Ngay từ tập đầu của bộ truyện tranh, Bạch Chấn Hạo đã xuất hiện, vì vậy Phó Giai Viên nhận ra anh ta ngay. Nhưng cô vẫn cố tình giả vờ hỏi:
“Anh là ai thế?”
Bạch Chấn Hạo ánh mắt lạnh lùng, lướt nhìn cô một cái, giọng trầm thấp vang lên:
“Tôi là bên A của cô.”
Nói xong, ánh mắt anh ta rời khỏi gương mặt xinh đẹp của cô rồi chuyển sang nhìn chằm chằm tấm rèm thay đồ như thể muốn xuyên qua nó, nhìn rõ người đang ở bên trong.
Anh ta lạnh giọng ra lệnh:
“Bạch Cảnh Ưu, ra đây.”
Phó Giai Viên chớp chớp mắt, chậm rãi buông rèm, lùi lại vào trong.
Một lúc sau, Bạch Cảnh Ưu bước ra. Gương mặt cậu đỏ ửng, môi hơi sưng, mái tóc được chải chuốt kỹ càng trước buổi chụp cũng trở nên rối bù.
Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh họ, cúi gằm mặt, nhỏ giọng chào:
“Anh họ.”
Bạch Chấn Hạo bật cười lạnh:
“Anh thật không biết mình có đứa em họ to gan như thế đấy.”
Bạch Cảnh Ưu im lặng, vành tai đỏ bừng.
Cậu biết việc mình làm rất vượt quá giới hạn. Nhưng thật sự không thể từ chối Phó Giai Viên được. Cô đã từng cứu cậu, lại còn đối xử với cậu rất dịu dàng.
Đã rất lâu rồi cậu không được ai đối xử nhẹ nhàng đến vậy. Trong công ty chỉ có sự lạnh nhạt và bóc lột, vì nhà có điều kiện nên càng dễ bị người khác mỉa mai. Một mặt họ thao túng tinh thần cậu, một mặt lại tìm cách moi tiền từ gia đình cậu.
Ngày nào cũng chỉ được ăn salad nguội lạnh, uống cà phê đầy đá.
Cậu cảm thấy bản thân như sắp biến thành một cái xác không cảm xúc. Nhưng đã lỡ tuyên bố hùng hồn với gia đình khi chọn con đường thực tập sinh, giờ chỉ còn cách cắn răng chịu đựng.
Bạch Chấn Hạo nhìn bộ dạng nhếch nhác sau cuộc mây mưa của cậu, lửa giận bốc ngùn ngụt. Ánh mắt lạnh như băng khóa chặt khuôn mặt cậu:
“Còn không mau đi chỉnh trang lại cho đàng hoàng!”
“Gọi người mang đến một bộ đồng phục và nội y mới.”
Bạch Cảnh Ưu lí nhí dạ một tiếng, xoay người lại gần tấm rèm, nhẹ giọng nói với người bên trong:
“Giai Viên, để tôi gọi người mang đồ tới. Cô đợi một chút nhé.”
Bên trong không có động tĩnh.
Bạch Cảnh Ưu rời đi, chỉ còn lại Bạch Chấn Hạo và Phó Giai Viên cách nhau một tấm rèm mỏng.
Bạch Chấn Hạo đứng ngoài, mắt nhìn về phía chân rèm. Anh ta có thể thấy bàn chân của cô đang đung đưa nhẹ nhàng, chiếc tất trắng mềm không thể che được làn da trắng nõn của phần cổ chân lộ ra.
Bạch Cảnh Ưu khi đối mặt với anh thì vẫn còn biết xấu hổ. Cô gái này thì ngược lại, chẳng có chút hối lỗi nào, thậm chí còn ung dung như đang ở nhà.
Không khí im lặng. Bạch Chấn Hạo lại muốn nói gì đó. Một lúc sau, anh lạnh lùng mở miệng:
“Đồng phục cô chụp là rác à? Sao lại tiện tay vứt xuống đất như thế?”
“Là người mẫu, hành vi của cô cực kỳ thiếu chuyên nghiệp.”
Trong phòng thay đồ, gương mặt xinh xắn của Phó Giai Viên hiện rõ vẻ thờ ơ:
“Chuyện này thì liên quan gì đến chuyên nghiệp hay không chứ? Vấn đề là gấp mà. Anh thử nói xem, đang chuẩn bị làm tình mà còn ngồi gấp áo quần ngăn nắp rồi mới bắt đầu à?”
