Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 13: Vẽ Truyện Tranh Vì Tình Cảm

Buổi chiều hôm đó, Rita gửi cho Ôn Thư Bạch một tài liệu—là tài liệu do trợ lý cũ để lại trước khi nghỉ việc.

Rita dặn cô cứ điền thêm các thông tin mới nhất về thời gian nhận và nộp bản thảo vào.

Phía dưới là một danh sách dài các bản thảo chỉ có ghi ngày nhận, còn phần giao nộp thì đều bị tô đỏ với dòng chữ "chưa nộp".

Nhưng dạo gần đây, ngoài mấy email thúc bản thảo ra thì gần như không có bản đặt hàng mới nào.

Những ngày đi làm, cô vẫn luôn mang theo laptop. Ban đầu là để nhập lại những nội dung cô từng viết tay thành bản điện tử, nhưng bây giờ, Rita đã sắp xếp tài liệu gốc rồi gửi lại cho cô chỉnh sửa và bổ sung nên cô chỉ cần tiếp tục điền vào là được.

Tài liệu được định dạng thống nhất, trình bày cũng rất ngăn nắp.

Từ người đầu tiên, từng bản đặt hàng đều được tạo thành một mục riêng, có phân loại rõ ràng và ghi chú hoàn thành hay chưa.

Mỗi dòng đều ghi rõ thời gian nhận bản thảo ở đầu, còn cuối dòng thì ghi tình trạng đã nộp hay chưa.

Tài liệu đã lưu từ lâu, càng lùi về trước càng thấy Cố Thư Trì nộp bài đều đặn hơn. Mấy bản cũ cũng không quá cầu kỳ—nhìn là biết anh nhận khi còn nhỏ tuổi, có bản là minh họa, có bản là chân dung đơn giản—tựa như một cuốn sổ ghi lại quá trình trưởng thành của anh.

Rất nhanh sau đó, cô cũng lật đến mục ghi thời gian nộp bản "Thiếu nữ và mèo".

Mục này khác hẳn với những cái còn lại.

Những mục khác, dù là bản đặt hàng hay bản nộp bài thì đều ghi rõ ngày tháng cụ thể. Riêng "Thiếu nữ và mèo" thì chỉ có ngày nộp, hoàn toàn không thấy thời gian đặt hàng đâu cả.

Đến đây, cô bắt đầu thấy lạ. Khoảng trống đó không giống kiểu bị quên hay ghi sót, vì những mục xung quanh đều được viết rất đầy đủ và chi tiết.

Thế là cô nhắn tin hỏi Rita về chỗ trống ấy.

Chẳng bao lâu sau, Rita trả lời:
"Chỗ này thì chị cũng không rõ lắm. Lúc đầu phần đó là chị tự tay sắp xếp, hồi đó còn chưa tuyển trợ lý. Cậu ấy từng nói là tự liên hệ với bên nhà xuất bản nên em có thể gọi hỏi thử bên đó."

"Trước đây cũng từng có người hỏi rồi, chị cũng trả lời như vậy. Nhưng mà xem chừng chẳng ai điền thêm gì, chị đoán bên nhà xuất bản chắc cũng không biết rõ. Mà chỗ này không rõ cũng không sao đâu, chuyện cũ lắm rồi mà."

Đúng là chuyện của nhiều năm trước, nhưng điều đó lại khiến Ôn Thư Bạch càng thêm tò mò.

Ngày nộp bản trùng khớp với năm cô học lớp 11.

Cô tìm lại số điện thoại của người phụ trách phía nhà xuất bản từng liên hệ với mình rồi bấm gọi.

Đầu dây bên kia bắt máy gần như ngay lập tức, giọng nói vang lên đầy phấn khích:
"Cô Ôn đấy à? Thầy Cố có phản hồi gì chưa vậy?"

Ôn Thư Bạch ngại ngùng đứng sững, ậm ừ mãi. Thật ra cuộc gọi này chẳng liên quan gì đến tập hai cả.

"Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút, trước đây có phải phía nhà xuất bản chủ động mời thầy Cố làm bản đó không? Tại vì tôi đang sắp xếp lại thời gian đặt hàng các bản cũ thì thấy mục này để trống."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng gõ bàn phím và nhấp chuột lách cách. Một lúc sau mới có tiếng trả lời:
"Cô Ôn, thế này nhé. Tôi vừa tra thử rồi, vì 'Thiếu nữ và mèo' là bản in từ nhiều năm trước, lúc đó người phụ trách không phải tôi. Máy tính tôi hiện chỉ có bản hợp đồng ký phát hành, hoàn toàn không có ghi chép nào về việc biên tập viên đặt hàng với thầy Cố cả."

