"Chứ không lẽ không phải?"
"Lúc nhỏ thầy chưa từng xem mấy phim hoạt hình kiểu đó à?"
Trong đầu Ôn Thư Bạch bất chợt bật ra một so sánh có hơi kỳ quặc.
Trong mấy phim hoạt hình hồi bé, mấy nhân vật cứu thế giới bao giờ chẳng là người được chọn, trời định phải gánh vác trọng trách.
Cô cảm thấy bản thân cũng giống như bị chọn vậy – dù không phải để cứu thế giới.
Cô còn định tiếp tục nói thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên trong túi.
Cô vội vàng lấy ra xem, là Vân Thanh gọi tới.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ – đã hơn ba tiếng kể từ khi hai người kia rời đi, xem ra Vân Thanh đã xem phim xong với Ngụy Tư Đình.
Hồi nãy cô lang thang mãi ở khu dân cư, kết quả vẫn không tìm thấy Đao Đao.
"A lô? Thanh à, hai người xem phim xong rồi hả?"
Đầu dây bên kia, giọng Vân Thanh vui vẻ:
"Xong rồi! Ơ, cậu với sếp cậu đi đâu chơi đó?"
"Tớ..."
Cô ngước mắt nhìn Cố Thư Trì, thấy cái vẻ mặt vừa gian xảo vừa vô lại của anh, bèn bịa đại một câu:
"Bọn tớ ra ngoài xử lý chút việc công."
"Hả? Cuối tuần cũng phải đi xử lý việc nữa hả?"
Cố Thư Trì bên cạnh bật cười thành tiếng nhưng lại không vội vạch trần cô. Thấy vậy, Ôn Thư Bạch quay lưng đi, cố đứng cách xa anh một chút.
"Vậy bọn cậu xử lý xong lúc mấy giờ? Có muốn đi ăn tối chung không?"
"Chúng ta... bốn người luôn hả?"
"Ừ!"
"......"
Thật ra thì cô không hề muốn ăn tối với hai người đàn ông này thêm lần nào nữa — đẹp trai cũng vô dụng, đặc biệt là Cố Thư Trì, người lúc nào cũng chỉ biết cà khịa cô.
Ôn Thư Bạch chần chừ chưa trả lời. Cô biết thừa Vân Thanh đang mê đắm Ngụy Tư Đình, cảm thấy bỏ mặc bạn thân một mình thì cắn rứt lương tâm nên mới gọi điện rủ cô đi cùng.
Nhưng bản thân cô thì chẳng có tâm trạng ăn uống gì.
Đi làm đã phải ăn với Cố Thư Trì mỗi ngày, đến cuối tuần cũng không thoát khỏi anh, thật sự còn khổ hơn bị xử tử.
"Thôi khỏi đi, tớ còn phải về xử lý ít tài liệu nữa."
Giọng cô nghe có phần gượng gạo. Ôn Thư Bạch quả thật đang hơi buồn bực — rõ ràng là hai đứa rủ nhau đi chơi, vậy mà nửa chừng lại bị Ngụy Tư Đình "bẻ lái", cô càng nghĩ càng không vui.
Có lẽ Vân Thanh cũng nhận ra tâm trạng của cô không ổn nên vội vàng nói xin lỗi:
"Bạch Bạch, xin lỗi nha, mai tớ sẽ bù cho cậu, chỉ lần này thôi, tha thứ cho tớ đi mà~"
Ôn Thư Bạch tính tình mềm lòng, lại chẳng phải chuyện lớn gì. Vân Thanh chỉ cần nũng nịu vài câu là cô đã xìu xuống rồi.
"Thôi được rồi, cậu cứ vui vẻ với soái ca của cậu đi, tớ không sao đâu."
Đầu dây bên kia, Vân Thanh lại dịu giọng dỗ dành cô thêm mấy câu nữa, đến khi thấy cô không còn giận mới yên tâm cúp máy.
Cố Thư Trì lúc này đã đi tới sau lưng cô:
"Lại nói dối nữa hả?"
Câu nói bất thình lình khiến Ôn Thư Bạch giật bắn cả người, vội quay đầu lại.
Tim cô như bị ai bóp nghẹn, đập thình thịch không kiểm soát.
"Chẳng lẽ em lại nói là đang đi chơi với thầy à?"
Cô sợ Vân Thanh hiểu lầm mối quan hệ giữa mình với anh. Nam nữ đơn độc đi chơi cùng nhau, ai mà không nghĩ linh tinh.
"Cô đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, tôi tốt bụng đi cùng cô mà cô lại bảo là bận việc công, nói cứ như tôi ép cô tăng ca không bằng."
"Thì thầy vốn dĩ cũng..."
Chữ "ép" vừa lên đến cổ họng thì cô đã cụp mắt, nhỏ giọng như muỗi kêu, chẳng biết anh có nghe thấy không.
"Tôi làm sao cơ? Tôi có đụng gì tới thời gian tan làm của cô đâu."