Không khí lại rơi vào yên tĩnh.
Bạch Chấn Hạo mím môi, đôi mắt lạnh lẽo bỗng hiện lên vẻ bối rối không rõ ràng — vừa giận vừa… xấu hổ.
Ngụy biện!
Anh chưa từng làm mấy chuyện đó, nhưng anh không tin là gấp quần áo mất bao nhiêu thời gian. Chỉ một tí thôi mà không nhịn được à?
Một lúc sau, cuối cùng anh cũng nghe cô cười nhạt, giọng như đang cười vào mặt anh:
“Tôi không giống anh.”
Phó Giai Viên “hừ” một tiếng, vẫn chưa hả dạ mà nói thêm:
“Làm được như vậy thì anh cũng giỏi quá rồi đấy.”
Cô mở giao diện hệ thống, chọn mục lưu trữ, ghi đè lên dữ liệu ở ô lưu số hai.
Hộp thoại hiện ra: [Xác nhận lưu file?]
Cô ấn xác nhận, trong lòng đã lên kế hoạch — lát nữa lừa Bạch Chấn Hạo vào đây rồi tát cho hai cái để xả giận.
Nhân viên đưa đồ đến, vừa nhìn thấy không khí căng thẳng liền rụt rè đưa đồ cho Bạch Chấn Hạo:
“Thiếu gia, còn cần tôi làm gì nữa không ạ?”
Bạch Chấn Hạo:
“Không cần, cậu cứ làm việc đi.”
Nhân viên rời đi.
Bạch Chấn Hạo liếc tấm rèm, cụp mắt lại, giọng nghiêm lạnh:
“Đồ đây rồi, đưa tay ra nhận lấy.”
Từ trong rèm vọng ra giọng nói mềm mại nhưng phát âm rõ ràng, còn mang theo chút nghiêm túc:
“Anh đuổi Bạch Cảnh Ưu đi rồi thì ai mặc đồ giúp tôi đây? Áo ngực cài phía sau khó lắm.”
“Anh vào đây giúp tôi đi.”
Bạch Chấn Hạo chau mày, cảm thấy cô đang trêu ngươi mình:
“Biết cởi mà không biết mặc à?”
Phó Giai Viên thản nhiên đáp:
“Là em họ anh giúp tôi cởi đấy chứ.”
“Không vào thì gọi Bạch Cảnh Ưu quay lại.”
Sắc mặt Bạch Chấn Hạo tối sầm, hít sâu một hơi, siết chặt túi đựng quần áo trong tay.
Một lúc sau, anh ta vén rèm bước vào — ngay lập tức bị tát cho một cái cực kỳ vang dội.
Mặt anh ta bị đánh lệch hẳn sang một bên, tai ù hẳn đi, tay vẫn còn giữ nguyên tư thế vén rèm. Điều đầu tiên anh ta cảm nhận được không phải là má đau, mà là… ê cả răng.
Khuôn mặt lạnh như băng trở nên cứng đờ, anh ta nghiến răng quay đầu nhìn về phía Phó Giai Viên — mái tóc đen dày che khuất bầu ngực, ánh đèn phòng thay đồ sáng rực rỡ càng làm nổi bật làn da trắng lóa mắt của cô.
Anh nhìn thấy rõ nụ cười nửa miệng đầy giễu cợt nơi khoé môi cô, cùng ánh mắt hạnh đào cong cong, đẹp một cách đầy kiêu ngạo và vô sỉ.
Màu hồng nhàn nhạt lan ra trên gò má bị tát. Anh ta khẽ hé môi, tưởng như sắp quát lên, nhưng chưa kịp nói gì thì —
Chát!
Thêm một cái tát nữa, lần này là bên má còn lại, đau đến bỏng rát.
Hai cú tát liên tiếp khiến Bạch Chấn Hạo không thể nhịn thêm. Cho dù có là tượng đất thì cũng phải nổi nóng, huống hồ anh ta đâu phải loại dễ dắt mũi. Sắc mặt anh sầm xuống, vươn tay chụp lấy cổ tay Phó Giai Viên.
