Nguyên liệu giống nhau, các bước đơn giản, thế nên hương vị làm ra cũng tương tự. Cái khác biệt nằm ở người làm ra món ăn và tâm trạng lúc đó.
Lúc này, dù hương vị món Phó Giai Viên làm không giống món của Phó Tĩnh Nhã, não của Lâm Tú Trân vẫn sẽ tự động hướng nó đến hương vị đúng.
Chỉ vì trước khi ăn, Phó Giai Viên đã tẩy não bà ấy, nói rằng đây là cách làm mà mẹ cô dạy, mà mẹ cô là ai chứ, chính là Phó Tĩnh Nhã.
Vậy nên, sao hương vị lại không giống được cơ chứ?
Phó Giai Viên lấy món đào ngâm rượu chanh dây từ tủ lạnh ra, bưng đến trước mặt Lâm Tú Trân, đưa cho bà chiếc dĩa, cười híp mắt, vẻ mặt ngoan ngoãn dịu dàng: "Dì Tú Trân nếm thử đi ạ."
Lâm Tú Trân cầm chiếc dĩa, xiên một miếng đào giòn đưa vào miệng rồi từ từ nhai.
Rất giống, hương vị thật sự rất giống. Vị chua ngọt của chanh dây, hương thơm nồng nàn của rượu trái cây cùng với vị thanh mát giòn tan của đào giòn, tất cả hòa quyện hoàn hảo, tạo nên hương vị đa tầng phong phú.
Con người ta luôn dễ dàng bị một khung cảnh, một mùi vị nào đó khơi gợi những ký ức sâu thẳm.
Lâm Tú Trân bỗng thấy tủi thân, "Tại sao chứ? Tại sao cậu ấy lại đột nhiên không liên lạc với dì nữa? Người khác thì thôi đi, chứ sao lại không liên lạc với dì chứ?"
Bà chưa bao giờ phản bội Tĩnh Nhã. Bất kể Phó Tĩnh Nhã làm gì, bà ấy đều ủng hộ.
Mắt Lâm Tú Trân hoe đỏ, nhưng không muốn Phó Giai Viên nhìn thấu. Bà chỉ nói: "Tiểu Lê, dì thấy không đủ lạnh, con giúp dì lấy ít đá nhé."
Phó Giai Viên tinh ý nhận ra khóe mắt bà ửng đỏ, biết bà đang xúc động nên đương nhiên không vạch trần để bà khó xử, ngoan ngoãn hợp tác đi lấy đá.
Đá được mang về, Lâm Tú Trân đã điều chỉnh lại trạng thái, mỉm cười với Phó Giai Viên: "Món con làm hương vị y hệt mẹ con làm, ngon lắm."
Phó Giai Viên nở nụ cười: "Thật sao ạ, dì Tú Trân thích ăn là được rồi." Lâm Tú Trân: "Dì rất thích."
Hai người ngồi trên ghế sofa trò chuyện. Lâm Tú Trân gửi cho Phó Giai Viên bức ảnh chụp chung của cô và Bạch Chấn Hạo ở bảo tàng nghệ thuật chiều nay.
Bà khẽ cười, ánh mắt dịu dàng và đầy yêu thương, nhưng giọng điệu lại hơi tiếc nuối: "Đây vẫn là bức ảnh chụp chung đầu tiên của con và Chấn Hạo đấy. Nếu mẹ con không định cư ở nước ngoài, dì nhất định sẽ chụp thật nhiều ảnh cho con và Chấn Hạo."
"Tiểu Lê, dì thực sự rất tiếc vì đã bỏ lỡ tuổi thơ của con."
Bà đột nhiên hỏi: "À đúng rồi, trong điện thoại con có ảnh hồi nhỏ của con không, cho dì xem với. Hồi nhỏ con chắc chắn rất đáng yêu."
Câu hỏi cơ bản này, Phó Giai Viên đã sớm lường trước nên không hề hoảng loạn. Cô khẽ mỉm cười, giải thích: "Daddy chụp cho con khá nhiều, đều cất trong album ở nhà. Trong điện thoại con thật sự không có ảnh nào ạ."
Lâm Tú Trân thì không hề nghi ngờ vì bà bây giờ rất tin tưởng Phó Giai Viên. Trừ khi có kết quả xét nghiệm ADN được ném thẳng vào mặt chứng minh Phó Giai Viên không phải con gái của Phó Tĩnh Nhã, nếu không thì bà sẽ không dễ dàng nghi ngờ cô.
Đây chính là lý do tại sao dù Lâm Tú Trân không chủ động nhắc đến, Phó Giai Viên vẫn phải nói, phải làm những điều đặc biệt mà chỉ Lâm Tú Trân và Phó Tĩnh Nhã mới biết.
