đi, cô đều được ăn những món mình thích. Thỉnh thoảng hai người uống chút rượu, Trình Thư Nghiên không thể lái xe, anh sẽ ở lại nhà cô qua đêm. Trình Thư Nghiên không quá câu nệ chuyện này. Dù sao thì anh cũng chẳng làm gì cả. Anh cứ thế mà ngủ ở phòng ngủ phụ. Khi tâm trạng tốt, anh còn pha rượu cho cô uống.

Nói thật, Trình Thư Nghiên khá tận hưởng khoảng thời gian này. Anh rất quan tâm đến cô. Cô có người bầu bạn. Khi không có ý tưởng, anh có thể đưa ra một vài gợi ý. Khi hút thuốc cùng nhau, họ cũng có thể trò chuyện. Quan trọng nhất là anh rất đẹp trai. Vẻ ngoài của anh thường khiến người khác phải giật mình, rất vừa mắt. Tâm trạng đi làm của cô cũng vì thế mà tốt hơn. Nhược điểm là nhìn mặt anh quá nhiều nên khi nhìn những người khác, ai cũng trông giống như thủy quái.

Về mặt tình cảm, cô không hề bài xích việc gặp nhau mỗi ngày. Nhưng về lý trí, đây không phải là một điều tốt. Đặc biệt là Khương Nghi còn lén hỏi cô, mối quan hệ giữa hai người họ bây giờ là gì.

Bên A và bên B? Người gây tai nạn và nạn nhân? Bạn trai cũ và bạn gái cũ?

Quả thực rất kỳ lạ.

…..

Chiều thứ Sáu tan làm sớm nên Thương Trạch Uyên đã đặt bữa tối từ trước. Hai người ngồi trong phòng khách vừa ăn, vừa xem trận đấu và cùng uống bia.

Cái ghế sofa tuy không nhỏ nhưng hai người lại ngồi sát cạnh nhau. Anh vừa tắm xong, mặc áo phông đen, còn cô cũng tùy tiện mặc một chiếc áo phông cộc tay. Thỉnh thoảng cánh tay họ chạm vào nhau. Cô cảm nhận được hơi ấm từ anh rồi cũng ngửi thấy mùi sữa tắm tươi mát, dễ chịu.

Đội đua yêu thích của anh thắng trận. Thương Trạch Uyên khẽ cong môi, dùng ngón trỏ dài bật nắp lon bia. Tiếng "xì" vang lên, bọt bia sủi trào ra. Anh nâng lon cụng ly với cô, ngửa đầu uống một ngụm. Cơ bắp trên cánh tay anh rất đẹp, yết hầu nhấp nhô. Cô liếc mắt sang liền thấy hình xăm dây leo trên cổ anh đầy sức sống.

Trình Thư Nghiên cảm thấy cổ họng có chút ngứa ngáy. Cô vội vàng uống một ngụm bia, rồi lại bất giác suy nghĩ về câu hỏi của Khương Nghi.

Thương Trạch Uyên nhận ra ánh mắt của cô. Anh đặt lon bia xuống rồi quay đầu nhìn cô. Ánh mắt họ chạm nhau, và trong phút chốc, cả hai đều không nói gì.

Trên TV, hình ảnh vẫn đang chuyển động, tiếng người dẫn chương trình phấn khích vang lên. Trong phòng tắm, tiếng nước đang chảy, đó là tiếng nước anh xả trước vì cô nói lát nữa sẽ ngâm mình.

Anh nhìn cô, ánh mắt từ từ di chuyển từ đôi má ửng hồng của cô xuống phía dưới. Anh vô thức liếm môi.

Có lẽ do đầu óc nóng ran vì uống bia, cũng có lẽ do bầu không khí vừa đủ lãng mạn. Sau một hồi im lặng, Trình Thư Nghiên hiếm khi chủ động mở lời “Thương Trạch Uyên.”

"Ừm?" Anh khẽ đáp.

“Em đã suy nghĩ kỹ rồi.” Cô nói.

"Được, em nói đi." Anh vẫn kiên nhẫn đáp.

Những lời dưới đây không phải là những lời bốc đồng, mà là những điều cô đã thực sự suy nghĩ. Về mặt tình cảm, cô đã nợ anh, trong công việc, cô không thể né tránh anh. Cô hiểu tình cảm của anh và cũng biết những mánh khóe của anh. Đồng thời, cô cũng biết rằng mối quan hệ hiện tại của họ tiến một bước không đúng, lùi một bước cũng không đúng. Tốt nhất là dựa trên tình trạng hiện tại, cho họ một danh phận đường hoàng để họ có thể không cần nói chuyện tình cảm mà cũng có thể biến thù thành bạn.

Vậy nên cô nói “Chúng ta làm bạn nhé.”

Lời vừa dứt, cô thấy rõ trong mắt anh có một chút dao động. Rồi sau đó là sự im lặng. Sự im lặng bao trùm khắp nơi.

Thương Trạch Uyên vẫn không đáp, không nói tốt hay không tốt, cũng không biểu lộ sự vui mừng hay không hài lòng quá mức. Anh chỉ chăm chú nhìn cô.

Hơi nước từ phòng tắm dần lan ra ngoài theo khe cửa, bao trùm khắp không gian. Cô nghe thấy tiếng nước, cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang dần tăng lên, và ánh mắt của anh cũng trở nên nóng bỏng hơn.

Có phải cô đã không nên chủ động đề nghị chuyện này không? Ngay lúc cô đang nghĩ như vậy, Thương Trạch Uyên cuối cùng cũng có phản ứng.

Anh đột nhiên nghiêng đầu, cười khẽ rồi ngước lên nhìn lại cô. “Trình Thư Nghiên” anh cũng gọi tên cô.

"Ừm?" Cô đáp.

“Đây là đáp án mà em đã suy nghĩ kỹ càng ư?”

“…” Cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Ngay khi vừa hỏi xong, anh bỗng vươn tay ra, vòng qua cô, ấn gáy cô xuống rồi kéo cô lại gần.

Trình Thư Nghiên bất ngờ, vội vàng ngước mặt lên hỏi “Làm gì thế?”

Anh cười “Để anh nói cho em biết chúng ta nên làm gì.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 41: Làm Bạn Nhé