Giai Viên thay bộ đồng phục mùa hè mới nhất mà Vibe chuẩn bị để đấu thầu, chụp bộ ảnh portfolio mẫu ngay tại cửa hàng.
Đồng phục mùa hè được may bằng chất liệu mỏng nhẹ, thiết kế ôm sát người với tay ngắn và váy ngắn. Trên ngực thêu logo trường Sligo bằng chỉ vàng, cà vạt là một dải ruy băng thắt nơ bướm xinh xắn.
Mái tóc xoăn đen dài mượt đến tận eo buông nhẹ sau lưng, làn da trắng mịn như sữa, đôi môi hồng hào mềm mại — cả người trông như đóa lan chuông dịu dàng thanh thoát giữa ngày xuân, khẽ lay động là tỏa ra hương ngọt dịu mát.
Nhân viên cửa hàng cười tít mắt:
“Bộ đồng phục lần này được các nhà thiết kế của bên tôi chỉnh sửa nhiều lắm ạ. Phần eo được bó lại để nhìn thon gọn hơn, chân váy cũng may ôm khéo hơn, tránh bị lộ hàng khi hoạt động mạnh.”
Cô không kìm được mà xuýt xoa:
“Tiểu thư thật sự rất đẹp luôn ấy, ảnh chụp ra gần như không cần chỉnh sửa gì cả, hoàn toàn phù hợp với phong cách mà thương hiệu bên tôi đang theo đuổi.”
Vốn dĩ Vibe luôn thiết kế đồng phục theo hướng kín đáo, trang nhã, nhưng lần này vì muốn thắng thầu nên họ liều lĩnh thay đổi — thiết kế táo bạo hơn nhiều, đặc biệt là với đồng phục nữ. Kiểu dáng lần này thậm chí còn hơi... khiêu khích.
Để cân bằng lại cảm giác đó, tổng công ty mới đặc biệt yêu cầu tìm người mẫu có ngoại hình thuần khiết, khí chất thanh lạnh để trung hòa phong cách tổng thể.
Giai Viên đứng trước gương toàn thân tự chụp một tấm selfie. Thân hình cao ráo mảnh mai, ngực eo mông đầy đủ, vừa gợi cảm vừa căng mọng như trái đào chín mọng nước.
Vỏ ốp điện thoại xinh xắn che nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong veo và hàng chân mày thanh tú — cực kỳ "trong sáng", cô liền đăng lên Instagram.
Chụp xong, Giai Viên vào phòng thử đồ thay lại quần áo cũ.
Nhân viên cẩn thận gói bộ đồng phục vào túi, mặt mày rạng rỡ:
“Tiểu thư, bộ này chúng tôi xin phép gửi tặng ạ. Nếu có tin tức gì mới bên tôi sẽ báo ngay, phiền cô để ý điện thoại có đầu số 280 giúp bọn tôi nhé, làm ơn nhớ nghe máy nha”
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng cô nhân viên vẫn khá lo — dù sao kiểu tiểu thư nhà giàu như thế này thì tính khí thất thường, không thiếu tiền, lỡ đâu về nhà rồi lại thấy phiền phức, không muốn chụp nữa, lúc đó gọi điện chắc gì đã bắt máy.
Giai Viên chỉ nhàn nhạt cười một cái, ánh mắt lộ ra vài phần lạnh lùng, xa cách:
“Được.”
Nhân viên cung kính tiễn cô ra tận xe. Tài xế mở cốp, cô nhân viên đặt túi đồng phục vào trong, vừa liếc thấy trong cốp toàn túi shopping của Chanel, MiuMiu và các thương hiệu lớn khác, trong lòng càng thêm căng thẳng:
Lỡ mà cô ấy thật sự được chọn mà lại hủy ngang thì... chết chắc với sếp.
Lúc này, hình tượng “tiểu thư nhà giàu mới từ nước ngoài trở về” của Giai Viên đã hoàn toàn được khắc sâu vào lòng cô nhân viên.
Trước khi rời đi, cô nhân viên còn cẩn thận nhắc:
“Cô Giai Viên, nhất định phải để ý điện thoại nhé, làm ơn đó ạ”
Giai Viên khẽ gật đầu, giữ vẻ kiêu kỳ đúng mực rồi kéo kính xe lên.
Xe vừa nổ máy, tài xế hỏi:
“Tiểu thư, giờ về khách sạn ạ?”
Giai Viên lúc này mới thả lỏng người:
“Ừ, về đi.”
Hệ thống cảm khái:
“Chủ nhân à, cô giả làm người giàu y như thật luôn ấy, suýt nữa tôi cũng bị cô lừa rồi.”
Giai Viên hất nhẹ lọn tóc bên tai, lười biếng nói:
“Thế mà cũng ngạc nhiên hả? Mới là kỹ năng cơ bản thôi mà.”
Hệ thống im lặng vài giây, rồi nhỏ giọng:
“Thế giới này đúng là có chiều sâu... Chủ nhân cô đỉnh thật.”
Lúc xe đi ngang qua một trung tâm thương mại, ánh sáng từ màn hình LED khổng lồ phía ngoài thu hút ánh nhìn của Giai Viên. Là quảng cáo của một trung tâm học thêm — mà hiệu trưởng thì đích thân... đóng luôn quảng cáo.
Một người đàn ông chừng hơn bốn mươi, dáng vẻ nho nhã hiền hòa, đeo kính gọng vàng, khí chất thư sinh, trên người toàn mùi mực sách.
Giai Viên liếc nhìn vài giây — “Học Viện Hằng Tinh.”
