Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 13: Anh Còn Nhớ Không?

Phó Giai Viên thật sự đã mua một chiếc Porsche.

Cô đem chiếc đồng hồ mà Bạch Chấn Hạo tặng đi đấu giá. Hôm ấy, cô diện nguyên set Chanel, tay xách túi Hermès, xuất hiện tại buổi đấu giá một cách thanh lịch và quý phái, nhìn thế nào cũng ra dáng một tiểu thư con nhà giàu.

Mấy người có mặt hôm đó—từ giám đốc công ty sưu tầm, chủ phòng tranh đến mấy thanh niên có gia thế đều lễ độ đưa danh thiếp cho cô.

Trong lúc ấy, có một người bạn của Bạch Chấn Hạo tình cờ cũng ở đó, nhận ra chiếc đồng hồ, liền lén chụp ảnh Giai Viên rồi gửi cho Bạch Chấn Hạo.

[Cậu có bạn gái từ lúc nào vậy?]
[Hay là Vibe sắp phá sản rồi? Đến mức phải để bạn gái cậu mang đồ ra bán lấy tiền à? Tôi phải giục bố tôi bán hết cổ phiếu Vibe mới được.]

Nhắn xong hai dòng đó, người kia còn zoom kỹ mặt đồng hồ trên bục đấu giá, chụp lại rồi gửi.

Khi nhận được tin nhắn, Bạch Chấn Hạo đang lái xe đến bệnh viện thăm Nhậm Tri Tinh. Anh ta dừng lại chờ đèn đỏ, mở điện thoại lên xem—và thấy rõ mồn một cảnh Phó Giai Viên đường hoàng đem đồng hồ của anh đi bán.

Sắc mặt anh lập tức lạnh băng, siết chặt vô-lăng, đốt ngón tay trắng bệch vì tức.

Anh cứ tưởng nhận quà xong sẽ cẩn thận cất giữ là chuyện hiển nhiên.
Vậy mà cô ta lại dám đem bán?

Bạch Chấn Hạo lập tức yêu cầu tổng bộ cung cấp thông tin liên lạc của Giai Viên rồi nhắn một cái dấu hỏi:
[?]

Lúc đó Giai Viên đang “làm màu”, mỉm cười nhẹ nhàng giơ bảng đấu giá. Cô không định mua thật—không có tiền—chỉ cố tình nâng giá lên để khuấy động không khí.

Điện thoại bỗng rung lên.
Cô thong thả đặt bảng xuống, lấy điện thoại ra xem thì thấy một số lạ gửi đến dấu hỏi.
Cô nhíu mày, đáp thẳng:
[Đm! Đồ khốn, còn dám gửi tin nhắn quấy rối nữa hả?]

Bạch Chấn Hạo đọc tin nhắn, thái dương giật giật, ngẩn người hai giây rồi tức đến phát điên. Anh nghiến răng cười lạnh, mặt hơi vặn vẹo vì tức.

[Là tôi, Bạch Chấn Hạo. Cô đang ở đâu?]

Giai Viên hơi sững lại, sau đó chậm rãi gõ lên màn hình:

[Trong tim anh đấy thiếu gia.]

Bạch Chấn Hạo tức mà cười ra tiếng, gương mặt mỗi lúc một lạnh lùng. Nhưng tai anh lại hơi đỏ lên, như thể vừa bị lửa táp qua—nóng ran.

Cái người này… sao lại có thể vừa táo bạo vừa tinh quái đến mức đó?

Anh cau mày, lưu lại tấm hình bạn mình gửi rồi chuyển tiếp cho Giai Viên:

[Giải thích đi.]

Cô đọc xong thì đáp tỉnh bơ:

[Chụp tôi xinh thế, như minh tinh luôn đó.]
[Thiếu gia, từ người mẫu chuyển qua làm diễn viên có dễ không? Anh có thể giới thiệu tôi với công ty giải trí không?]

Bạch Chấn Hạo nhìn dòng tin, hai mắt tối sầm, cứ tưởng cô im lặng là vì đang suy nghĩ xem nên nói gì với anh. Ai ngờ cô đang ngồi tự khen nhan sắc mình!

Anh tức đến mức mặt mày sa sầm, vừa giận vừa bất lực. Mà lạ là… anh lại thật sự ngồi suy nghĩ về chuyện cô từ người mẫu chuyển sang làm diễn viên.

