Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 41: Hai Người Follow Nhau

Phó Giai Viên nhẹ nhàng hỏi ý kiến Lâm Tú Trân: “Dì Tú Trân, con gặp dì vui quá, có thể chụp tấm ảnh kỷ niệm cùng dì được không? Về Mỹ con sẽ cho mẹ xem.”

Lâm Tú Trân vui vẻ đồng ý: “Được thôi, tất nhiên là được.”
Là giám đốc kiêm họa sĩ của Bảo tàng Nghệ thuật Cheongsan, trong lúc triển lãm có rất nhiều người xin chụp hình cùng, đây vốn là việc mà bà cần làm, lại còn là con gái của bạn thân mời chụp, làm sao có thể từ chối được.
Bà cảm thấy rất vui vẻ.

Nghe Tiểu Lê nói về Mỹ sẽ gửi ảnh cho Phó Tĩnh Nhã xem, bà bỗng thấy hơi hồi hộp, liền đưa tay vuốt tóc rồi hỏi Phó Giai Viên: "Tiểu Lê, bây giờ lớp trang điểm của dì nhìn ổn không? Sắc mặt thế nào, có bị trôi son phấn không?"

"Son môi có hơi nhạt không? Hay là dì đi dặm lại son nhé."

Phó Giai Viên mỉm cười, mắt cong cong, hiền dịu vô hại: “Không cần, dì giờ hoàn hảo rồi. Dì Tú Trân, con là con gái của mẹ mà, mắt thẩm mỹ giống hệt mẹ. Dì không tin con, lẽ nào lại không tin mẹ con sao?"

Lâm Tú Trân mỉm cười, giọng nhẹ nhàng như nước, cử chỉ và thái độ đều rất chiều chuộng: “Con đó, giống mẹ y chang, cũng tinh nghịch, cũng biết nói lời ngọt ngào.”

Phó Giai Viên cười tươi hơn, giọng nói ngọt ngào, ánh mắt trong trẻo khiến người khác thương yêu: “Không thể khác được, do di truyền mà.”
“Chấn Hạo chắc cũng thừa hưởng được sự dịu dàng, tốt bụng của dì.”

Lâm Tú Trân ngạc nhiên, mỉm cười: “Tiểu Lê, con còn biết cả tên Chấn Hạo nữa sao?”

Phó Giai Viên bình tĩnh giả vờ không căng thẳng, dáng vẻ dịu dàng, không để lộ chút hoảng hốt nào: “Dạ có, mẹ nói với con rồi, trong email dì gửi mẹ có nhắc đến. Con còn biết Chấn Hạo nhỏ hơn con hai tháng, là em trai.”

“Mẹ nói hồi đó hai người còn hứa nếu sinh được một trai một gái thì để bọn con kết hôn thôi, tiếc là đời không như mơ, sau đó có chuyện nên mẹ mới định cư nước ngoài. Mẹ nhiều lần nói với con rằng, bà cứ tưởng sẽ ở bên dì Tú Trân cả đời, không rời xa, lớn lên mới biết đó là suy nghĩ quá ngây thơ.”

Nghe vậy, Lâm Tú Trân có chút buồn bã: "Haizz, đúng vậy, lớn lên là một chuyện rất đau khổ."
Bà nhìn cô gái duyên dáng trước mặt, ý định muốn kết thông gia với Tĩnh Nhã lại một lần nữa bơi lội trong tâm trí, rục rịch không yên.

Nếu Tiểu Lê và Chấn Hạo đính hôn, kết hôn, định cư ở Hàn Quốc, biết đâu Tĩnh Nhã cũng sẽ quay về Hàn Quốc. Như vậy thì hai người họ thật sự có thể thực hiện lời hứa thời thiếu nữ, ở bên nhau cả đời không rời xa.

Ý nghĩ này như pháo hoa đột nhiên nổ tung, bắn ra những tia lửa nóng bỏng. Lâm Tú Trân vô thức cắn môi dưới, trong lồng ngực dâng lên một sự ấm áp. Cách này biết đâu thật sự có thể thực hiện được.

Nhưng khi nghĩ đến thái độ cứng rắn của con trai tối qua, bà như bị dội gáo nước lạnh, cảm xúc hồi hộp vừa rồi tan biến sạch sẽ.

Bà không muốn ép buộc Chấn Hạo, lời con trai nói tối qua không phải là không có lý. Năm đó, bà là người ngoài cuộc, chứng kiến Tĩnh Nhã đã đau khổ thế nào để thoát khỏi sự trói buộc của bố mẹ. Bà không muốn trở thành kẻ gây hại.

Lâm Tú Trân dằn nén tiếc nuối trong lòng, mỉm cười chuyển chủ đề: “Tiểu Lê, chúng ta chụp ảnh đi.”

