Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 12: Thể Chất Thu Hút Mèo

Khi ngồi vào bàn ăn, vẻ mặt Ôn Thư Bạch vẫn không được tốt.

Bác Phó dường như cũng nhận ra điều bất ổn, liền quan tâm hỏi: "Khó chịu à?"

Cố Thư Trì ngồi một bên quan sát cô đã lâu, nhanh miệng trả lời thay: "Cô ấy đang nhớ con mèo của mình đấy."

"Mèo?"

Bác Phó nhướng mày, Thư Bạch quay sang gật đầu: "Chuyện từ lâu lắm rồi ạ."

Thế nhưng điều làm cô buồn không chỉ là một con mèo, mà còn là tuổi mười bốn ướt đẫm nước mắt đó.

"Cháu thích mèo à?"

Thư Bạch có vẻ hào hứng hơn: "Cháu thích mèo nhất - với lại, cháu thấy mèo cũng thích cháu nữa."

Cố Thư Trì ngồi đó thờ ơ gắp thức ăn, nghe câu này lại khẽ cười mỉa:

"Tự luyến."

Ánh mắt Thư Bạch đổ dồn về phía Cố Thư Trì, giọng cao hẳn lên:

"Em có tự luyến đâu, đây là sự thật mà!"

Bác Phó vội hùa theo: "Con bé Thư Bạch ngoan thế này ai chả quý."

Thư Bạch liếc Cố Thư Trì một cái rồi tiếp tục: "Bác ơi, thật đấy, cháu không có tự luyến đâu. Vì từ nhỏ cháu đã có thể chất thu hút mèo rồi."

"Thể chất thu hút mèo?"

Bác Phó mặt đầy nghi hoặc, còn Cố Thư Trì vẫn cúi mặt xuống bát nhưng vểnh tai nghe.

"Vâng ạ, hồi tiểu học cháu đã phát hiện ra rồi. Chỉ cần cháu đến chỗ nào có mèo là lũ mèo sẽ tự bò lên người cháu, cháu đi đâu chúng theo đấy."

Rồi cô kể lại trải nghiệm thời tiểu học.

Lần đầu phát hiện ra đặc điểm này là khi học lớp ba.

Trường hồi đó nhỏ, nhưng thường có vài chú mèo hoang. Chúng không sống cố định trong trường, nhưng luôn dùng khả năng leo trèo để chui vào từ mọi ngóc ngách.

Vì sống lang thang ngoài đường mưa gió, dù ở trong môi trường tương đối an toàn như trường học, chúng vẫn rất cảnh giác.

Ngủ cũng chọn những góc khuất không có người.

Nhưng có lẽ vì nhận ra giáo viên và học sinh ở đây không làm hại chúng, nên chúng cứ quanh quẩn trong trường, ngồi xa xa dưới gầm xe, trong bụi hoa hay trên mái hiên quan sát lũ trẻ qua lại, như thể là những nhà quan sát của thế giới loài người vậy.

Nhưng hễ có đứa trẻ hay người lớn tò mò lại gần, chúng lập tức bỏ chạy - dù đã sống ở đây khá lâu, thấy người vẫn trốn.

Chỉ riêng khi gặp Thư Bạch, chúng lại chủ động đến cọ cọ.

Hồi đó các bạn trong trường không thích chơi với cô. Giờ thể dục tự do, ai cũng có nhóm riêng, chỉ mình cô là không nên cô đành ngồi một mình trên ghế ở vườn sau.

Nhưng chính hôm đó, một chú mèo vàng bỗng nhảy lên tay cô, mắt to tròn kêu "meo meo" rồi cọ vào tay cô.

Như có linh tính vậy, lần lượt vài chú mèo khác chạy đến vây quanh chân cô, thậm chí có con nhảy thẳng lên đùi.

Lúc đầu cô còn sợ.

Người ta bảo đừng tùy tiện chạm vào mèo hoang, nếu bị cào phải đi tiêm phòng.

Nên ban đầu cô chỉ ngồi im như tượng.

Những chú mèo vốn nhát người này lại thân thiết với cô như đồng loại, không những không sợ mà còn liên tục cọ vào người.

Thoạt đầu cô tưởng là ngẫu nhiên, nhưng lâu dần, cô và lũ mèo dường như đạt được thỏa thuận ngầm.

