Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 22: Tôi Bị Ai Đó Đá Cho Một Phát

Bác Phó nhận lấy mấy sợi lông mèo, ngạc nhiên nói:
"Mèo á?"

Ôn Thư Bạch rất chắc chắn mình không nhìn nhầm. Từ nhỏ cô đã có một kiểu khí chất đặc biệt, dù là mèo nhà hay mèo hoang thì dường như đều rất thân thiết với cô. Nếu tối qua thật sự có con mèo nào đi ngang qua, thậm chí nhảy lên người cô nằm ngủ thì cũng không phải chuyện lạ.

Thế là cô bắt đầu đảo mắt nhìn quanh, cố tìm bóng dáng con mèo nào đó.

Nhưng nghĩ kỹ lại, mấy ngày nay ở đây, cô chưa từng thấy con mèo nào lảng vảng quanh khu này, nhà của Cố Thư Trì cũng không có dấu hiệu gì là có nuôi mèo cả.

Nơi hoang vu thế này đến người còn ngại đến thì nói gì tới mèo hoang sống sót được.

Bác Phó trầm ngâm một lúc rồi bảo:
"Theo bác biết thì không có đâu. Thư Trì sống ở đây cũng mấy năm rồi, bác cũng chưa từng thấy con mèo nào quanh đây cả... nhưng mà..."

Bác ngừng lại, như thể có điều gì khó nói. Ôn Thư Bạch nhận ra vẻ mặt lấp lửng của bà, cảm thấy hơi bất thường, bèn gặng hỏi:
"Lần trước con cũng thấy lông mèo ở phòng vẽ, thầy Cố nói là của mèo bạn thầy mang đến?"

Bác Phó khẽ lắc đầu:
"Có lẽ là tối qua có ai đó dắt mèo ra biển chơi rồi để lại?"

Nhưng Ôn Thư Bạch nhớ lại, tối qua cô và Cố Thư Trì ngồi uống rượu đến tận khuya, chẳng thấy một bóng người, càng không có mèo.

Cô nhìn biểu cảm lấp lửng của bác Phó, đoán bà chắc biết điều gì đó nhưng chỉ là không muốn nói. Giờ có gặng hỏi cũng không ra, dù gì thì cũng chỉ là vài sợi lông mèo, chẳng thể lớn chuyện đến thế.

Trong đầu cô bắt đầu tự dựng nên một kịch bản: có khi nào Cố Thư Trì thật ra nuôi mèo nhưng giấu kín, tối qua lén mang ra ngoài chơi? Bề ngoài thì tỏ vẻ ghét mèo nhưng thật ra lại mê tít, chẳng qua sợ người khác biết nên phải giấu giếm?

Nghĩ đến đây, cô cũng không rõ làm vậy có ý nghĩa gì, nhưng với kiểu người kỳ quái như Cố Thư Trì thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Cô bước xuống khỏi ghế nằm. Tư thế ngủ tối qua đúng là không đẹp đẽ gì, vừa đứng dậy đã cảm thấy lưng ê ẩm, cô vươn người duỗi lưng vài cái rồi theo bác Phó đi vào nhà.

Về đến nơi liền thấy Cố Thư Trì ngồi thẳng lưng trên sofa, mặt cau có khó chịu.

Sáng sớm ra đã vậy, chẳng biết ai lại chọc giận anh.

"Ơ? Thư Trì, sáng nay cháu đi đâu vậy? Bác về mà thấy nhà vắng tanh."

Cố Thư Trì khoanh tay trước ngực, mặt vẫn hầm hầm. Nghe tiếng cô, anh quay đầu lại, ánh mắt lập tức dán chặt lên người Ôn Thư Bạch, nghiến từng chữ:

"Đi phòng khám."

"Phòng khám? Cháu bị sao vậy?"

Bác Phó lập tức thay dép bước nhanh tới, giọng đầy lo lắng. Ôn Thư Bạch cũng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Rõ ràng tối qua còn thấy anh bình thường, sao sáng ra lại thành ra thế này?

