Phó Giai Viên xách túi cầm tay, dừng chân trước một bức tranh có màu sắc rực rỡ. Những bông hồng đỏ tươi bị trói bằng dây thừng. Bức tranh này có tên là "Trói buộc".
Chắc là bức này rồi. Trong lòng Lâm Tú Trân, Phó Tĩnh Nhã chính là hình ảnh bị gia đình trói buộc, còn bà, người bạn thân này, là người ngoài cuộc, và cũng là người cứu rỗi.
Phó Giai Viên gọi nhân viên, ghé tai thì thầm vài câu. Nhân viên mỉm cười gật đầu: "Vâng, xin cô đợi một lát."
Một khắc sau, Lâm Tú Trân bước đến trên đôi giày cao gót. Chưa kịp đi gần, bà ấy đã thấy một bóng lưng thướt tha đứng trước bức tranh "Trói buộc".
Bức tranh này là một tác phẩm tâm đắc của Lâm Tú Trân. Thấy có người thưởng thức, bà ấy không thể vui mừng hơn. Lông mày bà ấy giãn ra vì vui sướng, nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi có phải cô muốn gặp tôi?"
Nghe tiếng, cô gái trẻ quay đầu lại. Một cô gái rất trong sáng và xinh đẹp. Bà thấy cô gái hơi sững sờ một chút, sau đó khóe môi nở một nụ cười rạng rỡ đầy vui mừng, khóe mắt hơi ửng đỏ, mềm mại gọi một tiếng: "Dì Tú Trân."
Lâm Tú Trân nghe cô gọi mình thân mật như vậy chỉ thấy kinh ngạc. Nhìn ấy đúng là có một chút quen thuộc, nhưng bà chắc chắn rằng bà và cô gái trẻ trước mặt chưa từng gặp nhau.
Bà là một nghệ sĩ, rất nhạy cảm với khuôn mặt người. Nếu đã từng gặp, bà chắc chắn sẽ nhớ. Biểu cảm của Lâm Tú Trân vẫn dịu dàng, nhưng có chút ngạc nhiên và bối rối: "Xin lỗi, chúng ta chắc chưa từng gặp nhau. Tôi đúng là tên Tú Trân thật nhưng ở Hàn Quốc có rất nhiều người trùng tên. Chắc cháu nhận nhầm người rồi phải không?"
Phó Giai Viên cười tự nhiên, phóng khoáng, vô cùng tươi tắn rạng rỡ: "Cháu không nhận nhầm người đâu ạ, là cháu đây mà, dì Tú Trân, cháu là Tiểu Lê."
"Con gái của Phó Tĩnh Nhã."
Nghe thấy cái tên Tiểu Lê, Lâm Tú Trân nhất thời sững sờ. Bà cẩn thận nhìn kỹ lông mày, mũi, môi của cô gái trẻ trước mặt, dần dần trùng khớp với đường nét của người bạn cũ trong ký ức.
Chả trách, chả trách bà thấy cô quen thuộc.
Thông tin gây sốc đã tràn vào tâm trí Lâm Tú Trân trong tích tắc. Hai cái tên Tiểu Lê và Phó Tĩnh Nhã đã kích hoạt cơ chế hồi ức của bà, khiến bà tự động bổ sung mối liên hệ giữa cô gái trẻ trước mặt và người bạn cũ, vô thức nghiêng về phía cô, sẵn lòng tin tưởng.
Cái tên Tiểu Lê là biệt danh bà đặt cho con gái của Tĩnh Nhã, chỉ từng nhắc trong email với Tĩnh Nhã. Ngoài ra chỉ có con trai bà - Bạch Chấn Hạo biết, không còn ai khác biết cả.
Chỉ riêng cái tên Tiểu Lê thôi đã đủ để giành được năm mươi phần trăm sự tin tưởng của Lâm Tú Trân rồi.
Lâm Tú Trân trong tích tắc mắt đỏ hoe, giọng nói dịu dàng như nước lúc này run rẩy vì xúc động: "Tiểu Lê, thật sự là Tiểu Lê sao?" "Cháu lớn thế này rồi sao, xinh đẹp thật, còn đẹp hơn dì tưởng tượng nữa."
Phó Giai Viên bước đến gần, đưa khăn tay ra, ngoan ngoãn nhẹ giọng an ủi: "Dì Tú Trân đừng khóc mà, cháu cũng rất xúc động. Dì chẳng thay đổi chút nào cả, vẫn trẻ đẹp như trong ảnh mẹ cháu cho cháu xem vậy. Nếu không thì cháu cũng không thể nhận ra dì ngay từ cái nhìn đầu tiên đâu ạ."