[Làm người mẫu mà đã không chuyên nghiệp, còn mơ làm diễn viên?]
Câu này rõ ràng đang mỉa mai việc xảy ra trong phòng thay đồ hôm chụp ảnh.

Nhắn xong, Bạch Chấn Hạo mới nhận ra mình điên rồi—tự dưng nhắc đến chuyện đó làm gì cơ chứ! Cứ như thể anh vẫn còn nhớ mãi không quên…

Anh mím chặt môi, mặt lạnh như tiền, ngón tay tiếp tục gõ:

[Tôi nghĩ cô nên giải thích rõ lý do vì sao lại đem đồng hồ tôi tặng đi bán.]

Phó Giai Viên:
[Chỉnh lại một chút, là đồng hồ của tôi. Anh tặng tôi rồi mà, đúng không?]
Bạch Chấn Hạo nghiến răng:
[Được. Vậy tại sao cô lại bán đồng hồ của mình?]
Giai Viên:
[Không muốn nói với anh.]

Anh bị cô dắt mũi nguyên vòng rồi quay lại đúng chỗ cũ, bị đùa giỡn đến triệt để. Đôi mắt lạnh lẽo của anh lúc này gần như bốc lửa.

Anh nhắn cho bạn mình:
[Gửi định vị buổi đấu giá cho tôi.]

Rất nhanh, anh nhận được vị trí rồi lập tức quay đầu xe, phi thẳng đến nơi.
Dám giỡn mặt anh qua điện thoại sao? Anh phải hỏi cho ra lẽ.

Tiếc là đến nơi thì không còn gì cả. Giai Viên đã đi rồi—đi đặt mua Porsche.

Người bạn thì hí hửng khoe thành tích:
“Chiếc đồng hồ tôi đấu giá lại rồi nhé!”

Bạch Chấn Hạo mặt không đổi sắc hỏi:
“Bao nhiêu?”
“Năm tỷ won.”
Anh lạnh lùng cười khẩy:
“Đồ ngu, mua về còn đắt hơn lúc mới bán, lúc đó chưa đến bốn tỷ.”

Cuối cùng anh cũng không đến bệnh viện thăm Nhậm Tri Tinh nữa. Anh thật sự không có tâm trạng. Trong lòng cứ nghẹn lại, tức cũng không phát tiết được mà nuốt cũng không trôi. Tóm lại là—thù Giai Viên đến ngứa răng.

Tối đến, điện thoại anh kêu liên tục, tin nhắn dồn dập như muốn nổ tung.
Anh mở ra xem—rồi lập tức choáng váng, tim như bị ai bóp nghẹt, ngơ ngác mấy giây, lông mày nhíu chặt lại.

Phó Giai Viên là học sinh diện xã hội quan tâm sắp chuyển về Sligo?
Không phải cô là tiểu thư du học từ nước ngoài về sao?
Sao lại…

Anh phóng to bảng hồ sơ học sinh của cô—mục “Gia đình”: Xuất thân từ viện bảo trợ Ulsan.

Cô… là trẻ mồ côi.

Anh thật sự không dám tin. Một cô gái lớn lên trong cô nhi viện sao có thể như vậy? Mặt mũi xinh đẹp, da trắng mịn, hàm răng đều tăm tắp, tóc óng mượt như lụa.

Quan trọng nhất là—cô luôn rạng rỡ, tự tin, chưa từng toát ra một chút mặc cảm nào.
Mỗi lần đối mặt anh thì đều giống như một con thiên nga trắng đầy kiêu hãnh, luôn ngẩng đầu, ngạo nghễ.

Nhưng những gì bị đào ra trên mạng khiến anh không thể không tin.

Bạch Chấn Hạo cũng không rõ lúc này mình đang cảm thấy gì. Cô hết lần này đến lần khác khiêu khích, trêu ngươi, chơi khăm anh. Cô giả làm tiểu thư nhà giàu bị lật tẩy, sắp bị bẽ mặt, lẽ ra anh phải thấy hả hê mới đúng.

Ít nhất cũng nên thấy tức giận vì cô đã lừa anh.

Giả giàu để giành được công việc tại Vibe, nhận mức thù lao cao hơn nhiều so với các người mẫu khác.

