Phó Giai Viên cần xây dựng cho mình hình tượng một tiểu thư con nhà giàu vừa từ Mỹ về Hàn để tìm người thân.
Muốn giả làm người khác thì không thể thiếu dấu vết sinh hoạt. Mà giờ đến lúc truyện tranh chính thức bắt đầu chỉ còn đúng mười lăm ngày – quá gấp, hoàn toàn không đủ để bắt đầu từ đầu.
Nếu bây giờ lập một tài khoản mới thì nhìn sẽ rất giả, cực kỳ gượng ép.
Vậy nên cô quyết định mua một tài khoản Instagram đã có sẵn dấu tích. Trên Instagram có rất nhiều tài khoản được rao bán, tùy theo thời gian lập, số lượng người theo dõi, IP hiện tại và chất lượng bài đăng cũ mà giá sẽ khác nhau.
Phó Giai Viên sàng lọc kỹ càng, cuối cùng chọn được một tài khoản lập cách đây hai năm, IP hiện ở Mỹ, nội dung đăng là những khoảnh khắc đời thường kiểu “nữ sinh trung học Mỹ”: đến lớp, sinh hoạt câu lạc bộ, tiệc tùng, lái xe sang, dùng đồ hiệu.
Tài khoản có khoảng 10.000 người theo dõi.
Đây không phải tài khoản cá nhân, mà là tài khoản do công ty MCN tạo theo lô để xây dựng hình tượng, kiếm tương tác và thu về lợi nhuận. Những tài khoản như vậy có hiệu suất không đồng đều. Với các tài khoản đã gần chạm đỉnh về lượt tương tác, không còn nhiều tiềm năng tăng trưởng thì công ty sẽ chọn cách bán tháo.
Tài khoản cô mua chính là kiểu này – với giá 1.000 USD.
Đăng nhập xong, cô dùng phần mềm đổi IP định vị vị trí tại Mỹ rồi đăng một bài post:
"Tôi sắp trở về Hàn rồi, gia đình tôi ở đó. Chưa từng gặp nhưng tôi nhớ họ da diết."
Cô còn mua thêm vài tài khoản nhỏ, đổi IP sang Mỹ để vào like và bình luận dưới bài viết để tăng độ chân thực:
“Này Tiểu Lê, cậu sắp về Hàn tìm ông ngoại đại gia rồi hả?”
“Khi nào cậu về lại đây? Tớ sẽ nhớ cậu đấy, Giai Viên.”
“Aaaa Korea! Đất nước của idol kìa!”
“Nhớ chăm sóc bản thân nha, cầu Chúa phù hộ cậu.”
“Giai Viên yên tâm đi Hàn đi nhé, tớ sẽ thường xuyên tới thăm cô tĩnh Nhã.”
“OMG tớ vừa biết cái công viên Lucky nổi tiếng bên Hàn là sản nghiệp của ông ngoại Tiểu Lê đấy! Năm ngoái tớ còn đi nữa kìa.”
“Chúc cậu mọi điều suôn sẻ ở Hàn nhé ~”
“Cậu đi một mình à? Brave girl!”
“Tớ nghe nói đồ ăn bên Hàn lạ lắm, như mì Shin ấy, ăn cũng ngon mà cay quá trời!”
Giờ thì cô đã có dấu tích sinh hoạt khả thi, bước tiếp theo là: tiếp tục khoe của, giữ vững hình tượng tiểu thư nhà giàu.
Nhưng lần này Phó Giai Viên không định đến Seoul vội, cô muốn ở lại Ulsan vài hôm trước.
Vì cô vừa nghĩ ra một chiêu có thể lên hình lung linh miễn phí mà vẫn khoe được siêu xe, biệt thự, hồ bơi, đồ cổ... Còn ai phù hợp để lấy "cảnh" hơn Kim Luật?
Huống hồ đây là Ulsan – cách Seoul một khoảng khá xa – mấy tiểu thư công tử lắm tiền ở Seoul làm sao mà biết Kim Luật có gì ở Ulsan?
Cô chính là chơi bài “chênh lệch thông tin.”
Số tiền còn lại không nhiều, lần này không đủ mua đồ skincare cao cấp, cô chỉ ra quầy thử đồ trang điểm rồi “mượn ké” một lớp makeup.
Trang điểm nhẹ nhàng, lớp nền tiệp da trắng mịn như sương, điểm thêm má hồng hồng màu mơ, trông như một viên kẹo bông mềm mại.
