Trên bàn ngổn ngang tài liệu tham khảo, bảng vẽ mở ra trước mắt. Trình Thư Nghiên nhìn chằm chằm vào một khoảng trống trên giấy vẽ hồi lâu không động đậy.
Trợ lý Đinh nghĩ cô đang suy nghĩ. Thế nhưng nhìn kỹ thì cậu nhận ra cô đang cầm một chiếc bút thường. Ngập ngừng một lúc, cậu tiến lại gần, dùng ngón trỏ gõ vào mặt bàn. "À, cô Trình?"
Trình Thư Nghiên giật mình. "Sao vậy?"
Trợ lý Đinh đưa một chiếc bút cảm ứng về phía cô. "Có lẽ cô cần cái này?"
Đầu tiên, cô nhìn chiếc bút cậu đưa, rồi cúi xuống nhìn tay phải của mình. Lúc đó, cô mới nhận ra mình đang làm một chuyện lố bịch đến thế nào.
Trình Thư Nghiên mím môi, đưa tay đón lấy. "Được, cảm ơn."
Tuy đã đổi lại bút nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào giấy vẽ, không có chút ý tưởng nào.
Cô đã duy trì trạng thái này bao lâu rồi nhỉ?
Hình như từ khi hai người chia tay đến giờ đã trọn một tiếng đồng hồ.
Lúc đó, sau khi Thương Trạch Uyên hỏi câu đó, họ đã giằng co trong xe một lúc lâu. Thương Trạch Uyên chờ câu trả lời từ cô, nhưng cô vẫn không nói là đồng ý hay không. Đối với những câu hỏi không muốn trả lời, cô luôn có cách để né tránh.
Thực ra, hai người hiện tại sống chung một nhà, về cơ bản không khác gì một cặp đôi thật sự. Điểm khác biệt duy nhất nằm ở hai chữ: trách nhiệm.
Một khi đã xác lập mối quan hệ rõ ràng, điều đó đồng nghĩa với việc phải chịu trách nhiệm, mang lại sự ổn định nhưng cũng là sự ràng buộc.
Cô thích ở bên Thương Trạch Uyên nên anh dọn đến nhà cô, cô không bài xích. Họ có thể cùng nhau ăn cơm, đi làm và làm tình. Thế nhưng nếu nói đến chuyện quay lại, cô phải lấy lại lý trí. Không có lý do nào khác. Thân phận và địa vị của họ không tương xứng. Giữa họ có quá nhiều vướng bận. Những vấn đề trong quá khứ, tương lai vẫn sẽ tồn tại. Cô không muốn rước lấy phiền phức, vậy nên cô chỉ có thể đóng vai trò không chịu trách nhiệm nhưng cũng không từ chối.
Thương Trạch Uyên dường như đã lường trước được phản ứng của cô nên anh không thúc giục. Cô nói linh tinh, vòng vo, anh cứ ngồi đó nghe, vừa nghe vừa cười. Đợi cô nói xong, anh mới không vội vã tiến lên, xoa đầu cô. Sau đó, anh cúi mắt nhìn cô, bỏ qua tất cả những chủ đề không liên quan của cô và buông một câu "Anh cho em thời gian suy nghĩ." Rồi anh mở cửa xe và đi thẳng. Vẻ ngoài rất dứt khoát.
Ngược lại, Trình Thư Nghiên ngẩn người trong xe một lúc. Cả bây giờ cũng vậy. Không có cảm hứng, không thể tập trung vào công việc. Mỗi khi nghĩ đến cảnh anh hôn cô trong xe, cô lại cảm thấy mũi và cổ họng ngứa ngáy, như thể thực sự có hoa liễu bay vào.
Hắt hơi thêm vài cái, Trình Thư Nghiên đặt bút xuống, lặng lẽ thu dọn tài liệu rồi lái xe về nhà.
…..
May mắn là buổi chiều hôm đó, tiến độ công việc của Trình Thư Nghiên khá thuận lợi. Cô đã hoàn thành vài bản phác thảo. Sau khi bận rộn xong, cô mới cảm thấy bụng đói cồn cào. Vừa hay, Thương Trạch Uyên về nhà và mua món ăn từ nhà hàng cô yêu thích.
