Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 7: Khá Cứng Rắn

Anh định dẫn cô đi chơi ở đâu? Cô thì có gì mà chơi với anh? Chơi với anh thì sẽ không còn buồn chán nữa sao?

Những câu hỏi này vụt qua trong đầu, nhưng Trình Thư Nghiên chỉ mất chưa đầy nửa phút để suy nghĩ rồi trả lời “Được thôi.”

Cả hai cùng quay lại bàn ăn rồi lần lượt tìm cớ để rời đi.

Thương Trạch Uyên đã uống rượu vào buổi tối, vì vậy họ gọi taxi. Thương Trạch Uyên đọc địa điểm, tài xế lái xe, còn Trình Thư Nghiên thì chỉ cần đi theo.

Điểm đến đầu tiên của họ là một quán bi-a.

Thương Trạch Uyên hỏi cô có biết chơi không, Trình Thư Nghiên nói chỉ xem chứ chưa từng chơi.

“Trước đây em đã làm thêm ở quán bi-a.” Giọng cô bình thản.

Thương Trạch Uyên ngạc nhiên nhướn mày “Lại đi làm thêm nữa à?” Trước đó, anh cũng đã thấy cô làm thêm. Cô không nên thiếu tiền tiêu mới phải.

Trình Thư Nghiên cầm lấy gậy bi-a từ tay anh, thờ ơ nói “Một thiếu gia như anh thì đương nhiên sẽ không hiểu rồi.”

Cô chỉ nói qua loa, anh cũng không hỏi thêm.

Thương Trạch Uyên chọn một cây gậy bi-a khác, cầm lên thử độ nặng, quay đầu lại thì thấy Trình Thư Nghiên vẫn đứng trước bàn bi-a, giữ tư thế, nhắm bi nhưng mãi chưa đánh.

Anh cười hỏi “Sao thế? Không thích quả bi này à?”

Trình Thư Nghiên phớt lờ lời trêu chọc của anh, đứng thẳng người, quay sang nói với anh “Anh dạy em đi.”

“Được thôi.” Anh chưa bao giờ keo kiệt trong những chuyện như thế này.

“Quy tắc thì em biết rồi.” Cô nói thêm.

“Vậy em muốn anh dạy gì?” Anh dựng gậy bi-a xuống đất, một tay chống vào gậy, nửa cười nửa không nhìn cô “Động tác thì em biết hết rồi mà?”

“Nhưng chưa chuẩn lắm.”

Đối với cô, nếu không chơi thì thôi, còn đã chơi thì phải chơi chuyên nghiệp, phải chơi thật giỏi.

“Được.” Anh lười biếng đáp lời, định tiến lại gần thì nghe Trình Thư Nghiên nhấn mạnh “Chỉ cần nói thôi.”

Thương Trạch Uyên khựng lại rồi nhìn theo ánh mắt của cô.

Bàn bên cạnh là một cặp đôi trẻ. Cả hai cùng dùng chung một cây gậy bi-a, cả người áp sát vào nhau, thì thầm to nhỏ bên tai nhau như không có ai ở đó.

“Chỉ cần nói thôi.”

Ý của cô là không cần những động tác kỳ quặc đó.

Thương Trạch Uyên hiểu ý cô, thế là anh không nhịn được mà bật cười.

Trình Thư Nghiên biết rằng mỗi khi liên quan đến cô, anh luôn có những lúc cười rất khó hiểu, thế nên cô cứ mặc kệ, đợi anh cười xong.

May mà anh cũng biết điểm dừng. Thấy cô nhíu mày, anh dùng đầu lưỡi đẩy vào má cố nén nụ cười.

Trình Thư Nghiên khó chịu giục anh “Nhanh lên.”

Thương Trạch Uyên lúc này mới thong thả cầm gậy bi-a đi tới.

Việc dạy bằng lời nói rất rườm rà, thế nên anh quyết định làm mẫu để cô học theo.

Tư thế đứng, vị trí của chân, cô đều bắt chước rất tốt, ngoại trừ cách cầm gậy.

Thương Trạch Uyên nhắc nhở vài lần nhưng cô vẫn không hiểu. Anh im lặng một lúc rồi nói “Cái này anh phải dùng tay chỉnh lại mới được.” Anh nhìn sang cô, nở một nụ cười khó nhận ra rồi hỏi “Có phiền không?”

Trình Thư Nghiên cũng không quá kiểu cách, cô đồng ý.

