Chương 1: Cô Thu Ngân

Chương 23: Chẳng Lẽ Là... Yêu Đương Lén Lút?

Vừa nhìn đồng hồ, thấy còn một lúc nữa mới đến giờ Vân Thanh tới nơi, không biết là do nhất thời lòng tốt nổi lên hay thật sự tò mò cô gái kia là ai, cuối cùng Ôn Thư Bạch lại mơ hồ gật đầu đồng ý.

Cô bước lên chiếc xe thể thao của cô gái ấy, trong lòng vẫn còn suy đoán – chẳng lẽ là bạn thanh mai trúc mã của Cố Thư Trì?

Gần đây đúng dịp nghỉ lễ, du học sinh về nước cũng đông như trẩy hội.

Cô chỉ vào chiếc điện thoại đang gắn trên bảng điều khiển, máy đang chạy GPS và lặp đi lặp lại chỉ đường bằng giọng máy móc: "Cô cứ đi theo chỉ dẫn này trước, lát nữa tới ngã rẽ tôi chỉ tiếp."

Đoạn đường đó thường ngày cô vẫn đi bộ từ trạm xe buýt về nên nhớ rõ từng ngóc ngách.

Cô gái kia khẽ mỉm cười, kéo kính mát lên lại che nửa khuôn mặt.

Đang đi giữa đường, cô chủ động bắt chuyện:
"Làm trợ lý cho anh ấy chắc vất vả lắm nhỉ?"

Ôn Thư Bạch quay đầu nhìn cô ấy đầy ngạc nhiên:
"Cô cũng biết sao?!"

"Anh ấy xưa nay vẫn thế."
Cô gái cười khẽ, đôi má hiện ra lúm đồng tiền rất nhẹ – mềm mại và quyến rũ.

Thì ra tính khí khó ở kia không chỉ mình cô cảm nhận được.

Ôn Thư Bạch ngồi bên, trong lòng ngầm suy đoán mối quan hệ giữa hai người. Đấu tranh một lúc, cô không nhịn được, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn đối phương. Cô gái ấy có lẽ đã nhận ra ánh mắt của cô, bèn nghiêng đầu cười hỏi:
"Sao thế? Tò mò tôi là ai à?"

Ôn Thư Bạch hoảng hốt cúi gằm mặt, cảm giác bị bắt quả tang khiến cô luống cuống tay chân. Cô lắp bắp đáp:
"Tôi... à không, tôi chỉ thấy cô xinh quá thôi..."

Nói xong mới thấy ngượng chín mặt, nhưng câu đó hoàn toàn là thật lòng.

Cô gái bật cười sảng khoái:
"Cảm ơn cô nhé, cô cũng xinh mà. Gọi tôi là Mạn Hi là được rồi. Còn cô tên gì?"

"Tôi là Ôn Thư Bạch."

Mạn Hi khẽ gật đầu rồi tiếp tục lái xe. Vừa lái vừa thấp giọng nhẩm tên:
"Ôn – Thư – Bạch. Nghe hay đấy. Rất hợp với khí chất của cô."

Ôn Thư Bạch thấy Mạn Hi dễ gần, hào sảng nên lấy can đảm hỏi:
"Cô Mạn, cô và thầy Cố... thân thiết lắm đúng không?"

Mạn Hi hơi ngẩn ra, có vẻ bất ngờ với câu hỏi đó:
"Anh ấy chưa từng nhắc đến tôi à?"

Ôn Thư Bạch khẽ lắc đầu, lập tức muốn giải thích:
"Ừm... tôi mới đến làm được hơn tuần thôi, với lại đa phần đều trao đổi công việc nên thầy ấy cũng ít nói chuyện riêng."

Cố Thư Trì vốn đã bí ẩn, chuyện của mình còn chẳng kể rõ huống gì người khác.

Mạn Hi dịu giọng:
"Vậy à? Không sao, sau này cô sẽ biết thôi."

Cô ấy nghiêng đầu sang nhìn cô, nở nụ cười đầy ẩn ý. Ôn Thư Bạch chột dạ – người đàn ông kia đã thích làm ra vẻ thần bí, giờ đến cả người bên cạnh cũng cùng kiểu như vậy.