"Phải phải phải, thầy Cố là người tốt nhất rồi."
Ôn Thư Bạch cũng phải công nhận, trừ buổi tối đầu tiên còn bị ép làm vài việc linh tinh ra, từ sau khi anh đăng cái status quyền lực kia lên thì đúng là không ai còn dám phá rối cô lúc nghỉ nữa.
"Bạn cô với bạn tôi coi bộ hợp nhau đấy nhỉ?"
Ôn Thư Bạch cười méo xệch. Hợp thôi sao? Phải nói là vừa gặp đã mê, mê đến mức quên luôn bạn thân thì đúng hơn.
"Hay là vậy đi, tới lúc dự tiệc sinh nhật Châu Chính Dương thì gọi luôn bạn cô đi cùng."
Ôn Thư Bạch quay ngoắt lại, tròn mắt kinh ngạc:
"Thầy nói gì cơ?!"
Cố Thư Trì nghiêng đầu cười:
"Sinh nhật ấy mà, cho bạn cô đi chung chơi cho vui. Dù sao Ngụy Tư Đình cũng sẽ tới."
Ôn Thư Bạch không biết là tai mình nghe nhầm hay đầu óc Cố Thư Trì có vấn đề. Cô tròn mắt nhìn anh vài giây, đợi câu "gạt cô thôi, đồ ngốc".
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh nói ra.
"Thầy nghiêm túc á?"
"Cô nghĩ tôi nói đùa chắc?"
"Nhưng mà! Đó là Châu Chính Dương đấy, chẳng phải nên xem anh ta có muốn ai tham gia không?"
Châu Chính Dương là kiểu người có địa vị, có mặt mũi, tổ chức tiệc sinh nhật riêng tư như thế ở nhà, người được mời chắc chắn phải là thân thích, láng giềng thân thiết, ít nhất cũng phải là nhân vật quyền thế hoặc gia tộc danh giá qua lại mật thiết.
Còn về Cố Thư Trì, cô vẫn luôn cho rằng là vì trước đó Đường Thanh Thanh lỡ miệng tiết lộ tin tức nên đối phương mới muốn nhân cơ hội này đòi bản vẽ từ anh.
Cố Thư Trì chỉ cười bí ẩn: "Tôi nói được là được."
Nói rồi, anh xoay người đi thẳng, để lại Ôn Thư Bạch đứng đó ngơ ngác khó tin.
Cô vội vàng đuổi theo vài bước: "Nhưng... nhưng chẳng phải vì anh ta muốn lấy bản vẽ từ thầy nên mới mời sao?"
Cố Thư Trì đang đi thì chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: "Cô tưởng là tại cô ra ngoài nói bừa nên Châu Chính Dương mới tìm đến tôi?"
Ôn Thư Bạch chớp chớp đôi mắt ngây thơ: "Không thì còn gì nữa?"
Cố Thư Trì im lặng nhìn cô vài giây, bỗng nhiên bật cười ha hả, cười đến run cả người, rồi ho khan mấy tiếng vì không nín được.
"Cô thật nghĩ mình có bản lĩnh đến thế à?"
Trước đó, Ôn Thư Bạch đã tưởng tượng vô số lần cảnh trong tiệc sinh nhật: Châu Chính Dương đột ngột sai người đến tìm Cố Thư Trì đòi bản vẽ, rồi anh thản nhiên quăng một câu: "Không vẽ."
Sau đó đôi bên xung đột, cuối cùng tất cả đổ lên đầu cô — cái đồ nói dối, thích mạnh miệng, nói mà không làm được, rồi cô bị đuổi việc.
"Ý thầy là... chuyện này không liên quan gì đến em?"
"Liên quan gì được chứ? Nếu thật sự chỉ vì mấy câu nói vớ vẩn của cô mà kêu tôi đến đối chất, vậy thì cũng quá bé xé ra to rồi. Một bức tranh chẳng đáng bao nhiêu, anh ta là ông chủ lớn, rảnh mà làm mấy chuyện đó à?"
Ôn Thư Bạch cứng họng. Ngẫm lại thì Cố Thư Trì nói cũng không sai.
Vì một bức tranh mà mời đến tiệc sinh nhật riêng tư thì nghe thật vô lý.
Nhưng ít ra, tảng đá trong lòng cô cũng rơi xuống. Dù sao cũng không phải vì cô, cũng không đến mức xảy ra xung đột trong tiệc chỉ vì không giao tranh.
Cô lén quay sang nhìn người đàn ông luôn cao cao tại thượng kia. Thì ra trong mắt anh, những bức tranh ấy chẳng là gì cả. Cũng đúng thôi, thứ người khác khao khát đến mòn mỏi, với anh lại như cỏ rác.
Cô không nói rõ được mình đang thấy thế nào.
Giờ cũng không còn sớm, vậy mà Cố Thư Trì lại bước đi trước một cách tự nhiên như thể nơi này là nhà anh chứ không phải của cô.
"Thầy biết đường à?"