Cả hai đều là người dứt khoát. Anh hỏi, cô đồng ý, thế là không cần nói thêm lời thừa thãi.

Thương Trạch Uyên trực tiếp đưa tay ra, các ngón tay siết chặt cổ tay cô và kéo về phía trước một chút.

Cả người Trình Thư Nghiên theo lực tay của anh mà cúi về phía trước, anh đứng cạnh cô, cùng cô cúi xuống bàn.

“Ngón cái nhấc lên một chút.”

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai. Cô theo phản xạ liếc nhìn anh, thấy sống mũi cao thẳng, ánh mắt đầy tập trung. Sau đó, cô lại nhìn vào hai bàn tay gần như đan vào nhau của họ. Mu bàn tay anh nổi gân, những ngón tay thon dài xen vào giữa các ngón tay cô khiến năm ngón tay của cô xòe ra. Lòng bàn tay nóng bỏng của anh áp lên mu bàn tay cô rồi ấn cổ tay cô xuống một chút.

Cô ngửi thấy mùi nước hoa gỗ trên người anh pha chút hương rượu.

Thương Trạch Uyên nói “Được rồi.”

Trình Thư Nghiên tập trung, không suy nghĩ gì thêm, cô đẩy gậy bi-a đi. Tiếng “loảng xoảng” vang lên, những quả bóng đang tụ lại gọn gàng tản ra, lăn loạn xạ vào thành bàn. Sau cú va chạm, vài quả bóng rơi xuống lỗ.

….

Hai tiếng sau, cả hai rời khỏi quán bi-a. Thương Trạch Uyên lại đưa cô đi bắn súng bắn bóng bay.

Trình Thư Nghiên là một người hiếu thắng. Hình thức thi đấu đã khơi dậy sự hứng thú của cô. Cảm giác bắn trúng mục tiêu một cách chính xác giúp cô giải tỏa căng thẳng.

Vì vậy, sau khi chơi hai trò này, tinh thần cô vẫn còn rất tốt. Cô còn định nhân lúc cảm hứng đang cao mà đi chơi trò thoát hiểm, nhưng khi đi ngang qua một bãi biển, cô phát hiện có người đang nhảy nhót tưng bừng.

Trình Thư Nghiên bảo tài xế dừng lại “Dừng ở đây đi.”

Cả hai xuống xe.

Sân khấu được dựng một cách tạm bợ, nhưng hệ thống âm thanh và ánh sáng lại rất đầy đủ. Trên sân khấu, DJ đang hô hào, còn những người ở dưới thì lắc lư theo điệu nhạc với những cây đèn phát sáng năm tệ. Ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc chói tai, tiếng trống dồn dập, bầu không khí sôi động, Trình Thư Nghiên cũng hòa mình vào điệu nhảy. Cát mịn màng dưới chân không hề cứng nhắc, thay vào đó lại mang đến một cảm giác lâng lâng, say nhẹ.

Một vài lần, Trình Thư Nghiên nhảy không vững, vô tình va lưng vào ngực anh. Trong những giây phút mất tập trung đó, cô nghĩ rằng việc Thương Trạch Uyên tập luyện hằng ngày không hề lãng phí vì ngực anh rất chắc chắn.

Sau khi nhảy mệt, cả hai ngồi xuống bãi biển nghỉ ngơi.

Thương Trạch Uyên đi siêu thị mua vài lon bia rồi mang về cho cô một quả dừa.

Ban đầu là anh uống bia, còn cô uống dừa. Thế nhưng, sau khi uống được một lúc thì cô cảm thấy vẫn chưa đủ nên cô để quả dừa sang một bên rồi mở một lon bia ra uống.

Mười giờ tối, bãi biển vẫn rất náo nhiệt.

Những con sóng xô vào bờ, làn gió biển mang theo vị mặn mòi.

Thương Trạch Uyên nhìn cô gái bên cạnh, mái tóc dài được búi lỏng lẻo, phần đuôi tóc bay nhẹ trong gió đêm. Cô nheo mắt nhìn ra mặt biển rồi ngửa đầu uống một ngụm bia lớn.

Anh đột nhiên bật cười thành tiếng.

Trình Thư Nghiên quay đầu liếc nhìn anh, cô dường như biết anh đang cười chuyện gì, liền nói “Em hút thuốc, uống rượu, nhảy nhót, hoàn toàn không giống với hình ảnh ban đầu đúng không?”

Thương Trạch Uyên nhướn mày không phủ nhận.

