Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 16: Gọi Là Tiểu Lê Nhé

Phó Giai Viên không ngồi dưới tán cây bao lâu thì cô đã quay về phòng rồi.

Không đi nhanh là lát nữa Thu sẽ lại tới phát sticker cho cô mất. Sticker cún con tuy đáng yêu thật, nhưng giờ cô còn phải vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để hợp lý hóa việc mình trở thành con gái của dì Phó Hinh Nhi.

Chi tiết thì rất nhiều, phải giải quyết từng thứ một cách trọn vẹn.

Cô cần một nơi yên tĩnh có thể ở một mình để không ai làm phiền.

Nhưng đời vốn không như là mơ—vừa nằm xuống giường chưa kịp nghĩ ngợi gì thì cô đã ngủ mất rồi. Chiều thu quá đỗi dịu dàng, ánh nắng tuy chan hòa xuyên qua cửa kính nhưng lại không hề chói chang.

Cửa sổ vẫn hé, gió mát lùa vào, mùi mùa thu thanh sạch.
Thời tiết thế này đúng là để dành cho giấc ngủ trưa.

Phó Giai Viên cuộn mình trong chăn, không màng đến việc chăn hơi sần, cọ lên mặt khiến má cô hơi khó chịu, chỉ vài phút sau đã ngủ ngon lành.

Mái tóc đen dài xõa trên ga trải giường, lộ ra gò má trắng nõn và chiếc cổ mảnh mai. Không trang điểm, gương mặt thanh tú của cô như pha lê trong suốt, trong trẻo đến lạ.

Cùng lúc đó, tại trụ sở chính tập đoàn Vibe – Seoul.

Bạch Chấn Hạo hôm qua làm việc tới khuya.
Giờ lại tới mùa đấu thầu đồng phục hè của trường cấp ba Sligo—trường nổi tiếng nhất khu Gangnam. Vibe đã liên tục để thua Solee mấy năm liền khiến bố anh vô cùng tức giận.

Lần này, ông ra chỉ thị trực tiếp: thiết kế phải hoàn toàn đổi mới, gây ấn tượng mạnh. Dù thế nào cũng phải giành lại vị thế.

Toàn công ty như bước vào chế độ chiến đấu.
Mẫu thử vừa hoàn thành tối qua, bố anh lập tức gọi cả hội đồng quản trị, giám đốc và cổ đông đến họp khẩn tại nhà để bỏ phiếu chọn thiết kế đại diện cho Vibe trong lần đấu thầu này.

Mọi người thảo luận đến đâu, Bạch Chấn Hạo theo tới đó. Gần bốn giờ sáng mới chợp mắt được chút, rồi lại bị bố kéo dậy bắt chạy bộ.

Anh cảm giác mình sắp đột tử đến nơi.

Tập đoàn lớn không có văn hóa nghỉ trưa. Nhân viên ăn xong là đánh răng rồi về lại bàn làm việc. Ai sung sướng hơn thì được ra sân thượng hút một điếu thuốc hay nhâm nhi ly americano đá đầy ứ.

Khi mọi người còn bận rối bời với deadline thì Bạch Chấn Hạo trong văn phòng thực sự chịu không nổi nữa. Mí mắt trĩu nặng, anh đứng dậy kéo rèm lá xuống, chắn ánh sáng rồi định gục xuống bàn ngủ một chút.

Ngay trước khi nhắm mắt, anh còn tự nhủ:
“Chỉ ngủ mười phút thôi.”

Ánh nắng ban trưa xuyên qua kẽ rèm cắt thành từng vệt chiếu lên gương mặt anh—lạnh lùng, trắng trẻo như tượng điêu khắc.

Mi mắt anh khẽ khép lại, hàng mi dài rủ xuống.

Ai nhìn vào cũng sẽ thấy mắt anh rất đẹp, nhưng người ta thường không dám nhìn kỹ. Bởi vì anh quá lạnh lùng, luôn giữ khoảng cách, bộ dạng như già dặn sớm, khó gần đến mức khiến người ta dè chừng.

Hàng mi dài đó khẽ rung—cho thấy anh ngủ không yên.

Quả đúng vậy. Bạch Chấn Hạo đang mơ—một giấc mơ kỳ lạ đến mức khiến anh muốn điên lên.

Trong mơ, anh nằm trên mặt đất, có rèm che, có gương soi toàn thân. Tay chân anh đau nhức đang bị trói lại.

Không chỉ có mình anh mà còn có một cô gái.

Anh có thể cảm nhận rõ hai dòng cảm xúc bên trong mình—
Một là phẫn nộ, vô cùng tức giận, muốn đẩy cô ấy ra xa, muốn cắn cô ấy, muốn hét lên: "Cút đi!"

Nhưng cảm xúc còn lại… là khoái cảm.

Chính vì vậy mà anh lại càng tức giận hơn. Tức vì bản thân lại có khoái cảm, anh cảm thấy mình phát điên, ghê tởm chính mình. Qua tấm gương, anh nhìn thấy đôi mắt của mình—mê luyến, hưng phấn, điên dại. Như thể lớp mặt nạ lý trí bị xé toạc, con quái vật trong lòng đã thoát ra ngoài.