Bác Phó vừa tới gần liền thấy trên mặt và người anh có mấy vết bầm tím. Một bên má còn dán băng cá nhân.

"Trời đất, sao lại thế hả?"

Ôn Thư Bạch cũng vội vàng bước tới xem. Ánh mắt của Cố Thư Trì nhìn cô đầy oán hận, cứ thế dõi theo từng bước cô từ cửa tới chỗ sofa.

Cô nhìn thấy những vết thương trên người anh, phản ứng đầu tiên là — anh đi đánh nhau?

Cô ngước mắt dò xét anh từ đầu đến chân, nhưng nghĩ mãi cũng không ra được anh bị thế này là vì sao.

"Thầy bị sao vậy? Tối qua rõ ràng còn bình thường mà..."

Bác Phó ngẩng lên nhìn cô hỏi:
"Thư Bạch à, tối qua con với thằng bé ở cùng nhau à?"

Cô gãi đầu, gật nhẹ:
"Cũng... gọi là vậy. Bọn con ngồi ngoài biển một chút."

"Thế hai đứa xảy ra chuyện gì sao? Sao nó lại thành ra như vậy?"

Ôn Thư Bạch lắc đầu:
"Con thấy lúc trước khi ngủ thầy ấy vẫn ổn mà, con không biết gì cả."

Cố Thư Trì vẫn không nói gì, cứ thế trừng mắt nhìn cô như thể cô là thủ phạm anh đã xác định từ trước.

"Tôi bị người ta đạp."

"...Hả?"

Nghe giọng anh đầy tức giận, Ôn Thư Bạch chột dạ nhìn anh. Cách anh nói khiến cô có cảm giác như anh đang đổ tội cho mình. Cô liền tua lại toàn bộ ký ức tối qua, hoàn toàn không nhớ mình từng đạp anh bao giờ.

Rồi đột nhiên, cô nhớ đến tấm chăn mỏng được đắp trên người mình lúc tỉnh dậy.

Cô cười gượng, rút rút khóe miệng, nhỏ giọng hỏi:
"Thầy Cố, không phải... thầy đang nói em đấy chứ?"

Cô lại "hì hì" cười hai tiếng, trông chẳng khác gì đang nhận tội.

Thấy cô cuối cùng cũng ý thức được "tội trạng" của mình, Cố Thư Trì mới hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, miễn cưỡng xem như thừa nhận.

Ăn cơm xong, bác Phó vẫn như thường lệ hỏi han vài câu. Kết quả là không có gì nghiêm trọng, Cố Thư Trì chỉ đơn giản là đang giận dỗi mà thôi.

Anh kể lại, tối qua vốn định bảo chú Trần đưa Ôn Thư Bạch về nhưng cô tửu lượng kém quá, mới uống được mấy ly đã bắt đầu mơ màng, lẩm bẩm nói mấy câu rồi ngủ gục luôn trên ghế, ngủ một mạch đến sáng.

"Lúc trước còn mạnh miệng lắm, làm như mình uống siêu lắm ấy."

Ăn xong bước xuống bàn, anh không quên buông lời châm chọc. Hình ảnh dịu dàng tối qua đắp chăn cho cô giờ đây hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt cau có và cái miệng độc địa.

"Rõ ràng là do bia của thầy có vấn đề."

"Vấn đề chỗ nào?"

"Nồng độ cao quá."

Cố Thư Trì như muốn phản bác nhưng suy nghĩ một chút rồi lại phát hiện cô nói cũng chẳng sai, cuối cùng đành phẩy tay:

"Cô yếu quá thôi."

Ôn Thư Bạch lúc này vẫn còn nhớ dư vị ngọt hậu của bia tối qua. Phải công nhận, bia đó ngon hơn mấy loại bia trái cây nhạt nhẽo cô từng uống rất nhiều, chỉ là nồng độ cồn đúng thật cao hơn hẳn.

Đợi bác Phó rời đi, Ôn Thư Bạch liền lại gần anh, nhìn kỹ mấy vết thương. Mắt cô nheo lại, cảm thấy những chỗ tím bầm này chẳng giống bị đá mà giống như bị người ta đấm hơn.