“Nếu em thực sự ngoan ngoãn như vậy thì cũng không thể chơi cùng với anh được.” Anh cũng ngửa đầu uống, yết hầu nhấp nhô.

Trình Thư Nghiên cười và nói móc anh “Ai chơi cùng với anh?”

Anh hỏi ngược lại “Không chơi cùng, vậy tối nay em đi cùng anh làm gì?”

Trình Thư Nghiên đáp “Để thư giãn.”

“Thế tâm trạng thế nào rồi?”

“Cũng tạm được.” Cô cố ý nói như vậy, nhưng thực chất tâm trạng cô rất tốt. Có lẽ đây là lần thư giãn nhất kể từ khi cô đến Giang Thành.

Tâm trạng tốt, lời nói tự nhiên cũng nhiều hơn bình thường. Trình Thư Nghiên chủ động hỏi anh “Còn anh thì sao? Bình thường anh cũng chơi những thứ này à?”

“Anh á?” Uống cạn ngụm bia cuối cùng, anh dùng lực bóp méo lon rỗng rồi tiện tay vứt sang một bên “Không chơi, mấy cái này trẻ con quá.” Đối với anh, anh thích những trò mang lại cảm giác mới mẻ và kích thích như trượt tuyết, đua xe hay đấu võ hơn.

Trình Thư Nghiên nhướng mày “Ý anh là dẫn em đi chơi mấy trò này rất chán à?”

“Không có” anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt cô “Chơi với em thì thú vị hơn.”

Trình Thư Nghiên sặc một tiếng.

Ngẫm nghĩ kỹ câu nói này cô không khỏi cảm thán, trong chuyện trêu ghẹo người khác thì anh đúng là có thể nói ra bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu.

Điều này khiến Trình Thư Nghiên nghĩ đến rất nhiều điều.

Cô nhớ lại lời Tống Hân Trúc nhận xét về Thương Trạch Uyên “Anh ta giống như một bông hoa quyến rũ nở rộ, thu hút hàng nghìn con bướm.”

Và cả trò “Thật hay Thách” tối nay, anh còn nghiêm túc nói rằng nụ hôn đầu vẫn còn.

Trình Thư Nghiên quay đi, cười khẩy một tiếng.

Thương Trạch Uyên hỏi cô cười gì, cô nói “Anh biết danh tiếng là trai tồi của anh đã lan truyền khắp nơi rồi không?”

Là người trong cuộc, Thương Trạch Uyên không thể nào không biết, nhưng anh không bận tâm, vì anh không hề đồng tình với điều đó.

Lúc này, anh cũng nhếch môi cười, thong dong nhìn cô, bày ra vẻ mặt “tối nay anh nhất định phải nói rõ ràng” rồi hỏi “Sao anh lại là trai tồi?”

Trai tồi không bao giờ cho rằng mình tồi sao?

Vậy thì hãy để cô xét xử anh một lần.

Trình Thư Nghiên nói “Đặc điểm đầu tiên của một trai tồi là thích nói dối.”

“Hả?”

“Anh đã nói dối trên bàn rượu tối nay.”

Thương Trạch Uyên chỉ cần nghĩ một chút là đã biết cô đang ám chỉ điều gì “Anh không nói dối, nụ hôn đầu của anh thực sự vẫn còn.”

Trình Thư Nghiên liếc xéo anh, nói “Em thấy rồi.”

“Em thấy gì cơ?”

“Có một lần ở thư viện, anh suýt nữa hôn một cô gái.”

Lại còn có chuyện này nữa sao? Mà lại còn bị cô bắt gặp ư?

Thương Trạch Uyên cười càng tươi hơn “Thế đã hôn chưa?”

“Làm sao em biết sau đó có hôn hay không.”

“Chưa hôn.” Anh khẳng định chắc chắn với cô.

“Chưa hôn thì cũng là đang trêu ghẹo người ta rồi.”

“Em gọi đó là trêu ghẹo à?”

Trình Thư Nghiên cảm thấy nắm đấm của mình sắp cứng lại rồi. Cô liếc anh một cái “Thế theo anh thế nào mới là trêu ghẹo?”

Anh trả lời rất nghiêm túc “Ít nhất cũng phải có tiếp xúc cơ thể chứ, như là nắm tay, hôn môi…” Còn hai từ anh không nói ra, sau một lúc im lặng, anh uống một ngụm bia để thay thế.

