Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 59: Đọc Lại File Lưu Trữ

Lâm Tú Trân rất vui mừng, bà ấy mỉm cười dịu dàng mời: "Tiểu Lê, con có muốn cùng dì song tấu không?"

"Adeline trên mặt nước quả thật là bản nhạc dì yêu thích nhất. Không ngờ mẹ con vẫn còn nhớ. Thời thiếu nữ, hai bọn dì thường xuyên song tấu cùng nhau rất ăn ý."

Phó Giai Viên mỉm cười: "Đương nhiên là tốt rồi ạ, trước khi đến đây con đã nghĩ nhất định phải đàn bản nhạc này cho dì nghe rồi, dì Tú Trân." "Thế nhưng con không biết có thể ăn ý với dì như mẹ con không nữa."

Lâm Tú Trân đặt nhiều kỳ vọng vào cô: "Nhất định có thể mà."

Phó Giai Viên thấy tình thế không ổn liền nhanh chóng lưu dữ liệu lại. Lâm Tú Trân rất nhạy cảm với những chuyện như vậy. Cũng như khi đoán tranh ở bảo tàng nghệ thuật, bà ấy không phải nghi ngờ cô mà chỉ là sẽ thất vọng về cô, cảm thấy dù cô là con gái của Bùi Tĩnh Nhã, nhưng xét cho cùng cô không phải là Tĩnh Nhã, không hiểu bà ấy như Tĩnh Nhã.

Phó Giai Viên không chịu thua. Vì có cơ hội đạt được ấn tượng hoàn hảo, tại sao lại không tận dụng chứ? Sáu mươi điểm cũng đủ để qua môn, nhưng xét cho cùng không bằng điểm tối đa.

Cô lưu dữ liệu trước. Cửa ải đoán tranh ở bảo tàng nghệ thuật đã qua rồi, để trống một ô dữ liệu cũng chẳng có ích gì nên Phó Giai Viên chọn ghi đè lên nó rồi lưu lại.

Hiện tại, ô dữ liệu đầu tiên là điểm xuất phát ở Viện Mầm Xanh. Đây là lối thoát cuối cùng của cô. Nếu lần này thân phận Tiểu Lê bị hầu hết mọi người ở Sligo biết và vạch trần thì cô chỉ có thể "load file" quay lại thời điểm này.

Ô dữ liệu thứ hai là phòng thay đồ. Thực ra bây giờ Bạch Chấn Hạo đang ở trạng thái "cho không", không cần cô ép buộc, anh cứ lén lút quyến rũ cô. Ô dữ liệu này có giữ lại hay không cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa nữa rồi.

Miễn là cô muốn thì luôn có thể "ăn thịt". Thế nhưng hiện tại xét cho cùng vẫn đang giả làm Tiểu Lê. Vạn nhất có tin tức gì cần thăm dò từ anh thì vẫn cần đến anh.

Thôi bỏ đi, cứ giữ lại đã, để dự phòng đề phòng bất trắc.

Ô dữ liệu thứ ba là ô cô vừa ghi đè lên, chính là thời điểm hiện tại.

Ô dữ liệu thứ tư là ở Ulsan, Kim Luật lái xe vào rừng, muốn "rung lắc" trên xe với cô. Tại sao cô lại giữ lại ô này? Đương nhiên là để trêu chọc Kim Luật rồi. Cô đã bỏ đi khi anh tự tin và nồng nhiệt nhất. Đợi khi Kim Luật hết viêm phổi tỉnh lại, chắc chắn sẽ nổi điên. Tính cách của anh vốn đã cố chấp và khó chịu, khi nổi giận chắc còn u ám hơn nữa.

Tức giận cô ư? Ở thời điểm hiện tại này cô không phải muốn "ăn" anh là có thể "ăn" được ngay đâu, nhưng "load file" thì được. Kim Luật trong chiếc áo phông không tay và quần dài giản dị màu xám vẫn đang đợi cô trên xe đó.

Miễn là cô muốn, chiếc xe có thể rung lắc trong rừng bất cứ lúc nào.

Ô dữ liệu thứ năm chưa dùng đến, vẫn còn trống.

Sau khi sắp xếp rõ ràng năm ô dữ liệu, Phó Giai Viên đi theo Lâm Tú Trân đến bên cạnh cây đàn piano và ngồi xuống. Biệt thự rộng lớn, cây đàn piano lớn đặt ngay trong phòng khách, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy phía trên chiếu xuống đàn, chảy thành dòng, phát ra ánh sáng lấp lánh.

Phó Giai Viên và Lâm Tú Trân ngồi cạnh nhau, bóng hình hòa vào làm một.

Lâm Tú Trân mỉm cười dịu dàng với Phó Giai Viên: "Con sẵn sàng chưa?" Phó Giai Viên gật đầu, đoan trang và thanh lịch. Bất kể kỹ thuật thế nào, nhất định không được lộ vẻ rụt rè. Giả vờ cũng phải giả vờ thật tự tin.

Những ngón tay trắng nõn của cô đặt trên phím đàn, cùng Lâm Tú Trân nhấn xuống đồng thời, tiếng nhạc tuôn trào.

Đôi tay của hai người như những con thiên nga lồng vào nhau, lúc đan xen lướt trên phím đàn, lúc song song tấu lên những âm thanh trong trẻo.

Những ngón tay trắng nõn của Phó Giai Viên linh hoạt nhảy múa trên phím đàn, giống như những cánh bướm đang vỗ. Cô quả thật có chút tài năng nhưng cũng chỉ có chút thôi, không hơn.