Lúc tới ngã rẽ, Ôn Thư Bạch vội giơ tay chỉ đường: "Rẽ vào lối này." GPS bắt đầu mất tín hiệu. Nhà Cố Thư Trì vốn nằm ở vị trí hẻo lánh, bản đồ điện tử hoàn toàn không định vị được, chỉ có thể dựa vào trí nhớ.

Cô đã đi làm được một thời gian nên cũng đã thuộc lòng đường.

Từ sau câu hỏi đó, cả hai đều im lặng. Xe vừa đến khúc quanh, từ xa đã nhìn thấy cánh cổng khắc hoa quen thuộc – chính là nhà Cố Thư Trì. Biển số nhà cạnh cổng trùng khớp hoàn toàn với dãy số trên điện thoại Mạn Hi.

Mạn Hi cho xe dừng lại trước cổng, lấy điện thoại ra gọi. Ôn Thư Bạch vẫn còn ngồi yên trong xe, chậm rãi tháo dây an toàn, đồng thời dựng tai lên nghe trộm.

"Alô? Cố Thư Trì, đoán xem em đang ở đâu?"

"Anh ra ngoài đi."

"Không cần biết em lấy được địa chỉ bằng cách nào đâu."

"..."

Chỉ mấy câu đơn giản Mạn Hi đã cúp máy, vẻ mặt đầy phấn khích, vừa khe khẽ hát vừa lấy phấn ra dặm lại lớp trang điểm.

Ôn Thư Bạch quay đầu sang, nhỏ giọng nói:
"Cô Mạn... tôi xin phép đi trước nhé."

Mạn Hi hơi ngẩn người, tay cầm bông phấn khựng lại:
"Hử? Sao lại đi? Không phải cô đến tìm anh ấy sao?"

Nhưng chưa kịp để cô mở cửa bước xuống, cánh cổng trước mặt bỗng vang lên tiếng "két" khẽ khàng – có người mở cửa. Cả hai cùng ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Cố Thư Trì vừa bước ra, lập tức trông thấy Ôn Thư Bạch đang ngồi trên ghế phụ, vẻ mặt như thể đang làm chuyện mờ ám. Anh khẽ nhíu mày, từ xa đã cất giọng:
"Không phải cô đi rồi sao? Sao lại quay lại?"

Tay Ôn Thư Bạch còn lơ lửng giữa không trung, gượng gạo nở một nụ cười rồi lại liếc sang Mạn Hi bên cạnh – người lúc này cũng đang nhìn cô đầy nghi hoặc.

Cố Thư Trì vòng sang phía bên cô, cúi người xuống, chống tay lên cửa xe:
"Sao cô lại ngồi trên xe của Mạn Hi?"

Chưa kịp để Ôn Thư Bạch giải thích, Mạn Hi đã nhanh miệng lên tiếng:
"Trên đường tình cờ gặp, vừa lúc hỏi đường thì cô ấy nói là trợ lý của anh."

Lúc này ánh mắt Cố Thư Trì mới dời khỏi người Ôn Thư Bạch để nhìn sang Mạn Hi. Anh cũng đứng thẳng dậy, nhưng giọng nói lại hoàn toàn không có lấy một tia ngạc nhiên:
"Em về nước rồi à."

Lạnh nhạt đến mức như thể sớm đã đoán được điều này.
Mạn Hi rõ ràng không hài lòng với phản ứng ấy, liền vặn mạnh nắp hộp phấn, hờn dỗi nghiêng đầu:
"Phản ứng gì mà chẳng có tí ngạc nhiên nào thế, chán chết."

Mạn Hi bước xuống xe, tự nhiên khoác lấy tay Cố Thư Trì. Cố Thư Trì hơi giật mình, cả cánh tay như bị điện giật, theo phản xạ định rút lại. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Ôn Thư Bạch ngẩng lên, cánh tay anh lại thôi giãy ra, khẽ thả lỏng.

"Không nhớ em sao?"

Giọng Mạn Hi mềm mại, ánh mắt đầy mong chờ nhìn anh.

Ôn Thư Bạch vô thức mở to mắt.