Niềm tin được củng cố từng lớp như vậy, một khi đã được xây dựng thì không dễ gì sụp đổ.
Lâm Tú Trân chỉ hơi tiếc nuối: "À, vậy thì tiếc quá." Phó Giai Viên nhân cơ hội chuyển chủ đề: "Dì Tú Trân, con có thể xem ảnh hồi nhỏ của Chấn Hạo không ạ? Cậu ấy chắc chắn rất đáng yêu."
Cô vừa nhắc đến điều này, Lâm Tú Trân với tư cách là một người mẹ, tự nhiên bị cô dẫn dắt: "Đương nhiên rồi, hồi nhỏ dì không ít lần chụp ảnh cho Chấn Hạo đâu. Thế nhưng nó từ bé đã tính cách lạnh lùng, mặt cứ lạnh tanh, như một người lớn tí hon vậy. Cứ chụp ảnh là xụ mặt ra, chẳng có mấy tấm cười cả, chẳng đáng yêu chút nào."
Phó Giai Viên khẽ cười: "Thật sao ạ, tuy nhiên cậu ấy hình như đúng là không thích cười thật." Lâm Tú Trân: "Tiểu Lê con đợi chút, dì đi lấy album ảnh."
Album ảnh nhanh chóng được mang về. Lâm Tú Trân và Phó Giai Viên ngồi rất gần nhau, cùng xem ảnh thời thơ ấu của Bạch Chấn Hạo.
Anh từ nhỏ đã học trường quý tộc, khi chụp ảnh luôn khoanh tay, trông rất lạnh lùng.
Lâm Tú Trân không nhịn được cười: "Giờ nghĩ lại hai đứa không lớn lên cùng nhau cũng tốt. Nếu không với vẻ lạnh lùng của Chấn Hạo, chắc hồi nhỏ con cũng chẳng muốn chơi cùng nó đâu, thậm chí có khi còn ghét nó nữa ấy chứ."
"Bây giờ nó tuy tính cách vẫn lạnh, nhưng lớn rồi, cũng lịch sự hơn nhiều."
Phó Giai Viên: "..." Lạnh sao? Rất nóng bỏng ấy chứ, chỗ đó nóng như bàn là vậy.
Cô mỉm cười rạng rỡ, chỉ vào một bức ảnh có hai cậu bé mặc đồng phục mẫu giáo giống nhau, tò mò hỏi: "Dì Tú Trân, đây là ai vậy ạ?"
Lâm Tú Trân nhìn theo hướng ngón tay cô ấy, cười nói: "À, đây là Nhậm Tri Tinh. Con lần này về không phải ở Heros sao? Mẹ thằng bé là chủ của Heros, bố là chủ tịch của tập đoàn Hanon."
Phó Giai Viên: "Khương Thiện Na ạ?" Lâm Tú Trân ngạc nhiên: "Con biết à? Mẹ con có nói với con về cô ấy sao? Mẹ con quan hệ rộng, cô ấy cũng coi như bạn của mẹ con, nhưng chắc chắn không thân bằng dì đâu."
Phó Giai Viên khẽ cười, nũng nịu vòng tay khoác lấy cánh tay Lâm Tú Trân: "Đương nhiên rồi, dì là bạn thân nhất của mẹ con mà. Chuyện này là mẹ con đích thân nói với con đấy ạ."
"Chiều nay Chấn Hạo đưa con về Heros lấy hành lý thì gặp dì Thiện Na. Dì ấy tặng con chiếc nhẫn này cùng với quyền lưu trú phòng tổng thống của Heros, nói là quà gặp mặt con đó."
Lâm Tú Trân chợt hiểu ra. Hèn gì buổi chiều ở bảo tàng nghệ thuật tay Tiểu Lê còn chưa có nhẫn mà buổi tối đã có rồi.
Hóa ra là Khương Thiện Na tặng.
Lòng hiếu thắng trong bà lập tức trỗi dậy. Số tiền bà cho Tiểu Lê trong thẻ chắc chắn có giá trị hơn chiếc nhẫn kim cương này. Thế nhưng, bà mới là bạn thân nhất của Phó Tĩnh Nhã, bà phải tạo khoảng cách rõ rệt với những người khác.
Lâm Tú Trân đã bắt đầu tính toán trong lòng xem nên tặng Tiểu Lê thêm thứ gì nữa.
Phó Giai Viên hỏi Lâm Tú Trân: "Bức ảnh này đáng yêu quá, con có thể chụp lại được không ạ?" Lâm Tú Trân vui vẻ đồng ý: "Được thôi."
Phó Giai Viên chụp lại bức ảnh chụp chung của Nhậm Tri Tinh và Bạch Chấn Hạo. Trong lúc xem ảnh, điện thoại của Lâm Tú Trân cứ "ding ding ding" không ngừng, nhưng bà không để ý. Giờ vẫn còn kêu, hơi ồn ào.