Khi đàn đến nửa sau bản nhạc, rõ ràng cô có vẻ không bắt kịp nhịp điệu của Lâm Tú Trân. Khóe mắt cô có thể thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Tú Trân.

Phó Giai Viên đột nhiên dừng tay rồi ngừng đàn. Lâm Tú Trân quan tâm hỏi: "Sao vậy, Tiểu Lê, con không khỏe sao?"

Phó Giai Viên nhìn bà thật sâu, trong lòng phiền muộn. Gặp phải người theo chủ nghĩa hoàn hảo đúng là buồn bực thật. Nếu không đưa ra câu trả lời và thể hiện hoàn hảo nhất sẽ kích hoạt sự thất vọng của Lâm Tú Trân.

Cô lắc đầu: "Không sao đâu dì Tú Trân, chúng ta tiếp tục đi ạ." Lâm Tú Trân tuy cảm thấy cô đàn không bằng Tĩnh Nhã, cũng không ăn ý với mình bằng Tĩnh Nhã, nhưng dù thế nào cũng không nói ra điều đó, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Tiểu Lê.

Tiểu Lê yêu cầu làm lại một lần nữa, bà cũng vui vẻ đồng ý, mỉm cười nói "được". Lần này Phó Giai Viên kiên trì đàn cho đến hết bản nhạc, ghi nhớ tất cả nhịp điệu, kỹ thuật và thói quen chơi đàn của Lâm Tú Trân.

Cô đã yêu cầu bà cùng mình đàn lại một lần rồi. Dù sao bà cũng là bậc trưởng bối, Phó Giai Viên không tiện mở lời đề nghị lần thứ hai nên cô liền "load file" cho tiện, không cần phải nói ra lời đó.

Việc "load file" sau đó chỉ là để làm quen và vận dụng.

Đến lần "load file" thứ tám, Phó Giai Viên cuối cùng cũng có thể hoàn hảo bắt kịp nhịp điệu của Lâm Tú Trân, phối hợp ăn ý, tạo nên màn trình diễn đỉnh cao.

Lâm Tú Trân lần này cuối cùng cũng nở nụ cười mãn nguyện, cảm thán: "Tiểu Lê, con đúng là đã lĩnh hội được chân truyền của mẹ con rồi. Đã lâu lắm rồi dì không đàn piano sướng như vậy. Tốt quá, không hổ danh là con gái của Tĩnh Nhã, giỏi thật đấy."

Phó Giai Viên tay đã mỏi nhừ nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh mỉm cười, giả vờ khiêm tốn: "Dì Tú Trân, con không giỏi như dì khen đâu ạ. Chỉ là vì từ nhỏ mẹ đã dạy con đàn bản nhạc này, quen tay hay việc thôi ạ."

Lâm Tú Trân nghiêm túc nói: "Tiểu Lê, không cần khiêm tốn đâu. Con đã thừa hưởng gen của Tĩnh Nhã, bẩm sinh đã rất xuất sắc rồi."

Phó Giai Viên thấy chua xót. Nỗi đau của sự cần cù bù thông minh ai mà hiểu được. Việc cô bình tĩnh bắt kịp nhịp điệu của bà ấy là nhờ đã "load file" lặp đi lặp lại tám lần.

Đành liều với mấy người tầng lớp thượng lưu xuất sắc này vậy.

Cô lẩm bẩm trong lòng, thế nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngọt ngào, trông vô cùng ngoan ngoãn, đáng yêu.

Lâm Tú Trân nhớ lại những ngày Tĩnh Nhã cùng bà luyện đàn trong phòng nhạc ở trường.

Bà nhẹ nhàng hỏi Phó Giai Viên: "Mẹ con còn dạy con bản nhạc nào nữa không, Tiểu Lê? Con có thể đàn cho dì nghe không?"

Đúng là một cửa ải nối tiếp một cửa ải. May mà Phó Giai Viên còn biết một bản nữa. Cô khẽ cong môi: "Con sẽ đàn bản 'Mùa Thu Tự Tình' cho dì nghe ạ."

Theo lời Bạch Chấn Hạo, đây là bản nhạc Phó Tĩnh Nhã thích, và Lâm Tú Trân đã học vì bà ấy.

Quả nhiên nghe cô nói vậy, mắt Lâm Tú Trân đều trở nên dịu dàng và sáng ngời: "Được thôi."

Bản nhạc này Phó Giai Viên quen thuộc hơn.

Bạch Chấn Hạo nghe thấy tiếng đàn piano liền từ trên lầu đi xuống. Anh chỉ thấy Phó Giai Viên mặc bộ váy áo kiểu Chanel màu xanh nhạt thanh lịch ngồi trước đàn piano, mái tóc đen như thác nước, chiếc bờm tóc rộng của Miu Miu đính những hạt kim cương lấp lánh, phản chiếu ánh sáng chói lọi từ đèn chùm pha lê trên trần nhà.

Mái tóc cô lay động theo động tác đàn, những phím đàn trắng ngà gần như hòa vào làn da trắng muốt của cô. Âm nhạc trong trẻo và ấm áp tuôn trào từ kẽ tay cô.

Bạch Chấn Hạo đứng trên cầu thang, chăm chú nhìn cô. Anh đang nghĩ nếu làm "chuyện ấy" trên đàn piano, sẽ tạo ra bản nhạc gì nhỉ? Chắc hẳn sẽ rất du dương đấy.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 59: Đọc Lại File Lưu Trữ