Ôn Thư Bạch chống bút bi vào cằm, suy nghĩ về câu trả lời đó:
"Ý anh là... bản này là do thầy ấy tự gửi đến?"

Vừa nói xong, cô cũng thấy điều này có chút... vô lý.

Một người như Cố Thư Trì, với danh tiếng như thế, sao còn phải tự mình gửi bản thảo đi chứ? Theo cô, anh đáng lẽ phải là người được săn đón, năn nỉ để vẽ mới đúng.

"Thế này nhé, cô Ôn, để tôi hỏi thêm mấy đồng nghiệp khác xem sao, rồi sẽ báo lại với cô sau được không? Tại vì tôi cũng chưa rõ lắm."

"Vâng vâng, không sao đâu ạ."

"À mà... cô Ôn này, về chuyện tập hai chúng ta nói lần trước, bên thầy Cố có phản hồi gì chưa?"

Ôn Thư Bạch vẫn cầm điện thoại, liếc nhìn tầng hai trống không, trong lòng thấy hơi khó mở miệng.

Cô định lại dùng kiểu ăn nói mạnh miệng như lần trước, nhưng bỗng nhớ đến chuyện của Đường Thanh Thanh rồi cả những lời Cố Thư Trì từng nói. Nghĩ vậy, cô bèn nuốt lời lại.

Dù bản thân cũng là fan, dù cô còn mong tập hai ra mắt hơn bất kỳ ai...

"Chuyện này tôi sẽ bàn lại với thầy Cố, hiện tại anh ấy bảo vẫn đang suy nghĩ vì lịch làm việc dạo này khá kín."

"Vậy à..."

Đối phương nghe xong thì có vẻ hơi thất vọng.

"Không sao đâu, cô Ôn, nếu sau này có tin gì mới thì phiền cô liên lạc với tôi nhé."

Cúp máy xong, Ôn Thư Bạch khẽ thở dài. Nhưng cô lại càng muốn biết sự thật. Nếu không phải là bản đặt hàng... nếu là bản anh ấy chủ động vẽ ra...

Càng nghĩ cô càng cảm thấy, giữa mình và Cố Thư Trì có khi thật sự có một loại duyên phận khó nói thành lời.

Vì từ nhiều năm trước, cô đã từng tự hỏi—liệu tác giả của cuốn truyện này có từng trải qua điều gì tương tự như cô không?

Chỉ là không ngờ lại là Cố Thư Trì.

Cô nằm bò ra bàn, trong đầu bất giác bắt đầu tò mò—không biết Cố Thư Trì đã vẽ nên những bức tranh ấy trong hoàn cảnh nào?

-

Gần bốn giờ chiều, người phụ trách bên đối tác gửi cho cô một tin nhắn.

Là một đoạn chat ngắn, nói rằng đã liên hệ được với biên tập từng làm việc cùng Cố Thư Trì và Rita mấy năm trước.

Người đó giờ đã nghỉ việc rồi, nhưng vẫn nhiệt tình nhắn lại vài dòng.

[Biên tập viên: Lúc đầu đúng là bản thảo được gửi tới dưới dạng ẩn danh. Khi ấy, anh Cố dùng tên giả để gửi, chỉ nói là muốn xuất bản truyện tranh. Vì không có thông tin rõ ràng, bên biên tập lúc đó cũng không để tâm lắm. Phong cách tranh lại không hợp xu hướng thị trường, thế là bản thảo bị trả lại. Nhưng vài ngày sau, hình như có người đại diện hay trợ lý gọi đến, nói người gửi chính là anh Cố. Thế là bên tôi mới vội vàng xét duyệt lại rồi nhanh chóng ký hợp đồng. Tuy nhiên, theo yêu cầu từ phía họ, chúng tôi phải giữ kín danh tính nên mới dùng cái tên đó.]

[Biên tập viên: Không ngờ truyện tranh lúc đầu chẳng ai chú ý tới, sau này lại nổi như vậy. Hồi ấy bọn tôi còn khuyên anh Cố nên tự mình ra mặt quảng bá mà anh ấy cứ kiên quyết từ chối. Cũng do tôi có mắt như mù, chỉ ký có một cuốn.]

Ôn Thư Bạch nhìn tin nhắn mà sững sờ. Cô không nghĩ kết quả mà mình cho là không thể xảy ra lại đúng là sự thật.

Hóa ra bản thảo ấy thực sự là do anh tự vẽ rồi gửi đi.

"Lúc đó... anh ấy có nói vì sao lại muốn xuất bản không ạ?"