Chẳng lẽ... là người yêu trong bóng tối?

Cô có cảm giác như vừa biết được chuyện gì đó động trời rồi.

Đến mức cô cũng không dám nán lại thêm giây nào nữa. Câu trả lời trong lòng cũng đã có, nếu còn ở lại e rằng sẽ quá vô duyên, không hiểu chuyện.

Thậm chí cả người cô bắt đầu thấy bức rức, liền nhanh chóng mở cửa xuống xe:
"Em đi trước nhé, hai người cứ trò chuyện."

"Này——"
Mạn Hi còn định gọi cô lại nhưng Ôn Thư Bạch đã như chim sợ cành cong, luống cuống bỏ chạy.

Nếu không chạy ngay thì cô sợ lát nữa lại phải nhìn hai người kia... hôn nhau mất.

Cô liếc đồng hồ, nếu không nhanh lên là lỡ mất chuyến xe đến trạm đã hẹn với Vân Thanh, liền cắm đầu chạy thục mạng, càng chạy càng nhanh, chỉ muốn ngay lập tức thoát khỏi nơi vừa khiến mình xấu hổ đến chết kia.

Lúc leo lên được xe buýt, cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt vừa hồi hộp vừa phấn khích như thể vừa vô tình nghe được một bí mật bất chính động trời. Trong đầu cô đã tưởng tượng ra cảnh Cố Thư Trì lạnh lùng vung tay ném cho cô một tấm thẻ:
"Giữ lấy, coi như phí bịt miệng."

Dù sao thì... theo những gì cô từng nghe, Cố Thư Trì nổi tiếng là sạch sẽ trong chuyện tình cảm, thậm chí có lời đồn là "không gần nữ sắc."
Nhưng hôm nay... người kia rõ ràng là bạn gái còn gì!

Bảo sao lúc nãy trên xe, Mạn Hi lại nói kiểu đầy ẩn ý "rồi cô sẽ biết thôi."

Nếu tin này mà lộ ra ngoài, e là lại lên hot search mất.

Cô suýt nữa muốn kể chuyện này cho Vân Thanh ngay lập tức, nhưng nghĩ đến kết cục của Đường Thanh Thanh khi lỡ lời... lại nghĩ đến đạo đức nghề nghiệp của một trợ lý thì cô đành nhịn.

Không lâu sau, cô đã gặp được Vân Thanh.

Lúc cô mở cửa bước lên xe, ánh mắt vô thức nhìn về phía ghế lái. Nhìn gương mặt Vân Thanh, tự nhiên lại có cảm giác thời gian quay ngược – bốn mươi phút trước, cô cũng bước lên chiếc xe của Mạn Hi như thế này.

Cô nhìn chăm chăm Vân Thanh, rồi... đột nhiên lại thấy gương mặt cô bạn có nét gì đó rất giống Mạn Hi – không phải diện mạo, mà là khí chất.
Cùng là kiểu con gái nổi bật, xinh đẹp, rạng rỡ.
Dù Vân Thanh không rực rỡ như Mạn Hi nhưng cũng là kiểu thu hút ánh nhìn trong đám đông.

Không hiểu sao, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất... kỳ quặc:
Hóa ra gu của Cố Thư Trì lại là kiểu con gái như vậy sao?

"Nhìn gì vậy, Bạch Bạch? Trên mặt tớ có dính gì à?"
Vân Thanh bị nhìn đến rợn cả da gà, cứ tưởng mặt mình bị dính gì đó.

"Không có."
Ôn Thư Bạch cười khẽ, mắt vẫn chưa rời khỏi cô:
"Chỉ là nhìn cậu, tớ lại nghĩ đến một người khác."

"Người khác? Ai thế?"

"Không có không có, chỉ là... một đồng nghiệp thôi. Tính cách thấy giống cậu ghê."

"Ồ? Giống tớ à? Vậy hôm nào giới thiệu cho tớ làm quen với nha."

Ôn Thư Bạch gật đầu, nhưng trong lòng thì đang điên cuồng lắc đầu không được không được không được, hai người này mà quen nhau thì hỏng bét. Vân Thanh bây giờ thân với Ngụy Tư Đình, nếu để cô ấy biết chuyện của Mạn Hi với Cố Thư Trì thì chẳng khác nào phát sóng toàn quốc.