Khẩu hiệu quảng cáo thì... đúng chất lớn lối:
“Chỉ dạy 3% học sinh top đầu khu vực Giang Nam! Quy hoạch toàn diện từ giải thưởng học thuật, hoạt động tình nguyện, nghiên cứu chuyên đề cho đến thư giới thiệu đại học — giúp bạn tạo nên ‘hồ sơ cuộc đời’ hoàn hảo.”
Giai Viên bĩu môi, dời mắt đi:
Xuyên vào truyện rồi mà vẫn không thoát khỏi cảnh học hành áp lực, đúng là số khổ.
-
Về đến khách sạn, cô tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ ngủ mới mua của Victoria’s Secret — váy ngủ dây hai màu vàng lục in hoa cúc được đan ren ở phần ngực và eo, nhìn xinh đẹp lại gợi cảm.
Vậy mà vừa nằm xuống, cô lại thấy không buồn ngủ, cơ thể lạ lạ, không phải kiểu mệt mỏi hay bệnh tật, mà là... dục vọng dâng lên.
Ba chữ: Muốn. Làm. Tình.
Hơn nữa cảm giác này đến quá đột ngột, lại dữ dội.
Giai Viên khẽ rên rỉ hai tiếng, nhíu mày hỏi hệ thống:
“Sao thế này? Tự nhiên tao thấy muốn ngồi lên mặt đàn ông.”
Hệ thống xấu hổ, lắp bắp:
“Chắc... chắc là do thời điểm truyện sắp bắt đầu rồi. Dù gì đây cũng là truyện H mà, chủ nhân cô phải... thích nghi thôi.”
Giai Viên trợn mắt:
“Thế giờ tao biết kiếm đàn ông ở đâu?”
Cô không nói nhiều, cầm điện thoại lên đặt hàng ngay vài món “đồ chơi nhỏ.”
Giải quyết xong nhu cầu thì cô mới thỏa mãn đi ngủ. Gò má trắng nõn ửng hồng lộ vẻ mệt mỏi sung sướng, tóc bên tai cũng hơi ướt.
Hệ thống xấu hổ đến nỗi lập tức... tự động ngắt kết nối, vào chế độ ngủ đông.
*
Bộ portfolio của Giai Viên nhanh chóng được chuyển tới trụ sở chính của Vibe, và chính nhà thiết kế đã đích thân gật đầu chọn cô. Vị giám đốc đại diện cho gọi nhân viên bán hàng từng tiếp đón Giai Viên lên trụ sở để hỏi chuyện.
“Cô thấy cô tiểu thư họ Bùi đó có thực sự muốn hợp tác không?”
Cô nhân viên thành thật trả lời:
“Giám đốc, tôi cũng không dám chắc chắn đâu ạ. Cô Bùi mới từ nước ngoài về, lại là tiểu thư con nhà giàu, tính tình có thể sẽ hơi tùy hứng. Nhưng cô ấy rất dịu dàng, nói chuyện dễ chịu, chỉ cần bên mình liên lạc chủ động và thể hiện thành ý thì tôi tin khả năng hợp tác vẫn khá cao.”
Vị giám đốc trầm ngâm:
“Thành ý à...”
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Nếu thực sự có thể thuyết phục được cô ấy hợp tác, lần đấu thầu với Solee lần này mà chúng ta thắng thì coi như cô lập đại công. Vibe luôn coi trọng nhân viên, sẽ không để cô chịu thiệt.”
Cô nhân viên vui mừng không giấu nổi:
“Là việc tôi nên làm thôi ạ, cảm ơn giám đốc.”
Chẳng mấy chốc, Giai Viên đã nhận được cuộc gọi từ Vibe — chính vị giám đốc đó đích thân gọi đến hẹn cô gặp mặt.
Cô làm bộ đúng chất tiểu thư, lười biếng đáp:
“Vậy đến gặp tôi ở quán Heros tầng 16 nhé.”
Tiểu thư nhà giàu thì đâu có thời gian rảnh mà chạy tới chạy lui, người ta phải tự biết đường đến mà gặp.
Giai Viên cố tình xuống trễ mười phút. Quán cà phê trên cao, tường kính trong suốt, khung cảnh ngoài cửa sổ như tranh vẽ, bầu trời xanh lam gần như có thể chạm tay.
Vị giám đốc đến gặp còn cẩn thận mang theo lễ vật — một chiếc túi xách Hermès.
Giai Viên liếc mắt một cái rồi điềm nhiên quay đầu — như kiểu “nhà tôi người giúp việc đi chợ cũng xách loại này.”
Cô khẽ mỉm cười chào hỏi:
“Chào anh.”
Vị giám đốc đi thẳng vào chủ đề:
“Xin chào cô Bùi. Thật lòng mà nói ngoại hình và khí chất của cô hoàn toàn phù hợp với mẫu thiết kế mùa hè lần này của Vibe cho đấu thầu trường Sligo. Bên tôi thực sự rất muốn được hợp tác. Đây là bản hợp đồng sơ thảo, mời cô xem qua.”
Giai Viên mở hợp đồng, lật tới mục báo giá đầu tiên.
Chụp bộ đồng phục mùa hè: 400 triệu won. Trả trước một nửa, sau khi chụp xong thanh toán nốt.
Cô dứt khoát ký tên cái xoẹt:
“Tiền với tôi không quan trọng. Tôi vừa về nước, đang rảnh rỗi, xem như giết thời gian cũng được.”
Vị giám đốc thấy cô quyết đoán không do dự, lập tức nở nụ cười:
“Cô Bùi thật sảng khoái, hợp tác vui vẻ nhé.”
Ký xong hợp đồng, dưới lời năn nỉ đến ba lần của vị giám đốc, Giai Viên mới “miễn cưỡng” nhận lấy chiếc túi Hermès.
Bình luận về “Chương 6: Lại Có Tiền Tiêu Rồi”
Đăng nhập để bình luận