Mỗi giờ thể dục, cô lại ra ghế ngồi đợi lũ mèo tìm đến.

Có khi một con, có khi cả đàn.

Cảm giác lông mèo cọ vào khiến tay cô hơi ngứa, nhưng chúng nép vào cô như những tâm hồn cô đơn tìm hơi ấm.

Bầy mèo hoang ấy đã đồng hành cùng cô qua mấy mùa xuân hạ thu đông, cho đến khi cô lên cấp hai thì không gặp lại nữa.

Cũng từ đó cô bắt đầu dành dụm tiền tiêu vặt, đôi khi phải để dành cả tuần mới mua được ít thức ăn cho chúng.

Tiếc là sức cô quá nhỏ bé, tiền tiêu vặt bố mẹ cho vốn ít ỏi, không đủ cho đàn mèo no bụng.

Nhưng chúng dường như rất biết đủ, chỉ cần Thư Bạch mang chút đồ ăn là vui mừng kêu "meo meo", nếu không có thì cũng yên lặng nằm cạnh ve vẩy đuôi.

"Cháu nghĩ mình bắt đầu thích mèo từ lúc đó."

Cô ngẩng đầu lên, những ký ức xưa hiện về, dù bao năm qua vẫn khắc ghi.

"Rồi sao nữa? Cháu không về thăm chúng à?"

Ánh mắt Thư Bạch chợt tối sầm: "Có về, nhưng sau này chúng biến mất hết rồi."

"Tại sao?"

"Nghe nói năm cháu tốt nghiệp, có một chú mèo nhỏ đang ngủ bên bồn hoa thì bị một đứa trẻ đến gần lấy chai ném vào, còn giật tai nó nghịch. Con mèo hoảng sợ nên cào cậu bé."

"Sau đó, vì cậu bé là con của một lãnh đạo trường, mấy con mèo hoang bị bắt đi hết. Không biết số phận chúng ra sao - nghe đồn là đều bị xử lý rồi."

Bác Phó há hốc miệng kinh ngạc, ngay cả Cố Thư Trì cũng xúc động, đặt đũa xuống.

Thư Bạch thở dài: "Đôi khi cháu tự hỏi, sao có người lại ích kỷ đến thế? Rõ ràng là đứa trẻ chọc phá con mèo trước mà."
Suốt những năm cô ở trường, chưa từng nghe chuyện mèo cắn người.

Đã lang thang đầu đường xó chợ, bữa đói bữa no, lũ mèo nào có tâm trạng đâu mà cố ý hại người - huống chi chỉ là trẻ con.

"Lãnh đạo trường cháu quá thiếu công bằng. Lũ mèo tội nghiệp quá." - Bác Phó bức xúc.

"Vậy... sau đó cô nuôi mèo à?" - Cố Thư Trì hỏi, vẻ mặt say sưa như đang nghe kể chuyện.

"Ừ. Em nghĩ mèo hoang cứ lang thang mãi, gặp phải kẻ xấu thì sao? Cứu được con nào hay con đó."

"Nhưng em bất lực. Không kiếm ra tiền, bố mẹ cũng không cho nuôi. Em không đủ khả năng chăm sóc nó."

"Nên em luôn cảm thấy có lỗi vì đã không bảo vệ cũng như chăm sóc tốt cho nó."

Lúc đó cô mới mười bốn tuổi, đâu có khả năng nuôi mèo. Vì nuôi con mèo hoang, cô bị bố mẹ bắt đứng ngoài cửa phạt cả ngày, không cho ăn uống gì.

Ánh mắt Cố Thư Trì nhìn cô chợt xúc động, môi mấp máy nhưng lại thôi.

Bác Phó nắm tay Thư Bạch: "Ôi, cô gái nhỏ giàu lòng nhân ái quá."

Thư Bạch cười khổ: "Từng nghĩ tốt nghiệp tự lập rồi sẽ nuôi mèo, ai ngờ giờ bản thân còn chẳng lo nổi."

"Rồi sẽ có cơ hội thôi. Cháu còn trẻ, phấn đấu vài năm nữa kiếm đủ tiền muốn nuôi bao nhiêu tùy ý."