Nhưng sao lòng anh lại trĩu nặng thế này?
Cổ họng nghẹn ứ như bị nhét một cục bông ướt—không nhả ra được mà nuốt cũng chẳng trôi.

*

Phó Giai Viên hoàn toàn không biết chuyện nội bộ ở Sligo đã rò rỉ, càng không hay thân phận thật sự của mình đã bị lộ tẩy.

Lúc này cô đang tích cực chuẩn bị cho buổi nhập học ngày mai. Cô nhờ nhân viên khách sạn ủi đồng phục rồi đứng chọn mãi không biết ngày mai nên đeo túi gì—Chanel, Miu Miu, Dior, hay Hermès?

Hệ thống phấn khích thông báo:
“Yay, ký chủ sắp nhập học rồi! Mong mọi chuyện suôn sẻ nhé.”
Giai Viên đứng trước gương toàn thân, thử đeo từng chiếc túi hàng hiệu, nhẹ nhàng đáp:
“Sẽ suôn sẻ thôi. Porsche, túi hiệu, vòng tay đắt tiền, kẹp tóc kim loại—ít nhất cũng đủ khiến người ta không nghi tao là học sinh diện xã hội quan tâm.”

Hệ thống cười hì hì:
“Ký chủ giỏi ghê, từ Ulsan lên chỉ mang chút tiền mà nửa tháng đã thành gái giàu nho nhỏ rồi.”
Giai Viên giả vờ khiêm tốn:
“Mấy chuyện cơ bản thôi, lowkey chút đi.”

Trước khi ngủ, cô lại thấy trống trải và nhạy cảm.

Đang định đọc lại dữ liệu, quay về phòng thay đồ để chơi đùa Bạch Chấn Hạo thêm một lần nữa thì điện thoại bên gối “ting” một cái.

Cô trở mình, cầm máy lên xem—thì đúng là tin nhắn của Bạch Chấn Hạo.
Gọi là tâm linh tương thông luôn cũng được?

Tin nhắn rất dài.

[Cô rất có tiềm năng chuyển từ người mẫu sang diễn viên vì gương mặt cô rất đẹp. Hay là tôi giới thiệu cô ký hợp đồng với KVK nhé? Tổng giám đốc La Dung Thành là bạn mẹ tôi. Tạm gác việc học đi, tập trung phát triển sự nghiệp trước, sau này rảnh thì tự học rồi thi đại học lại cũng được. Đến Sligo chỉ phí mất giai đoạn vàng thôi.]

Bạch Chấn Hạo hiếm khi có lòng tốt như thế mà lại dành cho một người đã lừa gạt, trêu chọc và chơi khăm anh.

Anh cũng khinh bản thân mình không ra gì—biết rõ là bị lừa mà vẫn không nỡ vạch mặt cô. Nực cười đến đáng thương, vẫn muốn giữ thể diện cho cô.

Cô là trẻ mồ côi, lớn lên trong viện bảo trợ, chắc chắn đã trải qua không ít vất vả. Nói dối vài câu thì sao? Cũng chỉ là bản năng sinh tồn thôi. Bản thân anh khi giúp bố xử lý đàm phán ở tổng bộ Vibe còn nói dối nhiều hơn, anh cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Nhưng tin nhắn dài quá, Phó Giai Viên không có kiên nhẫn đọc.
Cô trả lời ngắn gọn đúng năm chữ:
[Tôi muốn ngủ với anh.]

Là thật đấy. Cô định đọc dữ liệu ở mục lưu thứ hai, đến “ngủ” với Bạch Chấn Hạo lần nữa cho đã rồi mới có thể ngon giấc.

Dùng đồ chơi không đã bằng chơi người thật.
Hệ thống suýt xỉu vì sốc:
“Ký chủ đúng là không phải người thường, có thể nghĩ ra cách dùng lưu trữ-dữ liệu để ‘giải quyết nhu cầu’ thật quá đỉnh.”
Giai Viên mỉm cười:
“Cảm ơn lời khen.”

Bạch Chấn Hạo tưởng mình hoa mắt.
Chớp mắt một cái, nhìn lại—vẫn là năm chữ đó:
[Tôi muốn ngủ với anh.]