Trình Thư Nghiên không hề nhận ra, tiếp tục hỏi “Anh chưa từng có những thứ đó à?”

“Đương nhiên là chưa.”

Ha. Cô nhếch môi.

Thương Trạch Uyên thấy vẻ mặt đầy hoài nghi của cô, liền cười bất lực “Anh lừa em làm gì?”

Đúng vậy, lừa cô làm gì? Trình Thư Nghiên nghĩ thầm, cũng đúng. Cô không phải là người anh trêu ghẹo, anh cũng chẳng có lý do gì để nói dối cô.

Thế thì lại càng kỳ lạ.

“Tại sao?” Cô hỏi.

“Chắc là vì…” Lời nói của anh lấp lửng trong miệng một lúc, Thương Trạch Uyên lười biếng nói “Anh tự yêu quý bản thân mình hơn.”

“?”

“Cơ thể của anh quá hoàn hảo.” Anh nói đùa một cách không đứng đắn.

Trình Thư Nghiên bị câu nói đó làm cho nghẹn lời một lúc, sau đó cô cười bất lực.

“Tự luyến.” Cô đưa ra một nhận xét khách quan nhất dành cho anh.

Sau mười một giờ, sự ồn ào trên bãi biển dần tan biến. Màn đêm ngày càng sâu, ngọn hải đăng ở phía xa nhấp nháy trong bóng tối, giống như những ngôi sao trên biển.

Vào lúc mười một giờ mười hai phút, Trình Thư Nghiên nhận được tin nhắn từ Tống Hân Trúc, cô ấy nói rằng mình đã về đến nhà và được chính Trần Trì đưa về.

Sau đó, cô ấy gửi liên tiếp bảy, tám cái biểu cảm chú thỏ xoay vòng.

Cô gõ tin nhắn trả lời: [Chúc mừng.]

“Là bạn em à?” Thương Trạch Uyên hỏi. Anh cũng vừa nhận được tin nhắn trong nhóm.

“Ừ.” Trình Thư Nghiên trả lời, đứng dậy. Đã đến lúc phải về nhà rồi.

Thương Trạch Uyên gọi taxi. Trong lúc chờ xe, cả hai lại tiếp tục trò chuyện về tin nhắn của Tống Hân Trúc.

“Vậy ra trước đây em hỏi anh có bạn gái chưa là hỏi giúp bạn em hả?”

“Chứ sao? Em có hứng thú gì với chuyện tình cảm của anh đâu.”

Thương Trạch Uyên nhếch môi cười.

Trình Thư Nghiên lại nói “Nhưng anh yên tâm, Tống Hân Trúc không biết mối quan hệ của chúng ta đâu.”

“Anh yên tâm.”

Thương Trạch Uyên suy ngẫm ba từ này rồi chìm vào im lặng.

Một lúc sau anh mới nói “Hôm nay em đã hỏi anh rằng bị người khác biết anh có thêm một cô em gái có mất mặt không?”

Trình Thư Nghiên buồn chán, mũi giày cọ cọ xuống đất, gật đầu. Cô còn chưa kịp mở lời, lại nghe anh nói “Thật ra chuyện này người đáng phải thấy mất mặt không phải là chúng ta.”

Một câu nói tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng sâu sắc trong màn đêm. Trình Thư Nghiên hơi sững sờ, ngước nhìn anh.

Một góc phố vắng lặng giữa đêm khuya. Nhìn từ xa, những hàng đèn đường rọi bóng cây, bóng cây nhảy múa trên mặt đất.

Thương Trạch Uyên đứng dưới tán cây, ánh sáng xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt anh, nửa sáng nửa tối. Anh cúi đầu nhìn cô, cười hỏi “Em nói xem?”

*

Đã mười hai giờ đêm khi cô về đến nhà.

Tắm rửa xong, Trình Thư Nghiên thoải mái nằm trên giường.

Đặt chuông báo thức xong, cô nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ. Nhưng chưa được mười giây, cô lại chợt nhớ ra điều gì đó, cô cầm điện thoại lên, chạm vài cái vào màn hình, sau đó khóa màn hình rồi đi ngủ.

Ở một phía khác.

Thương Trạch Uyên vừa bước ra khỏi phòng tắm, anh liếc nhìn thấy điện thoại trên bàn sáng lên.

Anh tiện tay cầm lên, là một tin nhắn WeChat - “S·Y đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, bây giờ các bạn có thể trò chuyện.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 7: Khá Cứng Rắn