Không thể nào!
Anh giận sôi. Nếu có ai dám làm vậy với anh ngoài đời thật thì anh nhất định sẽ giết chết người đó. Anh không bao giờ như thế này!

Nhưng anh không biết mình đang mơ nên hai cảm xúc trái ngược ấy khiến anh như bị chia tách, hỗn loạn đến phát điên.

Anh vươn tay—muốn đẩy cô gái kia ra, nhưng khi chạm tay vào eo cô lại không đẩy nữa.

Anh gần như muốn phát điên với chính mình.
Khốn kiếp, sao mình lại thấp hèn như thế này chứ?

Từng hành động, từng cảm giác trong mơ đều khiến anh muốn chửi thề. Nhưng cơ thể lại không nghe lời. Anh cố gắng đẩy ra để nhìn rõ gương mặt cô ấy nhưng không được.

Chỉ thấy sau lưng cô… có một nốt ruồi nhỏ.

Giấc mơ gián đoạn liên tục, cảnh vật thay đổi vô chừng, nhưng bối cảnh đều giống nhau—một không gian như phòng thử đồ.

Bạch Chấn Hạo giật mình tỉnh giấc, lông tơ sau gáy thậm chí còn dựng đứng hết cả lên.

Anh cúi mắt nhìn xuống, sắc mặt lập tức lạnh như băng, khó coi vô cùng. Tai đỏ bừng như sắp chảy máu, còn gò má thì nóng ran như bị lửa đốt.

Lông mày Bạch Chấn Hạo nhíu chặt, không nói lời nào, bầu không khí xung quanh dường như cũng đóng băng theo.

Chết tiệt… đây là công ty mà! Anh có thể tìm đồ thay ở đâu bây giờ?

Thông thường sau khi mơ, người ta sẽ quên ngay. Nhưng giấc mơ vừa rồi lại hiện rõ mồn một trong đầu anh, từng chi tiết đều sắc nét như thật.

Phía sau lưng cô ấy có một nốt ruồi nhỏ.

Bạch Chấn Hạo không muốn nhớ lại, nhưng cảm giác cơ thể vẫn không ngừng nhắc nhở anh.

Anh đành mặt lạnh gọi điện nội bộ cho trợ lý nam, ra lệnh mua ngay một bộ đồ mới.

Trợ lý cẩn thận xác nhận lại:
“Thiếu gia, một bộ đầy đủ gồm vest, sơ mi, cà vạt, khuy măng-sét, quần tây, giày da, tất… còn thiếu gì không ạ?”

Bạch Chấn Hạo siết chặt điện thoại, mặt lạnh như tiền. Anh chẳng muốn nói thẳng hai chữ kia, vì xấu hổ nên mới bảo mua “một bộ đầy đủ”. Ai ngờ tên trợ lý này không hiểu ý.

Không muốn mất thời gian nữa, anh nói nhanh và mơ hồ:
“Thêm cả… đồ lót nữa.”

Trợ lý nghe rõ, lại hỏi tiếp:
“Thiếu gia, vậy cỡ đồ của cậu là…?”

Mấy món này không thể đoán bừa, lỡ mua sai thì lại bị ăn mắng, khổ nhất vẫn là trợ lý.

Bạch Chấn Hạo nghiến răng:
“Tự mà tính đi!”

Trợ lý thở dài: Thôi vậy, mua mỗi cỡ một cái cho chắc.

Bạch Chấn Hạo ngủ trưa một tiếng, còn Phó Giai Viên cũng vừa thức dậy. Sau giấc ngủ ngắn, cô cảm thấy cả người dễ chịu, ấm áp và sảng khoái hẳn ra.

Giờ thì bắt đầu làm việc chính thôi.

Bước đầu tiên, cô dùng chức năng đọc lại dữ liệu của hệ thống để đọc đi đọc lại điểm lưu thứ hai, nhằm moi được càng nhiều thông tin càng tốt từ miệng Bạch Chấn Hạo về dì nhỏ của Phó Hinh Nhi.

Bạch Chấn Hạo không chịu nổi sự "mài mòn" của cô – vì cô đúng là biết cách dây dưa, lằng nhằng.

Tuy nhiên sức cô cũng có hạn, nên sau mỗi lần mệt thì cô lại quay về file lưu trữ đầu tiên để quay về viện mồ côi Mầm Xanh nghỉ ngơi rồi quay lại đọc tiếp.

Lặp đi lặp lại ba lần, cuối cùng cô cũng thu thập được gần như toàn bộ thông tin về dì Phó Tĩnh Nhã từ miệng Bạch Chấn Hạo.

Tất nhiên, đây chỉ là những gì anh nghe từ mẹ mình cũng không phải chi tiết hoàn chỉnh. Nhưng trong đó có một điểm cực kỳ quan trọng, mang tính quyết định cho kế hoạch "giả làm tiểu thư con nhà giàu" lần này của cô có thành công hay không.