Bà cầm điện thoại lên xem thì thấy toàn thông báo Instagram. Tài khoản của bà đột nhiên tăng rất nhiều người theo dõi. Lâm Tú Trân đưa cho Phó Giai Viên xem: "Tiểu Lê, có phải vì con theo dõi dì không mà sao tự nhiên tăng nhiều người theo dõi vậy?"
Phó Giai Viên khiêm tốn: "Chắc là do triển lãm tranh của dì Tú Trân thành công nên mới tăng người theo dõi đó ạ." Lâm Tú Trân lướt xem bình luận, toàn là tin nhắn của fan Tiểu Lê.
"Cuối cùng cũng tìm thấy tài khoản dì Tú Trân mà Tiểu Lê nhắc đến rồi." "Giai Viên về Hàn Quốc nhận người thân, cô nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy nhé, cô ấy là một cô gái dũng cảm." "Dì Tú Trân trẻ và xinh đẹp quá." "Cháu thấy ảnh chụp chung Tiểu Lê đăng trên Instagram rồi, trình độ hội họa của dì rất cao." "Chắc dì ngạc nhiên lắm khi gặp Tiểu Lê phải không, cô ấy cứ mong mỏi được gặp dì đấy." "Đến bảo tàng nghệ thuật Cheongsan là có thể gặp dì sao? Chúc triển lãm thành công tốt đẹp." "Bây giờ Tiểu Lê có ổn không, từ Mỹ về Hàn Quốc có bị không quen, ăn uống không hợp không ạ?"
Lâm Tú Trân vừa nhìn những bình luận này liền biết chính là vì Tiểu Lê đã đăng ảnh chụp chung với bà ấy trên Instagram, mà còn theo dõi bà ấy nên bà ấy mới tăng người theo dõi.
Các tài phiệt cũng không kiếm tiền bằng cách làm người nổi tiếng trên mạng. Tài khoản của bà chỉ dùng để đăng linh tinh thôi, người theo dõi không nhiều, nhưng việc tăng người theo dõi vẫn khiến bà khá vui, nhất là những bình luận của fan cũng rất thân thiện, đều là quan tâm đến Tiểu Lê.
Lâm Tú Trân khẽ cười, xoa đầu Phó Giai Viên: "Tiểu Lê nhà chúng ta là người nổi tiếng trên mạng đấy." "Có nhiều người quan tâm và yêu mến con như vậy."
Phó Giai Viên khẽ cười ngượng nghịu: "Dì Tú Trân đừng trêu con nữa mà." Lâm Tú Trân chọn vài bình luận để trả lời.
[Mọi người yên tâm nhé, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Lê. Tôi và mẹ cô bé là bạn thân nhất, cô bé không khác gì con ruột của tôi.] [Đúng vậy, phần lớn thời gian tôi ở bảo tàng nghệ thuật Cheongsan.] [Triển lãm tranh còn hai ngày nữa kết thúc, chào mừng mọi người đến chơi.]
Lâm Tú Trân trả lời xong liền bấm vào tài khoản của Phó Giai Viên để xem. Chiều nay ở bảo tàng nghệ thuật quá vội vàng, bà chưa kịp xem kỹ.
Nhìn từng bài đăng của Tiểu Lê về việc từ Mỹ trở về Hàn Quốc nhận người thân, Lâm Tú Trân không khỏi xót xa. Hóa ra khi bà không biết, Tiểu Lê đã mong mỏi được gặp bà đến vậy.
Các bài đăng của Tiểu Lê cũng tiết lộ tình cảm của Phó Tĩnh Nhã dành cho bà. Tuy cô đã cắt đứt liên lạc với bà nhưng lại không hề quên người bạn tốt này. Cô vẫn nhớ nhung, nhớ tất cả mọi thứ liên quan đến bà.
Những dấu vết này đều khắc sâu trên người Tiểu Lê.
Thấy bài đăng về "Adeline trên mặt nước", Lâm Tú Trân không nhịn được hỏi: "Tiểu Lê, bản nhạc piano đầu tiên mẹ con dạy con là 'Adeline trên mặt nước' sao?"
Phó Giai Viên gật đầu: "Đúng vậy ạ. Mẹ con nói đây là bản nhạc dì thích nhất." "Dì Tú Trân, con còn định gặp dì rồi đàn cho dì nghe nữa đấy. Bản nhạc này con đàn rất hay."
Diễn kịch thì phải diễn cho trọn vẹn. Phó Giai Viên đương nhiên không phải nói dối vu vơ mà chắc chắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước.
Cô thực sự biết đàn.
Bình luận về “Chương 58: Xem Ảnh”
Đăng nhập để bình luận