"Ơ... thầy Cố, mấy vết thương này... thật sự là em gây ra hả?"

Cố Thư Trì trừng mắt liếc cô cái rồi lật trắng mắt:

"Không phải cô thì còn ai? Tốt bụng đắp cho cô cái chăn mà cô đập cho cái bạt tai."

"Gì cơ?!"

Cô hoàn toàn không nhớ gì.

"Tối qua đúng ra tôi nên quay clip lại rồi đưa cho cảnh sát, cô đúng là quá nguy hiểm."

Anh làm bộ như còn đang sợ hãi, chậc chậc lắc đầu mấy cái.

"Em thật sự đáng sợ vậy à?"

"Không chỉ tát tôi, còn mắng tôi, cấu tôi, đá tôi rồi còn..."

Anh bắt đầu kể ra hàng loạt tội danh. Ôn Thư Bạch vội giơ ngón trỏ ra:

"Khoan khoan khoan——"

Cố Thư Trì trông như thể bị uất ức lắm vậy.

"Em làm gì thầy dữ vậy? Không lẽ... không lẽ thầy nhân lúc em say rồi làm gì em?"

Cô tròn mắt, lập tức nhảy phắt sang đầu bên kia ghế sofa, ôm gối ôm che trước ngực:

"Thầy... thầy lợi dụng người say đúng không? Không thì sao em lại đánh thầy?"

"Còn ngậm máu phun người hả? Hả? Ai mà có hứng với cô được chứ?"

Cố Thư Trì đứng phắt dậy, đi tới trước mặt cô, nhìn từ đầu đến chân một lượt:

"Trên đời này sao lại có người vừa vô lý vừa tự luyến như cô vậy hả?"

Ôn Thư Bạch nhìn anh, tay siết chặt gối ôm trong lòng hơn.

Cố Thư Trì lách người đi ngang qua cô, uể oải ngáp một cái:

"Hôm nay là ngày cuối tuần của cô rồi đấy. Nếu định đi thì mau đi đi, đừng lại về mách bạn cô là tôi bóc lột cô."

......

Ôn Thư Bạch có chút chột dạ gật đầu — chuyện đó cô thật sự đã làm rồi.

Sáng nay vừa nói xong, cô liền kể với bạn rằng tối qua bị anh bắt làm gấp một bản thảo thâu đêm.

Nhưng giờ chuyện đã đến nước này, Ôn Thư Bạch cũng cảm thấy nên rút lui sớm là thượng sách. Thế là lập tức đổi sang gương mặt cười toe toét, cúi đầu một cái thật sâu, miệng không ngừng xin lỗi, khen ngợi đủ điều, giọng điệu ngọt như mật. Còn chưa kịp đợi Cố Thư Trì đáp lại, cô đã xách túi chạy biến ra ngoài như một cơn gió.

Giữa ban ngày ban mặt, Cố Thư Trì sẽ không gọi người đưa cô về, cô đành bắt chuyến xe buýt lắc lư như thường lệ để quay lại.

Vừa đặt mông ngồi xuống ghế, cô mới sực nhớ đến chuyện lông mèo, lập tức đập trán một cái — nãy giờ chỉ mải lo hỏi chuyện vết thương của anh rồi chuyện tối qua, thế mà quên khuấy mất chuyện lông mèo.

Xét theo tình hình thì tối qua chắc anh cũng tỉnh táo kha khá thời gian, nếu thực sự có con mèo nào đi ngang thì hẳn anh phải biết rõ.

Nhưng ngay lúc đó, Vân Thanh lại nhắn tin tới.

[Cậu về tới đâu rồi đấy?]

Cô nhắn lại: [Tớ vừa mới lên xe buýt.]

[Hả?! Cậu lên xe rồi á?]

[Ừa, sao thế?]

[Tớ định qua đón cậu cơ mà! Bố tớ cho mượn xe, tớ đang trên đường đến chỗ cậu đấy!]

[Hả? Sao cậu biết tớ ở đâu?]