Nhờ miệng ngọt lại biết nói năng dễ thương, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, cô khiến mấy chị nhân viên ở quầy mỹ phẩm cưng không chịu nổi, tặng luôn cả đống sample: sữa dưỡng, kem dưỡng, kem nền, thậm chí có cả nước hoa mini.
Cô xách túi nhỏ về mà lòng hân hoan.
Sau đó, cô lại đến cửa hàng tiện lợi xin một cây kem vani socola.
Nhân viên nam hơi lúng túng, tai đỏ ửng:
“Vị đào trắng cũng ngon lắm, lần sau bạn thử xem nhé…”
Cô cười nhẹ:
“Vị đào trắng tôi ăn rồi, cũng được đó.”
Nói xong cô cầm kem đi luôn, để lại một mùi hương nhè nhẹ sau lưng.
Trời tối hẳn, đèn đường bật sáng.
Đoạn đường về là dốc lên. Hai bên là biển, ánh trăng rơi vỡ trên mặt nước, lấp lánh như dải lụa dát bạc.
Cô liếc đồng hồ, còn sớm. Xe Kim Luật chắc vẫn chưa đến. Cô thong thả đi ra mép lan can, dựa người vào thành, ngả nhẹ người nhìn xuống biển.
Biển đẹp thật. Nhìn mà chỉ muốn nhảy xuống.
Cô nghĩ vu vơ, nếu nhảy xuống mà kịp load lại file trước khi chết đuối thì chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Nhưng cơ thể cô vẫn thành thật – bản năng tự bảo vệ khiến chân cô tự động lùi nửa bước, rời xa mép lan can.
Vừa ăn xong kem, bỗng nghe sau lưng có tiếng phanh gấp.
Cô cố ý không quay lại, tiếp tục ngắm biển như chẳng có gì xảy ra.
Từ tiếng động là biết ngay: ông quản lý và tài xế đang vất vả khiêng Kim Luật từ băng ghế sau lên ghế phụ.
Trong đầu cô bắt đầu đếm ngược:
“Ba, hai…”
Chưa đến một, quả nhiên – Quản lý Thôi đã gọi:
“Cô gái kia!”
Cô nghe rõ nhưng giả vờ không phản ứng.
Ông gọi thêm lần nữa, giọng lịch sự hơn:
“Cô gái kia, xin lỗi, làm phiền chút. Cô có thể giúp tôi một tay được không?”
Cô vẫn quay lưng, khẽ nhếch môi mà không trả lời.
Lúc này, quản lý Thôi đành tự bước tới, vỗ nhẹ vào vai cô.
Phó Giai Viên lúc này mới xoay người lại, ngẩng lên với vẻ mặt đầy tò mò.
Quản lý Thôi cười hiền hậu, giọng từ tốn:
“Xin chào cô, có thể phiền cô giúp tôi một chút không?”
Ông chỉ về phía chiếc xe:
“Chỉ cần giữ cửa xe phụ giùm tôi là được rồi. Lúc nãy tôi gọi, chắc cô không nghe thấy?”
Cô cười nhẹ, có chút áy náy:
“À, vừa nãy là chú gọi cháu ạ? Xin lỗi nha, tại chú nói giọng chuẩn Seoul, cháu nghe không quen. Ở Ulsan toàn dùng phương ngữ mà…”
Quản lý Thôi gật gù:
“À ra là vậy, tôi hiểu rồi.”
Phó Giai Viên nở nụ cười ngọt ngào:
“Giữ cửa thôi đúng không ạ? Được chứ!”
Rồi cô đi cùng ông đến xe, nhẹ nhàng giữ cửa ghế phụ.
Quản lý Thôi gật đầu cảm kích:
“Cảm ơn cô nhiều lắm.”
Ông và tài xế cùng nhau dìu Kim Luật vào trong. Cô đứng bên nhìn anh – khuôn mặt rất sạch sẽ, lạnh lùng và hoang dã.
Đôi môi anh mọng, màu hồng nhạt, rõ ràng là kiểu rất thích hợp… để liếm.
Liếm xong môi sẽ hơi sưng lên, đỏ mọng, quyến rũ chết người.
Cô nhẹ giọng hỏi:
“Anh ấy say rồi à?”
Quản lý Thôi chỉ đáp khẽ:
“Vâng, đúng thế.”