Hai người ngồi vào bàn ăn. Không ai nhắc đến chuyện buổi sáng. Họ vẫn trò chuyện như bình thường. Anh hỏi về tiến độ công việc của cô, cô đáp rất tốt. Rồi cô hỏi lại, anh cũng nói ổn. Tiện lời, anh kể thêm. “Tuần sau anh phải đi Đức công tác.”
Trình Thư Nghiên đang tập trung bóc tôm, không ngẩng đầu lên. Cô thản nhiên đáp "Ồ." Cô không hỏi đi mấy giờ, cũng không hỏi đi mấy ngày. Vẻ ngoài của cô như thể hoàn toàn không bận tâm.
Thương Trạch Uyên không nói gì nữa. Anh tháo găng tay dùng một lần ra rồi đẩy đĩa tôm đã bóc vỏ đến trước mặt cô. Trình Thư Nghiên cúi đầu nhìn, rõ ràng khựng lại một chút. Thương Trạch Uyên muốn chính là phản ứng này.
"Em tự làm được..."
"Có vẻ là không đâu." Anh cười và tiếp lời.
Trình Thư Nghiên ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt điềm tĩnh của anh. Anh đang từ từ lau tay bằng một chiếc khăn ướt, vừa lau vừa hất cằm về phía cô. “Con tôm trong tay em đã bóc được năm phút rồi đấy." Anh vo tròn chiếc khăn rồi ném vào thùng rác. Anh kéo dài giọng trêu chọc "Tiểu, thư."
"..." Bị phát hiện đang lơ đãng, Trình Thư Nghiên có chút nghẹn lời. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không bộc lộ cảm xúc. Cô quay mặt đi và bình thản nói "Em tỉ mỉ mà. Anh quản được ư?"
"Anh không quản được. Chỉ là anh sợ khi anh không có ở đây, một mình em không tự chăm sóc bản thân được."
Trình Thư Nghiên cười khẽ. "Thế thì anh nghĩ quá nhiều rồi."
"Lỡ em không ăn được thì sao?"
"Xin lỗi, em ăn rất ngon miệng."
"Không ngủ được thì sao?"
"Giấc ngủ của em cũng tạm ổn."
Anh nói một câu, cô đáp lại một câu. Hai người không ai chịu nhường ai.
Sau vài mươi giây im lặng ngắn ngủi trong phòng ăn, Trình Thư Nghiên ngước mắt lên, đối diện với anh.
Thương Trạch Uyên khoanh tay, nhìn cô cười, vẻ mặt như đang nói "Được rồi, em giỏi lắm, chúng ta cứ chờ xem."
Cô cũng đáp lại anh bằng một nụ cười "Cứ chờ thì cứ chờ." Sau đó, cô thản nhiên gắp một con tôm nhét vào miệng rồi từ từ nhai.
…..
Sau ngày hôm đó, hai người dường như rơi vào một cuộc chiến giằng co không lời. Về vấn đề có quay lại với nhau hay không, một người không trả lời, một người không truy hỏi, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng họ đều hiểu rõ cuộc đấu âm thầm đang diễn ra dưới vẻ bình lặng đó.
Thương Trạch Uyên không thể đơn phương quyết định mối quan hệ của họ nên anh bắt đầu đi một con đường khác. Anh không cần cô trả lời là "được" hay "không". Anh chỉ cần biết rằng cô quan tâm, cần và muốn anh. Chỉ cần biểu hiện một chút thôi cũng đã đủ rồi.
Trình Thư Nghiên đương nhiên nhận ra ý đồ của anh.
Anh quan sát cô tỉ mỉ hơn. Anh còn thường xuyên nói những lời bâng quơ trên giường. Tuy nhiên, anh không ép buộc cô đáp lại, vì cô đã nói nếu trong trường hợp đó mà anh chơi xấu thì thật không đáng mặt. Anh sẽ tặng quà, cũng sẽ nói lời ngọt ngào. Mọi thứ đều rất mờ ám. Anh vốn là một bậc thầy trong chuyện này.
Anh mong thấy cô đỏ mặt ngượng ngùng. Trình Thư Nghiên biết điều đó, nhưng cô lại cố tình không làm vậy.
Trạng thái này cứ thế kéo dài cho đến đêm trước ngày anh lên đường đi công tác.