Lâm Tú Trân nín khóc, nhẹ nhàng dùng khăn tay chấm vào khóe mắt, lau đi nước mắt, có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi Tiểu Lê, dì đột nhiên gặp cháu nên xúc động quá."
Điều bà ấy quan tâm nhất vẫn là tình hình của người bạn cũ. Bà ấy nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ cháu đâu? Chắc bà ấy cũng đi cùng cháu rồi phải không?"
Tĩnh Nhã thật sự đã đặt tên con gái là Tiểu Lê sao? Điều đó chứng tỏ email bà ấy gửi cho Tĩnh Nhã những năm trước, mỗi bức đều đã được đọc, chỉ là không trả lời.
Đồ xấu xa, Tĩnh Nhã thật sự rất tệ với bà. Rõ ràng đã xem rồi, tại sao lại không trả lời chứ, hại bà lo lắng, đau buồn.
Liệu Tĩnh Nhã sau nhiều năm có phải đã mang Tiểu Lê về nước để xem triển lãm tranh của bà không? Lâm Tú Trân vừa xúc động vừa căng thẳng, có một cảm giác "gần nhà lại ngại". Bà và Tĩnh Nhã đã nhiều năm không gặp, bà rất nhớ Tĩnh Nhã. Bà lo lắng rằng mình đã bận rộn gần nửa ngày nên không ở trạng thái tốt nhất, có thể trông hơi tiều tụy. Bà hận không thể đi vào phòng vệ sinh để dặm lại lớp trang điểm ngay bây giờ.
Bà muốn Tĩnh Nhã nhìn thấy một Lâm Tú Trân tốt nhất.
Phó Giai Viên quan sát và đánh giá biểu cảm của Lâm Tú Trân một cách kín đáo. Có thể thấy bà rất xúc động. Bà và Phó Tĩnh Nhã quả thực có tình bạn sâu sắc. Vì vậy, cô mới phải tận dụng Lâm Tú Trân như một cầu nối để gia đình họ Phó công nhận thân phận của cô.
Phó Giai Viên nhíu mày, vẻ mặt tiếc nuối: "Mami không về nước cùng cháu ạ. Sức khỏe của bà ấy không được tốt lắm. Là bà ấy luôn kể cho cháu nghe về Hàn Quốc, cháu tò mò về đây và cũng rất muốn gặp dì cho nên mới về."
Nghe tin Phó Tĩnh Nhã không về nước, chỉ có cô gái trước mặt một mình trở về, Lâm Tú Trân bỗng nhiên bình tĩnh lại, có thêm một chút đề phòng và nghi ngờ.
Tĩnh Nhã đã bặt vô âm tín gần hai mươi năm, giờ một cô gái lạ mặt đột nhiên xuất hiện tự xưng là con gái bà ấy, liệu đây có phải là sự thật không? Mặc dù vì cái tên Tiểu Lê mà trong lòng bà đã tin tưởng quá nửa, nhưng chưa thực sự gặp được Tĩnh Nhã nên Lâm Tú Trân vẫn không thể yên tâm hoàn toàn và bắt đầu có một chút nghi ngờ với cô gái trước mặt.
Bà thực sự quan tâm đến sức khỏe của Tĩnh Nhã, nhưng cũng xen lẫn ý thăm dò: "Tĩnh Nhã sao rồi? Bị ốm sao?"
Phó Giai Viên ghé lại gần, dường như có chút ngượng ngùng và khó xử, thì thầm vào tai Lâm Tú Trân vài câu. Giọng nói cô nhẹ nhàng mềm mại, không biết có phải vì quen sống ở Mỹ không mà khi nói tiếng Hàn thì phát âm có chút ngây thơ, nũng nịu: "Chỉ là di chứng từ việc sảy thai năm đó thôi ạ. Mẹ cháu sức khỏe rất yếu, lúc sinh cháu cũng chịu nhiều đau đớn lắm, lại không có người thân ở bên cạnh, tâm trạng luôn không tốt, nên sức khỏe càng kém đi."