Cô bất giác tò mò. Dáng vẻ dẫn đường của Cố Thư Trì trông rất thành thạo. Khu dân cư này vốn là khu nhà tập thể do một nhà máy lớn xây cho công nhân từ mười mấy năm trước, sau này nhà máy dời đi và khu mới được dựng lên.
Thời điểm đó, nhà máy làm ăn phát đạt, nhân công đông nên khu này xây rất rộng, lại phức tạp hơn nhiều so với các khu mới. Sau này nhiều hộ dưới tầng một còn đập tường mở thành cửa hàng.
Người lần đầu tới đây, ai cũng phải bật GPS mà còn đi lòng vòng.
Ấy vậy mà Cố Thư Trì lại đi đường quen như lòng bàn tay, như thể từng đến đây không chỉ một lần.
Cố Thư Trì khựng lại chốc lát, rồi nói: "Lúc nãy đi dạo quanh đây, tiện ghi nhớ một chút đường."
Lý do nghe cũng hợp lý, nhưng trong lòng Ôn Thư Bạch vẫn thấy lạ lạ.
Hai người cứ thế một trước một sau mà đi. Đột nhiên, cổ tay Ôn Thư Bạch bị ai đó mạnh bạo kéo giật lại.
"Ôn Thư Bạch?"
Một giọng nam trung niên vang lên, cả hai người đều khựng lại.
Ôn Thư Bạch giật mình quay đầu, theo phản xạ muốn giằng ra: "Ông là ai, buông..."
Nhưng ánh mắt vừa chạm nhau, cả người cô liền đông cứng tại chỗ.
Áo sơ mi trắng cũ sờn, dép da nâu tróc hết cả lớp ngoài, dáng lưng còng xuống, nửa bên tóc đã bạc trắng, tay còn xách theo túi bia thủy tinh va vào nhau kêu leng keng.
Cố Thư Trì nghe thấy tiếng liền bước tới, chắn trước mặt cô: "Ông là ai?"
Vừa nói, anh vừa cố gỡ tay người đàn ông đang bám chặt lấy cổ tay cô, nhưng đối phương túm rất chặt, hoàn toàn không có ý buông ra.
Ôn Thư Bạch chỉ cảm thấy tim mình nhảy vọt lên cổ họng.
Cô run run mở to mắt, giọng lắp bắp:
"Bố... bố?"
Cố Thư Trì sững người, quay lại nhìn cô gái phía sau — người đang sợ đến trắng bệch cả mặt.
Bố Ôn một tay đẩy Cố Thư Trì ra, kéo Ôn Thư Bạch đến trước mặt, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng: "Con nhỏ chết tiệt này còn biết quay về à? Hả?!"
Ôn Thư Bạch không dám hé răng, toàn thân run rẩy.
"Mày về làm gì? Về để cho tao thấy mày sống ngon lành thế nào à?"
Ông ta quay sang Cố Thư Trì, gườm gườm nhìn từ đầu tới chân: "Có tiền đồ rồi đấy? Lên thành phố học được giỏi giang lắm ha? Biết tìm trai rồi à? Có bản lĩnh dụ trai mà không có bản lĩnh gửi tiền về nhà đúng không?"
Thật ra Ôn Thư Bạch chưa từng rời khỏi thành phố này.
Chỉ là từ sau lần gia đình tan nát đó, cô rất ít khi trở lại.
Bị mắng, cô bật khóc nức nở: "Con làm gì có tiền... Mấy năm nay đi học, bố mẹ có quan tâm tới con không? Học phí con còn phải vay trợ cấp sinh viên... Vậy mà bố mẹ còn bắt con gửi tiền về..."
"Vay với trả gì?! Đầu óc như gỗ lim còn học cái gì? Tao bảo mày sớm đi làm thì không nghe, cứ đòi vẽ cái tranh vớ vẩn, học hành chẳng ra gì, chỉ giỏi làm mấy trò vô dụng."
Giọng ông ta quá lớn, khiến vài người dân quanh đó tò mò dừng lại xem.
Ôn Thư Bạch có phần kích động, khóc càng lúc càng to: "Con có kém cỏi cỡ nào cũng còn hơn bố ngày ngày chỉ biết hút thuốc uống rượu!"
Mặt bố Ôn đỏ bừng lên vì tức, trừng mắt nhìn cô, giơ tay định tát một cái thật mạnh.
Ôn Thư Bạch nhắm chặt mắt, không hề chống cự.
Trong bóng tối khi nhắm mắt ấy, những ký ức cũ trôi qua trước mắt như cuộn phim đen trắng.
Nhưng cái tát kia mãi vẫn không giáng xuống.
Mãi đến khi, bên tai cô vang lên giọng nói u ám của Cố Thư Trì:
"Nếu ông dám đánh cô ấy một cái... tôi sẽ trả lại gấp đôi."
Bình luận về “Chương 18: Cô Tưởng Mình Thực Sự Có Bản Lĩnh Đến Thế Sao”
Đăng nhập để bình luận