Phó Giai Viên như nói cho có:
“Ở Ulsan này có một bài thuốc dân gian giải rượu rất hiệu nghiệm, uống xong ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy sẽ không bị đau đầu hay khó chịu.”
Quản lý Thôi hỏi:
“Bài thuốc gì thế?”
Phó Giai Viên cố tình kể nguyên liệu với cách làm rất phức tạp. Quả nhiên, Quản lý Thôi do dự một lúc rồi thử hỏi:
“Tiểu thư, có thể nhờ cô qua giúp đỡ nấu ít trà giải rượu được không?”
“Tôi sẽ trả công đầy đủ.”
Phó Giai Viên giả vờ phân vân:
“Nhưng mà giờ cũng đã khuya rồi…”
Quản lý Thôi hỏi tiếp:
“Cô ở đâu? Tôi sẽ sắp xe đưa cô về.”
Cô chỉ tay về hướng Viện Mầm Xanh.
Quản lý Thôi ngạc nhiên một chút rồi mỉm cười:
“Cô ở Viện Mầm Xanh à? Vậy chắc cô biết tập đoàn Aekang chứ, tôi là nhân viên của họ.”
Ông tiện thể giới thiệu chàng trai đang say không tỉnh:
“Đây là thiếu gia nhà chúng tôi.”
“Giờ cô có thể yên tâm, chúng tôi không phải người xấu. Trà giải rượu nấu xong tôi sẽ sắp xếp xe đưa cô về.”
Phó Giai Viên miễn cưỡng đồng ý:
“Vậy thì được.”
Kim Luật ngồi ở ghế phụ, đầu đau như búa bổ, mặt nóng ran, dạ dày như bị lửa đốt, không biết có phải do nôn nhiều quá hay không. Màng nhĩ căng tức nên mọi âm thanh nghe đều mơ hồ hỗn độn, vậy mà giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng của cô gái lại lọt vào tai anh rất rõ, như dòng nước bạc hà mát lạnh xoa dịu tâm trí đang rối bời.
Cô nói chuyện chậm rãi, từ tốn, rất êm dịu.
Kim Luật cố mở mắt, hé lên một khe nhỏ, muốn nhìn rõ khuôn mặt Phó Giai Viên. Tầm nhìn mờ dần rõ nét, anh thấy cô có khuôn mặt trắng nõn như sứ, mái tóc đen bay nhẹ trong gió biển, đôi môi hồng mọng nước.
Gió biển thổi qua còn mang theo mùi hương từ cô, không rõ là nước hoa gì, thoảng mùi hoa ẩm ướt ngày hè đầy hơi nước, rất đậm đà và quyến rũ.
Có thể do tác dụng của rượu, tim anh chợt lặng đi một nhịp, như mất trọng lực rơi xuống.
Ghế sau xe dơ nên không thể ngồi người được.
Tài xế chở Kim Luật đi trước.
Quản lý Thôi gọi xe khác đến đón.
Chờ xe đến, hai người nói chuyện đôi câu. Phó Giai Viên tranh thủ cài cắm:
“Lần này mọi người đến Ulsan định ở tạm hay lâu dài?”
Quản lý Thôi không biết trả lời sao, chỉ nói:
“Có thể sẽ ở một thời gian.”
Nghe vậy, Phó Giai Viên liền:
“Vậy chắc mọi người phải học tiếng địa phương Ulsan thôi, không học sẽ khó giao tiếp lắm.”
“Dù thiếu gia có không chịu học thì chú cũng nên học, vì trông chú phải lo xử lý đủ chuyện cho anh ta.”
Quản lý Thôi thấy lời cô nói cũng có lý, nghĩ thầm: Chủ tịch dặn bảo thiếu gia làm việc thiện để thay đổi hình tượng, sửa được rồi mới về Seoul. Đây là việc lâu dài chứ không phải một sớm một chiều.
Ở Ulsan lâu mà không học tiếng địa phương thì thật khó hỗ trợ thiếu gia làm việc thiện.
Nếu phải học thì cô Phó Giai Viên quả thật là người phù hợp, cô vừa nói tiếng Seoul chuẩn lại biết luôn tiếng Ulsan.
Ông hỏi lại:
“Phó tiểu thư nói đúng, muốn giao tiếp thuận tiện thì phải học tiếng địa phương.”
“Cô có thể giúp chúng tôi không? Tiền công không thành vấn đề.”