Nhưng mà, cô lại chợt nhớ đến một chuyện khác muốn hỏi.

"À mà, Thanh à, cho tớ hỏi cái này."

"Hửm?"

"Cậu nói xem, trên đời có người nào... thích mèo nhưng lại không muốn để người khác biết không?"

Vân Thanh nghe xong trầm ngâm một lúc, không hiểu logic câu hỏi ở đâu, liền nhíu mày suy nghĩ hồi lâu.

Đáng tiếc vẫn không hiểu:
"Ơ, sao lại thích mèo mà không muốn người khác biết? Mèo đâu phải là thứ gì xấu xa đâu?"

"Đúng không? Tớ cũng thấy lạ lạ, mèo dễ thương thế cơ mà, thích thì cứ đường hoàng mà nhận thôi."

Vân Thanh vẫn chưa hết thắc mắc:
"Rốt cuộc ai thích mèo?"

"Sếp tớ."

"Sếp cậu? Cái anh họ Cố đó hả?"

Ôn Thư Bạch suýt bật cười. Cùng là người từng tiếp xúc mà họ Ngụy thì Vân Thanh gọi xoay đủ kiểu, còn họ Cố thì tới giờ vẫn chỉ được gọi mỗi cái họ.

"Đúng đó. Tớ kể cậu nghe nha, anh ấy thật sự là kỳ lạ lắm."

Ôn Thư Bạch bắt đầu kể chuyện hôm đầu tiên đến xưởng vẽ thấy dấu chân mèo trên tranh rồi còn cả búi lông mèo dưới góc tường.

"Nhưng đó chưa phải điểm mấu chốt đâu. Anh ấy nói đấy là mèo của bạn anh ấy, ok, tớ tin. Nhưng sáng nay tớ tỉnh dậy thì phát hiện trên chăn có lông mèo."

"Lông mèo? Chứ không phải đêm qua cậu thức trắng vẽ bản thảo sao?"

"......"

Đến đây Ôn Thư Bạch mới nhận ra mình lỡ lời. Sáng nay còn bịa chuyện rằng vẽ bản thảo xuyên đêm tới 5 giờ sáng, giờ lại nói trên chăn có lông mèo...

Cô vội vàng chữa cháy:
"À... đúng là tớ vẽ đến sáng thật rồi mệt quá nên mượn chăn của anh ấy, nằm tạm trên ghế sofa ngủ một chút..."

Vân Thanh bán tín bán nghi nhưng cũng không truy hỏi thêm. Dù sao điểm chính không nằm ở đó.

"Điểm chính là! Tớ tỉnh dậy, tớ hỏi bác giúp việc trong nhà xem quanh đây có mèo hoang không, hoặc là... có phải nhà sếp tớ nuôi mèo không. Cậu đoán xem?"

"Rồi sao?"

"Bác ấy bảo không có. Chưa từng thấy con mèo nào quanh đây hết. Tớ mới chỉ cho bác xem mấy cọng lông dính trên người tớ, bảo 'bác nhìn đi, lông mèo này!'. Thế là bác ấy bắt đầu nói năng ấp úng, kiểu như biết gì đó mà không dám nói ra."

Vân Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi:
"Ý cậu là... nghi ngờ anh Cố lén nuôi mèo rồi cả bác giúp việc cũng hùa theo giấu chuyện này?"

"Theo lẽ thường thì đúng là như vậy. Nhưng cậu thấy có lý không? Có cần thiết phải giấu chuyện nuôi mèo đến mức đó không? Mà quan trọng là ngày đầu tiên tớ đến làm, sếp tớ đã nghiêm mặt bảo ghét nhất là mèo, cấm tiệt tớ nhắc đến chữ 'mèo' trước mặt anh ấy."

"Hả?"

"Cậu nói xem, anh ấy có bị bệnh không?"

Chương Trước Chương Sau

Bình luận về “Chương 23: Chẳng Lẽ Là... Yêu Đương Lén Lút?