Sắc mặt anh lạnh tanh, cau mày dữ dội.
Anh đang nói chuyện nghiêm túc mà cô lại dám nhắn mấy lời như thế?

Anh mở khung trả lời, gõ ra cả đống chữ rồi lại xoá.
Soạn đi soạn lại như người thần kinh:

[Có phải định gửi cho Bạch Cảnh Ưu nhưng lỡ tay gửi nhầm không?]
Xoá…

[Đm, Phó Giai Viên, nếu cô có gan thì đến ngủ thật đi. Tôi đang ở biệt thự khu Giang Bắc đây. Đừng có đùa dai mãi thế.]
Xoá…

[Cô không thấy áy náy à? Bạch Cảnh Ưu đang ở nước ngoài quay show vẫn luôn nhớ đến cô, còn cô thì hẹn hò với anh họ cậu ta? Cô nghĩ kỹ chưa?]
Xoá…

Cuối cùng chỉ để lại hai chữ:
[Tự trọng!!!!]

Anh cắn móng tay như kẻ mắc chứng rối loạn lo âu, mắt đen như mực, lạnh lẽo và lúng túng.
Còn chưa kịp gửi thì màn hình lại hiện một tin mới từ Giai Viên:

[Gõ nhầm, ý tôi là tôi sắp đi ngủ rồi.]

Bạch Chấn Hạo trầm mặc, mặt tối sầm lại, cười lạnh, rồi ném thẳng điện thoại qua một bên.

Kệ cô ta vậy!

Dứt khoát như vậy đấy.
Nhưng… sau khi troll được Bạch Chấn Hạo xong, Phó Giai Viên thật sự “đi ngủ”—bằng cách lưu dữ liệu đè lên mục lưu thứ ba rồi mở lại mục thứ hai.

Chỉ một giây sau, cô từ chiếc giường mềm mại của khách sạn Heros, chuyển thẳng đến… phòng thay đồ.

Quy trình như thường lệ.
Cô trói Bạch Chấn Hạo lại, cưỡi lên mặt anh.

Kỹ thuật mỗi lần một thuần thục.

Xong việc, ánh mắt Bạch Chấn Hạo lờ đờ, hàng mi vương đầy dịch ẩm.
Vừa nãy bị đè đến ngạt thở, bây giờ thở dốc như cá mắc cạn, ướt đẫm cả mặt mũi, tóc tai, sơ mi.

Thế mà vẫn còn gắng gượng chửi được một câu:

“Cô dám làm vậy với tôi? Tôi sẽ giết cô!”

Giai Viên đưa tay vén tóc ra sau tai, bình thản:
“Thật ra là anh quên rồi. Anh yêu tôi chết đi được ấy. Tôi chỉ không muốn mỗi lần đều phải giải thích lại mối quan hệ của hai đứa nên mới trói anh cho nhanh. Tiết kiệm thời gian mà.”

“Còn chuyện ký hợp đồng với KVK ấy—tổng giám đốc La Dung Thành không phải là bạn mẹ anh sao? Loại thông tin này người ngoài có biết được không?”

Bạch Chấn Hạo giật mình, ánh mắt cảnh giác sắc bén hơn hẳn.
Đúng là không nhiều người biết mối quan hệ giữa mẹ anh và bà La Dung Thành.

Cô rốt cuộc là ai?
Tại sao tiếp cận anh? Và tại sao lại… đối xử như vậy?

Anh cười lạnh, lộ rõ vẻ khinh bỉ:
“Đừng tưởng giả ngây giả ngô thì tôi sẽ tha cho cô.”

Giai Viên nhún vai:
“Vậy thì thôi, tôi đi ngủ đây, bye nhé.”
“Anh thật làm tôi rất hài lòng, chỉ là mỗi lần phải ‘huấn luyện’ lại hơi phiền. Anh nhớ kỹ là được, đừng quên nữa.”

Bạch Chấn Hạo càng thấy cô là kẻ điên có khuôn mặt xinh đẹp, diễn như thật mà chẳng hiểu nổi đang nói cái gì!

Phó Giai Viên tắt dữ liệu, quay lại giường khách sạn Heros.
Dục vọng được giải toả, cô cuộn chăn rồi yên tâm đi ngủ.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 13: Anh Còn Nhớ Không?