Phó Giai Viên chỉ thực sự yên tâm sau khi đã lưu lại bản game. Cô chỉ vào bức "Trói buộc" trước mặt, nhìn Lâm Tú Trân, đôi mắt trong sáng thoáng nét buồn và xót xa: "Dì Tú Trân, có phải bức này không ạ?"
Cô nhíu mày, u buồn nói: "Cháu nhìn bức tranh này mà lòng tự nhiên thấy buồn man mác, cảm giác rất giống hoàn cảnh của mẹ cháu ngày xưa. Mẹ là một cô gái dũng cảm, cháu rất thương mẹ, và cũng rất ngưỡng mộ sự dũng cảm phản kháng của mẹ."
"Cháu tự hào vì mẹ là mẹ của cháu."
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Tú Trân trở nên u hoài, như đang hồi tưởng quá khứ. Bà mang vẻ mặt phức tạp đầy hoài niệm, thở dài: "Cũng phải, mà cũng không phải."
Bà liếc nhìn Phó Giai Viên, như đang nhìn cô, lại như đang nhìn Bùi Tĩnh Nhã qua cô.
Lâm Tú Trân nghiêm túc hỏi: "Tiểu Lê, cháu đã xem hết tất cả các bức tranh chưa?" Phó Giai Viên suy nghĩ rồi cẩn thận trả lời: "Cháu xem hết rồi ạ."
Trong sâu thẳm mắt Lâm Tú Trân thoáng qua một tia thất vọng và tự giễu. Dù là con của Tĩnh Nhã, nhưng suy cho cùng cũng không phải là Tĩnh Nhã. Nếu Tĩnh Nhã ở đây nhất định sẽ đoán ra. Bà đã quá kỳ vọng rồi, Tiểu Lê chỉ là một đứa trẻ, sự hiểu biết về bà – người dì này – cũng chỉ là nghe loáng thoáng từ miệng Tĩnh Nhã mà thôi, làm sao có thể hiểu hoàn toàn tình cảm giữa họ được chứ.
Lâm Tú Trân cảm thấy mình đã quá khắt khe với Tiểu Lê, bà che giấu sự thất vọng trong mắt, dịu dàng mỉm cười với cô. Thế nhưng Phó Giai Viên lại là người cực kỳ nhạy cảm và cũng đang cẩn thận quan sát từng thay đổi nhỏ trong biểu cảm của bà, đương nhiên là cô đã nắm bắt được chút thất vọng sâu thẳm nhất trong mắt bà.
Phó Giai Viên không phải là người cầu toàn, nhưng bây giờ có cơ hội đọc lại bản game và thử lỗi liên tục, cô đương nhiên muốn chọn ra câu trả lời hoàn hảo nhất.
Cô không lãng phí thời gian, lập tức chọn đọc lại bản game. Bảng điều khiển bật ra thông báo: [Xác nhận đọc lại file lưu trữ?] Phó Giai Viên nhấp xác nhận. [Chúc mừng ký chủ, đọc lại thành công.]
Giây tiếp theo, cô trở lại khoảnh khắc trước khi trả lời. Phó Giai Viên đối mặt với ánh mắt của Lâm Tú Trân, thanh lịch xách túi cầm tay, bước sang trái, đi đến trước một bức tranh khác. Bức tranh này có màu sắc tươi sáng hơn, nhưng chủ đề vẫn u buồn: những bông hồng bị nhốt sau hàng rào.
Cũng là chủ đề trói buộc, giam cầm.
Lần này Phó Giai Viên chỉ vào bức này, đến cả lời thoại cũng lười đổi: "Dì Tú Trân, là bức này phải không ạ?"
"Cháu nhìn bức tranh này mà lòng tự nhiên thấy buồn man mác, cảm giác rất giống hoàn cảnh của mẹ cháu ngày xưa. Mẹ là một cô gái dũng cảm, cháu rất thương mẹ, và cũng rất ngưỡng mộ sự dũng cảm phản kháng của mẹ."
"Cháu tự hào vì mẹ là mẹ của cháu."
Lâm Tú Trân nghe câu trả lời của cô, trong mắt vẫn ẩn chứa sự thất vọng. Phó Giai Viên nhíu mày, lại đoán sai rồi...
Cô lại đọc lại bản game, quay về trước khi lựa chọn. Phó Giai Viên vẫn không tin mình không đoán ra được!
Lần này cô chỉ vào bức tranh bên phải, lời thoại không đổi. Một tia thất vọng mà Lâm Tú Trân vô thức lộ ra vẫn không thoát khỏi đôi mắt cô.
Lại sai nữa ư? Không phải... Rốt cuộc là bức nào chứ? Móng tay Phó Giai Viên cắm sâu vào lòng bàn tay, khóe môi cô gượng gạo cong lên một nụ cười. Giờ đây không còn là vấn đề có tiếp tục cốt truyện hay không nữa mà là ham muốn chiến thắng.
Cô không tin mình không đoán ra được!
Phó Giai Viên liên tục đọc lại bản game, gần như đoán hết tất cả các bức tranh trong triển lãm, nhưng không có ngoại lệ, trong sâu thẳm mắt Lâm Tú Trân đều ẩn chứa một tia thất vọng.
Cô gần như phát điên, tất cả sự kiên nhẫn đã cạn kiệt. May mà cô vẫn còn vũ khí bí mật cuối cùng, đó là đứa con trai ngoan của Lâm Tú Trân – Bạch Chấn Hạo.
Chỉ cần "làm khó" anh ta, anh ta sẽ nói tất cả.
Phó Giai Viên chọn đọc lại bản game. Lần này, cô không chọn bản lưu thứ ba mà là bản lưu thứ hai, "Phòng thay đồ".
Cô muốn Bạch Chấn Hạo cho cô câu trả lời.
Lúc này, Bạch Chấn Hạo đã kết thúc khóa học ở trường Sligo, đang ngồi xe đến Bảo tàng Nghệ thuật Cheongsan. Tài xế lái xe êm ái, anh bất ngờ ngủ thiếp đi.
Ghế da ở hàng ghế sau lún xuống, trên cửa kính xe hiện lên đường nét gầy gò của chàng trai. Anh hơi ngẩng đầu tựa vào lưng ghế, hàng mi dài đổ bóng xuống dưới mắt. Cổ áo đồng phục của trường Sligo mở hai cúc, để lộ nửa phần cổ trắng nõn. Lồng ngực khẽ phập phồng theo từng nhịp thở.
Bạch Chấn Hạo lại mơ rồi. Anh biết rõ mình đang nằm mơ, nhưng giấc mơ lần này rất khác. Cuối cùng, anh đã nhìn rõ khuôn mặt của cô gái.
Trong sáng, kiêu sa, làn da trắng mịn như tuyết, đầy sức sống. Khóe mắt, gò má và chóp mũi đều phớt một màu hồng nhạt, một mỹ nhân tựa quả đào mọng nước, đẹp đến nao lòng.
Anh cảm thấy đây chính là khuôn mặt mà anh mong đợi, chỉ có khuôn mặt này mới đúng, đây chính là cô ấy.
Bình luận về “Chương 39: Đâu Mới Là Bức Tranh Đó?”
Đăng nhập để bình luận