Dì nhỏ của Phó Hinh Nhi tên là Phó Tĩnh Nhã.
Khi còn du học ở Mỹ, bà và bạn trai yêu nhau, là mối tình tự do đích thực. Nhưng sau khi tốt nghiệp về nước, gia đình ép bà kết hôn chính trị. Bà cương quyết phản đối và sau đó bị ép chia tay với người yêu.

Sau một trận cãi vã dữ dội với gia đình, bà quyết định cắt đứt quan hệ rồi định cư hẳn ở Mỹ, kết hôn với một người gốc Hàn ở đó và sinh được một cô con gái.

Điểm quan trọng nằm ở đây:
Tại sao đã cắt đứt với gia đình mà bà lại không đến với người yêu?

Vì người kia không thật lòng yêu bà.
Hắn ta là một “Phượng hoàng nam” giả vờ tốt bụng, lợi dụng thân phận con nhà danh giá của Phó Tĩnh Nhã để mưu lợi. Khi nhận ra bà đã bị gia đình từ mặt, không còn giá trị lợi dụng thì hắn ta lập tức lộ mặt thật và đá bà không thương tiếc.

Lúc đó, để uy hiếp gia đình chấp nhận cuộc tình, Phó Tĩnh Nhã đã dại dột lên kế hoạch "có bầu trước khi cưới". Nhưng bà không biết mình đã thật sự có thai.

Mãi đến khi cãi nhau với gia đình xong, bị người yêu bỏ, bà mới biết mình đã mang thai.

Chính mẹ của Bạch Chấn Hạo – bà Lâm Tú Trân, đã âm thầm đưa bà đi phá thai trước khi bà rời khỏi Hàn Quốc.

Chuyện này không phải do Lâm Tú Trân chủ động kể lại. Mà là khi còn nhỏ, Bạch Chấn Hạo tình cờ thấy một tấm ảnh siêu âm trong album cũ. Anh hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, cái này là lúc con chưa sinh ra phải không? Mẹ giữ làm kỷ niệm à?”

Lúc đó, Lâm Tú Trân buột miệng giải thích vài câu, vì nghĩ con còn nhỏ không hiểu chuyện nên cứ thế kể. Ai ngờ con trai bà trí nhớ lại quá tốt, theo năm tháng từ những mẩu chuyện rời rạc thì cuối cùng cũng ráp lại được sự thật.

Năm đầu tiên sau khi Phó Tĩnh Nhã ra nước ngoài, bà vẫn còn liên lạc với Lâm Tú Trân. Cuối năm, bà gửi về một tấm bưu thiếp, bên trong có kẹp một tấm ảnh siêu âm.
Mặt sau có dòng chữ viết tay:
“Tú Trân, con gái của tớ… cuối cùng cũng đã quay lại với tớ rồi.”

Lâm Tú Trân đọc xong trong lòng cay đắng, chỉ hy vọng bạn mình có thể sống tốt.

Đầu năm sau, Lâm Tú Trân cũng mang thai. Bà gửi email báo tin cho Phó Tĩnh Nhã. Nhưng kể từ đó, bà không bao giờ nhận được hồi âm nữa.

Sau lần đó, Phó Tĩnh Nhã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tất cả người thân trong nước.

Tuy vậy, Lâm Tú Trân vẫn kiên trì gửi mail suốt ba năm liền – kể chuyện đời sống, chia sẻ vui buồn, giữ sợi dây mong manh kết nối tình bạn thuở thiếu thời.

“Tĩnh Nhã, tớ đã đặt tên cho con trai rồi, gọi là Chấn Hạo – Bạch Chấn Hạo.”

“Ngày mai trung tâm nghệ thuật Thanh Sơn do tớ thiết kế sẽ khánh thành. Cậu còn nhớ không? Hồi nhỏ cậu nói sau này muốn làm họa sĩ, tớ đã bảo: ‘Vậy thì mọi bức tranh của cậu, tớ sẽ mua hết.’ Mau về nước đi, họa sĩ của tớ. Tớ nhớ cậu lắm.”

“Tĩnh Nhã, hôm nay có người trêu tớ bảo gả con gái họ cho Chấn Hạo làm vợ sắp cưới. Tớ không đồng ý. Tớ chỉ muốn làm sui với cậu thôi. Sắp tới Giáng Sinh rồi, công chúa của bọn mình chắc cũng gần đến sinh nhật đúng không? Tiếc thật, tớ vẫn chưa biết tên bé. Hay để tớ – người dì ruột – đặt biệt danh cho con bé nha. Gọi là Tiểu Lê được không? Vì cậu thích ăn lê nhất mà.”

“Tớ không quan tâm nữa đâu. Cậu không trả lời thì coi như cậu đồng ý nhé. Tiểu Lê, Tiểu Lê… Nếu con bé biết nói rồi, nhất định phải dạy bé gọi tớ là dì Tú Trân.”

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 16: Gọi Là Tiểu Lê Nhé