Phó Giai Viên nhăn mặt, giọng nhỏ nhẹ:
“Không phải vì tiền, mà cháu sắp chuyển đi Seoul học rồi, có thể không dạy được lâu.”
Quản lý Thôi:
“Không sao, chỉ cần dạy căn bản để giao tiếp trơn tru là được, không cần khó quá.”
Phó Giai Viên lại “miễn cưỡng” đồng ý.
Tất cả đều là người ta chủ động xin cô.
Xe đến, trên đường về biệt thự, quản lý Thôi và Phó Giai Viên chốt lịch dạy, bắt đầu từ ngày mai, dạy 5 ngày, mỗi ngày từ 9 đến 11 giờ sáng.
Biệt thự Kim Luật ở Ulsan rất sang trọng, đèn sáng rực rỡ.
Cỏ xanh mướt trải dài, suối nhỏ uốn thành hồ cảnh quan, lối đi trải đá trắng quanh các hàng cây bách xanh mướt.
Phó Giai Viên thầm nghĩ: đúng là đến đúng nơi rồi.
Quản lý Thôi dẫn cô vào, không thấy bóng dáng Kim Luật đâu mà chỉ thấy người giúp việc đang bếp mở làm bánh kem.
Phó Giai Viên hỏi:
“Hôm nay sinh nhật thiếu gia à?”
Quản lý Thôi lảng tránh, lắc đầu:
“Không phải.”
Cô thôi không hỏi tiếp, chỉ bảo ông tìm nguyên liệu pha trà giải rượu cho mình. Thực ra cô không biết bài thuốc nào, nguyên liệu cũng bịa, toàn hoa quả và cánh hoa thôi mà, uống vào cũng không sao.
Quản lý Thôi sai người giúp việc chuẩn bị nguyên liệu rồi lên lầu tìm Kim Luật.
Ông đứng ngoài phòng tắm nói:
“Thiếu gia, tôi nhờ Phó tiểu thư pha trà giải rượu cho cậu. Nấu xong cô ấy sẽ mang lên cho cậu uống, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Thiếu gia Kim, ngày mai cậu cần đến trại trẻ mồ côi Mầm Xanh để thị sát, chủ tịch dặn cậu làm việc thiện, bắt đầu từ những tổ chức từ thiện công ích như trại trẻ mồ côi này là hợp lý nhất, hơn nữa, trại trẻ mồ côi này được tài trợ bởi tập đoàn Aekang, viện trưởng trại trẻ mồ côi rất hoan nghênh cậu tới.”
“Mọi thứ đã sắp xếp xong, ngày mai cậu chỉ cần qua chơi với bọn trẻ, lắp ghép xếp hình, cắt giấy dán rồi để nhiếp ảnh gia chụp hình, tôi sẽ lo vụ truyền thông bên Ulsan đưa tin.”
Bên trong phòng tắm có tiếng nước chảy, rồi một giọng lạnh lùng vang lên:
“Biết rồi, pha xong để cô ấy mang lên.”
Quản lý Thôi hơi ngạc nhiên, không cần dùng lời lẽ thuyết phục vẫn được đồng ý nhanh vậy.
Dù hơi khác thường nhưng đã đồng ý là tốt rồi, ông nhẹ nhàng nhắc:
“Sáng mai 7 giờ rưỡi xuất phát, thiếu gia, tối nay cậu uống trà rồi nghỉ sớm.”
Do có lịch học tiếng Ulsan 9 giờ, quản lý Thôi đẩy giờ khởi hành đi viện sang sớm hơn.
Kim Luật tặc lưỡi khó chịu.
Ông lặng lẽ rời đi.
Xuống lầu, ông tìm Phó Giai Viên nói:
“Phó tiểu thư, trà giải rượu nấu xong nhờ cô mang lên cho thiếu gia, tôi sẽ đi lo xe đưa cô về Viện Mầm Xanh.”
Phó Giai Viên gật đầu:
“Vâng.”
Quản lý Thôi đi rồi, không ai để ý, cô liền chẳng thèm nấu trà giải rượu nữa mà mở máy lưu file.
Màn hình hiện ra hộp thoại: [Xác nhận lưu file?]
Cô bấm xác nhận, ghi đè lên file save thứ ba.
Cầm quả táo đã rửa sạch, cô vừa ăn vừa lên lầu làm quen biệt thự.
Bình luận về “Chương 17: Pha Trà Giải Rượu”
Đăng nhập để bình luận