[Thì cậu không phải đang ở nhà sếp kia à? Gì mà họ Cố ấy. Tớ hỏi địa chỉ từ chỗ Ngụy Tư Đình rồi bật định vị đến luôn.]

Ôn Thư Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, xe buýt vẫn chưa đi được bao xa. Cô nghĩ có thể xuống ở trạm tiếp theo rồi chờ Vân Thanh đến đón cũng được. Thế là hai người hẹn lại chỗ gặp, cô sẽ xuống xe ở trạm đó đợi.

-

Tuyến xe buýt này chạy rất dài, một đầu là vùng ngoại ô hẻo lánh, đầu kia thì giáp mép nội thành. Nơi Ôn Thư Bạch xuống xe cũng là một khu đất hoang chưa được quy hoạch, bốn phía đầy cỏ dại và bụi rậm, gần như chẳng thấy bóng người.

May mà nơi này giáp biển, cô còn có thể đi dạo dọc bờ cát giết thời gian.

Dải bờ biển này nối liền với bãi biển trước nhà Cố Thư Trì, nếu cứ đi men theo mép nước, cuối cùng cũng có thể quay lại chỗ anh.

Cô vừa định từ trạm xe buýt đi về phía bãi cát thì trước mặt bỗng có một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ sậm phanh lại. Ghế lái đúng phía cô đứng khiến Ôn Thư Bạch giật mình thót tim.

Người ngồi sau tay lái là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp với vẻ hoang dã khó tả. Cô ấy đeo kính râm, đôi môi đỏ mọng như thể có thể nhỏ ra máu.

Ôn Thư Bạch liếc nhìn cô vài lần, trong đầu nghĩ chắc lại là tiểu thư nhà giàu nào đi ngang qua đây. Vừa định bước đi thì bị cô gái gọi giật lại.

Cô gái giơ điện thoại lên, thản nhiên cất tiếng: "Hello, muốn hỏi chút, cô có biết đường tới chỗ này không?"

Ôn Thư Bạch hơi kinh ngạc, bước tới nhìn địa chỉ trên màn hình điện thoại.

Nhìn dãy số quen thuộc đến không thể quen hơn, cô khựng lại — đây chẳng phải là nhà Cố Thư Trì sao?

Lần đầu Rita gửi địa chỉ cho cô cũng chính là dãy số này.

Vì nhà anh nằm sâu trong vùng vắng, lần đầu tới cô hoàn toàn không tìm ra đường, phải hỏi đông hỏi tây, tìm đủ cách mới lần ra được căn biệt thự ẩn mình ấy.

Cô vô thức ngẩng đầu: "Cô tìm Cố Thư Trì à?"

Cô gái nhướng mày, dường như cũng ngạc nhiên khi Ôn Thư Bạch gọi ngay được tên anh, liền kéo nhẹ kính râm xuống để lộ đôi mắt to tròn xinh đẹp: "Cô quen Cố Thư Trì?"

Tự dưng cô lại nhớ đến một câu thơ.

"Thiên hạ thùy nhân bất thức quân."
(Khắp thiên hạ, ai mà chẳng biết chàng.)

Cái tên này đúng là chẳng lạ gì. Trước đây truyền thông còn thi nhau đưa tin, tâng bốc anh thành thiên tài, đến mức bình luận trên mạng trông cứ như được thuê vậy.

"Ừm... tôi là trợ lý của thầy ấy. Cô là bạn thầy ấy à?"

Cô gái khẽ cong môi cười: "Trùng hợp ghê."

Cô gật đầu, một tay chống lên cửa xe: "Không ngờ anh ấy lại thay trợ lý nữa rồi, đúng là tính cách vẫn chẳng đổi chút nào."

Ôn Thư Bạch đứng đó, trong lòng ngẫm đoán thân phận cô gái. Nghe giọng điệu thì rõ ràng là người quen cũ.

Nhưng đối phương lại không có ý định tự giới thiệu vội.

"Cô đang định đi đâu vậy? Nếu cũng đến nhà Cố Thư Trì thì tiện thể tôi chở một đoạn."

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 22: Tôi Bị Ai Đó Đá Cho Một Phát