Cô tò mò hỏi thêm. Người phụ trách giúp cô chuyển lời, rồi trả lời lại một từ: "Tình cảm."

Nghe nói lúc đó, khi Cố Thư Trì dẫn Rita tới ký hợp đồng, mấy biên tập viên cũng từng tò mò hỏi. Nhưng anh chỉ thản nhiên đáp là vì một chút cảm xúc của tuổi trẻ, muốn xuất bản thành sách để giữ làm kỷ niệm.

Anh không muốn lấy danh tiếng của mình ra để thu hút sự chú ý mà chỉ nói: "Những ai thấy và thích truyện này đều là người có duyên."

Ôn Thư Bạch đọc từng dòng mà cảm giác như có gợn sóng nhẹ nhàng dâng lên trong lòng. Cô không ngờ, giữa cô và Cố Thư Trì lại thực sự có một sự đồng điệu nào đó rất lạ.

Vì từ mấy năm trước, cô từng nghĩ, không biết tác giả của bộ truyện này có từng trải qua những chuyện giống như cô không...

Chỉ là cô không ngờ, người đó lại chính là Cố Thư Trì.

Cô nằm sấp trên bàn, bỗng nhiên thấy tò mò: rốt cuộc lúc đó anh đã ở trong hoàn cảnh nào mà vẽ ra những trang truyện ấy?

Tối hôm ấy, khi đang cúi đầu vẽ tranh, bỗng điện thoại cô vang lên một tin nhắn.

Là từ Vân Thanh.

[Vân Thanh: Bạch Bạch, đoán xem tớ đang ở đâu?]

Vân Thanh là bạn thân của cô từ hồi cấp hai, lên cấp ba thì theo gia đình định cư ở Canada. Bao năm qua, hai người vẫn giữ liên lạc, chỉ là do chênh lệch múi giờ, mỗi lần nói chuyện đều phải vượt qua cả đêm lẫn ngày.

Ôn Thư Bạch liếc qua đồng hồ, nhìn tin nhắn là đoán ra được chút gì đó.

[Ôn Thư Bạch: Đừng nói là cậu về nước rồi nha?]

[Vân Thanh: Không chỉ vậy đâu~]

Một góc trong tim cô bỗng khẽ reo lên.

[Ôn Thư Bạch: Đừng nói là cậu tới Nam Thành rồi đấy?]

Vân Thanh gửi tới một sticker dễ thương.

[Vân Thanh: Chính là vậy luôn!]

Ôn Thư Bạch hơi phản ứng chậm một chút, nhìn chằm chằm vào màn hình đến mấy lần rồi lập tức ngồi bật dậy khỏi giường. Cô cuống quýt bấm gọi Vân Thanh bằng tin nhắn thoại, muốn xác nhận xem có phải đang bị trêu đùa không.

Dù sao thì, lần gần nhất Vân Thanh về nước cũng là bốn năm trước—ngay sau khi Ôn Thư Bạch thi xong đại học.

Vân Thanh nhanh chóng bắt máy, giọng cười cười:
"Này này này, mới vậy đã kích động rồi à?"

Ôn Như Bạch lấy tay che miệng, phấn khích đến mức hét lên:
"Thanh Thanh của tụi mình thật sự về rồi hả! Sao không nói với tớ sớm một tiếng?"

"Thì tớ muốn tạo bất ngờ cho cậu mà. Nói đi, có nhớ bản tiểu thư này không?"

"Nhớ muốn chết luôn ấy chứ. Cậu đang ở đâu bên Nam Thành? Hay là để tớ tới đón về nhà tớ nhé? Miễn là cậu không chê nhà tớ nhỏ."

"Yên tâm đi, tớ đáp chuyến bay chiều nay, giờ đang ở khách sạn rồi. Không cần phiền đến Bạch Bạch nhà mình đâu."

"Vừa mới hẹn làm móng, mệt quá nên tối nay không ra gặp cậu được."

Ôn Như Bạch vui đến nỗi nói năng có phần lộn xộn, cô không ngờ Vân Thanh – cô bạn quý giá của mình – thật sự đã trở về.

Cô gần như chỉ muốn lập tức bay qua ôm chầm lấy bạn, nhưng nghĩ đến chuyện Vân Thanh đã hẹn làm móng nên đành nhịn lại. Thế là hai người hẹn nhau sáng mai gặp, thống nhất luôn thời gian và địa điểm.

Đã lâu lắm rồi chưa gặp lại Vân Thanh, đến nỗi Ôn Như Bạch cũng không chắc bây giờ trông cô ấy ra sao nữa.

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 13: Vẽ Truyện Tranh Vì Tình Cảm