Sau bữa tối, Trình Thư Nghiên thản nhiên quay về phòng vẽ. Thương Trạch Uyên cũng đang xử lý công việc. Cả hai đều bận rộn. Thỉnh thoảng họ ở cùng một phòng, mỗi người làm việc của riêng mình. Cô ngồi bên cửa sổ, anh ngồi ở bàn làm việc gần đó.
Vì tính chất công việc nên Trình Thư Nghiên thường xuyên thức khuya, nhưng hôm nay cô lại kết thúc công việc sớm hơn anh. Lúc đó đã là mười một giờ đêm. Cô cất đồ, vô thức liếc nhìn anh.
Thương Trạch Uyên như cảm nhận được, anh mở lời. “Anh đã xả nước giúp em rồi. Nhiệt độ chắc là vừa đủ đấy.” Lời nói là dành cho cô, nhưng mắt anh lại không ngước lên.
Trình Thư Nghiên đáp lại một tiếng "Ồ."
Cô tắm qua loa rồi dưỡng da. Khi cô quay lại phòng ngủ, anh vẫn ngồi đó xem số liệu. Xem ra hôm nay anh thật sự rất bận.
Những ngày thường, anh luôn đợi cô đi ngủ cùng, nhưng Trình Thư Nghiên lại không có sự kiên nhẫn đó. Cô nhẹ nhàng nói “Em đi ngủ trước đây.” rồi chui vào trong chăn.
Con chuột trên bàn di chuyển. Thương Trạch Uyên nhìn màn hình, khẽ đáp “Ừ, ngoan.”
Hình như anh rất thích dùng từ này với cô, và thường chỉ dùng khi ở trên giường. Anh hướng dẫn gì, cô làm theo, anh sẽ cắn vào tai cô mà khen ngợi “Bảo bối thật ngoan.” Giọng anh trầm và khàn, kèm theo những tiếng hừ hừ kìm nén. Nghe thật... gợi cảm.
Tai cô ngứa ngáy. Trình Thư Nghiên quay người lại, quay lưng về phía anh rồi nhắm mắt lại.
Nửa tiếng sau, cô lại mở mắt ra. Cô hoàn toàn không buồn ngủ.
Thương Trạch Uyên vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa phía sau cô. Cô nghe thấy suốt nửa tiếng đồng hồ anh không hề di chuyển. Để không gây ra tiếng động, anh cũng không dùng chuột nữa.
Ngày mai anh phải dậy sớm để ra sân bay đúng không? Anh còn chưa ngủ à? Công việc gì mà khẩn cấp vậy chứ?
Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện đủ mọi thắc mắc. Cuộn mình trong chăn, Trình Thư Nghiên lặng lẽ trở mình. Cô nheo mắt, lén lút nhìn anh.
Anh chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen ban ngày. Hai cúc áo ở cổ được cởi ra. Lúc này, anh đang cúi đầu nhìn máy tính. Một tay anh tùy tiện đặt lên bàn, tay còn lại chống cằm. Cổ tay anh lộ ra chiếc đồng hồ kim loại màu bạc. Trên ngón trỏ là một chiếc nhẫn màu đen. Ánh sáng mờ từ màn hình chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của anh. Anh cau mày, dường như đang suy nghĩ. Trông vừa thoải mái lại vừa tập trung, và rất quyến rũ.
Đúng lúc cô đang say sưa ngắm nhìn, Thương Trạch Uyên khẽ gõ phím Enter. Sau đó anh ngước mắt lên, nhìn về phía cô.
Trình Thư Nghiên nín thở, vội nhắm mắt giả vờ ngủ.
Một lúc sau, trong bóng tối, cô nghe thấy anh cười khẽ. Anh gập máy tính lại. Một vật gì đó được ném lên bàn. Tiếng "ting" rất trong trẻo. Dường như là... chiếc nhẫn? Nhận ra điều này, mặt cô vô thức nóng bừng.
Bên kia, Thương Trạch Uyên đứng dậy đi vào phòng tắm. Tiếng nước vang lên rồi im bặt. Sau đó, anh lại quay lại phòng ngủ.
Trình Thư Nghiên đã đổi hướng nằm. Cằm cô rụt vào trong chăn. Cô quay lưng về phía cửa. Anh vừa thong thả cởi cúc áo vừa đi về phía cô.