Cô gật đầu vui vẻ: "Ước mơ của cháu là nếu có tiền thì sẽ thành lập tổ chức cứu trợ mèo hoang."

Ước mơ này xa vời vợi, cô nói như thể đang thề. Nhưng nhiều người thường thêm tiền tố "nếu có thể" vào những khát vọng khó thành hiện thực để dễ dàng thốt ra.

Bác Phó vỗ nhẹ lưng cô. Cả trưa Thư Bạch mải kể chuyện, ăn chẳng được bao nhiêu, đồ ăn trên bàn đã nguội hết. May mà là mùa hè nên vẫn có thể ăn được.

"Chắc chắn sẽ thành hiện thực. Bác tin ở cháu. Ăn đi kẻo nguội."

Những chuyện chất chứa bao năm trong lòng giờ được trút ra, dù không giải quyết được nỗi tiếc nuối nào, nhưng có người lắng nghe khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Khi cô rời bàn ăn, Cố Thư Trì vẫn ngồi trầm ngâm.

Khi cô đi ngang qua, anh lạnh lùng buông một câu: "Sau này đừng nghĩ về con mèo cô đã bỏ rơi nữa."

Thư Bạch ngạc nhiên dừng bước, quay lại nhìn.

Cố Thư Trì không ngẩng mặt: "Mất là mất rồi, đừng mãi hồi tưởng những chuyện không thể cứu vãn."

"Tôi nào có?!" - Thư Bạch nhíu mày.

Anh đứng dậy, cúi người ngang tầm mắt cô: "Cô cũng đã nói, con người rất ích kỷ. Đừng tự cho mình trong sạch vô tư. Tổn thương cô gây ra cho con mèo đó, dù sau này có quan tâm bao nhiêu con mèo khác cũng không bù đắp được."

Nghe anh dài dòng nghiêm túc thế này, không biết còn tưởng chính anh là con mèo năm xưa.

"Em không coi mình là thánh nhân. Chỉ là nếu có thể giúp đỡ những con mèo hoang khác thì em sẽ làm, thế thôi."

Anh nhếch mép, giọng điệu lại lạnh lùng: "Thế thì sao? Con mèo đó cũng không quay lại được. Nếu nó biết sau khi bỏ rơi nó, cô lại tỏ lòng nhân ái với những con mèo khác, không biết nó có nghĩ cô giả tạo không?"

Cô bất ngờ không biết trả lời sao, cũng không hiểu sao Cố Thư Trì lại nghiêm túc tranh luận về con mèo đến thế.

"Cô thấy những con mèo ở trường đáng thương nên sau này nuôi mèo. Rồi vì không chăm sóc tốt nên cảm thấy có lỗi nên lại muốn giúp đỡ những con mèo khác, không phải sao? Thực ra những việc này chỉ để lấp đầy cảm giác tội lỗi trong lòng cô chứ không thay đổi được những gì đã xảy ra."

"Cô tưởng mình nhân ái, nhưng đó có phải là nhân ái không?"

Thư Bạch như bị chạm đúng nỗi đau. Cô thừa nhận, Cố Thư Trì tuy khó ưa, ăn nói khó nghe, nhưng đã đoán đúng suy nghĩ của cô. Nếu không vì những chuyện xích mích liên hoàn này, có lẽ cô đã không đến bước này.

Từ phản ứng bất thường trong xưởng vẽ đến lời lên án bây giờ, rõ ràng anh từng nói mình rất ghét mèo, vậy mà giờ lại đứng đây bênh vực một con mèo.

Ôn Thư Bạch còn định phản bác, nhưng Cố Thư Trì đã mất hứng, ném lại mấy câu nói đó rồi đi thẳng lên lầu.

Ôn Thư Bạch đứng đó ngây người một lúc lâu, từng chút một phân tích những lời nói chói tai của anh trong đầu, nhưng lại không thể không thừa nhận, hình như những gì anh nói không phải không có lý.

Ôn Thư Bạch cúi đầu xuống, lúc này chỉ cảm thấy Cố Thư Trì càng trở nên khó lường hơn.

Lúc thì nói không được nhắc đến mèo, lúc thì nói nhắc đến mèo một lần là trừ tiền, lúc lại ra vẻ chính nghĩa bênh vực cho mèo. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh đây.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 12: Thể Chất Thu Hút Mèo