"Mẹ cháu luôn nhắc đến việc năm đó nếu không nhờ có dì lén lút liên hệ bác sĩ và đi cùng mẹ làm phẫu thuật thì mẹ có thể đã phải chịu đựng thêm nhiều lời đàm tiếu và chỉ trích rồi. Mẹ cháu luôn rất biết ơn dì, cháu cũng rất cảm ơn dì. Mẹ cháu luôn kể cho cháu nghe về dì Tú Trân, hồi ở Mỹ cháu đã đặc biệt muốn gặp dì."
"Hôm nay cuối cùng cũng được gặp rồi, cháu vui lắm."
Lâm Tú Trân nghe xong đã lệ rơi đầy mặt. Bà rất xót xa cho Phó Tĩnh Nhã: "Vậy bây giờ ai đang chăm sóc mẹ cháu?"
Phó Giai Viên: "Bố cháu ở bên cạnh ạ, dì đừng lo lắng. Có cả hộ lý, bác sĩ riêng, người giúp việc đầy đủ hết."
Lâm Tú Trân thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, bà đã hoàn toàn tin rằng cô gái trước mặt chính là con gái của Phó Tĩnh Nhã. Chuyện sảy thai năm đó chỉ có ba người biết là bà, Tĩnh Nhã, và bác sĩ.
Năm đó, bà sợ chuyện Tĩnh Nhã mang thai ngoài giá thú bị người nhà họ Phó biết sẽ khiến mối quan hệ của cô với gia đình càng thêm căng thẳng, vì vậy bà đã đặc biệt tìm một bác sĩ cực kỳ tin cậy để xử lý, tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài.
Ngay cả chuyện bố của Tĩnh Nhã là Phó Trường Triết cũng không biết, mà cô gái trước mặt lại hay, sao cô không phải là con gái của Tĩnh Nhã được chứ?
Lúc này, Lâm Tú Trân đã hoàn toàn quên mất một người khác cũng biết chuyện, đó là con trai bà ấy, Bạch Chấn Hạo. Tuy nhiên, dù bà có nhớ ra, bà vẫn sẽ không nghi ngờ Phó Giai Viên. Chẳng lẽ con trai bà sẽ thông đồng với người ngoài, để một cô gái lạ mặt chạy đến trước mặt bà giả vờ là con gái của Phó Tĩnh Nhã để lừa bà sao?
Làm như vậy thì có lợi gì cho anh chứ, trừ khi anh điên rồi.
Lâm Tú Trân hoàn toàn tin tưởng Phó Giai Viên, giọng điệu và ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn: "Có người chăm sóc là tốt rồi."
Bà càng nhìn Phó Giai Viên càng thấy cô giống Tĩnh Nhã, càng nhìn càng yêu thích, dâng lên tình thương.
Phó Giai Viên để bà hoàn toàn tin tưởng mình, chủ động nhắc đến: "À phải rồi, dì Tú Trân, mẹ cháu nói năm đó dì có gửi email cho mẹ cháu, nói có một bức tranh là do dì vẽ riêng cho mẹ cháu và nó đang được trưng bày ở Bảo tàng Nghệ thuật Cheongsan. Mẹ cháu đặc biệt dặn cháu phải đến xem bức tranh này đó."
Lâm Tú Trân cười, dịu dàng như nước: "Đúng vậy đó, mẹ cháu không về, vậy cháu đoán thay mẹ cháu đi, Tiểu Lê."
Hệ thống khó hiểu: "Ký chủ sao cô lại tự làm khó mình vậy? Cảm giác Lâm Tú Trân đã tin tưởng cô rồi mà."
Phó Giai Viên cười khà khà: "Mày hiểu cái gì. Lòng tin này giống như móng nhà vậy, phải đắp từng lớp, gia cố từng lớp, như vậy mới vững chắc, sẽ không dễ dàng lung lay nghi ngờ. Cứ cho bà ấy thêm chút thông tin nữa, để bà ấy càng thêm tin chắc tao chính là Tiểu Lê, sẽ không sai đâu."
Hệ thống lúc này mới hiểu ra, mắt sáng rỡ: "Có lý đó, ký chủ cô giỏi quá."
Để đề phòng vạn nhất, Phó Giai Viên vẫn lưu lại một bản. Cô đã ghi đè bản lưu thứ ba vào thời điểm Kim Luật ở biệt thự đang nấu trà giải rượu.
Bảng điều khiển bật ra: [Xác nhận lưu file?] Phó Giai Viên nhấp xác nhận. [Chúc mừng ký chủ, lưu file thành công.]
Bình luận về “Chương 38: Để Bà Ấy Tin Tưởng”
Đăng nhập để bình luận