Nửa chiếc giường bên cạnh lún xuống. Cô căng thẳng lưng. Cô ngửi thấy mùi gỗ đặc trưng trên người anh, rồi nghe anh khẽ nói "Anh biết em chưa ngủ." Giọng nói ấy rõ ràng hướng về phía cô, và ngữ khí rất chắc chắn.
Đến đây, việc giả vờ cũng không còn cần thiết nữa. Nhưng Trình Thư Nghiên vẫn kiên trì nhắm mắt, bình tĩnh nói "Vốn dĩ em đang định ngủ rồi."
"Ừm" anh nằm xuống cạnh cô. Anh đưa tay luồn vào váy ngủ của cô, vừa cười vừa hỏi "Thế sao không ngủ?"
Trình Thư Nghiên nhúc nhích, theo bản năng muốn né tránh nhưng lại bị anh giữ lại. Cô đành bịa một lý do. "Ánh sáng màn hình của anh quá sáng. Em muốn anh ra ngoài làm việc."
Anh đáp "Không làm việc nữa." Bây giờ nên làm gì thì không cần phải nói. Tay anh đã bắt đầu có hành động.
Trình Thư Nghiên hít một hơi gấp. Cô quay đầu nhìn anh. "Anh không ngủ à? Mai không phải phải đi rồi sao?"
Anh cong môi cười. "Đúng thế. Nên trước khi đi, phải cho em ăn no đã." Dứt lời, anh chống người lên, cúi xuống. Nụ hôn dày đặc rơi xuống môi và tai cô, tạo cảm giác tê dại. Rất ngứa. Trình Thư Nghiên khẽ đẩy anh ra. Anh liền thuận thế di chuyển xuống, dọc theo xương quai xanh rồi ngậm lấy.
Một tiếng rên rỉ rất khẽ thoát ra từ cổ họng cô. Cô ngửa đầu, hít một hơi thật sâu.
Mặc dù chuyện này bắt đầu một cách đột ngột và không nằm trong kế hoạch của cô, nhưng anh vẫn luôn có cách khiến cô nhanh chóng nhập cuộc.
Trong đêm lạnh, không khí có thêm chút nóng bức. Tiếng thở hỗn loạn hòa quyện vào nhau.
…..
Khi xong việc đã là ba giờ sáng. Trình Thư Nghiên vừa buồn ngủ vừa mệt. Cô mặc kệ cho anh bế vào tắm rồi giúp cô sấy tóc.
Cả người cô như đã trút hết sức lực. Cô ngửa mặt nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại. Bên tai vang lên tiếng máy sấy tóc ù ù, anh nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc của cô.
Từ chải tóc đến sấy tóc, kỹ năng phục vụ bạn gái này của anh ngày càng thành thạo hơn.
Vài phút sau, tiếng máy sấy dừng lại. Trình Thư Nghiên vẫn nằm đó. Cô lười biếng đưa tay ra, chờ anh bế cô về phòng ngủ. Nhưng Thương Trạch Uyên lại không có động tĩnh gì.
Cô gọi tên anh, anh cũng đáp lại, nhưng vẫn không di chuyển. Trình Thư Nghiên nhíu mày, mở mắt ra, vừa vặn lọt vào ánh mắt chăm chú của anh. Lúc đó, cô vẫn còn buồn ngủ, đầu óc chưa tỉnh táo. Ngẩn ngơ một lúc, cô lầm bầm hỏi “Làm gì thế?”
Lời vừa dứt, anh đột nhiên cúi xuống ngậm lấy môi cô rồi nhẹ nhàng xoay chuyển. Nụ hôn này đến bất ngờ nhưng cũng rất dịu dàng. Trình Thư Nghiên buộc phải ngửa đầu đáp lại. Khi thở dốc, cô khẽ nói “Thật sự muốn ngủ rồi.”
Anh lại hỏi cô “Có nhớ anh không?”
….
Đương nhiên là cô không trả lời câu hỏi đó. Sáng sớm hôm sau, anh xách túi ra khỏi nhà.
Khi cô mở mắt lần nữa đã là chín giờ sáng. Bên cạnh cô không có ai, cũng không có hơi ấm còn sót lại. Trình Thư Nghiên tựa lưng vào đầu giường, mất một lúc để định thần rồi mới xỏ dép lê, xuống giường vệ sinh cá nhân.