Phó Giai Viên thấy bà không đáp lại ý mình thì cũng không để ý nhiều. Cô nhắc chuyện này chỉ để Lâm Tú Trân tin tưởng mình hơn, chứ không thật sự muốn đính hôn với Bạch Chấn Hạo. Dù sao thì việc giả làm con gái nhà giàu để tồn tại ở trường Sligo, có thân phận thiên kim tiểu thư nhà họ Phó đã đủ rồi.

Bạch Chấn Hạo có làm hôn phu cô hay không không quan trọng, cô muốn chơi anh lúc nào cũng được.

Lâm Tú Trân lúc này không nghi ngờ thân phận của Phó Giai Viên nữa, vì cô là con gái của Tĩnh Nhã, biết nhiều chuyện vậy là hợp lý.

Lúc này, sự đề phòng và nghi ngờ trong lòng Lâm Tú Trân tan biến hết, tất cả tình cảm và nhớ nhung bà đều dồn cho Phó Giai Viên, đặc biệt dịu dàng, ôm lấy vai cô thân mật rồi mỉm cười trước ống kính.

Nhân viên cầm điện thoại của Phó Giai Viên giúp chụp ảnh chung.

Cô đứng trước máy ảnh, nở nụ cười hiền dịu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, hai tay xách túi xách nhỏ sang trọng, làn da trắng mịn, mái tóc đen óng, dịu dàng tuyệt đối, ai nhìn cũng thấy cô là tiểu thư quý tộc thanh lịch và cao sang.

Nhân viên chụp hai tấm, người đẹp không cần chỉnh sửa, ảnh gốc đã rất đẹp.

Phó Giai Viên mỉm cười hỏi: “Dì Tú Trân, dì có phiền nếu con đăng lên Instagram không?”

Lâm Tú Trân ánh mắt dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng: “Không sao đâu, Tiểu Lê, con cũng chơi Instagram à? Dì cũng có tài khoản đấy, chúng ta có thể follow nhau. Nhưng dì chỉ đăng khi có sự kiện hoặc triển lãm ở viện nghệ thuật thôi nên không có nhiều fan đâu.”

Phó Giai Viên mở Instagram cho Lâm Tú Trân xem tài khoản của mình, không phải để khoe có bao nhiêu fan mà để cho bà biết trên mạng ai cũng biết cô là con gái của Phó Tĩnh Nhã, cháu ngoại của Phó Trường Triết, vừa mới trở về Hàn Quốc từ Mỹ để tìm thân nhân.

“Dì Tú Trân, đây là tài khoản của con.”

Lâm Tú Trân nhấn theo dõi cô, bà rất muốn hiểu rõ hơn về Tiểu Lê nhưng xem trực tiếp tài khoản của cô có vẻ không lịch sự nên sau khi nhấn follow thì bà đã cất điện thoại đi.

Phó Giai Viên đăng ngay bức ảnh chụp chung với Lâm Tú Trân lên Instagram, còn gì xác thực hơn nữa? Cô chính là con gái của Phó Tĩnh Nhã, nếu không thì làm sao Lâm Tú Trân lại follow cô, lại ôm vai cô thân mật chụp ảnh?

Cô viết chú thích:
“[Cuối cùng cũng gặp được dì Tú Trân, lần đầu gặp mà như quen từ lâu, không hề có khoảng cách, dì còn nói con giống mẹ lắm, vậy chắc chắn con là mỹ nhân rồi~]”

Đồng thời, cô tag luôn tài khoản của Lâm Tú Trân.

Lâm Tú Trân nhận được thông báo có tag, điện thoại reo lên, bà mở Instagram, thấy bức ảnh và dòng chú thích, không nhịn được cười, mỉm cười nhẹ rồi trả lời tin nhắn.

Gửi ba biểu tượng ôm nhau:
“Tiểu Lê, cảm ơn con đã lớn khôn như vậy, dì rất vui, yêu con, chào mừng con về nước~”

Rất nhiều lượt thích và bình luận ùn ùn kéo đến:
“Á á á tuyệt quá, chúc mừng Tiểu Lê, cuối cùng cũng gặp được dì Tú Trân rồi.”
“Ai bảo Tiểu Lê là giả tiểu thư ấy nhỉ, giờ thì ăn quả đắng rồi, đây là Lâm Tú Trân cơ mà, Tiểu Lê không phải con gái Phó Tĩnh Nhã thì sao bà ấy lại thân mật chụp ảnh chung và follow tài khoản thế kia?”
“Giai Viên hạnh phúc quá.”
"Vui lây với bạn, tiếp theo có phải là về nhà họ Phó gặp người thân không?"
“Ôi nhìn Tiểu Lê cười hạnh phúc mà mình cũng vui lây.”
“Túi xách Tiểu Lê cầm trên tay đắt lắm đó, có tiền cũng chưa chắc mua được, đúng là tiểu thư danh giá!"

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 41: Hai Người Follow Nhau