Cô không phản kháng, chỉ điềm nhiên nhìn anh, gương mặt trông ngoan ngoãn mà thanh thuần, khóe môi nhếch lên đầy châm biếm:
“Tôi bảo anh vào là anh vào thật à? Rõ ràng biết tôi không mặc gì mà còn xông vào, chẳng phải có ý đồ xấu sao?”
“Bị tôi tát mà còn giận dữ thế, chẳng lẽ bị vạch trần nên thẹn quá hóa giận hả?”
“Ham muốn đến thế mà còn giả bộ đứng đắn, nói làm tình thì phải gấp quần áo cho gọn rồi mới bắt đầu.”
Cô cong môi, nụ cười ranh mãnh như mèo, từng chữ nhả ra rõ ràng:
“Đồ dối trá.”
Ánh mắt Bạch Chấn Hạo đen như mực, lạnh như băng. Yết hầu trượt lên xuống, lửa giận thiêu đốt lồng ngực — bị cô nói xoáy đến mức không biết cãi lại thế nào.
Miệng lưỡi sắc bén thật đấy!
Thấy anh ta tức đến mức môi hơi run run, gương mặt lạnh như băng, Phó Giai Viên bật cười khúc khích. Biết đủ thì dừng, cô bèn chọn "tải lại".
Giao diện hệ thống hiện ra hộp thoại:
[Xác nhận đọc lại file lưu trữ?]
Cô nhấn xác nhận.
[Chúc mừng ký chủ, đọc lại thành công.]
Chớp mắt, trong phòng thay đồ chỉ còn lại một mình cô. Tấm rèm được kéo ngay ngắn, không có lấy một gợn sóng.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng nhân viên đưa đồ đến bên ngoài.
Bạch Chấn Hạo nhận lấy, bảo người kia rời đi.
Anh ta đứng bên ngoài rèm nói với cô:
“Đồ ở đây rồi, đưa tay ra nhận.”
Phó Giai Viên vén nhẹ một góc rèm, đưa tay ra — làn da trắng nõn, thon dài.
Bạch Chấn Hạo cúi mắt, mặt không cảm xúc, treo túi đồ vào tay cô.
Tay cô rụt lại, tấm rèm khẽ lay động.
Bạch Chấn Hạo vẫn đứng đợi bên ngoài. Cô thay đồ rất chậm, mãi mới bước ra. Bộ đồng phục thiết kế cho đợt đấu thầu lần này ngắn hơn hẳn, tay áo cũng ôm sát cơ thể hơn.
Dù vậy, Phó Giai Viên mặc vào không hề tạo cảm giác lẳng lơ mà ngược lại trông tươi sáng, tràn đầy sức sống.
Cô liếc nhìn anh ta một cái, gương mặt dịu dàng vô hại, hoàn toàn khác với cô gái châm chọc cay độc lúc nãy. Cô mỉm cười trong trẻo:
“Cảm ơn anh nha, thiếu gia~ Vậy tôi đi chụp hình trước nhé.”
Cô đổi mặt còn nhanh hơn trở bàn tay. Bạch Chấn Hạo đứng đơ tại chỗ, chưa kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn cô rời đi.
Một lúc sau, anh ta quay đầu nhìn lại phòng thay đồ.
Tấm rèm đã được vén lên. Dưới đất vẫn còn bộ đồng phục và nội y mà cô đã thay ra.
Bạch Chấn Hạo cau mày, nhặt đồng phục lên, phủi sạch bụi. Chỉ riêng món nội y là khiến anh ta lúng túng — viền ren màu hồng đào, mềm mại như bốc cháy trong tay.
Thứ đó dường như còn vương chút hương thơm dịu nhẹ — anh ta không cố tình ngửi, chỉ là mùi hương tự trôi đến.
Ngón tay anh ta siết chặt lại, chỉ dám dùng một ngón để móc lấy dây áo, nét mặt cau có, cả người nóng bừng lên, nhưng vẫn cố giữ vẻ ngoài lạnh lùng.
Anh ta không giống cô, không tùy tiện như thế.
Ngay từ khi trụ sở chính chọn Phó Giai Viên, anh ta đã nghe nói về cô — tiểu thư nhà giàu vừa từ nước ngoài về.
Gì chứ? Ra nước ngoài là học được cái kiểu phóng túng này à?
Cũng giỏi thật, chỉ đem mỗi cái đó về thôi sao?
Bình luận về “Chương 9: Biết Dừng Đúng Lúc”
Đăng nhập để bình luận