Trình Thư Nghiên không biết Thương Trạch Uyên sẽ đi bao lâu. Cô chưa từng hỏi, cũng chẳng tò mò. Cô vẫn đi làm như thường lệ và thích nghi rất tốt, cứ như thể anh chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Thế nhưng anh đi rồi nhưng lại cho người đến đưa đồ ăn sáng và tối đúng giờ. Mỗi ngày một món khác nhau, giống như việc mở hộp mù vậy.
Trình Thư Nghiên nhắn tin bảo anh đừng gửi nữa. Anh đáp lại: "Sao? Sợ nhớ đến anh à?"
Trình Thư Nghiên: "Vô vị."
Sau đó, cô không còn chủ động liên lạc với anh nữa. Cô không liên lạc, anh cũng gần như không nhắn tin cho cô.
Hai người cách nhau bởi múi giờ và khoảng cách dường như lại đang ngầm thi đấu. Cứ như thể ai chủ động trước, người đó thừa nhận bản thân nhớ đối phương hơn.
Trình Thư Nghiên không quan tâm, và càng không thể là người chủ động. Dù sao thì cô cũng bận công việc. Anh không tìm cô, cô càng thêm yên tĩnh.
…..
Vào ngày thứ Sáu, trời đổ mưa và nhiệt độ đột ngột giảm xuống. Không khí ẩm ướt, lạnh lẽo. Trình Thư Nghiên đã chạy việc ở bên ngoài cả ngày bị gió lạnh thổi vào nên khi về nhà cô cảm thấy không khỏe.
Bụng dưới quặn lên đau nhói như có thứ gì đó đang kéo mạnh xuống.
Cô uống thuốc, cuộn mình trong chăn, nằm co ro trên giường. Hơn sáu giờ tối, chuông cửa reo lên đúng giờ. Lúc đó, cô vẫn đang khom người vì đau. Cô đợi một lúc rồi mới xuống giường mở cửa.
Một cô giúp việc đang đứng ở cửa, xách hộp đựng thức ăn lớn nhỏ. Cô ấy mỉm cười với Trình Thư Nghiên "Chào cô Trình, tôi đến giao đồ ăn."
Trình Thư Nghiên gật đầu, đưa tay ra. “Cảm ơn, cứ đưa cho tôi là được rồi.” Nhưng cô ấy lại lắc đầu, kiên quyết tự mình mang vào. Trình Thư Nghiên nghĩ rằng cô ấy chỉ làm việc chăm chỉ nên không từ chối.
Sau khi vào nhà, cô ấy bày thức ăn ra, bóc đũa. Vẻ chu đáo của cô ấy rất giống với Thương Trạch Uyên. Chờ Trình Thư Nghiên ngồi vào bàn, cô ấy lại lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt màu đỏ từ túi cách nhiệt, mở nắp rồi đặt trước mặt cô. “Cô Trình, món này tốt nhất nên uống khi còn nóng.”
Ngay khi vừa mở nắp, Trình Thư Nghiên đã cảm thấy mùi vị quen thuộc. Cô cúi đầu nhìn, quả nhiên là nước gừng đường đỏ. Cô sững người một lúc.
Bên ngoài, trời vẫn đang mưa. Sắc trời tối đen. Dưới ánh đèn đường, gió lạnh thổi xiên những hạt mưa. Trình Thư Nghiên khoác một chiếc chăn mỏng, tay ôm bình giữ nhiệt, ngồi bên cửa sổ ngắm mưa. Cô không có khẩu vị, chẳng ăn gì. Cô chỉ uống vài ngụm nước đường đỏ.
Hơi nóng từ chiếc bình từ từ và lặng lẽ bốc lên. Nó vừa đủ để che đi cảm xúc trong mắt cô. Cô không biết mình đã ngồi đó bao lâu. Cho đến khi nghe thấy điện thoại rung một tiếng, Trình Thư Nghiên mới sực tỉnh. Cô đặt cốc xuống, cầm điện thoại lên. Đó là tin nhắn từ Thương Trạch Uyên.
Thương Trạch Uyên: "Hôm nay em nghỉ sớm một chút nhé."
Nhìn dòng tin nhắn này, ánh mắt cô dừng lại thật lâu. Một lúc sau, cô khẽ cười. "Đồ khốn."
Bình luận về “Chương 43: Có Nhớ Anh Không?”
Đăng nhập để bình luận